Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 17: Thiếu Niên Tâm



Phó Phái Bạch rời khỏi Triều Tuyền Phong vào buổi sáng, cuối cùng lại bị nâng trở về, mặt mũi bầm dập, áo ngoài rách nát tơi tả, có máu nhàn nhạt rỉ ra, không cần xem bên dưới lớp quần áo cũng biết, thân thể thảm trạng cỡ nào, nhất định dọa người không dám nhìn thẳng.

Tự trách nhiều nhất là Mông Nham, sau khi nghe người khác kể chuyện tình, nắm đấm đập xuống bàn, giọng lớn như chuông đồng, "Tên khốn kiếp chó đẻ, cư nhiên bôi nhọ hài tử nhà ta, còn đem người đánh thành như vậy, cẩu đồ vật, tiểu súc sinh! Hắn ở đâu?! Lão tử muốn gõ nát đầu hắn!"

Vân Nhược Linh nhẹ giọng trấn an nói: "Mông đại ca, nhỏ giọng chút, Tiểu Bạch hiện tại cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ác nhân có ác báo, ngươi đừng manh động."

Mông Nham còn đang thở hồng hộc, Hoắc Gia Nhiên đã nhịn không được khóc lên, "A Phái ca ca, ngươi có đau không a?"

Phó Phái Bạch bị đánh suýt mất nửa cái mạng, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng mở nửa con mắt, nàng giơ tay sờ sờ khuôn mặt mũm mĩm của Hoắc Gia Nhiên, "Ta không sao, đừng khóc."

Bị nàng sờ như vậy, Hoắc Gia Nhiên khóc đến càng lợi hại, rớt xuống nước mắt lớn như hạt châu, "A Phái ca ca, chờ ta trưởng thành, ta báo thù cho ngươi, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại."

Phó Phái Bạch kéo khóe môi, nhợt nhạt cười, "Hảo, ta chờ."

"Được rồi tiểu gia hỏa, ngươi đi ra ngoài trước đi, chúng ta có chuyện muốn nói với Tiểu Bạch", Mông Nham bình tĩnh lại, nghiêm túc nói.

Hoắc Gia Nhiên lau sạch nước mắt, từng bước lưu luyến ra khỏi cửa.

Chờ tiểu hài tử đi rồi, Mông Nham mới lại nói: "Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc vì sao không chịu để A Nhược cô nương chữa trị cho ngươi? Ngươi đều bị thương thành như vậy, còn muốn giấu bệnh sợ thầy sao?!"

Phó Phái Bạch trầm mặc, không thể nói ra lý do bí mật đằng sau.

Vân Nhược Linh khẽ thở dài, "Mông đại ca, ngươi đi ra ngoài một chút đi, ta tới khuyên Tiểu Bạch."

Mông Nham cũng thật không có biện pháp gì, lúc tiểu tử này bị người nâng trở về, một câu cũng chưa nói, vừa vào nhà liền lắc đầu, nói không cần chẩn trị, để lại hai bình kim sang dược là được, cho dù hắn hỏi hay thuyết phục như thế nào, Phó Phái Bạch đều ngậm miệng không nói, dầu muối đều không ăn, Mông Nham chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

"Tiểu Bạch, có vấn đề gì ngươi cứ nói đi, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật, vết thương này của ngươi cũng không đơn giản chỉ là ngoại thương, nội thương ứ đọng, sẽ rút ngắn tuổi thọ a."

Phó Phái Bạch sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì nói, "Thật sự không cần đâu, Vân cô nương, ta hiểu rõ thân thể chính mình, không có việc gì, ngươi cho ta một ít thuốc dán, băng bó vết thương cùng một ít thảo dược trị nội thương là được rồi."

Vân Nhược Linh vô cùng bất đắc dĩ, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, cẩn thận dặn dò, "Bôi thuốc ngoại thương lên vết thương mỗi ngày hai lần, thảo dược trị nội thương mỗi ngày một bọc, sắc thuốc tốt rồi mới ăn vào, dược này có thể loại bỏ máu đọng ở một mức độ nhất định, nhưng ngươi không cho ta bắt mạch chuẩn đoán, ta cũng không biết ngươi bị tổn thương ở đâu, sẽ lưu lại bệnh căn."

