Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 51



Thang máy nhảy tới số "11", cửa tự động mở ra, Hạ Nghị nhấc chân ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa, mới nâng tay lên lại phát hiện cửa phòng khép hờ.

Hắn nhíu mày, nhiều năm như vậy tiểu khu chưa từng xảy ra việc trộm cắp, chẳng lẽ thời điểm rời đi buổi sáng quên đóng cửa?

Nghĩ vậy, ngón tay cầm cửa nhẹ nhàng đẩy ra.

Đèn cảm ứng trong phòng khách phát sáng, rèm cửa màu đen đóng chặt, bên trong cũng không sai biệt so với trước khi hắn rời đi, không có dấu vết bị thay đổi, Hạ Nghị đổi giày vào phòng, tầm mắt quét đến sô pha sau đó tức thì dừng lại.

Thân hình mảnh khảnh của con trai lui thành một đoàn làm ổ trên sô pha màu đen có vẻ phá lệ xinh đẹp, tóc mái thật dài che non nửa khuôn mặt, trong ngực còn ôm chú chó Teacup lông xù đang ngủ.

Cậu ngủ không phải rất an ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình đau khổ giống như bị ủy khuất, bên cạnh chân còn đặt chiếc di động màu đen. Hạ Nghị thả nhẹ cước bộ đi đến bên cạnh cậu, cầm chiếc điện thoại suýt rơi xuống thảm lên mở màn hình liền thấy lịch sử trò chuyện.

"Đồ ngốc."

Hạ Nghị buông di động vén lên tóc mái trên trán cậu cúi người hôn một cái, cảm thấy buồn bực cả ngày nay tức thì được thanh tẩy sạch sẽ, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đem tiểu Teacup từ trong ngực cậu lấy ra, cúi xuống ôm người vào phòng ngủ.

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo đem người trên giường đánh thức, Liễu Nhất mở to mắt, tầm nhìn một mảnh tối tăm, cậu chống hai tay từ trên giường ngồi dậy, ngón tay đụng tới một mảnh ấm áp, người bên cạnh là... Hạ Nghị?

Hạ Nghị trở về lúc nào, mình làm sao lại ngủ trên giường?

Liễu Nhất cẩn thận hồi tưởng chuyện tối qua, cậu đến nhà Hạ Nghị nhưng không tìm được người, gọi điện thoại cũng không ai nghe, vì thế tính toán ngồi trên sô pha chờ người trở về, sau lại ngủ mất lúc nào không hay.

"Reng...reng...reng __"

Âm thanh đồng hồ báo thức huyên náo cắt ngang suy nghĩ của cậu, cũng đánh thức người bên cạnh.

Hạ Nghị trở mình mở mắt, Liễu Nhất nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn hắn, trong bóng đêm hai người chỉ có thể nhìn đến con ngươi phát sáng cùng hình dáng mơ hồ của đối phương.

"Tỉnh lúc nào?"

Hạ Nghị nói xong ngồi dậy, tiện tay mở đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn thay thế tối tăm, hai người đều nhìn rõ đối phương.

Liễu Nhất có chút khó chịu nheo lại mắt hạnh, thành thật đáp: "Mới vừa tỉnh."

Hạ Nghị thấy trên mặt cậu mang theo ngái ngủ, một bộ không hề phòng bị, mắt hạnh híp lại khiến lông mi có vẻ càng thêm cong vểnh dày rậm, không khỏi động lòng, cánh tay dài duỗi ra đem người ôm vào trong lòng, không đợi người phản ứng lại đã cúi đầu hôn xuống.

"Ngô......"

Nụ hôn này rất đột nhiên, Liễu Nhất trừng lớn ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc kia, trong não trống rỗng ba giây mới phản ứng lại.

Hạ Nghị tối qua trở về lúc nào, vì sao không nghe điện thoại, hắn bận cái gì, thật sự cùng nữ sinh kia đi chơi bóng sao, có thể hay không......

Hạ Nghị nhận thấy cậu phân tâm, trừng phạt ở đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng cắn một cái lập tức lui ra, thanh âm trầm thấp tràn đầy nguy hiểm: "Cùng tôi hôn môi còn dám thất thần, mới sáng sớm nghĩ gì đó?"

Liễu Nhất đưa tay đẩy đẩy hắn, hai người kéo ra một đoạn ngắn khoảng cách, nghiêm túc hỏi: "Cậu tối qua trở về lúc nào?"

"Mười một giờ, trong nhà có chuyện, di động hết pin." Hạ Nghị thành thật khai báo.

"Rất nghiêm trọng sao?"

Liễu Nhất muốn hỏi chuyện Tôn Tuyết, nghe đến đó liền không hỏi nữa, thầm nghĩ nếu trong nhà xảy ra chuyện, khẳng định không có thời gian cùng nữ sinh kia chơi bóng.

"Không nghiêm trọng, về sau lại nói cho cậu." Hạ Nghị qua loa đáp.

Liễu Nhất tuy rằng trong lòng tò mò cũng không truy hỏi, thuận theo gật đầu: "Được."

