Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 17: Món ngon



Ngày này mấyvị đại trù đều thẻ hiện khả năng, lão Hồ đem sáu món chính nhất nhấttrình lên, mấy người Tiết Phá Dạ ăn ở trong miệng, liên tục gật đầu, đối với lão Hồ này khâm phục không thôi.

Tuy rằng đồ ăn cũng khôngphức tạp, thậm chí nói có chút đơn giản, nhưng mà lão Hồ làm ra hương vị lại làm cho người ta lưu luyến quên về, khắc cốt minh tâm. Phó trù cùng thợ làm trái cây điểm tâm ăn ở trong miệng, cũng bỏ qua khinh thườngtrước đó, đối với lão Hồ lập tức sinh ra kính ý. Sau thợ làm trái câyđiểm tâm cũng thi triển thủ đoạn, làm ra trái cây cùng điểm tâm cực kỳphong phú, làm cho Tiết Phá Dạ cùng những người liên can đều có lộc ăn,tửu lâu cả ngày đều dào dạt ở trong mỹ vị món ngon.

Tiểu Linh Tiên bị Nguyệt Trúc kéo lại đây, ăn mỹ vị món ngon, khuôn mặt bi thương sầu muộn nọ rốt cuộc lộ ra ý cười.

Tiết Phá Dạ biết căn cơ của tửu lâu chính là những món ngon mỹ vị này, nếukhông quảng cáo tuyên truyền cho dù có lợi hại, nếu thức ăn nơi nàykhông được người ta tiếp thu, thì vẫn là công dã tràng, khách tất nhiênsẽ không đến. Hiện tại dùng qua đồ ăn của những vị đầu bếp này, tintưởng tăng nhiều, vô cùng hài lòng, chỉ cần có tiêu chuẩn này, như vậycăn cơ chẳng khác nào hoàn thiện, kế tiếp chính là thế công quảng cáosắc bén cùng thủ đoạn doanh tiêu.

Trải qua hơn nửa năm quan sát,tuy rằng không biết địa phương khác Đại Sở quốc như thế nào, nhưng màHàng Châu hạng mục quảng cáo hầu như không có, một ít đại phẩm bài, hoàn toàn là dựa vào danh dự cùng phẩm chất nhiều năm tích lũy lên.

Ở thời đại chính mình, phố lớn ngõ nhỏ đều có đầy giấy quảng cáo cùngnhân viên đi phát quảng cáo, mục đích cũng không phải thật muốn người ta thu lấy hoặc là lập tức đi mua, mà là muốn ở trong đầu người ta lưu lại ấn tượng về thương hiệu này.

Từ trình độ nào đó mà nói, mình ingiấy quảng cáo, chuẩn bị phát quảng cáo, có thể nói là người đầu tiênlàm, lại không biết cái này hiệu quả sẽ như thế nào.

Tiết Phá Dạ cũng không dám quên, trên người mình còn đeo món nợ mấy trăm lượng bạc.

Cổ vũ mấy vị đại trù một phen, mấy vị đại trù đều cảm nhận được Tiết chưởng quầy bình dị gần gũi.

Tiểu Linh Tiên tìm một cơ hội, lôi kéo cánh tay Tiết Phá Dạ, đi tới chỗ yênlặng, hạ đầu, thấp giọng hỏi: “Nhị... nhị sư huynh của ta...?”

Tiết Phá Dạ biết ý tứ của nàng, thở dài, “Yên tâm đi, ta đã muốn an trí thích đáng, muội không cần lo lắng”.

Tiểu Linh Tiên ngẩng đầu, mắt đỏ lên, gật gật đầu, cảm kích nói: “Tiết... Tiết đại ca, muội đa tạ huynh!”

Tiết Phá Dạ thật ra cũng sửng sốt, chỉ nói Tiểu Linh Tiên ngây thơ khôngthông thế sự, cũng không biết được cấp bậc lễ nghĩa rườm rà này, lúc này lại thành tâm cảm tạ, nhất thời cũng có chút không thích ứng, khôngkhỏi đưa tay đặt ở trên vai nàng, ôn nhu nói: “Tiểu Linh Tiên, có một số việc trôi qua thì hãy để nó trôi qua, người chết là hết, người sống còn muốn tiếp tục cuộc sống. Ta nghĩ nhị sư huynh của muội dưới suối vàngbiết được, cũng không hy vọng Tiểu Linh Tiên đáng yêu mất đi mang đếntươi cười, nụ cười của muội sẽ cho mọi người hy vọng, cho nên, quên đibi thương, tiếp tục cười vui mà sống”.

Tiểu Linh Tiên chớp chớpánh mắt xinh đẹp, tính trẻ con lập tức lộ ra: “Muội, muội cười thật cóthể tạo nên cho mọi người hy vọng?”

