Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 20: Cơ Hội Xoay Chuyển



Lục Thanh Uyển ghé vào trên lưng Phó Phái Bạch, vì tránh cho tiếp xúc thân thể quá nhiều, nàng dùng tay chống lên lưng đối phương, để không dán ngực lên.

Nàng trong lòng vẫn luôn tự hỏi Phó Phái Bạch có thể hay không nhân cơ hội này khiến cho đoạn đường này xóc nảy một chút, chiếm tiện nghi của nàng, nhưng Phó Phái Bạch đi một đường đều rất vững vàng, ngay cả bàn tay dùng để cõng nàng cũng nắm thành một đoàn, không có trực tiếp chạm vào thân thể nàng.

Hai người cứ như vậy đi một hồi lâu, cuối cùng trở về đến sau núi Triều Tuyền Phong khi trời đã tối.

Giờ phút này, sau hậu viện đã sớm tụ tập một đống người, xa xa liền có thể nghe thấy Lục Văn Thành đứng giữa đám người giận mắng đám thuộc hạ.

Lục Thanh Uyển vội vàng múa may hai tay, cao giọng nói: "Cha! Ta ở đây!"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn đến thiên kim tiểu thư nhà mình đang bị cõng bởi một tên hạ nhân mặc một thân vải thô áo tang, vội vàng chạy đến đỡ Lục Thanh Uyển xuống từ trên người Phó Phái Bạch, Lục Văn Thành sải bước đi tới, trên mặt tràn đầy lo lắng, "Uyển Nhi, nhưng có bị thương ở nơi nào không?"

Lục Thanh Uyển cuối cũng cũng cảm thấy thoát ra từ trong hiểm cảnh, kinh hoảng, ủy khuất trong lòng một chút liền dâng lên, nàng nhào vào trong ngực Lục Văn Thành, khóc lóc kể lể: "Cha, Uyển Nhi rất sợ hãi, còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa."

Lục Văn Thành vẻ mặt lo lắng, vỗ về tấm lưng yếu đuối của Lục Thanh Uyển, nhỏ giọng trấn an.

Lục Yến Nhiễm lúc này cũng đã tới, nàng nhìn Phó Phái Bách đang cúi đầu yên lặng đứng một bên, lại nhìn mắt cá chân Lục Thanh Uyển, mở miệng: "Phụ thân, chân Thanh Uyển tựa hồ bị thương."

Lục Văn Thành nghe vậy nhìn lại, có chút nôn nóng, "Kia, Uyển Nhi, đây là làm sao vậy?"

"Ta không cẩn thận rơi xuống một cái rãnh, bị rắn độc cắn," Lục Thanh Uyển dừng lại một chút, chỉ chỉ Phó Phái Bạch, "Là hắn đã cứu ta."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Phái Bạch, Lục Văn Thành nghi hoặc nhìn vài lần, cảm thấy thân hình người này dị thường quen mắt, "Ngươi ngẩng đầu lên."

Chờ Phó Phái Bạch nâng đầu lên, Lục Văn Thành tự nhiên nhận ra, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi: "Ngươi có phải là tên hạ nhân lần trước?"

Phó Phái Bạch không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Là tiểu nhân."

"Là ngươi cứu Uyển Nhi sao?"

"Vừa lúc thấy nhị tiểu thư gặp nạn, là chuyện tiểu nhân nên làm, chưa nói tới cứu."

Lục Văn Thành vừa lòng vuốt chòm râu, "Võ Trung, mau đem nhị tiểu thư về Thanh Liêu chữa trị, ta muốn nói vài lời với người thiếu niên này."

Một nam nhân trung niên áo đen đi ra từ trong đám người, cung kính đáp một tiếng, sau đó mang Lục Thanh Uyển rời đi.

Lục Văn Thành cẩn thận đánh giá Phó Phái Bạch một phen, nói: "Ngươi đã cứu nữ nhi của ta, theo lý ta nên báo đáp ân tình này, ngươi muốn được ban thưởng như thế nào?"

Đồng tử của Phó Phái Bạch lập loè một chút, cất cao giọng nói: "Tiểu nhân cả gan có một nguyện vọng, mong tông chủ thành toàn."

"Nga? Chuyện gì?"

Nàng quỳ một gối xuống, ngầng đầu ôm quyền, trong ánh mắt giấu không được khát vọng nóng bỏng, "Ta muốn nhập Thiên Cực Tông luyện võ công, mong tông chủ cho tiểu nhân một cơ hội."

Lục Văn Thành trầm mặc một lúc, vung lên ống tay áo, vươn tay ấn trên vai Phó Phái Bạch, điều khiển nội lực áp xuống.