"Thực ngoan, lại hôn một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuận theo dâng lên kia quả thực làm cho trái tim người ta run lên, Hạ Nghị chỉ cảm thấy người trong lòng làm cho hắn yêu thích vô cùng, nói xong lại muốn đùa giỡn lưu manh.

Liễu Nhất nhanh tay che miệng, biểu tình nghiêm túc, "Không thể hôn."

"Suỵt?"

Hạ Nghị dễ dàng bắt lấy cổ tay cậu nâng lên. Ngay sau đó ở trên môi cậu hôn một cái, giảo hoạt nói: "Không tệ."

Lo lắng của Liễu Nhất không còn sót lại chút gì: Hạ Nghị thật sự là rất đáng ghét!

Tuần mới, tháng mới, Liễu Nhất đột nhiên phát hiện người bên cạnh cũng bận rộn lên.

Đầu tiên là bạn cùng bàn Hứa Niên, cậu bình thường trong lớp thích nhất cùng bạn học bát quái, hoặc là cùng mình chia sẻ tạp chí mới mua, gần đây lại nghiên cứu sổ tay hộ tá, xem ra còn rất nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng cậu muốn đi thi.

Hạ Nghị cũng bề bộn nhiều việc, tuy rằng hai người buổi tối ngủ ở trên một cái giường, nhưng là trên giường hai người phân biệt rõ ràng, trừ bỏ thỉnh thoảng không cẩn thận vi phạm, mặt khác cũng rất trong sạch, giữa trưa cũng rất ít khi bồi cậu đi thư viện, có đôi khi cơm chiều cũng không cùng nhau ăn.

Hạ Nghị đang bận việc gì?

Liễu Nhất ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong thư viện, không yên lòng lật sách, suy nghĩ sớm bay xa.

Trần Tiểu Hạ ngồi ở quầy lễ tân, dùng một quyển sách lịch sử thật dày ngăn trở hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm người con trai ngồi gần cửa sổ.

Bạn trai của nam thần tựa hồ vài ngày không xuất hiện, nam thần gần đây thoạt nhìn không mấy vui vẻ, luôn dựa vào cửa sổ ngẩn người.

Nghe nói anh trai nam thần là đại ca xã hội đen rất đẹp trai, bạn trai của nam thần là vệ sĩ anh trai cậu phái tới, anh trai nam thần có phải hay không cũng thích nam thần...... Cô nhóc không khỏi một trận bổ não ra cốt truyện cẩu huyết, bạo lực về mối tình tay ba.

Thật sự là đau lòng a!

Hơn nữa bạn trai của nam thần tựa hồ cũng không an phận...... Cô nhớ lại nữ sinh chiều qua đem mình ngăn lại ở trước cửa kia, là một nữ sinh rất đẹp, có điều tính tình rất xấu, rõ ràng là hỏi mình, biểu tình lại một bộ cả vú lấp miệng em, giống như từ nhỏ đã không biết cái gì gọi là "Tôn trọng".

Người kia tự xưng là bạn gái của Hạ Nghị, Nhất Trung giống như không có nam sinh thứ hai cao 1m9 như Hạ Nghị đi.

Nghĩ vậy, Trần Tiểu Hạ rối rắm nhìn bóng dáng Liễu Nhất, không biết có nên hay không đem chuyện này nói cho cậu.

Di...... Nam thần sao lại đứng lên, chân thật dài, hai chân dang rộng, gần...... gần?!

"Bạn học, mượn sách."

Trần Tiểu Hạ mê mẩn lợi hại, thời điểm hoàn hồn phát hiện người vừa mới còn ngồi cạnh cửa sổ ngẩn của người đã đi tới trước mặt mình, vội vàng lên tiếng trả lời: "Nga nga, tốt tốt."

"Cám ơn."

Liễu Nhất thấp giọng nói cảm ơn liền cầm sách rời khỏi, Trần Tiểu Hạ nhìn bóng dáng cậu thật lâu mới bình tĩnh: giọng nam thần thật mềm, rất lễ phép!

"Nhất Nhất, hôm nay cậu làm sao trở lại sớm như vậy?"

Liễu Nhất trước kia đều yếu ở thư viện ngồi đến trước khi vào lớp năm phút mới trở lại, Hứa Niên thấy cậu sớm trở về phòng học không khỏi kinh ngạc, tiếp đó đoán được nguyên nhân, "Cùng Hạ Nghị cãi nhau?"

Liễu Nhất lắc đầu phủ định: "Hắn gần đây bề bộn nhiều việc."

Hứa Niên hiểu rõ gật gật đầu, "Nga, việc này tớ biết."

"Cậu biết?"

"Bất quá tớ chỉ biết một chút, cậu đừng nói cho Hạ Nghị là tớ nói."

Liễu Nhất cam đoan gật gật đầu: "Được."

"Mẹ của nam thần của tớ chính là cô nhỏ của Hạ Nghị, cuối tuần trước tự sát, đáng thương nam thần của tớ gãy xương còn chưa khỏi, mẹ hắn ngược lại một chút cũng không đau lòng con trai, thật vất vả mới cứu được lại không biết bị cái gì kích thích, mấy ngày nay lại bắt đầu nháo tự sát. Nam thần tớ mấy hôm trước đối tớ còn rất ôn nhu, hiện tại cũng không nở nụ cười. Trên đời này làm sao lại có người mẹ ích kỷ như vậy, cô ấy không đau lòng tớ còn đau lòng đây."

