Giảo Phụ

Chương 25: Chất vấn Chân Ngọc nương



Chân Ngọc cũng là cảđêm vẽ tranh, trong đó một bức dùng bút pháp kiếp trước vẽ, một bức khác dùng bút pháp Chân thị vẽ, giày vò đến khi trời sáng, mới vẽ xong haibức, chỉ là nhất thời sợ người nhìn ra đầu mối, cũng không để cho ngườiđi vào hầu hạ, chỉ cách cửa phân phó Hồ ma ma nói: "Tối hôm qua vẽtranh, một đêm không ngủ, sáng nay lại muốn ngủ bù, các ngươi chớ quấyrầy ta, để cho ta ngủ một lúc rồi dậy."

Trong phủ có khách, chủphụ sao ngủ dậy quá muộn đây? Hồ ma ma khuyên nhủ: "Dao nương cùng langtử ở trong phủ làm khách, Tam phu nhân không thật dậy muộn, cố chịu đựng một chịu đựng, đợi bọn họ đi rồi ngủ bù!"

Chân Ngọc nhìn vếtmực vẽ chưa khô, đáp lại Hồ ma ma nói: "Nếu có người đến hỏi, thì nói ta còn đang mô phỏng tranh Chân Bảng nhãn khi còn sống, không muốn ngườikhác quấy rầy, vả lại đợi thêm một hai canh giờ là được rồi." Nói rồithen chặt cửa, áp tốt hai bộ vẽ, tự lên giường đi ngủ bù.

Vương Chính Dao quả nhiên không đợi được, sáng sớm cứ tới đây hỏi thăm Chân Ngọc mô phỏng xong chưa, muốn lấy bức họa kia đi.

Hồ ma ma liền theo Chân Ngọc giao phó nói rồi, lại cười làm lành nói: "Dùsao cũng là Chân Bảng nhãn vẽ, trong đó chỗ tuyệt diệu há là có thể tùy ý mô phỏng được, tự phải phí công phu. Cái này không, Tam phu nhân trướcvẽ cả một đêm, đến sớm nay vẫn chưa xong. Chỉ sợ người gấp, đang nhanhchóng vẽ lại! Vả lại đợi thêm một hai canh giờ, chắc cũng sắp xong rồi,đến lúc đó sẽ đích thân đưa qua chỗ người."

Vương Chính Dao thấy Hồ ma ma kính cẩn, liền có chút hài lòng, nhất thời lại không vội đi,chỉ tiểu thiên sảnh cùng Hồ ma ma nói chuyện phiếm.

"Ma ma, Tamtẩu tìm được họa tác từ nơi nào vậy?" Vương Chính Dao cười nói: "Hôm qua nghe Tam ca nhắc tới, nói Tam tẩu lúc trước nhiều bệnh, không ra cửanhiều lắm, muốn nhìn nhàn thư, chính là phái ma ma đi ra cửa tìm, khôngchừng tranh này, cũng là ma ma tìm đến đây?"

Hồ ma ma không khỏi xấu hổ, "Khiến Dao nương tử chê cười rồi, ta mặc dù nhận biết mấy mặtchữ, tìm mấy quyển thoại bản thì tạm được, sao có nhãn lực tìm được bứchọa này?"

"Nói như vậy, là Tam tẩu tự mình tìm thấy?" VươngChính Dao quyết định chủ ý, muốn hỏi một chút Chân Ngọc tìm thấy ở nơinào, rỗi rãnh cũng đi thử vận khí một chút.

Hồ ma ma lại nói không ra nguyên cớ.

Bởi vì thấy không hỏi được ra cái gì, Vương Chính Dao ngược lại nói: "Cũngkhông biết Hồng Tụ chỗ nào lọt vào mắt Tam tẩu, lại chỉ danh muốn đổinàng?"

Hồ ma ma bật thốt lên: "Hồng Tụ tư thái được, nhìn dễ sinh nuôi."

"Ồ!" Vương Chính Dao một cái hiểu, xem ra là Tam tẩu không sinh được con,hai thiếp thị cũng không có động tĩnh, nàng sốt ruột, muốn thu xếp thông phòng cho Tam ca thôi! Đây cũng là may mắn của Hồng Tụ, lại không tiệnnói gì.

Vừa rỗi rãnh nói phiếm vài câu, Vương Chính Dao thấy Chân Ngọc trong phòng vẫn không có động tĩnh, liền đứng dậy đi.

