Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 90: Mặt trời lặn, bồ câu trắng



Nguỵ Khải đã điều động một nhóm chuyên gia trị liệu tâm lý từ một bệnh viện ở London đến hỗ trợ Tống Hành Huy, nhưng trước khi Tống Hành Huy kịp đưa ra một phương án điều trị an toàn và khả thi thì một việc đau lòng hơn đã xảy ra.

Sau khi tỉnh dậy, ban đầu Quý Thu Hàn thờ ơ không nói, rồi dần dần trở nên có xu hướng tự làm hại bản thân một cách nghiêm trọng.

Chiều hôm đó, Giang Trạm mới chỉ ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, khi quay lại đã thấy Quý Thu Hàn tỉnh dậy từ lúc nào không hay. Anh đang ngồi trước cửa sổ, rèm cửa màu trắng được vén lên, Quý Thu Hàn thờ ơ quay đầu lại, máu từ cổ tay ứa ra thấm đẫm một mảng lớn trên áo bệnh nhân.

“Bác sĩ! Gọi bác sĩ!!”

Giang Trạm sợ đến mức hồn vía như sắp bay mất. Hắn bước lên, xé áo cầm máu cho Quý Thu Hàn trước. Ngay sau đó, khoảng hơn chục nhân viên y tế tràn vào phòng bệnh yên tĩnh, xung quanh là những giọng nói ồn ào, Quý Thu Hàn được đặt trên một chiếc giường sạch sẽ.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra ở toà nhà Cảnh Giang đêm hôm đó cũng bị đ è xuống, truyền thông không đưa tin nhiều nữa, mà cảnh sát thành phố A tìm đi tìm lại cũng không tìm ra động cơ phạm tội của Phương Bân, cuối cùng xác định Phương Bân bị tình nghi bắt cóc đồng nghiệp rồi tự sát vì sợ tội.

Khi chuyện này truyền đến thành phố S, đồng nghiệp từng hợp tác với họ đều vô cùng kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là bốn người có liên quan đều là thành viên của tổ trọng án số 3.

Sự kiện nhảy lầu đó đã khiến giới cảnh sát bàn tán xôn xao, thậm chí có nhiều người còn nói là do Phương Bân yêu Tô Tiểu Na mà không được đáp lại. Nhưng tựa như viên đá ném xuống nước, cũng chỉ xáo trộn một đoạn thời gian, sau đó thì bị những vụ án bận rộn cùng cuộc sống thường ngày che lấp mất.

Còn việc Ngô Đại Hải, Cục trưởng Cục tài chính của thành phố S, bị nghi ngờ dính líu đến những vụ việc [email protected] nhũng và hối lộ cho nên đã bị cách chức. Ngô Trữ nghỉ việc, những kẻ từng khuấy động vòng xoáy tội ác dường như đã bị quét sạch, lãnh đạo được bổ nhiệm là bạn cũ của Lý Quốc Nghị.

Cho đến nay, tất cả những việc đan xen nhau như một tấm lưới đã được điều tra ra hết, mọi chuyện cũng đã tới hồi kết thúc.

Hành lang phòng bệnh rất yên tĩnh, Dịch Khiêm đã hoàn thành công việc, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Cậu pha một tách trà nóng thơm nhẹ trong phòng khách nhỏ rồi mang vào.

Trong bình truyền dịch, anbumin màu trắng đục chảy qua kim tiêm, truyền vào mạch máu. Người trên giường bệnh mong manh tái nhợt, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ra.

“Anh… anh nghỉ một lát đi, em trông thay cho.” Hốc mắt Dịch Khiêm đã hơi đỏ lên. Cậu nhìn Giang Trạm đã canh ở phòng bệnh nhiều ngày, mắt hắn đầy tơ máu.