Phó Phái Bạch cảm giác được sức nặng ngàn cân trên vai, ép tới sống lưng thẳng tắp cong xuống.

Lục Văn Thành thu hồi tay, nói ra điểm mấu chốt, "Ngươi không có một chút căn cơ võ học nào, như thế nào luyện võ?"

"Ta có thể tu luyện từ bây giờ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, đến cùng cũng sẽ có thể đuổi kịp người khác, thế nhân đều nói cần cù bù thông minh, con chim chậm nhất thường bắt đầu bay từ sớm, không phải sao?"

Lục Văn Thành lắc đầu, "Hài tử, tập võ không phải chỉ cần kiên trì là được, đây là vấn đề về thiên phú cùng thời cơ, đệ tử của tông môn ta năm tuổi tập võ, tám tuổi luyện kiếm, mười lăm tuổi thân thủ một người có thể chọi lại mười, thiên phú cùng nỗ lực, một thứ cũng không thể thiếu."

Phó Phái Bạch biểu tình dần trở nên uể oải, "Thật sự...... Không được sao?"

Lục Văn Thành trầm tư thật lâu, một lúc sau mới mở miệng, "Nếu ngươi khăng khăng như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, năm sau Thiên Cực Tông sẽ tổ chức lễ mừng lập tông một trăm năm, nếu ngươi có thể tự mình tập võ trước khi lễ mừng xảy ra, luyện tốt từ trong ra ngoài, cuối cùng tiếp được ba chiêu của ta, ta liền phá lệ đem ngươi thu vào tông môn."

Phó Phái Bạch một lần nữa ngẩng đầu lên, kích động đến không nhịn được, "Được, ta, ta nhất định sẽ nỗ lực, đa tạ tông chủ, đa tạ tông chủ!"

"Vậy hy vọng ngươi trong khoảng thời gian này tự mình cố gắng, nắm bắt cơ hội."

Phó Phái Bạch liên tục gật đầu, nhìn Lục Văn Thành đi xa, kỳ thật khi nói ra, nàng không dám ôm quá nhiều hy vọng, sự việc lần trước vẫn còn sống động trong trí nhớ, nàng cho rằng Lục Văn Thành cũng giống như những người được gọi là "Chính nhân quân tử" kia, hiện tại xem ra, hình như lại không quá giống nhau.

Chờ Lục Văn Thành dẫn mọi người rời khỏi Triều Tuyền Phong, hậu viện liền chỉ dư lại những người sống ở sau núi và Lục Yến Nhiễm.

Vân Nhược Linh nhìn trên dưới toàn thân Phó Phái Bạch, "Tiểu Bạch, ngươi nhưng có bị thương ở đâu không?"

Phó Phái Bạch hiện tại vô cùng cao hứng, mặt mày đều lộ vẻ sung sướng, khóe miệng giương lên, "Không có."

Vân Nhược Linh cũng cười nhạt đáp: "Vậy là tốt rồi."

Dáng vẻ hai người này, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy bọn họ vô cùng thân mật.

Còn Phó Phái Bạch đang định đi chào hỏi Lục Yến Nhiễm thì Lục Yến Nhiễm cũng đã xoay người đi rồi.

Phó Phái Bạch ngốc tại chỗ, không hiểu ra sao gãi đầu, nỉ non: "Tâm tình của phong chủ còn chưa tốt lên sao?"

Mông Nham vung cánh tay, ôm lấy nàng, "Đi thôi, bên suối còn có thịt nướng đâu, chúng ta tiếp tục."

Mọi người đồng thanh hò reo, tốp năm tốp ba khoác vai nhau đi tới bên dòng suối, tuy rằng thân thể Phó Phái Bạch có chút mỏi mệt, nhưng nàng trong lòng rất cao hứng, cũng liền đi theo.

Cạnh dòng suối ở sau núi, nổi lên ánh đỏ hồng từ bốn năm đống lửa trại, trên đống lửa trại treo nồi sắt cũng một ít vỉ nướng, tản mát hương thơm mê người của thức ăn.

Phó Phái Bạch vừa mới ngồi xuống, Mông Nham liền xách ra một bầu rượu đưa tới, "Tới, hai huynh đệ chúng ta hôm nay phải uống thật vui vẻ."

Phó Phái Bạch liên tục phất tay cự tuyệt, cảm giác khó chịu sau khi uống rượu lần trước vô cùng khó quên, "Không được, Mông đại ca, ngươi uống đi."

