Giảo Phụ

Chương 79



”Cái gì, Ngọc nương lại bị bệnh, muốn gặp chúng ta?” Chân Thạch thấy SửThiết Thủ tới thông báo, kinh ngạc không tin được, mấy ngày trước gặpNgọc nương, nàng vẫn khỏe mạnh, thế nào lại đột nhiên như vậy?

Kiều thị cũng kinh ngạc nói: “Lần trước dẫn theo Nguyên Gia qua thăm nàng,chỉ nói là ho khan, hơn nữa cũng khỏi ho rồi, cũng không có đáng ngại,sao đột nhiên lại bị bệnh?”

Sử Thiết Thủ nói: “Là hôm qua bỗngnhiên cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng mắt mờ, khó thở, sau đó liềnnằm liệt trên giường. Ngự y chẩn mạch, cũng chẩn không ra bệnh gì, chỉnói là thân thể hao tổn quá mức, chỉ là mệt nhọc như bình thường. NhưngTam phu nhân gần đây vẫn tĩnh dưỡng, cũng không có mệt nhọc gì. Tối hômqua uống thuốc, tình hình hôm nay càng không ổn. Bởi vì nói muốn gặp mọi người một lần.”

Chân Thạch cùng Kiều thị không dám trì hoãn, vội vàng thu thập một phen, theo Sử Thiết Thủ đến Vương gia.

Vương Chính Khanh xin nghỉ lên triều, chỉ ở nhà chăm sóc Chân Ngọc, các đạiphu đã đổi mấy nhóm rồi, vẫn không chẩn ra bệnh, trong lòng hắn như lửađốt, khi nghe được Chân Thạch cùng Kiều thị tới, vội vàng sai người mờihọ đi vào.

Khi thấy Chân Ngọc, Chân Thạch chua xót nói: “Ngọcnương, mới có vài ngày, sao muội tiều tụy thành ra như vậy? Đến tột cùng là bệnh gì?”

Chân Ngọc nhỏ giọng nói: “Đại phu cũng không khámra là bệnh gì, tự ta cảm thấy giống như là trúng độc, chỉ là trong chốclát, cũng không tra ra được là độc gì.”

Kiều thị thấy dáng vẻ của Chân Ngọc, vành mắt sớm đã hồng, kìm nén không cho chảy nước mắt, tiếnlên sờ tay Chân Ngọc, cảm xúc lạnh lẽo, giúp đỡ nàng chà xát, nhỏ giọngnói: “Có thủ phụ đại nhân ở đây mà, luôn có thể mời được danh y chẩn rabệnh, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt.”

ChânNgọc khẽ lắc đầu, ý bảo Chân Thạch Kiều thị ngồi gần một chút, lúc nàymới nói: “Nhất định phải bồi dưỡng Nguyên Gia thành tài. Ta là cùng Tamlang nói rồi, tương lai muốn gả Tiểu Tú Đường cho Nguyên Gia, hai ngườiđừng phụ lòng ta.”

Chân Thạch nghe lời này giống như là di ngôngiao phó, không khỏi ngừng nói: “Muội nhất định sẽ khá hơn, lời này đợikhi muội khỏi rồi bàn, Tiểu Tú Đường thì cũng nên do muội tự tay nuôilớn, rồi mới gả ra ngoài.”

Nghe được Chân Ngọc nói muốn gả TiểuTú Đường cho Chân Nguyên Gia, Kiều thị tất nhiên vui mừng, nhưng ChânNgọc nói vào lúc này, lại lộ ra chẳng lành, nàng không khỏi rơi lệ,không dễ dàng ngừng khóc, lúc này mới nói: “Đường Nhi ngoan ngoãn, cũngphải có mẹ ruột nuôi nấng, mới sẽ không bị khi dễ, Ngọc nương yên tâmdưỡng bệnh, đừng nói những lời buồn bã như thế.”

Nhất thời Chương Phi Bạch cùng Chu Hàm Xảo tới, thấy bộ dạng của Chân Ngọc, cũng rấtgiật mình, luôn miệng hỏi: “Làm sao lại thành ra như vậy?”

ChuHàm Xảo nói: “Phu nhân ngày trước cũng thường bị bệnh, lần trước bệnhcực nghiêm trọng, đại phu đều nói nguy hiểm, còn không phải là gắnggượng qua khỏi sao? Có lẽ lúc này cũng không có chuyện gì, cứ thoải máithả lỏng dưỡng bệnh là được.”

Chân Ngọc mỉm cười gọi Chu Hàm Xảolại gần chút, nhỏ giọng nói: “Cuối tháng mười năm ngoái ngươi thànhthân, nay cũng mấy tháng rồi, còn chưa có động tĩnh sao? Rỗi rảnh thìđiều dưỡng thân thể, sinh nhất nam bán nữ, mới có thể ổn định gót chân.”