Vì hành vi điên rồ lần trước, gần đây Quý Thu Hàn gần như phải dựa vào thuốc an thần, thời gian tỉnh táo của anh ngày càng ít đi, thời gian chìm vào giấc ngủ ngày càng nhiều. Cho dù tỉnh lại cũng như không cảm nhận được thế giới bên ngoài, đến Tống Hành Huy cũng bó tay không tìm được cách. Giang Trạm sợ anh sẽ lại tự làm mình bị thương nên không dám rời đi lâu. Dịch Khiêm lại sợ anh hai mình cũng sẽ không trụ được.

“Mọi thứ đã xong chưa?”

Dịch Khiêm gật đầu, lại nói: “Anh, Lý Quốc Nghị và Hạ Lan từ thành phố S đến, nói muốn gặp anh Quý.”

“Họ ở đâu?”

“Đã phái người đi đón, sắp tới rồi ạ.”

Trước khi vào phòng bệnh, hai mắt Hạ Lan đã sưng lên vì khóc, nhìn thấy Quý Thu Hàn tiều tuỵ trên giường bệnh, bà lại che miệng khóc lên. Lý Quốc Nghị ôm bà trấn an, trong lòng cũng nặng trĩu. Hai vợ chồng già mãi đến tận khuya mới rời đi.

Trước khi trở lại khách sạn, Lý Quốc Nghị ở lại phòng bệnh nói chuyện với Giang Trạm rất lâu, đến bốn giờ sáng, Lý Quốc Nghị mới lên xe của thư ký rời đi.

Quý Thu Hàn đã ngủ một giấc thật dài. Trong mộng, dường như anh đã trở lại quê cũ của mình ở huyện Vọng Sùng, tầng hầm ẩm thấp và tối tăm biến thành một cái hố khổng lồ, như thể thi thể của cha anh, anh và Quý Hạ đều bị chôn vùi dưới lớp đất cháy đen bị lửa thiêu rụi.

Anh đã lạc trong thành phố chết chóc này nhiều ngày, trong đầu có rất nhiều giọng nói, tiếng ồn ào dường như đến từ mọi hướng. Có người đánh thức anh dậy, có người lại nói với anh: Về nhà đi, cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi đây.

Quý Thu Hàn gục đầu xuống, hố đen khổng lồ trông như một cái miệng ăn thịt người. Tại sao năm đó anh lại rời khỏi đây chứ, cho dù anh có sống như một con giòi trong tầng hầm này mãi mãi, thì ít nhất Quý Hạ vẫn còn sống.

Ngay khi anh vừa bước một bước, chuẩn bị bước vào cái hố to lớn trước mặt, đột nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng cười của trẻ con. Quý Thu Hàn quay lại, một bé gái phấn điêu ngọc mài nhào vào lòng anh, mang theo mùi thơm như hoa nở trong sương sớm.

Cô bé nắm tay anh, chỉ về phía xa: “Cậu ơi, mẹ ở đó, mẹ tìm cậu đã lâu, sốt ruột lắm rồi, cậu mau qua đó đi.”

Quý Thu Hàn ôm bé gái vào lòng, âu yếm vuốt v e đôi gò má non nớt của bé. Cách đó không xa, Quý Hạ đang đứng dưới bóng một cây bồ kết cao lớn, những bông hoa bồ kết màu tím đậm bị gió thổi xuống, lướt qua vai cô, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Quý Hạ vẫy anh tới, mái tóc đuôi ngựa màu đen không biết đã buông xuống từ lúc nào, xoã trên vai cô, để lộ vẻ đẹp dịu dàng của người đã làm mẹ.

“Xem ra Niệm Niệm rất thích cậu của bé.”

Đôi mắt biết cười của Quý Hạ vẫn như trước. Cô trêu đùa bé gái trong lòng anh, bé gái vặn người cười, quay lại mềm mại ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.

Quý Hạ nói: “Nếu Niệm Niệm lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ con bé thật tốt đúng không? Không để con bé chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Quý Thu Hàn nhìn vào mắt Quý Hạ. Anh nghẹn ngào, ôm chặt bé gái vào lòng, đồng thời duỗi hai tay ôm lấy Quý Hạ.