"Ta đã hiểu."

"Ai, ngươi thật là...... Quên đi, ta đi trước, có gì không khoẻ thì để người tới tìm ta."

"Đa tạ, Vân cô nương."

Vân Nhược Linh không hiểu tại sao thiếu niên lại bướng bỉnh như vậy, than thở vài tiếng rồi rời khỏi phòng.

Phó Phái Bạch nằm trên giường, nghe thấy Mông Nham cùng Vân Nhược Linh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau ở bên ngoài, sau đó cửa kẽo kẹt mở ra, có người sải bước tiến vào, vừa định nói chuyện, Phó Phái Bạch đã mở miệng trước hắn một bước, "Mông đại ca, ngươi không cần lại khuyên ta."

Mông Nham há mồm rồi lại ngậm miệng, hắn bực bội vỗ cái trán, "Tiểu tử ngươi rốt cuộc vì cái gì a? Nhát gan, ngượng ngùng để cô nương xem thân thể của ngươi sao, vậy để ta tới, ngươi ngang bướng không muốn trị liệu rốt cuộc là vì cái gì?"

"Ngươi không phải muốn học võ công sao? Trị thương không tốt làm sao có thể học? Thân mình không khỏe mạnh làm sao có thể báo thù?!"

Mông Nham liên tiếp tung ra chiêu số, Phó Phái Bạch đáp lại hắn bằng một căn phòng trầm mặc.

Mông Nham chán nản, thô bạo mở tủ quần áo, thu dọn y phục của chính mình, "Mấy ngày nay ngươi ngủ một mình đi, ta đi sang phòng khác ngủ nhờ, có việc gì thì tìm ta."

Phó Phái Bạch nghe những lời này có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng trong lòng biết rõ đây là Mông Nham ngầm thỏa hiệp, lại nhường cho mình không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, vì vậy nàng nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Bóng lưng Mông Nham khựng lại một chút, đóng sầm cửa lại.

Giờ phút này trong phòng chỉ còn lại Phó Phái Bạch, nàng cuối cùng cũng không cần gượng ép bản thân ứng phó với người khác, thân mình căng thẳng liền mềm nhũn.

Toàn thân trên dưới là vết roi dày đặc rậm rạp, nóng rát đau đớn.

Loại đau đớn này giống như một cây châm lúc nào cũng cắm trên người, nàng rõ ràng buồn ngủ đến cực điểm, nhưng lại vì đau mà ngủ không được, không biết bao lâu sau, cửa lại mở ra, người đến là Vân Nhược Linh, trên tay bưng thảo dược đã sắc tốt cùng một lọ cao bôi ngoại thương.

"Uống thuốc đi", Vân Nhược Linh một tay cầm dược, một tay muốn đỡ Phó Phái Bạch dậy.

"Ta tự mình làm", Phó Phái Bạch tránh khỏi tay đối phương, nhịn đau ngồi dậy, ừng ực hai tiếng liền đem chén thuộc đen kịt uống cạn.

"Còn lọ cao này, nhất định phải bôi đó", sau khi đặt thuốc dán ngoại thương xuống, Vân Nhược Linh rời đi.

Phó Phái Bạch ngồi thêm một lúc, cảm thấy đầu không còn choáng váng nữa, mới lảo đảo đứng dậy chậm rãi cởi ra áo ngoài, áo trong, buộc ngực, nàng cúi đầu nhìn xuống, thân trên gầy guộc bị vết roi lớn nhỏ không đồng nhất che kín, nhẹ thì sưng đỏ, rỉ máu, nặng hơn thì sớm đã tróc da bóc thịt.

Nàng cầm lấy cao dược, ngón tay quệt lên một ít, chậm rãi bôi lên miệng vết thương, vừa đụng tới, khó tránh khỏi đau đớn, nàng không nặng không nhẹ rít một tiếng, tuy nhiên xúc cảm mát lạnh của thuốc giúp áp xuống cơn đau này, sau khi bôi xong vết thương trước người cùng trên đùi, nàng một lần nữa mặc vào quần áo sạch sẽ và nằm xuống.