"Tiểu tử, ngươi đừng khiến ta mất hứng, rượu này cũng không phải là ta lén giấu, là tông chủ tưởng thưởng, ngày mai toàn tông nghỉ ngơi nửa ngày, không cần dậy sớm, uống đi."

Phó Phái Bạch vẫn còn hơi do dự, nhưng Vân Nhược Linh thật ra sảng khoái tiếp lấy, "Nếu là tông chủ ban rượu, ta đây cũng muốn nếm thử."

Mông Nham cười đến khóe mắt đều nổi lên nếp gấp, "Ngươi xem đi, nhân gia một cái cô nương đều tiêu sái như vậy, ngươi một cái nam tử lại then thùng như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?"

Còn đừng nói, phép khích tướng đối với Phó Phái Bạch thật đúng là rất có hiệu quả, nàng vừa nghe lời này, nhướng mày cầm lấy một vò rượu, từ miệng vò đổ một ngụm vào miệng, rượu vào miệng thơm nồng, không những không sặc họng, ngược lại hương êm dịu ngọt ngào, tiến vào dạ dày còn dư lại hậu vị thơm ngọt, hảo uống đến ngoài ý muốn, quả nhiên là rượu ngon.

Ba người quay quần bên đống lửa, thoải mái trò chuyện, nâng chén uống rượu, há mồm ăn thịt, ngọn lửa thiêu đầu gỗ vang lên tiếng tí tách, xen lẫn bên trong tiếng cười sảng khoái của ba người.

Mà nơi lửa trại phía xa, có người bắt đầu ca hát nhảy múa, nam nữ già trẻ giản dị lôi kéo nhau, xếp thành một vòng tròn lớn, hát lên một tiểu khúc dân gian không biết tên, lấy tiếng hót của chim đêm cùng ve sầu làm nhạc đệm, nhất thời khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Phó Phái Bạch nhìn một đám người già trẻ trước mắt, hình ảnh sống động lại ấm áp, trên mặt treo nụ cười, nhưng trong lòng lại trào ra một cổ u sầu khó hiểu, nàng ngã ngửa về phía sau, dưới thân là cỏ dại đâm ngứa sống lưng, trước mắt là bầu trời đêm đầy sao.

Mông Nham cũng nằm xuống bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm nhìn một màn trăng thanh gió mát, bầu trời đầy sao, thoải mái thở dài một tiếng.

Vân Nhược Linh dù sao cũng là nữ tử, không thể không kiêng nể gì nằm xuống giống như nam tử, liền chỉ an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn ánh trăng.

Ba người nhất thời không nói chuyện, cho đến khi Mông Nham mở miệng phá vỡ sự im lặng, "Tiểu Bạch, sang năm nếu vẫn thất bại không vào được tông môn, ngươi sẽ làm gì?"

Phó Phái Bạch nhắm mắt lại, thính lực trở nên nhạy bén hơn không ít, bên tai tiếng gió thì thào, "Không làm gì, sẽ luôn có cơ hội, ta chỉ cần mỗi lần đều cố gắng nắm chặt lấy nó, rồi cũng sẽ có một lần thành công."

"Đem nhân sinh của bản thân cột chặt vào thù hận vô cùng vô tận này, thật sự đáng giá sao?" Mông Nham thanh âm có vẻ có chút nặng nề.

Phó Phái Bạch không cần nghĩ ngợi, đáp: "Đáng giá, nhân sinh của Phó Phái Bạch sớm đã kết thúc khi thân nhân bị giết hại, ta sở dĩ còn sống, là vì báo thù, không còn gì khác, phần đời còn lại chỉ vì điều này mà sống."

Mông Nham sâu kín than thở một tiếng, lại không nói hai lời.

Bữa tiệc náo nhiệt vui vẻ nào cũng sẽ đến lúc tàn lụi, theo màn đêm ngày càng thâm trầm, không khí lạnh dần lên, mọi người dập tắt lửa trại, tản mác trở về sau núi, còn một số nam nhân ở lại, nhảy vào trong sông tắm rửa.

Phó Phái Bạch tổng cộng uống lên hai vò rượu, rượu không mạnh, tác dụng cũng mười phần chậm chạp, Mông Nham uống nhiều hơn nàng, cuối cùng bị hai đại hán nâng trở về, mà nàng được Vân Nhược Linh giúp đỡ, nghiêng ngả lảo đảo trở về nhà.

Vân Nhược Linh đem nàng đỡ lên giường, đi đến bên bàn rót một ly trà giải rượu, khi nàng bưng ly trở về bên giường, Phó Phái Bạch đã nặng nề ngủ thiếp đi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt nàng, ngũ quan nhu hòa xuống, lúc này mới có thể mơ hồ nhìn ra một chút bộ dáng nữ nhi.

