Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 137: Sơ chiến tặc vương (4)



Lần thứ hai quân giặc tấn công, bởi vì sự thần dũng của Uất Trì Cung giết ra mà gấp gáp rút lui. Đại tướng tấn công Lã Minh Tinh cũng thân chịu trọng thương, suýt nữa chết ở trong tay tướng Tuỳ, dáng vẻ kiêu ngạo tấn công của quân giặc nhất thời bị gặp khó khăn.

Lúc này, mưu sĩ Dương Tể nói khẽ với Trương Kim Xưng đề nghị:

- Binh lực quân Tuỳ dường như cũng không nhiều, bọn họ tập trung binh lực tử thủ cổng thành, chỗ phòng ngự khác tất nhiên sẽ xuất hiện lỗ hổng. Đại vương vì sao không nghi binh cổng thành, phái binh lần nữa từ nơi khác vào thành được chăng?

Trương Kim Xưng suy nghĩ một chút nói:

- Ngươi bảo ta từ mấy chỗ lỗ hổng tường thành kia giết vào sao?

- Lỗ hổng tường thành đương nhiên cũng có thể. Kỳ thật chúng ta mặc dù không có mang thang công thành, lợi dụng thang người hoặc là dây thừng cũng có thể trèo lên tường thành, phương pháp rất nhiều, không cần phải cứng rắn công cổng thành.

Trương Kim Xưng cực kỳ giảo hoạt, gã lệnh cho Lã Minh Tinh công phá cổng thành chỉ là muốn thử hư thật của quân Tuỳ, gã đã nhìn ra binh lực quân Tuỳ cũng không nhiều, nhưng cung tiễn rất lợi hại. Thủ hạ Lã Minh Tinh chết nhiều hơn nữa gã cũng sẽ không đau lòng. Nhưng nếu như là binh lính thủ hạ của chính mình công thành, gã sẽ không muốn gặp phải tổn thất thảm trọng như vậy lần nữa.

Lời đề nghị của Dương Tể không thể nghi ngờ là kế hay tránh được tổn thất, Trương Kim Xưng gật đầu, quay đầu lại quát ra lệnh:

- Gõ trống thúc giục lần nữa, năm ngàn Diêm La Quân đánh nghi binh cổng thành, chỉ cho phép hò hét tạo thế, không cho phép tiến vào trong vòng trăm bước!

Gã lại nói với đại tướng Phó Tiến:

- Ngươi có thể dẫn ba ngàn Vô Thường Quân từ ba lỗ hổng tường thành phía bắc giết vào, trực tiếp đoạt lấy cổng thành!

- Truyền lệnh cho Dương Công Khanh lần nữa, bảo ông ta thủ chết cổng tây cho ta, phòng ngừa quân Tuỳ phá vây!

Trương Kim Xưng có được tám ngàn trung quân tinh nhuệ, toàn bộ đều là trang bị quân Tuỳ chính quy, huấn luyện có tố chất, sức chiến đấu rất mạnh. Trong đó năm ngàn người xưng là Diêm La Quân, ba ngàn người còn lại xưng là Vô Thường Quân.

Lần này để tiêu diệt cánh quân Tuỳ từ Trác quận sang, gã xuất động toàn bộ tám ngàn tinh nhuệ, tính cả quân phản loạn phụ trợ là hơn một vạn người, gần hai vạn đại quân vây công huyện Thanh Hà, một trận chiến này của Trương Kim Xưng tình thế bắt buộc.

Một trăm mặt trống thúc giục lại gõ vang, tiếng trống long trời lở đất. 'Thùng! Thùng! Thùng!' nương theo đó năm ngàn Diêm La Quân cao giọng hò hét, trong đêm tối tạo ra thanh thế công thành cực lớn.