Chỗ Hồ ma ma đoán chừng giờ không sai biệt lắm, liền đi đập cửa, hô: "Tamphu nhân, trời cũng không còn sớm, nếu là vẽ chưa xong, đợi chút nữa vẽtiếp cũng được."

Chân Ngọc nghe được âm thanh, từ trên giường bò dậy, xuống đất đi xem tranh, thấy vết mực khô rồi+, liền mở cửa, phânphó nha đầu lấy nước đi vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Vương Chính Dao bên kia vẫn hỏi thăm tin tức Chân Ngọc, nghe nói cửa phòng mở rồi, vộivàng dẫn theo Hồng Tụ tới, chỉ để Hồng Tụ đi ra mắt Chân Ngọc, vừa vộikhông thể đợi muốn xem tranh.

Chân Ngọc lấy tranh giao cho Vương Chính Dao, một tay kéo Hồng Tụ đi, tỉ mỉ nhìn qua một lần, trong bụngvui sướng, chỉ cần lông mày vẽ dài một chút, đôi môi này mềm một chút,không cần buộc hai búi tóc nha hoàn, mà là chải một búi tóc đồng tâm,nhất định sẽ giống Đường Diệu Đan!

Vương Chính Dao mở bức họanhìn một chút, mặt mày hớn hở nói: "Cám ơn Tam tẩu rồi. Trở về muội sẽsai người đem thân khế của Hồng Tụ đưa Tam tẩu." Nói qua nhanh chóng đinha.

Tăng Thiểu Dương chờ trong thư phòng, mắt thấy Vương ChínhDao quả nhiên lấy tranh tới đây, không khỏi vui mừng quá đỗi, mang manggiương vẽ đi xem, vừa nhìn họa tác quả nhiên là bút pháp của Chân Bảngnhãn, không khỏi nói: "Sớm đã nghe nói Chân Bảng nhãn tình cờ vẽ đượcmột bức 《 câu tiên lý 》, họa phong tinh tế sinh động, phải không nhưngcó nhiều chế tác, chỉ phòng ngoài khắp nơi tìm không đồng nhất bức,không ngờ tới lại là Tam tẩu có được."

Vương Chính Dao thấy vẽkhông có bồi, cũng là thầm nói: "Tam tẩu cũng thật là, tranh như vậy lại để không, cũng không sai người dán giấy lại."

Tăng Thiểu Dươngcười nói: "Chúng ta cầm đi, nhanh tìm người dán! Có bức họa này, lúc này bên trên thọ yến, chắc có thể khiến cho cha vui vẻ!" Nói qua độtnhiên"Ah" một tiếng, lại gần đi xem phần lạc khoản của tranh(lạc khoảnnày là chỗ kí tên rồi ghi ngày tháng như viết thư ý), thấy tuy có kýtên, nhưng không có dấu ấn của con dấu, không khỏi nổi lên lòng nghingờ, nhìn về phía Vương Chính Dao nói: "Chẳng lẽ Tam tẩu nàng cầm đưacho chúng ta bản mô phỏng, mình giữ lại bản chính?"

Vương ChínhDao cũng nổi lên nghi ngờ, chỉ nàng biết tính khí Chân Ngọc, nếu khôngthể chứng thật bức này chính là bản mô phỏng, quay lại hỏi như vậy, tấtnhiên bị phun, bởi vậy nói: " Sai người đi xem Tam ca ra cửa hay chưa,nếu chưa đi, cũng phải mời Tam ca đánh giá một chút. Tam ca tự có thểphân biệt thật giả."

Tăng Thiểu Dương gật đầu, vội kêu đầy tớ đi mời Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh chịu tới, vừa nhìn họa tác, cũng là thất kinh. Nhớ khi đóvương phủ sửa xong ao cá chép, chúng mưu sĩ uống rượu bên cạnh ao, Chân Bảng nhãn vẽ một bức 《 câu tiên lý 》 khi có chút say, mình nhân cơ hộimuốn họa tác, đến nay trân tàng ở thư phòng, không dễ dàng lấy ra. Hômnay tại sao lại nhiều hơn một bức 《 câu tiên lý 》 rồi? Không đúng khôngđúng, bức họa này mặc dù giống bức kia, tiên cô cùng tiên lý trong tranh lại hơi có bất đồng, chính là quang cảnh bên trong bức họa, cũng khôngphải là mùa hè, mà là mùa thu rồi. Chẳng lẽ, Chân Bảng nhãn sau này lạivẽ một bức?