Chu Hàm Xảo nghe được Chân Ngọc giờ này còn quan tâm nàng, không khỏi muốn rơi lệ, chỉ cố nén.

Chân Ngọc lại nói: “Tương lai ta không có ở đây, ngươi cùng đại tẩu ta qualại nhiều một chút, rảnh rỗi sang đây thăm Đường Nhi.”

Chu Hàm Xảo cũng ngăn không nổi nước mắt nữa rồi, nức nở nói: “Phu nhân nhất định sẽ tốt, chắc chắn sẽ ở đây mà.”

Vương Chính Khanh đợi Chu Hàm Xảo cùng Chân Ngọc nói chuyện, liền ngoắc tay với Chương Phi Bạch, gọi hắn tới thư phòng nghị sự.

Đợi Chương Phi Bạch từ trong thư phòng đi ra, có mật thám vào thư phòng,bẩm với Vương Chính Khanh: “Thời gian này quận chúa Đường Diệu Đanthường đi thăm Thái thượng hoàng, thời gian còn lại chỉ ở trong phủ,cũng không có chỗ khác thường.”

Vương Chính Khanh vừa nghe, dạobước suy nghĩ: Kiếp trước Ngọc nương bị Đường Diệu Đan hạ độc hại chết,triệu chứng kiếp này cũng giống kiếp trước, theo lý mà nói, là trúngcùng loại độc, nhưng Đường Diệu Đan cũng không có cơ hội xuống tay, vảlại cũng không lý do hại Ngọc nương, hiện nay nàng ta không có dị trạng, càng không thể đi chất vấn nàng ta cái gì. Nhưng..

Vương Chính Khanh thở dài một cái, phân phó mật thám nói: “Chú ý từng động tĩnh của nàng ta, vừa có động tĩnh tới báo ngay.”

Đợi mật thám đi xuống, Vương Chính Khanh lại cho người đi mời Nhậm Đạt Lương qua phủ nghị sự.

Đợi Nhậm Đạt Lương tới, Vương Chính Khanh liền nói ra bệnh trạng của ChânNgọc, lại nói: “Bệnh này của Ngọc nương, rất giống triệu chứng trúng độc cảu Chân Bảng nhãn, chỉ sợ cũng trúng độc. Khi đó chuyện Chân Bảng nhãn trúng độc, còn qua tay Nhậm Thị Lang điều tra, nghĩ còn có hồ sơ từtrước, lại muốn mời Nhậm Thị Lang giúp đỡ điều tra án này.”

NhậmĐạt Lương nghe ý tứ của Vương Chính Khanh, cũng là muốn từ sự kiện trúng độc ban đầu tìm ra đầu mối, nhất thời liền nói: “Lúc đó đại phu mặc dùnghiệm ra là một loại độc mạn tính, nhưng không biết là loại độc nào, dù có hồ sơ án ở đây, chỉ sợ cũng vô dụng.”

Vương Chính Khanh vừa nghe, nhìn Nhậm Đạt Lương một cái.

Nhậm Đạt Lương có chút chột dạ, đúng, biết rõ Đường Diệu Đan độc sát ChânBảng nhãn, mình còn dám thân cận nàng, cũng muốn cưới nàng, chẳng lẽkhông sợ theo bước Chân Bảng nhãn? Hắn đang ở trước mặt Vương ChínhKhanh, khó có thể che giấu, nhất thời liền giải thích: “Là hoàng thượnglo lắng Diệu Đan Quận chúa không có vị hôn phu lại thấy ta vị hôn thêcủa ta vừa qua đời, liền muốn tác hợp, ta nhất thời liền......” Lúc này nhắc lại chuyện xưa, quả thật làm cho người kinh hãi, ý niệm vớicao, vẫn nên bỏ đi thì tốt hơn.

Vương Chính Khanh nói: “Nhậm Thị Lang nay đã có thân phận địa vị như thế này, lo gì không có hiền thê?”

Nhậm Đạt Lương thở dài, sau một hồi nói: “Thủ phụ đại nhân sao không xin hoàng thượng?”

Ánh mắt Vương Chính Khanh sáng lên, đúng, nếu có thể để hoàng thượng hỏi ra Đường Diệu Đan dùng loại độc gì hạ sát Chân Ngọc, có thể có thuốc giải, có được thuốc giải để Ngọc nương ăn thử một chút, có lẽ có thể cứu nàng một mạng. Về phần Ngọc nương rốt cuộc trúng độc như thế nào, về sau tra lại cũng được!

Một lúc sau, Vương Chính Khanh liền vào cung.

Đường Tấn Phong nghe xong lời Vương Chính Khanh nói, nhất thời trầm ngâm nói: “Diệu Đan tính tình bướng bỉnh, trực tiếp hỏi nàng khẳng định khôngnói, cứ để trẫm nghĩ cách.”