Mà cùng lúc đó, đại tướng Phó Tiến, tâm phúc của Trương Kim Xưng suất lĩnh ba ngàn binh lính tinh nhuệ từ phía khác mượn đêm tối yểm hộ, rất nhanh chạy đi về phía thành bắc. Ở tường thành bắc có ba lỗ hổng lớn, từng lỗ hổng lớn đều vượt quá chiều rộng một trượng, bọn họ có thể từ nơi này công mạnh vào trong thành.

Quân giặc ở ngoài thành tây ước chừng năm ngàn người, do đại tướng quân giặc Dương Công Khanh suất lĩnh. Dương Công Khanh là người Triệu quận, tuổi chừng ngoài ba mươi. Từ nhỏ tập võ, bộ dạng thân thể cao lớn khôi ngô, râu quai nón đầy mặt. Tay cầm một cây đại đao nặng sáu mươi cân, dũng mãnh thiện chiến.

Gã vốn ở vùng Hàm Đan vào rừng làm giặc. Tụ tập dân lưu vong hơn hai vạn người, đốt nhà cướp của, tàn sát Triệu quận bừa bãi. Đầu năm gã bị Hùng Võ Lang Tướng Vương Thế Sung của quân Tuỳ đánh bại, Dương Công Khanh chỉ đành dẫn tàn quân xuôi nam tìm nơi nương tựa ở chỗ Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng có chút coi trọng đối với gã, quân đội của gã cũng nhanh chóng từ hơn một ngàn người gia tăng thêm năm ngàn người, trở thành phụ tá đắc lực của Trương Kim Xưng.

So sánh với sự rách nát của thành đông, thành trì phía tây huyện Thanh Hà lại vô cùng hoàn chỉnh, có một sông đào khô cạn bảo vệ thành, có một toà cửa thành hoàn chỉnh và cầu treo, tường thành cũng cao lớn chắc chắn, khó có thể tấn công.

Trương Kim Xưng rất rõ ràng điểm này, cho nên gã giao nhiệm vụ cho Dương Công Khanh là ngăn chặn cổng tây, phòng ngừa quân Tuỳ theo cổng tây phá vây, cũng không cần gã phải tấn công cổng thành tây.

Ngoài cổng thành tây vô cùng an tĩnh, Dương Công Khanh suất lĩnh năm ngàn tặc binh bày trận theo hình bán nguyệt, ở ngoài hai trăm bước lẳng lặng chờ thời khắc phá thành. Chẳng biết lúc nào, trên lầu thành treo lên một cái đèn lồng lớn, ở trong gió đêm lúc tối lúc sáng.

Lúc này một binh lính chỉ vào đầu thành hô to:

- Tướng quân mau nhìn!

Dương Công Khanh cũng nhìn thấy rồi, ở trên tường thành tây bỗng nhiên đốt lên ba đống lửa cháy hừng hực, ở trong bóng đêm vô cùng chói sáng loé mắt. Gã không khỏi ngây ngẩn cả người, đây là ý gì, chẳng lẽ là phát ra tín hiệu gì sao?

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa như sấm rền, ngay sau đó binh lính phía sau truyền đến một mảnh tiếng kêu thảm.

Dương Công Khanh chấn động, vội quay đầu trông sang. Trong bóng đêm, chỉ thấy một cánh kỵ binh giết vào đội ngũ của gã, vô cùng sắc bén, trận hình đã đại loạn.

Cánh kỵ binh này chính là kỵ binh quân Tuỳ ra khỏi thành trước một bước, do Giáo uý Trần Húc suất lĩnh. Bọn họ tựa như một bầy sói, tiềm phục ở ngoài một dặm, chờ đợi mệnh lệnh bên trong thành.

Khi Thẩm Quang treo một cái lồng đèn lớn ở trên lầu thành, Trần Húc lập tức đã biết rõ. Quân đội bọn họ phải từ cổng tây phá vây rồi. Gã lập tức dẫn kỵ binh lặng lẽ vây quanh sau lưng đội ngũ Dương Công Khanh, đợi trên đầu thành đốt cháy ba đống lửa lớn.