Tăng Thiểu Dương thấy Vương Chính Khanh sắc mặt không đúng, nhất thời cảm thấy không ổn, hỏi "Là bản mô phỏng sao?"

"Nhìn là đồ thật." Vương Chính Khanh đáp.

Tăng Thiểu Dương vui mừng, lại chỉ vào ký tên nói: "Nếu không có con dấu, rất làm người ta kỳ quái."

Vương Chính Khanh nói: " Họa tác của Chân Bảng nhãn, có mấy tấm là không condấu, chắc lúc ấy vẽ xong, chưa kịp đóng dấu, người bên cạnh sớm rút họatác hắn đi rồi, chết cũng không trả về." Nói đến cái này, khóe miệng hắn lại nổi một nụ cười.

Một lát sau, Vương Chính Khanh liền đếnphòng Chân Ngọc, đuổi tất cả nha đầu và ma ma ra ngoài, giận tái mặtnói: "Ngọc nương, nàng rốt cục có quan hệ gì với Chân Bảng nhãn?"

Chân Ngọc cả kinh, ngước mắt nhìn Vương Chính Khanh, tâm tư chuyển trămhướng, chỉ một hồi lại nói: "Ta cùng hắn là sư huynh muội, chỉ ta biếtrõ hắn, hắn cũng không biết ta."

Trên mặt Vương Chính Khanh nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ ý bảo Chân Ngọc nói tiếp.

Chân Ngọc cũng là biết được từ trong miệng Hồ ma ma, nguyên chủ đã từng đã lạy Lý Đại Gia làm thầy, học tập vẽ tranh.

Lý Đại Gia này, tuổi tác đã cao, vẽ tranh lại tuyệt diệu, bố cục không giống người khác.

Kiếp trước nàng đã từng theo Lý Đại Gia học vẽ một năm, tuy sau này tài vẽcủa mình đã vượt qua Lý Đại Gia, nhưng vẫn tôn kính ông, ngày tết nhấtđịnh tới cửa bái kiến hành lễ.

Tính ra, giữa nàng kiếp trước và Chân thị mặc dù chưa từng gặp mặt, lại đúng là sư huynh muội.

Lần đó chính mình bận rộn, sai người hồi hương báo tin, người báo tin lạitruyền tới một tin tức khác, lại nói Lý Đại Gia mất rồi. Lý Đại Gia vừamất, từng có người khác bái ông làm sư phụ, nhưng chưa từng gặp mặt,cũng sẽ không ở trước mặt người khác lan truyền khắp nơi là sư huynhmuội vân vân. Cho nên, bản thân kiếp trước quả thật không biết Chân thịlà sư muội mình.

Chân Ngọc chỉnh sửa lại suy nghĩ một phen, đãnói ra danh hiệu của Lý Đại Gia, lại nói: "Bởi vì nam nữ có khác biệt,hơn nữa Chân Bảng nhãn lúc ấy đã là hồng nhân vương phủ, người khôngphận sự trèo không lên, ta tự che giấu chuyện này, cho là không cần rêurao khắp nơi. Nhưng khi hắn vừa chết, ta cuối cùng có chút khổ sở, tìnhcờ thấy được họa tác của hắn lưu lạc bên ngoài, luôn luôn tốn chút bạcmua lại mới có thể an lòng."

Chân Ngọc trong lòng có chút chộtdạ, sau khi giải thích xong liếc về phía Vương Chính Khanh, lại thấy hắn tựa như trầm tư, nhất thời thở nhẹ một hơi, nói như vậy không sao chứ?

Vương Chính Khanh mặc dù còn có nghi ngờ, lại tìm không ra sơ hở, sau một lúc mới nói: "Về sau có đồ của Chân Bảng nhãn, nhất định không thể tùy ýcầm đổi đồ vật."

Chân Ngọc"Vâng" một tiếng, trong lòng có chút nóng nảy. Không ngờ mình chết rồi, Vương Chính Khanh lại nhớ mãi không quên!