Cũng không biết dược ngoại thương này được làm từ nguyên liệu gì, cảm giác mát lạnh qua đi là một trận tê dại, sau một ngày nhẫn nhịn chống chọi đau đớn trên người, nàng rất nhanh nặng nề chìm giấc.

Khi tỉnh lại, đầu óc nàng có chút phát ngốc, dược hiệu trên người có lẽ đã hết tác dụng, chằng chịt đau đớn lại nổi lên, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, nàng giãy giụa muốn xuống giường thắp lên một ngọn nến, nhưng vừa chỉ nâng người liền bị một người không nặng không nhẹ đè xuống.

"Đừng nhúc nhích."

Nghe thấy thanh âm này, Phó Phái Bạch lập tức bất động, thành thật nằm trên giường, nàng nghiêng đầu thử nhìn người bên giường, nhưng trong phòng quá tối, chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ.

"Phong chủ, ngươi tới từ lúc nào?"

Lục Yến Nhiễm cả người giấu trong bóng đêm, không nhìn rõ biểu tình, chỉ nghe được một câu nhẹ nhàng, "Vừa đến."

Phó Phái Bạch nga một tiếng, ngừng nói, nàng cũng không biết phải nói gì, lúc nói chuyện yết hầu như bị xé toạc, vô cùng đau đớn.

Một lúc lâu sau, trong phòng lại vang lên giọng nữ không dập dờn, "Ngươi sẽ trách ta, lúc ấy không vì ngươi biện giải sao?"

Phó Phái Bạch ngẩn ra một chút, lắc đầu, lại nghĩ tới đối phương có lẽ không thể nhìn rõ chính mình trong bóng tối, liền nói: "Sẽ không, bây giờ ta còn có thể lưu lại Triều Tuyền Phong, còn không phải là bởi vì phong chủ giúp ta nói chuyện sao?"

Trong nhà một mảnh yên tĩnh, Phó Phái Bạch nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: "Ta có thể lý giải tình huống lúc đó của phong chủ, khi đó, cho dù phong chủ đứng ra nói tin tưởng ta, những người khác cũng sẽ không tin ta, trên đời này, cường giả vi tôn mới là đạo lý, người thắng làm vua."

"Mặc kệ ta có làm hay không, nói hay chưa, đều không quan trọng, từ lúc đánh ra quyền đầu tiên, ta đại khái đã đoán được kết cục của mình, ta vốn tưởng chính mình sẽ bị hung hăng đánh một trận rồi bị đá xuống núi, nhưng ta hiện tại còn có thể an ổn nằm ở chỗ này, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, đây đều là bởi vì phong chủ đã giúp ta, cho nên ta sẽ không trách phong chủ, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình, trách mình còn không đủ cường đại, không đủ lợi hại, chỉ có thể mặc người xâu xé."

Nàng thở hổn hển từng ngụm khí, như mở máy hát, còn nói tiếp: "Lúc đó ta nằm ở nơi đó, nhìn mọi người sôi nổi nghị luận về mình, trong mắt bọn họ có coi rẻ, trào phúng, khinh thường, phẫn nộ, ta đều không thèm để ý, bởi vì ta nhớ rõ phong chủ từng nói một câu 'ta tin ngươi', giữa đám người xa lạ, có một người nguyện ý đứng về phía ta, có một người như vậy là đủ rồi."

"Ta đã từng nói, mạng của ta là do phong chủ cứu, cho nên bất kể phong chủ làm cái gì, nói cái gì, ta kiếp này vĩnh viễn đều sẽ không oán hận phong chủ, Phó Phái Bạch sẽ khắc cốt ghi tâm những chuyện này, cho đến khi xương trắng trở về hoàng thổ, lưu lạc đến hoàng tuyền."

Trong phòng dị thường an tĩnh, Phó Phái Bạch chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp cùng nhịp tim của chính mình, nàng đã rất lâu không còn cùng người khác bày tỏ chân tâm thật ý như vậy, nhưng sau khí nói ra hết thảy lời trong lòng, yết hầu tuy rằng khó chịu, nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng.

Một phen lời nói chứa đựng nhiệt tình và chân thành đặc hữu của người thiếu niên, Lục Yến Nhiễm tay đang nắm một lọ thạch cao chất lương tốt nhất, theo một câu 'kiếp này vĩnh viến không oán hận' của đối phương, trái tim nhảy dựng, vật trong trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, mày mà còn kịp đỡ lấy.