Ba trăm kỵ binh như bầy sói xông vào trong đội ngũ quân giặc. Trường mâu đâm nhanh, chiến đao bổ chém, chiến mã cuồng bạo không kiêng nể gì va chạm hết thảy, giết đến máu thịt quân giặc bay tung toé, thây ngã đầy đất. Quân phản loạn kêu thảm lảo đảo nghiêng ngả chạy trốn về phía xung quanh, một mảng hỗn loạn.

Dương Công Khanh vội vã đành hô to:

- Không nên loạn, ổn định trận cước!

Nhưng gã quát to không có bất kỳ tác dụng nào, lực xung kích khổng lồ của ba trăm kỵ binh quân Tuỳ mang đến khiến bộ binh căn bản không cách nào ngăn cản.

Ngay khi tất cả mọi người đều chú ý kỵ binh quân Tuỳ giết vào, cổng thành lại lặng lẽ mở rộng, cầu treo cũng theo đó thả xuống. Hơn ngàn tên binh lính quân Tuỳ dưới sự suất lĩnh của Trương Huyễn vô thanh vô tức từ bên trong cổng thành giết tới. Trương Huyễn quát to một tiếng:

- Không cho phép ham chiến, đi theo ta phá vây!

Hắn quát lớn một tiếng, múa tít Thanh Long kích dẫn đầu giết về phía tướng địch, phía sau binh lính quân Tuỳ một mảnh hò hét, theo sau Trương Huyễn liều chết chém giết về phía quân địch.

Ngoài trăm bước, Dương Công Khanh bị giật mình trợn mắt há hốc mồm. Gã bỗng nhiên hiểu được đây là quân Tuỳ muốn phá vây rồi. Mắt nhìn tướng Tuỳ cầm đầu như một trận cuồng phong giết về phía mình bên này, Dương Công Khanh hô to với tả hữu phó tướng:

- Nghênh chiến cho ta!

Tả hữu phó tướng của gã, một người tên là Vương Lôi, một người tên là Thẩm Trọng, mỗi người sử một cây thiết thương. Bọn họ từ dưới đại kỳ chạy ra, một tả một hữu giết về phía Trương Huyễn.

Trương Huyễn đã giết đến trước mắt, hắn thấy hai tướng địch giết bọc sườn mình, không khỏi cười lạnh một tiếng, Thanh Long kích quét ngang. Mặc kệ trước mắt hắn vẫn là dùng kích cũ, nhưng đối với hai tướng địch vô danh vẫn dư dả như trước. Chỉ nghe hai tiếng nổ mạnh, hai cây trường thương bị chấn động bay ra ngoài.

Trương Huyễn quát lớn một tiếng, trường kích bổ ngang. Vù! Lưỡi kích bổ bay cái đầu của Vương Lôi, thi thể không đầu rơi ầm xuống đất. Tướng giặc còn lại là Thẩm Trọng sợ tới mức hồn bay phách lạc, thúc ngựa vội trốn, lại bị Trương Huyễn một kích đâm xuyên hậu tâm, thi thể ném bay ra ngoài.

Dương Công Khanh thấy tướng Tuỳ vừa đối mặt đã giết liền hai tướng đắc lực của mình, gã sợ hãi, sau lưng toát ra cả người mồ hôi lạnh. Không dám nghênh chiến, giục ngựa vội bỏ chạy về phía trong loạn quân.

Uất Trì Cung giận dữ, giục ngựa đuổi theo tướng địch, lại bị Trương Huyễn ngăn lại:

- Không cần quản gã, phá vây quan trọng!

Uất Trì Cung gật đầu, vung thiết côn giết vào trong bầy địch, y vô cùng dũng mãnh, nháy mắt đã giết ra một con đường máu. Trương Huyễn ở mặt sau áp trận, chỉ huy binh sĩ quân Tuỳ phá vây rút khỏi.