Bọn họ ở đây nói chuyện, sớm có người báo tin tức đi vào, nói Quận chúaĐường Diệu Đan hôm nay dậy sớm thưởng hà (ngắm sen), vô ý rơi xuốngnước, Cửu Giang vương và vương phi đã mời thái y đến khám, hiện vươngphủ rối loạn, để Vương Chính Khanh vào phủ lý sự.

Chân Ngọc vừanghe, ly trà trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, chuyện phải xảy ra chuyện, lẽ nào không có cách nào tránh khỏi sao? Rõ ràng dặn dò quavương phi, để cho nàng lưu ý, nàng cũng đồng ý, vì sao còn để Quận chúarơi xuống nước? Phen này rơi xuống nước, bị bệnh mấy tháng, sau này tuytốt lên, rốt cuộc khí sắc kém chút, ai biết có rơi xuống bệnh gì haykhông?

Vương Chính Khanh vội vàng đi, Chân Ngọc đứng ngồi khôngyên, lại không dám đi theo đến vương phủ, sợ người ta cho rằng nàng gâythêm phiền, rốt cuộc là bình tĩnh lại. Tối muộn truyền đến tin tức, nóiQuận chúa Đường Diệu Đan quá đỗi giật mình, sợ là phải tĩnh dưỡng mộtkhoảng thời gian rồi.

Chân Ngọc thở dài, chắp tay phía trước cửa sổ nghĩ tâm sự, chỉ một hồi lại cảm giác nhức đầu, nhất thời vội quẳngtạp niệm đi, kêu Hồng Tụ đi vào hầu hạ.

Hồng Tụ đổi chủ tử, có chút lo lắng, hơi gò bó.

Chân Ngọc thấy nàng cúi đầu rũ mắt, cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, ngược lạisinh lòng thương tiếc, kêu Lập Hạ đi vào nói: "Ta nhìn không quen kiểutóc nha hoàn này của nàng, ngươi giúp nàng dỡ đi, búi lại một búi tócđồng tâm."

Lập Hạ vội đáp, kéo Hồng Tụ, giúp nàng chải lại đầu.

Chân Ngọc lại để cho Bán Hà tìm một bộ xiêm áo trước kia của mình, để HồngTụ thay, nhất thời nhìn chung quanh, chấp bút kẻ lông mày cho Hồng Tụ,lại điểm môi đỏ mọng, ăn mặc sáng rõ, có năm sáu phần tựa như quận chúaĐường Diệu Đan rồi, lúc này mới hài lòng lui về phía sau hai bước xemxét.

Mọi người thấy trải qua Chân Ngọc lần này ăn mặc, Hồng Tụdường như biến thành một người khác, hóa thân làm quý nữ, không khỏi thở dài nói: "Tam phu nhân thật là diệu thủ. Nếu dẫn Hồng Tụ đi ra ngoài,người không biết, còn tưởng rằng là quý nữ nhà ai nhà cao cửa rộng!"

Nhìn bộ dáng Hồng Tụ, Chân Ngọc rốt cuộc ngứa ngáy trong lòng, nhất thời đểHồng Tụ dâng trà đấm lưng, lại để cho nàng mài mực thay hương, khôngmuốn để đám người Lập Hạ hầu hạ.

Chuyện Chân Ngọc thu một nha đầu xinh đẹp, truyền tới tai Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu.

Chu Hàm Xảo sai Xuân Nhu đi hỏi thăm, biết được nha đầu này là Chân Ngọcdùng một bức tranh đổi với Tăng Thiểu Dương, không khỏi nghĩ thầm: nhađầu gì mà quý giá như vậy, đáng giá cầm một bức Chân Bảng nhãn vẽ khicòn sống đi đổi?

Xuân Nhu cũng vừa nghe một tin tức khác, lặnglẽ nói với Chu Hàm Xảo: "nha đầu bên Hạ di nương nói, lần trước Tam phunhân tranh chấp cùng Tam gia trong thư phòng, Tam gia đồng ý với Tam phu nhân, ba tháng này phải thủ thân, không động vào thiếp thị hậu trạch!"

"Vì sao?" Chu Hàm Xảo cắn răng, Tam phu nhân không để cho Tam gia đụngmình, cũng không để Tam gia đụng họ, đến tột cùng nghĩ gì thế?

Xuân Nhu phân tích cho nàng nói: "Tam phu nhân vào phủ một năm rồi, từ trước đến nay Tam gia nháo, quan hệ cũng không tốt. Hiện nay Tam gia hình như quay trở lại một chút, dần dần cũng đến phòng Tam phu nhân rồi. Trị giá lúc này, Tam phu nhân tự nhiên không thể để cho Tam gia đến phòng dinương, để tránh di nương mang thai trước mình."