Vân Nhược Linh cười khẽ một tiếng, giúp nàng đắp tốt chăn liền rời khỏi phòng.

Khi Phó Phái Bạch hoảng hốt tỉnh lại, là nửa đêm, ánh trăng sâu thằm, nàng bị khát tỉnh, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường đặt một ly trà đã sớm lạnh, nàng một hơi uống cạn sạch, cổ họng khô khốc lúc này mới thoải mái hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng lắc đầu, nghe thấy mùi mồ hôi trên người mình, dạ dày tức khắc buồn nôn vô cùng, vội vàng cầm lấy quần áo sạch sẽ đi ra cửa.

Nàng cũng không đến thượng nguồn dòng suối như ngày xưa, mà là hướng về cánh rừng phương xa.

Lúc xây dựng tân phòng, nàng ngoài ý muốn phát hiện một con suối ẩn ở cánh rừng bên kia, so với nơi tắm rửa đầu thượng nguồn thì càng an toàn, liền thay đổi địa điểm tắm rửa sang bên này.

Xuyên qua khu rừng, một suối nước nhỏ lạnh lẽo hiện ra trước mắt, tiếng thác đổ ào ào, mà hàn khí hơi hơi tản ra trên mặt nước.

Sau khi vào phong một hồi lâu, nàng mới biết nơi này vì sao gọi là Triều Tuyền Phong, bởi vì đỉnh phong được bao phủ bằng mấy chục con suối lạnh, lớn nhỏ có đủ, tuy rằng nước suối lạnh lẽo, nhưng rất có lợi cho cơ thể.

Phó Phái Bạch cởi áo ngoài, từng bước một đi vào trong suối nước, lạnh cóng khiến nàng giật mình, qua loa tắm rửa xong, lại đem quần áo dơ bẩn giặt sạch, lúc này mới chuẩn bị rời đi, dưới chân vừa động, lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, thanh âm bị che giấu sau tiếng thác đổ nghe không rõ lắm, nhưng thính giác của nàng nhạy bén hơn nhiều so với thường nhân, vẫn là nghe được.

Nàng tò mò, đêm hôm khuya khoắt, như thế nào sẽ có tiếng vang đột ngột như vậy, do dự một lát, vẫn là bước sang phía bên kia xem thử.

Đi được một lúc, nàng đẩy ra đám cỏ dại che tầm mắt, một dòng suối lớn hơn xuất hiện trong tầm mắt, cùng với bóng lưng mảnh mảnh, trắng đến phát sáng của nữ tử.

Nàng bỗng dưng mở to mắt, quần áo trong tay rớt xuống cũng không tự biết, tấm lưng người nọ giống như bạch ngọc thượng hạng, cho dù cách khoảng cách xa như vậy, cũng có thể được xương bướm nhẹ nhàng chuyển động, giống như muốn bay lên chạm lấy ánh trăng, theo nữ tử cúi đầu rửa sạch tóc đen, cái gáy oánh bạch thon thả cũng lộ ra.

Nhịp tim đột nhiên gia tốc, nàng thậm chí cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, một loại cảm giác kỳ dị nảy sinh dưới đáy lòng.

Nàng trước tiên nhìn nữ tử tắm gội sau mới phản ứng lại, có thể đêm khuya tại đây tắm gội, lại có cốt khí xinh đẹp như vậy, không phải phong chủ, lại có thể là người phương nào?

Nàng không dám nhìn nữa, vội khom lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Phốc ——" một tiếng, một hòn đá bay tới, lập tức đập vào thân cây sau lưng nàng, đâm thủng mấy tấc gỗ, nếu là trúng người, hiện tại hẳn đã biến thành một khối thi thể.

Nàng không dám cử động, nhắm mắt lại, giơ hai tay lên cao, chậm rãi xoay người lại, thanh âm có chút run, "Phong chủ, thực xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn nhìn lén ngươi!"

Suối nước bên kia hồi lâu không có động tĩnh, một lát sau, bên tai truyền đến tiếng nước ào ào, tiếp theo là tiếng quần áo sột soạt, sau đó chính là giọng nói lãnh đạm quen thuộc, "Mở mắt."

Phó Phái Bạch thầm nghĩ xong rồi, mở mắt ra, quả nhiên, nữ tử trước mặt cả người tản ra hơi nước, tóc đen buông xõa trên vai, chỉ mặc một tầng áo ngoài đơn bạc, không phải phong chủ thì là ai?