Hứa Niên nói liên miên cằn nhằn oán giận, trên mặt tràn đầy đau lòng, ý thức được mình kéo xa đề tài ho nhẹ một tiếng tiếp tục mở miệng nói: "Hạ Nghị gần đây bận chuyện trong nhà của nam thần, còn có trong nhà hắn cũng không thái bình, cha Hạ Nghị gần đây chuẩn bị ly hôn, vợ đầu lại không chịu, hôm qua còn nháo tới bệnh viện."

Liễu Nhất nghe vậy nhớ tới lúc trước Tôn Tuyết mắng Hạ Nghị là con riêng, tâm căng thẳng, có chút vội vàng hỏi: "Vợ đầu không phải mẹ Hạ Nghị?"

Hứa Niên lắc đầu: "Mẹ chồng cậu là một nữ cường nhân, cậu phải làm chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Liễu Nhất khó hiểu của nhìn cậu, Hứa Niên tri kỷ giải thích: "Đêm qua, vợ đầu dẫn theo một đám người đến bệnh viện nháo, mẹ của Hạ Nghị - mẹ chồng cậu trực tiếp báo nguy đem người bắt đi. Thành thật mà nói, mẹ chồng cậu bộ dạng rất đẹp, nếu không biết bà ấy là mẹ Hạ Nghị, tớ khẳng định kêu bà ấy là tỷ tỷ."

"Đúng rồi, cậu còn nhớ nữ sinh nhìn thấy ở cửa hàng lần trước khi cùng tớ đi mua quà tặng cho nam thần chứ? Chính là nữ sinh đi dạo cửa hàng cùng nam thần của tớ kia."

Liễu Nhất gật gật đầu, lần đầu tiên gặp mặt đã tát mình còn trước mặt mọi người nhục mạ Hạ Nghị, cậu đương nhiên nhớ rõ.

"Cô ấy ngày hôm qua cũng đến bệnh viện, thoạt nhìn cùng Hạ Nghị con mẹ nó quan hệ cũng không tệ lắm, cậu cẩn thận một chút."

"Cô ấy cùng Hạ Nghị......"

Hứa Niên thấy cậu biểu tình bối rối, vội vàng an ủi, "Yên tâm, Hạ Nghị thoạt nhìn ngược lại rất ghét cô ta, tớ lúc nào cũng sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm tình địch."

"Cám ơn."

"Khách khí cái gì đó, Nhất Nhất, cậu chừng nào rảnh thì dạy tớ làm cơm đùi gà đi. Mấy ngày nay tớ ở nhà thử vài lần, vẫn không làm được hương vị giống lần trước."

"Cuối tuần tớ đều rảnh."

"Yêu cậu chết mất, tớ có dự cảm, chờ tớ học được nấu cơm chính là thời điểm nam thần yêu tớ."

Liễu Nhất thấy bộ dáng lạc quan của cậu không khỏi bị cuốn hút, Hạ Nghị gần đây nhất định rất vất vả, không nói cho mình khẳng định là sợ mình lo lắng, cậu không nên tại loại thời điểm này hoài nghi đối phương.

【Tối nay về muộn, cậu ngủ trước】

Sau khi tan học, sân trường im ắng, Liễu Nhất một mình ngồi trong phòng học làm xong bài tập, lấy ra di động ở chế độ im lặng, bên trong có một tin nhắn gửi tới từ nửa tiếng trước, cậu nhìn tin nhắn, kéo lên là trò chuyện của hai ngày trước.

4/6, buổi chiều, 4:48: buổi chiều có việc, về nhà chờ tôi trở lại.

5/6, buổi chiều, 4:59: hiện tại có việc, đừng chạy loạn.

6/6, buổi chiều, 4:48: tối nay về muộn, cậu ngủ trước.

Tin nhắn phía trước cậu chưa trả lời, Hạ Nghị bề bộn nhiều việc, cũng không nói cho cậu hắn bận cái gì, Liễu Nhất trong lòng vốn dĩ có chút tức giận, giữa trưa nghe Hứa Niên nói xong chỉ còn lại đau lòng.

Ngón tay nhẹ nhàng ở màn hình lên điểm vài cái, về: 【tốt, ít hút thuốc 】

Cùng lúc đó tại khu hút thuốc của bệnh viện, Hạ Nghị nhìn hồi âm chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc, khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: "Cậu ngược lại hiểu tôi."

"Nhìn biểu tình này, người yêu?"

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy thế trêu ghẹo mở miệng, hắn đeo kính mắt gọng vàng nhìn hào hoa phong nhã, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, vóc dáng coi như bình thường không béo, cà-vạt bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo, nút áo sơ mi băng rớt một viên, trên mặt còn in vết bàn tay, người đàn ông này là cha của Tưởng Viêm, chồng của cô nhỏ Hạ Nghị - Tưởng Hoành.