Chu Hàm Xảo nghĩ cũng phải, Tam phu nhân dĩ nhiên là nghĩ tới có thể đi sinh hạ con trai trưởng trước, bị di nương chiếm trước, luôn là không cam lòng. Nàng lại hỏi: "Tam phu nhân dựa vào gì khiến Tam gia đồng ý với nàng?"

Xuân Nhu tiến tới nói: "Nghe nói Tam phu nhân có được một quyển cô bản tiềntriều, nói cầm đi sửa sang lại rồi, nếu Tam gia mấy tháng này không động vào nữ nhân, quyển sách này của Tam phu nhân chính là của Tam gia."

Chu Hàm Xảo trầm tư một chút, cảm thấy mấy tháng này muốn giữ vững vị trí của mình, trọng điểm lấy lòng Chân Ngọc là tốt nhất

Phía Hạ Sơ Liễu, cũng là lần trước ở ngoài thư phòng chính tai nghe thấyChân Ngọc và Vương Chính Khanh nói chuyện, biết rõ trước khi Vương Chính Khanh lấy được quyển sách kia, chắc là sẽ không đụng họ những thiếp thị này, nhất thời cũng tuyệt ý định, hơn nữa được Chân Ngọc thưởng đồtrang sức, ngược lại nghĩ tới, hôm nay trước tiên lấy lòng Chân Ngọc vui vẻ, trong phủ có vài nhân mạch, thu mua một hai tâm phúc, từ từ thăngbằng gót chân rồi tính tiếp. Chỉ là nàng vừa nghe Chân Ngọc thu một nhađầu xinh đẹp, cũng giật mình, chẳng lẽ Tam phu nhân không yên lòng vềhọ, muốn có một nha đầu xinh đẹp, đến lúc đó để nha đầu xinh đẹp giúplấy lòng Tam gia?

Tiểu La giúp nghe tin tức trở lại, nói chuyệnsau đó của Hồng Tụ, lại nhỏ giọng bẩm: "Hồ ma ma dẫn người, đuổi chươngma ma cũng hai ma ma giữ cửa, hai nha đầu dọn dẹp xiêm áo phòng quần áocũng đuổi. Lần này lòng người bàng hoàng, đều sợ rước họa vào thân, hẳnlà không có hỏi thăm được Tam phu nhân vì sao muốn lấy tranh đổi một nha đầu."

Hạ Sơ Liễu cả kinh, đây là muốn chỉnh đốn hậu viện sao?Nếu như vậy, không thể có hành động thiếu suy nghĩ, để tránh đụng vàorủi ro. Bởi vậy dặn bảo Tiểu La nói: "Cũng đừng nghe ngóng nữa, rỗi rãnh đi qua hầu hạ Tam phu nhân mới phải." Lấy lòng chủ mẫu, có chủ mẫu baobọc, chuyện khác cũng dễ dàng.

Đợi hai ngày, lại gió êm sóng lặng, thấy hậu viện có không sóng gió nữa, Hạ Sơ Liễu yên lòng, cầm điểm tâm đến chỗ Chân Ngọc .

Chu Hàm Xảo bởi vì Chân Ngọc thời gian này không gọi nàng đi xoa bóp, hìnhnhư quên mất nàng, nhất thời vui buồn mỗi nửa, chỉ nghĩ tới nghĩ lui,cũng đi dưới bếp làm điểm tâm, để tiểu nha đầu bưng, đến tìm Chân Ngọc.

Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu cùng tiến vào thỉnh an Chân Ngọc, nhất thờinhìn Hồng Tụ, thấy Hồng Tụ đầu đầy châu ngọc, mặc quần áo lộng lẫy, mặcdù không phải di nương, ăn mặc còn xinh đẹp hơn hai di nương các nàng,không khỏi bắt đầu ghen tỵ.

Chân Ngọc không phải người có mớinới cũ, thấy hai vị di nương tới, vừa đúng lật hộc tủ tìm cái gì, lấy ra hai bộ vòng vàng, liền chia ra thưởng cho Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu.

Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu được thưởng, lúc này mới thăng bằng một chút,nhất thời tiến lên giành hầu hạ Chân Ngọc, bưng trà, nắn vai, cực kỳ âncần cẩn thận, làm cho Lập Hạ cùng nha đầu hầu hạ khác đành đứng sang một bên.

Trong phòng châu vây thúy lượn, mỹ nhân săn sóc dịu dàng,hồng tụ thiên hương, thực là người chuyện một chuyện đại vui. Chân Ngọcrốt cuộc là khoan khoái rất nhiều.

Kết quả Vương Chính Khanh khi đi tới, nhìn trộm ngoài cửa, chỉ thấy Chân Ngọc viết viết chép chéptrên bàn, một thiếp của hắn bóp vai cho nàng, một thiếp lần lượt rót trà rót nước, một mỹ nhân khác chính là hồng tụ thiên hương.

(*) Hồng tụ thiên hương: khi thư sinh học tập có nữ tử trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh cùng đọc sách làm thơ.

Vẫn là Lập Hạ đứng bên cửa nghe thấy động tĩnh trước, vén mành vừa nhìn, thấy là Vương Chính Khanh, vội vàng thỉnh an.

Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu thấy được Vương Chính Khanh tới, ánh mắt sánglên, không tự chủ được liền muốn nghênh đón, bước chân vừa nhấc, lập tức biết không đúng, lại rụt trở về. Tam gia là tới tìm Tam phu nhân, họvẫn nên tạm thời an phận một chút, vả lại xem tình thế một chút rồi tính tiếp. Bởi vậy chỉ nhún khẽ chào thỉnh an, cũng không nghênh đón.

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh tới, cũng không có chào đón, chỉ chờ chínhhắn đi lên trước, ngồi đối diện nàng, mới hỏi "Dùng cơm tối chưa?"

"Ừm!" Vương Chính Khanh liếc mắt nhìn Hồng Tụ, hất hất cằm nói: "Đây chính là nha đầu dùng tranh đổi lấy?" Nghe nói là bởi vì vóc người đẹp, một bộdễ sinh nuôi, vì vậy dùng tranh đổi, để trong phòng? Ừ, tuy là trước sau cũng là người của mình, nhưng dùng một bức họa để đổi, vẫn là khôngđáng!

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh hỏi thăm, sớm bảo Hồng Tụ tiến lên thỉnh an. Khế ước bán thân của Hồng Tụ là hầu hạ bên ngườiChân Ngọc, vả lại hiện nay tình thế không cho phép, tự nhiên một lòngphụ thuộc Chân Ngọc, mặc dù thấy Vương Chính Khanh phong lưu tuấn tú,nhưng không dám có ý định, chỉ quy củ hành lễ, cúi chào xong lại lui vềbên người Chân Ngọc, ân cần hầu hạ.

Trong phòng khó được yêntĩnh, vẫn là Chân Ngọc kêu Hồng Tụ đặt một miếng hương bánh vào lưhương, lại cười nói: "Hồng Tụ Thiên Hương, quả nhiên không sai."

Mọi người nhìn Hồng Tụ, thấy nàng mặc áo đỏ, giờ này vén tay áo lên thêmhương, giơ tay nhấc chân, quả thật vui tai vui mắt, nhất thời lại trêughẹo, trong phòng lại khôi phục cười nói lần nữa.

Vương ChínhKhanh thấy hai thiếp một thông phòng chỉ vây quanh Chân Ngọc, nói cườichân thành, Chân Ngọc cũng mặt mày mỉm cười với các nàng, dáng vẻ vui vẻ hòa thuận, hắn có vẻ giống như là dư thừa, không khỏi hơi buồn bực,nhất thời nói: "Tất cả đi xuống, ta có lời muốn nói cùng Ngọc nương."

Nghe được Vương Chính Khanh nói như vậy, ba vị mỹ nhân tự nhiên lần lượt cáo lui.

Thấy trong phòng yên tĩnh lại, trái tim Vương Chính Khanh sảng khoái rấtnhiều, uống xong trà trong tay, vừa đặt cái ly xuống, cũng đứng lênchuẩn bị đi.

"Không phải có lời muốn nói sao?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nhấc chân, đã đi tới bên cửa, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

Vương Chính Khanh quay đầu, nghiêm túc nói: "Cũng là muốn nói với nàng, không có chuyện gì thì không nên lẫn lộn một đống cùng thiếp thị, tắm sớm rồi ngủ đi!"