Lại một hồi trầm mặc ngắn ngủi, nàng hỏi: "A Nhược nói ngươi không chịu chẩn trị, vì cái gì?"

Phó Phái Bạch biết rõ đối với hai người Vân, Mông nàng còn có thể qua loa lấy lệ nói dăm ba câu, nhưng ở trước mặt phong chủ, mấy lời này sẽ không qua mặt được nàng, sau một lúc lâu trầm tư, nàng mở miệng: "Khi còn bé, ta bị thương ngoài ý muốn, trên người rơi xuống vết sẹo thập phần đáng sợ, ta không muốn người khác nhìn thấy nó, cũng không thích tiếp xúc tứ chi với người khác."

Tốt lắm, đây là một cái cớ hoàn mỹ, ngày sau còn có thể dùng nữa, nàng nghĩ như vậy, liền nghe được Lục Yến Nhiễm nói: "Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày khác ta lại đến xem ngươi."

Hẳn là nàng đã tin, Phó Phái Bạch gật đầu, nhìn theo bóng người rời đi trong bóng đêm.

Trong phòng trở lại tĩnh mịch, cũng không biết hiện tại là giờ nào ban đêm, bên ngoài tựa hồ không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng ếch nhái cùng ve kêu, một tiếng lại thêm một tiếng, giống như một khúc hát ru, thúc giục nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

......

Ngày hôm sau, tia nắng đầu tiên của buôi sáng xuyên qua tầng mây, chiếu lên Triều Tuyền Phong, A Phù vừa dậy, chuẩn bị đi hầu hạ phong chủ rời giường, đẩy cửa liền nhìn thấy bạch y nữ tử đã sớm mặc y phục chỉnh tề, ngồi trên bàn uống trà.

A Phù có chút giật mình, vội vang tiến lên khuyên can: "Phong chủ, ngươi còn chưa dùng điểm tâm, bụng rỗng uống trà không tốt cho thân thể."

"Không ngại", Lục Yến Nhiễm đặt tách trà xuống, trên mặt vẫn là biểu tình đạm nhiên như thường.

"Vậy để ta gọi người truyền thiện."

"Không cần, không có khẩu vị."

A Phù liếc liếc biểu tình Lục Yến Nhiễm, vi diệu phát hiện tâm tình phong chủ dường như không tốt lắm, lại nghĩ đến từ miệng người khác nghe được những chuyện xảy ra ở Hằng Quang Điện hôm qua, thật cẩn thận hỏi: "Phong chủ, ngươi đang lo lắng chuyện của Tiểu Bạch sao?"

Lục Yến Nhiễm không trả lời, mà lại hỏi sang chuyện khác: "Ngươi có biết trên thế gian có vật gì có thể chữa lạnh vết sẹo cũ không?"

A Phù lắc đầu, "Nếu vết sẹo đã cũ, lâu ngày chưa biến mất, chứng mình rằng người bị thương dễ bị sẹo vì thể chất của họ, nếu nguyên nhân là thể chất, rất khó thay đổi ngày một ngày hai."

"Ta đã biết, theo ta đi ra sau núi một chuyến", nói rồi, Lục Yến Nhiễm đứng dậy, dẫn đầu ra khỏi tiểu viện.

Khi hai người đến sau núi, người trong nhà hẳn là còn đang ngủ say, A Phù ở bên ngoài gõ cưa hồi lâu, bên trong cũng không có phản ứng.

"Phong chủ, Tiểu Bạch hình như còn chưa tỉnh, hay là chúng ta lát nữa lại tới?"

Lục Yến Nhiễm không lên tiếng, tự mình tiến lên mở cửa, người trên giường quả nhiên vẫn còn đang ngủ say, nhưng sau khi đến gần nàng mới phát hiện Phó Phái Bạch không đơn giản chỉ là ngủ như vậy, bởi vì sắc mặt đối phương tái nhợt, trên gò má còn treo một ít mồ hôi tinh mịn, bờ môi không có một tia huyết sắc.