Tiết Phá Dạ buồn cười, ha ha cười nói: “Tiểu Linh Tiên cười so với thiên tiên còn đẹp hơn, ai nhìn thấy đều sinh ra hy vọng”.

Tiểu Linh Tiên trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, nũng nịu hỏi: “Tiết đạica, huynh thấy qua tiên nữ sao? Thực sự có tiên nữ sao? Muội cười thựcso với tiên nữ xinh đẹp hơn sao?”

Tiết Phá Dạ thở dài, gật đầu nói: “Đương nhiên, muội so với tiên nữ xinh đẹp hơn”.

Tiểu Linh Tiên gật gật đầu, bỗng nhiên lại thở dài, buồn bã nói: “Cũng không biết Thanh Vận tỷ tỷ hiện tại thế nào, tỷ nói qua chờ muội trở về sẽdạy muội thêu hoa!” Mũi cay cay, tựa như lại muốn khóc ra, “Tỷ nếu biếtnhị sư huynh mất, nhất định sẽ thương tâm chết được”.

Tiết Phá Dạ thấy nàng lại muốn khóc, vội chuyển biến đề tài nói: “Tiểu Linh Tiên,sao muội không ở trong nhà, cùng nhị sư huynh đi ra làm cái gì?”

Tiểu Linh Tiên lập tức cảnh giác hẳn lên, ngẩng đầu nhìn Tiết Phá Dạ, khôngkhỏi lui về phía sau hai bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng, lắc đầunói: “Không, không có, muội... muội là ra ngoài chơi!”

Tiết PháDạ biết cái này đối với nàng mà nói là một cái nhiệm vụ phải giữ bí mậtnghiêm ngặt, cũng không hỏi lại, mỉm cười ôn nhu nói: “Đi, thợ làm điểmtâm chỉ sợ lại làm ra món mới, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ đều ăn sạch”.

Nghĩ đến mấy đứa nhỏ như sói như hổ kia, Tiểu LinhTiên liền kêu một tiếng, chạy đi qua, kêu lên: “Lưu cho ta chút, khôngđược ăn hết, lưu cho ta chút...!”

Nhìn bóng dáng như cánh bướm của Tiểu Linh Tiên, Tiết Phá Dạ không khỏi cảm khái.



Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Tam liền dẫn theo bốn vô lại đến đây, thoạt nhìn cũng là xuất thân cùng khổ, quần áo không chỉnh tề.

Tiết Phá Dạ kêu Tiêu Phẩm Thạch cùng lão Tống lên, ở dưới lão Tống dẫn dắt,đi tới chỗ in ấn lấy ra giấy quảng cáo cùng thẻ ưu đãi.

Ba ngàn tờ giấy quảng cáo thành một xấp lớn, mới in ra, còn tỏa ra mùi dầu.

Mấy tên vô lại mới tới nhìn thấy mỹ nữ quyến rũ ở trên giấy quảng cáo, ánhmắt đều sáng hẳn lên. Nói lời thật, Tiết Phá Dạ vẽ mỹ nhân này quả thậtrất thật, cặp mị nhãn dùng bút lông phác hoạ kia tựa như hàm chứa xuântình vô hạn, làm cho người ta có những ý nghĩ kỳ quái.

Tiết Phá Dạ nhìn mấy người trong mắt phóng lang quang, trong lòng cũng có chút đắc ý.

“Nhưng cái này đều là đã chi ra không ít bạc!” Tiết Phá Dạ ho khan hai tiếng,đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lại đây, nghiêm mặt nói: “Giấy quảng cáotổng cộng là ba ngàn tờ, chúng ta tổng cộng có tám người, mỗi người lĩnh bốn trăm tờ, ở nơi náo nhiệt phát ra, trăm ngàn nhớ kỹ, nhóm khách đầutiên chính là các văn nhân học sinh cùng đầu heo đại thiếu. Văn nhân học sinh miệng nhanh, đầu heo đại thiếu nhiều tiền, đây là nhóm mục tiêuđầu tiên của chúng ta”.

“Có phải đem những tờ quảng cáo này phát cho bọn họ hay không?” Lão Tống cẩn thận hỏi.

Tiết Phá Dạ cười hắc hắc nói: “Đây là mục tiêu chủ yếu, đương nhiên, nếu Tri Phủ đại lão gia muốn láy một phần, chẳng lẽ ngươi không cho?”

Một câu chọc mọi người cười rộ lên, lão Tống cũng nở nụ cười.