Dưới sự hợp kích trước sau của kỵ binh và binh sĩ bên trong thành, quân đội Dương Công Khanh đại loạn một mảnh. Trận hình hình bán nguyệt bị giết mở một miệng rộng hơn mười trượng, binh lính như sóng lớn quay cuồng về phía hai bên. Nhưng Trương Huyễn không lòng dạ nào giết địch, hắn nhất định phải rút khỏi nhanh chóng trước khi chủ lực quân địch giết đến.

Cuộc chiến phá vây này chỉ dùng không đến một khắc thời gian, binh lính quân Tuỳ đã giết ra khỏi vòng vây. Thủ hạ dưới sự dẫn dắt của chủ tướng Trương Huyễn nhanh chóng rút khỏi về phía tây.

***

Sau khi thủ hạ của Trương Kim Xưng bỏ ra cái giá trên trăm người rơi xuống hố, ba ngàn Vô Thường Quân rốt cuộc giết vào bên trong huyện thành Thanh Hà. Nhưng bên trong thành đã sớm trống rỗng, không có một binh lính quân Tuỳ nào.

- Đại vương!

Một binh lính từ chỗ cổng thành chạy như bay đến, hô lớn:

- Bên trong thành đã không còn quân Tuỳ rồi!

- Cái gì!

Trương Kim Xưng kinh ngạc chấn động, ý niệm trong lòng gã vừa chuyển, bỗng nhiên hiểu được, quân Tuỳ nhất định là từ cổng tây phá vây rồi. Gã vội la lớn:

- Đi cổng tây, đuổi theo cho ta!

Quân đội của Trương Kim Xưng trùng trùng điệp điệp xông vào cổng thành, trực tiếp xuyên qua thành trì chạy về phía ngoài cổng tây. Ngoài cổng tây lúc này đã là một cảnh tượng thê thảm, thi thể rải rác, máu chảy thành sông. Binh lính may mắn sống sót hỗn loạn không chịu nổi, hoàn toàn không có bất kỳ trận hình nào.

- Dương Công Khanh ở nơi nào?

Trương Kim Xưng lao ra thành hô lớn.

Dương Công Khanh hồn bay phách lạc chạy tới, gã quỳ xuống thỉnh tội:

- Ty chức vô năng, không thể ngăn cản quân Tuỳ phá vây, hướng đại vương thỉnh tội!

Trương Kim Xưng giận dữ, mấy roi hung hăng trút xuống đầu mặt Dương Công Khanh, giận dữ quát:

- Phá vây bao lâu rồi?

Dương Công Khanh cố gắng nhịn đau nói:

- Mới vừa đi chưa có bao lâu!

Trương Kim Xưng quay đầu lại, dùng roi ngựa chỉ đại tướng Phó Tiến:

- Ngươi dẫn theo ba ngàn Vô Thường Quân đuổi theo quân địch cho ta, đuổi theo kịp thì vây bọc bọn chúng, ta sẽ rất nhanh chạy đến chi viện!

- Tuân lệnh!

Phó Tiến vung tay lên hô to với ba ngàn thuộc hạ:

- Theo ta đuổi!

Gã suất lĩnh ba ngàn quân đội đuổi theo trong đêm tối, Trương Kim Xưng lại ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả quân đội lập tức đến ngoài thành tây tập kết!

Trương Kim Xưng thật sự không cam lòng, nếu như có thể thu được mấy trăm con chiến mã của cánh quân Tuỳ này, có được hai trăm con chiến mã Vũ Văn Thuật đồng ý nữa, là gã có thể thành lập một cánh kỵ binh gã tha thiết mơ ước rồi. Thực lực của gã được nâng cao rất nhiều, có thể chống lại với Đậu Kiến Đức.

Chỉ cần cánh quân Tuỳ này vẫn ở bên trong phạm vi thế lực của gã, Trương Kim Xưng gã sẽ tuyệt không dễ dàng từ bỏ ý đồ.