Có lời này của Đường Tấn Phong, Vương Chính Khanh thoáng an tâm, chỉ cần Đường Diệu Đan chịu nói ra độc lúcđó dùng là gì, có lẽ Ngọc nương liền được cứu!

Khi Vương ChínhKhanh từ trong cung về phủ thì lại có Diêu Ngọc Thụ cùng Bạch Cốc Lantới thăm Chân Ngọc, nhất thời liền đón bọn họ đi vào.

Diêu NgọcThụ nhìn xong Chân Ngọc lúc đi ra, gặp gỡ Chương Phi Bạch, vừa đúngChương Phi Bạch có lời cần nói với Diêu Ngọc Thụ, liền xúm lại nói, Bạch Cốc Lan có được chút thời gian, nhìn Vương Chính Khanh một chút, thấyhắn tiều tụy, không khỏi an ủi: “Ngọc nương cát nhân thiên tướng, có lẽkhông lâu nữa sẽ chữa khỏi, cũng đừng quá mức lo lắng, chăm sóc mình cho tốt.”

Vương Chính Khanh”Ừ” một tiếng, cũng không liếc Cốc Lan, mắt chỉ nhìn chằm chằm phòng trong.

Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh như thế, trong lòng thở dài một hơi,biết hắn đây là một lòng dính trên người Chân Ngọc, mọi chuyện với mìnhlúc trước, đã hóa thành tro bụi, không còn tồn tại trong lòng hắn nữarồi.

Từ Vương gia ra ngoài, Bạch Cốc Lan một con ngựa đau cả tàubỏ cỏ, hỏi Diêu Ngọc Thụ nói: “Nếu ta cũng bị bệnh như Ngọc nương, chàng sẽ lo lắng sao?”

Diêu Ngọc Thụ không đáp, đợi Bạch Cốc Lan lênxe ngựa, thế nhưng hắn lại không cưỡi ngựa, cũng chen lên xe ngựa, ngồicùng một chỗ với Bạch Cốc Lan.

Từ cuối năm ngoái sau khi Bạch Cốc Lan sinh nhi tử, quan hệ với Diêu Ngọc Thụ cũng hóa giải rất nhiều, đến đầu năm nay, Diêu Ngọc Thụ cũng thường thường an giấc ở trong phòngnàng, để thiếp thị gác sau gáy.

Bạch Cốc Lan cho là Diêu Ngọc Thụ không hề nữa tỏ thái độ với nàng nữa, là bởi vì nàng sinh nhi tử, nhưng Diêu Ngọc Thụ tự mình biết, nguyên nhân thật sự cũng không phải nhưvậy.

Năm đó khi cưới vợ Bạch Cốc Lan, sự kinh ngạc lúc vén khănvoan đến nay còn nhớ như mới. Chỉ là lúc tân hôn, lại phát hiện Bạch Cốc Lan thường thường thất thần, tinh thần hoảng hốt, hình như trong mắtcũng không có hắn. Khi đó tự nhiên thầm giận, lại không thể trực tiếpchất vấn, nên khi đối mặt với Bạch Cốc Lan thì không tránh được nóngnảy, không cách nào kiềm chế, bởi vậy dồn quan hệ vợ chồng vào thế bấthòa.

Từ sau khi sinh nhi tử, cũng là phát hiện Bạch Cốc Lan bắtđầu chú ý chuyện gia đình, hình như cũng dần dần biết phải nghi ngờ hắn, nhất thời bỏ qua khúc mắc, cũng bắt đầu quan tâm Bạch Cốc Lan. Hôm naythấy tình trạng Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, nghĩ tới nếu có mộtngày Bạch Cốc Lan cũng như vậy, mình cũng không thể nào tiếp thu được,bởi vì đưa tay ôm bả vai Bạch Cốc Lan, càng ôm càng chặt.

BạchCốc Lan ngẩn ra, sau đó trong lòng ấm áp, đầu tựa vào vai Diêu Ngọc Thụ, trong bụng biết, hiện nay trong suy nghĩ cũng chỉ có Diêu Ngọc Thụ vànhi tử, cũng là buông được Vương Chính Khanh.

Xe ngựa Diêu NgọcThụ và Bạch Cốc Lan mới rời khỏi, lại có xe ngựa phủ thị lang tới, nhấtthời xe ngựa dừng lại, Tiền thị ra khỏi xe, ngồi kiệu nhỏ của Vương giađi vào, chỉ một hồi đã đến hai cửa ở trong, xuống kiệu vào cửa, đếnphòng Chân Ngọc, sớm trông thấy cả đám nha đầu đứng ở hành lang, liềnngừng bước chân.

Nha đầu thấy là Tiền thị, đã là đi vào thông báo.

Chân Ngọc mặc dù không có tinh thần, vừa nghe là Tiền thị, liền nói: “Mời nàng vào đi!”