Tiết Phá Dạ chợt nghiêm mặt lại nói: “Tửu lâu chúng ta khai trương, đầu tiên phải làm chính là kiếm tiền, phải từ trên người những kẻ có tiền nàykiếm tiền. Lấy văn nhân đại thiếu làm chủ, mặt khác có thể để ý tới tàichủ phú cổ. Trăm ngàn nhớ kỹ một chút, chúng ta lúc phát ra quảng cáo,nhất định phải có khuôn mặt tươi cười, nếu có người đem giấy quảng cáoném xuống, phải nhặt lên, một lần nữa đưa cho những người khác”.

Mọi người liên tục gật đầu, Hồ Tam lại hỏi: “Tiết đại... chưởng quầy, nếu những người đó hỏi đông hỏi tây thì làm sao bây giờ?”

“Thổi phồng lên không được sao?” Tiết Phá Dạ vuốt mũi nói: “Cứ thổi lên chota, tửu lâu chúng ta chất lượng rất cao, không sợ kiểm nghiệm!”

“Chưởng quầy, vậy cái thẻ... thẻ ưu đãi này thì làm sao bây giờ?” Lão Tống đang cầm năm trăm thẻ ưu đãi hỏi.

“Đây là đưa cho đám người Hồ Tam!” Tiết Phá Dạ tiếp nhận giao cho Hồ Tam:“Nơi này có năm trăm tờ, các người mỗi người một trăm tờ, lúc phát quảng cáo, nếu có người tiếp nhận quảng cáo, như vậy mọi người cũng đem cáinày đưa ra, đây là thẻ ưu đãi, Lãm Nguyệt Hiên chúng ta thức ăn mộtlượng bạc, nếu dùng cái thẻ ưu đãi này, chỉ cần sáu tiền”.

Vô lại có thể lăn lộn kiếm ăn, đầu óc tự nhiên cũng sẽ không quá kém, Tiết Phá Dạ vừa nói, mấy người lập tức rõ ràng, liên tục gật đầu.

TiếtPhá Dạ thực hài lòng năng lực lý giải của mọi người, thật ra đối vớingười Đại Sở chưa có tiếp xúc qua quảng cáo mà nói, đó là một sự vật mới mẻ, muốn tiêu hóa cũng không đơn giản.

“Tốt lắm!” Tiết Phá Dạgật đầu nói, chỉ vào năm người Hồ Tam nói: “Mọi người nghe cho cẩn thận, cái thẻ ưu đãi này đối với các người rất quan trọng, nếu có khách cầmthẻ ưu đãi này đi Lãm Nguyệt Hiên ăn cơm, vậy xem như là do các ngườikéo đến, ta sẽ theo đầu người mà tính thưởng cho các ngươi”.

HồTam cũng không có gì, mấy người phía sau lập tức vỗ tay nói: “Tốt, Tiếtchưởng quầy, người cứ xem là được rồi, huynh đệ chúng ta nhất định làmtốt!”

Mấy người này ngày thường cũng là chơi bời lêu lổng, ăn hôm nay không biết ngày mai, nay có cách kiếm tiền tốt, tự nhiên thực vuimừng.

Lập tức phân phát giấy quảng cáo cùng thẻ ưu đãi, Tiết PháDạ lại phân phát cho mỗi người năm tiền làm kinh phí hoạt động, năm tiền là không ít, mấy tên vô lại thấy chuyện chưa làm mà đã có bạc, lại càng mười phần nhiệt tình.

Lập tức mọi người phân tán ra, tìm kiếm nơi náo nhiệt phân phát giấy quảng cáo.

Tiết Phá Dạ cầm hai trăm tờ quảng cáo còn lại, không khỏi lắc đầu cười khổ,kiếp trước mình đối với việc đi phát quảng cáo này rất là chán ghét,không thể tưởng được hôm nay chính mình cũng đi vào con đường này.

Nhìn trái nhìn phải, cần tìm một nơi náo nhiệt mà rộng rãi.

Hàng Châu phong cảnh tuyệt đẹp, có danh xưng “Thiên đường nhân gian”. Tây hồ xinh đẹp ở đó, quần sơn xanh ngắt bao quanh thành, hệ thống sông ngòikênh rạch xuyên thành mà qua. Ba mặt núi một mặt thành, sông suối hồ núi giao hòa; Xuân hạ thu đông đều có cảnh sắc, nắng mưa gió tuyết đều hữutình khác nhau.

Đại thi nhân đời Đường Bạch Cư Dịch từng nói qua: “Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu!” Có thể nói Hàng Châu thật là địaphương văn phong phát triển, phong cảnh đặc biệt tốt.

Nghĩ tớinghĩ lui, trong đầu xẹt qua Linh Ẩn tự, Lục Hòa tháp, Thanh Hà phườngcác nơi, cuối cùng vẫn quyết định đi ven hồ Tây tử nhìn xem.