Nàng tăng vội ngữ tốc kêu: "Phó Phái Bạch, tỉnh lại, ngươi nghe được sao? Tỉnh lại!"

Người trên giường không có một chút động tĩnh nào, Lục Yến Nhiễm nhanh chóng phân phó A Phù, "Đi, mau đi gọi A Nhược tới."

A Phù sửng sốt một lúc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phong chủ thần sắc nôn nóng như vậy, sau khi phục hồi tinh thần liền nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người.

Lục Yến Nhiễm lại thấp giọng dồn dập gọi: "Phó Phái Bạch, mau tỉnh lại!"

Người trên giường giật giật mí mắt, lông mi run rẩy một chút, đôi mắt mở ra một khe hở, Phó Phái Bạch căn bản không thấy rõ trước mắt là người phương nào, nàng chỉ cảm thấy đầu mình nhão thành một đoàn, thân thể lạnh như rớt xuống hầm băng.

"Lạnh......"

Lục Yến Nhiễm nghe không rõ, cúi người xuống, ghé sát vào miệng Phó Phái Bạch hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Phó Phái Bạch toàn thân run lên, không khống chế được hàm răng lập cập va vào nhau, "Lạnh, Lạnh quá, lạnh......"

Lần này Lục Yến Nhiễm cuối cùng cũng nghe rõ, nàng vén ống tay áo, duỗi tay đặt lên trán Phó Phái Bạch, sờ vào một mảnh lửa nóng, rõ ràng là nóng đến bỏng, vì cái gì sẽ thấy lạnh? Nhưng Phó Phái Bạch một tiếng lại một tiếng kêu lạnh làm nàng không cách nào tự hỏi, chỉ có thể vội vàng thu tay, đi mở tủ quần áo, ôm lấy mấy lớp chăn bông, cẩn thận tỉ mỉ đắp cho Phó Phái Bạch, sửa tốt góc chăn, hỏi: "Bây giờ thì sao? Bây giờ có tốt hơn chút nào không?"

Trên người đột nhiên dày hơn mấy lớp chăn nặng nề, nhưng Phó Phái Bạch lại không cảm thụ được bất kỳ tia hơi ấm nào, thân thể lộ ra hàn khí từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, choáng váng đến nàng thấy cả người rất nhanh sẽ kết một tầng băng mỏng.

"Lạnh...... Lạnh quá...... Vì cái gì, vì cái gì lạnh như vậy......"

Trên mặt Lục Yến Nhiễm hiện lên một tia gấp gáp, nàng mảy may không hiểu gì về y thuật, hiện tại lại không biết nên làm như thế nào cho phải, đang định đỡ Phó Phái Bạch ngồi dậy, vì nàng vận công xua tan hàn ý, A Phù đã mang Vân Nhược Linh chạy tới.

Vân Nhược Linh đặt hòm thuốc xuống, bước nhanh về phía trước, đầu tiên là quan sát tình huống của Phó Phái Bạch vài giây, duỗi tay ra định bắt mạch cho đối phương, ai biết Phó Phái Bạch đều đã hôn mê đến tình trạng này, nhưng khi có người muốn chạm vào cánh tay nàng, nàng vẫn là đột ngột rụt tay về, hàm răng va vào nhau: "Đừng, đừng chạm vào ta."

Vân Nhược Linh cau mày khẽ quát: "Phó Phái Bạch! Ngươi còn muốn sống hay không!"

Phó Phái Bạch không có sức lực trả lời, toàn thân phát run, lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, nàng cắn chặt khớp hàm, liều mạng cảnh cáo chính mình không thể ngất xỉu, không thể ngất xỉu, không ngờ trên cổ lại đột nhiên bị hai ngón tay đánh tới, thân thể liền mất hết sức lực, trước mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.

Lục Yến Nhiễm thu hồi tay, nghiêm túc nói: "A Nhược, chữa giúp hắn đi", nói xong, nàng nhớ tới Phó Phái Bạch từng nói thân mình đầy sẹo, không muốn bị người khác nhìn thấy, lại căn dặn: "Ta cùng A Phù chờ ngoài cửa, nếu ngươi cần bất cứ điều gì, gọi chúng ta là được."

Nói xong, nàng mang theo A Phù ra khỏi cửa.