Vừa thấy Chân Ngọc, Tiền thị liền khóc, “Ngọc nương, lúc này mới khi nào không thấy, sao muội lại thành ra thế này?”

Mắt thấy tinh thần Chân Ngọc không ổn định, Hồ ma ma liền đi tới trả lờithay, nói bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: “Khi đó ho khan, chỉ có một chút triệu chứng, sau lại uống thuốc của thánh thủ, đã là chuyển biếntốt, không ngờ tới lúc này lại bị bệnh, thành bộ dáng như vậy.”

Tiền thị liền lại đề cử mấy vị đại phu, mắt thấy Chân Ngọc như vậy, cũngkhông tiện ngồi lâu, nhanh chóng cáo từ ra về, thấy Hồ ma ma đưa đếnngoài cửa, không nhịn được lại hỏi mấy câu dặn bảo mấy câu, lúc này mớiđi.

Vương Chính Khanh lại chờ tin tức trong cung, tới giờ lênđèn, liền có cung nhân tới, nói với hắn: “Hoàng thượng triệu quận chúaĐường Diệu Đan vào cung, nói chuyện thời gian thật dài, quận chúa ĐườngDiệu Đan đi ra từ cung hoàng thượng, nhảy xuống ao hoa sen, mặc dù cứulên rồi, nhưng cái gì cũng không nói. Hoàng thượng bảo nô tài chuyển lời cho thủ phụ đại nhân, kế của người cũng không khả thi.” Nói rồi vội vãđi.

Một tia hi vọng cuối cùng bị diệt, Vương Chính Khanh vùi đầu nơi khuỷu tay, thật lâu sau mới ngẩng đầu, chỉ thấy mắt đỏ hoe.

Thị Thư thấy Vương Chính Khanh còn chưa có ăn bữa tối, liền tới khuyên nhủ: “Tam gia, thân thể quan trọng hơn, dùng chút bữa tối đi!”

VươngChính Khanh gật đầu một cái, truyền người bày bữa tối, chỉ là nào còn có khẩu vị? Sau khi uống nửa bát canh, cũng không ăn được nữa.

Thị Thư cũng rầu rĩ, tiếp tục như vậy, thân thể Tam gia cũng sẽ suy sụp mất.

Vương Chính Khanh nghĩ nhấc chân đi xem Chân Ngọc, lại lùi bước chân về, phân phó Thị Thư nói: “Kêu Sử Thiết Thủ vào đi!”

Sử Thiết Thủ rất nhanh đã tới, hỏi “Tam gia có gì phân phó?”

Vương Chính Khanh nói: “Tối nay ngươi ẩn vào vương phủ, lục soát phòng củaquận chúa Đường Diệu Đan, nếu thấy thuốc men gì đó, cầm hết về. Khôngthì nhìn thấy vật gì kì quái không rõ ràng, cũng cầm về nhìn một chút.”

Sử Thiết Thủ ngày trước làm qua hộ viện ở vương phủ, đương nhiên quenthuộc với bố cục vương phủ, vả lại tối nay đường Diệu Đan ở trong cungchưa hề đi ra, bọn thị vệ cũng thả lỏng, nhân cơ hội đi lục soát gianphòng của nàng ta, cũng đơn giản.

Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh đi, gần trời sáng mới trở về, mang về một túi thuốc men các loại.

Vương Chính Khanh vội sai người đi mời đại phu và một số ông chủ tiệm thuốcgiỏi phân biệt thuốc vào phủ, để cho bọn họ tra nghiệm trong thuốc có có lẫn độc hay không.

Các đại phu ước chừng bận rộn một ngày mộtđêm, cuối cùng bẩm báo kết quả, nói ra tất cả các loại thuốc, phần nhiều là thuốc trong cung ban thưởng, cũng không có độc tố gì.

Tiễnđại phu đi, Vương Chính Khanh sai Sử Thiết Thủ thu dọn xong thuốc men,thừa dịp đường Diệu Đan còn ở trong cung, vương phủ không người nào biết mất trộm thì đem thuốc men cầm lại vương phủ, đặt lại chỗ cũ như banđầu.

Chân Ngọc mặc dù dùng thuốc, nhưng rốt cuộc không có khôiphục tinh thần, nhất thời tính ngày, ở kiếp trước, sáng mai chính làngày hạn rồi, bởi vậy mời Vương Chính Khanh qua nói chuyện, nhẹ giọngnói: “Tam lang, chỉ sợ ta không gắng được nữa, chàng cũng đừng giằng co, ở cùng với ta hai ngày cuối đi!”

Vương Chính Khanh nắm tay ChânNgọc thật chặt, trái tim có lệ, hốc mắt lại khô khốc đau nhói, một giọtlệ cũng không có, chỉ nói: “Nàng không thể chết!”