“Sẽ, em thề sẽ bảo vệ con bé bằng cả tính mạng của mình… và sẽ không để con bé phải chịu bất kỳ tổn hại nào…”

Đã mười sáu năm trôi qua, thời gian đã khiến cậu bé từng được Quý Hạ ôm trong lòng đã lớn lên, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có thể dễ dàng ôm lấy cô chỉ bằng một tay.

Quý Thu Hàn nhắm mắt lại, vùi đầu vào tóc Quý Hạ: “Chị,… em xin lỗi…, em xin lỗi…”

Quý Hạ vuốt v e lưng anh, nhẹ vỗ một cái: “Nhóc ngốc, đang nói cái gì thế… Thì ra em trai của chị đã cao lớn như vậy, đẹp trai như vậy, giờ ra ngoài sẽ khiến rất nhiều cô gái thích đây.”

Nhưng cô bé trong ngực anh lại nắm vành tai run rẩy của Quý Thu Hàn, mím cái miệng đỏ bừng: “…Mẹ, hình như cậu đang khóc, mẹ làm cậu khóc rồi.”

Quý Hạ vuốt v e mặt bé, rồi vỗ lưng Quý Thu Hàn: “Tiểu Hàn, đừng khóc, lớn như vậy rồi, sao còn khóc như một đứa trẻ vậy.”

“Chị,… bên kia có ai bắt nạt chị không?” Quý Hạ trong lòng anh giống như một bó hoa cúc, anh cẩn thận ôm lấy chị gái mình: “Em đã lớn rồi, có thể bảo vệ chị và Niên Niệm, em đi cùng chị nhé?”

Quý Hạ đột nhiên nghiêm mặt, vỗ mạnh một cái vào lưng anh: “Vớ vẩn!”

Quý Hạ ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nghiêm túc nhìn em trai đang rơi nước mắt:

“Tiểu Hàn, em nhìn chị này. Không ai trách em chuyện năm đó hết, chị không trách, Niệm Niệm cũng không. Chị biết em đã không chịu nổi nữa, em đã làm rất tốt rồi, em đã nghe lời chị, kiên nhẫn chờ cảnh sát tới cứu em. Những chuyện đó không phải do em làm, là Triệu Vĩnh Lâm lừa em. Chị biết em rất yêu thương chị, giống như chị yêu thương em vậy.”

Quý Thu Hàn vẫn chìm trong đau thương, anh bật khóc thành tiếng: “…Nhưng em chỉ muốn chị trở về…!!”

“Được rồi, nghe lời nào. Em khóc như vậy, chẳng lẽ còn muốn chị hát ru dỗ dành em sao?”

Quý Hạ bất đắc dĩ cười cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt anh: “Lẽ ra chị phải giải thích rõ với em chuyện của Niệm Niệm năm đó. Buổi chiều hôm ấy, đáng lẽ chị ấy không nên trách mắng em. Chị xin lỗi vì đã để em phải một mình chịu đựng nhiều năm như vậy.”

Xa xa, tiếng chuông dài liên tục vang vọng trên bầu trời, vô số bồ câu trắng đột nhiên từ pháo đài bay lên, bay về phía mặt trời lặn.

Quý Hạ bế cô bé sắp ngủ trong lòng Quý Thu Hàn vào lòng, nhón chân xoa đầu em trai thương yêu:

“Chị rất vui vì bên cạnh em còn có rất nhiều người yêu thương lo lắng cho em. Tiểu Hàn, em nên đi đi, họ còn đang đợi em, họ cũng sẽ sốt ruột, giống như chị khi không tìm thấy em vậy. Đừng lo cho chị, chị có thể nuôi em lớn lên, cũng sẽ có thể nuôi Niệm Niệm lớn lên. Em ra ngoài đi, cho dù ở đâu, chị vĩnh viễn yêu thương em.”

Gió: thương thực sự…