Gian Khách

Quyển 4 - Chương 347: Nhạc đệm của sinh mệnh



Biểu tình trên mặt gã thiếu niên kia phi thường bình tĩnh răn dạy LýDuy, ngữ điệu của hắn cũng phi thường thong thả, cũng không có những từngữ mang tính ô nhục gì Lý Duy cả, nhưng mà hiện tại Lý Duy cùng với CôNhi Bang của hắn đã là một đám vai diễn tàn nhẫn mà khắp cả toàn bộphiến thành thị này cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thị, gã thiếuniên này cũng chỉ mới có mười lăm, mười sáu tuổi đã liền như vậy mà răndạy hắn, ý tứ hàm xúc khinh miệt trong đó cũng là phi thường rõ ràng.

Lý Duy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lăn lộn trong tầng lớp dưới chót của xãhội, thủy chung vẫn duy trì một cái giới hạn quy tắc luôn luôn khôngchịu vượt qua.

Đối với nữ nhân cùng với những đứa bé con còn nhỏkhông hiểu chuyện, hắn từ trước đến nay vẫn luôn tương đối khoan dungmột chút. Phụ thân của gã thiếu niên trước mặt này, hắn phi thường tôntrọng, nhưng mà cái này cũng không có nghĩ là hắn không có chính kiếnriêng của mình. Thủ lĩnh của Cô Nhi Bang lại bị răn dạy như vậy, làm sao còn không dám nổi giận được cơ chứ?

Hắn ngẩng đầu lên, giươngmắt nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên đứng trước mặt mình, cảm giác saycũng dần dần tỉnh lại, ánh mắt vẫn như cũ giống hệt trước đây, sáng ngời thấu triệt như vậy, nhưng lại không hề có bất cứ một tia cảm xúc nào,khiến cho người khác cảm thấy tim đập nhanh.

Đúng vào lúc này một người thiếu phụ bộ dáng mỹ lệ, độ tuổi khoảng chừng hơn ba mươi tuổivội vàng từ trong đại sảnh khách sạn đi ra. Nàng vừa nhìn một cái liềnbiết được một màn vừa phát sinh ở nơi này, trên mặt nhất thời biến sắc,chạy nhanh đến ngăn cản trước người của gã thiếu niên trẻ tuổi kia,hướng về phía Lý Duy lộ ra nụ cười xin lỗi.

- Thật có lỗi, Tiểu Duy ca, cậu cũng biết mấy đứa nhỏ hiện tại thật sự là có chút không hiểu chuyện…

Lý Duy thoáng trầm mặc trong chốc lát, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, mỉm cười hồi đáp:

- Phi Nhung tỷ nói cũng đúng…

Đứa bé trai bị trưởng bối răn dạy như vậy, trên mặt có chút không nhịnđược, thời điểm khi mà hắn đang chuẩn bị mở miệng nói những lời gì đó để tranh cãi, lại thấy được a di mà bình thường mình kính sợ nhất xoayngười lại, trừng mắt nhìn chính mình một cái, bên trong đôi mắt lộ ramột vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lẽo hiếm có.

Thân là nữ nhân đã đitheo Lâm Bán Sơn lăn lộn khắp nơi tại Liên Bang lẫn Bách Mộ Đại trongmột thời gian rất dài, tuy rằng mãi đến hiện tại Lý Phi Nhung vẫn cònkhông thể trở thành thê tử chính thức của Lâm Bán Sơn, đến hôm nay thìcũng càng không dám nói đến là được sủng ái nhất, nhưng mà địa vị củanàng trong cảm nhận của tất cả mọi người vẫn như cũ là vô cùng cao.

Lý Phi Nhung không ngờ hiện tại lại đối với Lý Duy tỏ vẻ xin lỗi một cáchtrịnh trọng như vậy, mặc dù với địa vị của nàng quả thật cũng không cầnphải làm như thế, nhưng mà nàng phi thường rõ ràng, sau khi Lâm Bán Sơnrời khỏi Bách Mộ Đại, cái gã Thủ lĩnh Cô Nhi Bang trước đây vốn bừa bãivô danh này, bởi vì bảo vệ sự an toàn của chính mình cùng với đứa bétrai bên cạnh mình, vì bảo vệ cơ nghiệp của Lâm Bán Sơn ở Bách Mộ Đại đã phải trả giá nhiều đến cỡ nào.

Đám người lớn ở tại nơi này mởmiệng xin lỗi, thuyết minh cùng với cảm kích, cẩn cẩn thận thận mà cốgắng chữa trị mỗi quan hệ lẫn nhau, nhằm để tránh ảnh hưởng đến đại cục, còn gã thiếu niên kia thì lại buồn bực, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Tất cả mọi người ở nơi này cũng không có ai để ý đến sắc mặt của hắn,hắn cũng không thèm để ý đến sắc mặt của người nào, chỉ là lạnh lùngquay nhìn ra xa.

Không có bất cứ người nào chú ý đến, ánh mắt của Hứa Nhạc vào lúc này cũng đã nheo lại thật chặt.

Chỉ có mỗi mình Chung Yên Hoa là nhìn thấy được điều này!

Bản thân cô nàng hôm nay mặc một bộ váy trắng dài, nhìn qua giống hệt nhưmột cô nàng Công chúa nhỏ khờ dại vô cùng nhu thuận vậy, tùy tiện cho gã thiếu niên kia nhẹ nhàng nắm bàn tay giống như đang nâng niu một móntrân bảo mong manh dễ vỡ vậy. Mái tóc đen giống như một lớp da dưa hấuquanh co chỉnh tề thả dài xuống bờ vai, trong cặp mắt trong trẻo thỉnhthoảng lại lóe lên chút quang mang giảo hoạt, cẩn cẩn thận thận thếnhưng trong lòng lại mừng thầm vạn phần mà chú ý đến vẻ mặt của HứaNhạc.

Mỗi khi Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại thành ra như vậy, thìchính là đại biểu rằng hắn đã cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ,hoặc là đã hạ quyết tâm rất lớn. Mà những địch nhân hoặc là đối thủ củahắn thì lại thường thường từ trong một cái động tác rất nhỏ này, nhận ra được sự quyết tâm mạnh mẽ của hắn, từ đó sẽ cảm thụ được một loại cảmgiác nguy hiểm lạnh lẽo như băng.

Mà giờ phút này thì đuôi lôngmày rậm rạp của Hứa Nhạc lại cũng khẽ chau xuống một chút, ánh mắt bắtđầu nheo chặt lại, cái này chính là đại biểu cho một loại cảm xúc, đóchính là phẫn nộ, hơn nữa là cực kỳ phẫn nộ.

Hứa Nhạc giương mắtnhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cặp thiếu niên namnữ đứng trước mặt mình, tâm thần đã bị sự phẫn nộ cùng với men say hoàntoàn chiếm cứ hết, vốn dĩ cũng không có chú ý đến lúc này Chung Yên Hoađang len lén nhìn trộm chính mình, bên trong đôi mắt thì lại đang lóe ra anh mắt tố cáo tâm tình chân chính của chính mình.

Cộp cộp cộp cộp!

Phần đế giày da cứng rắn cùng với cái sàn nhà bóng loáng của khách sạn vachạm với nhau, phát ra thanh âm cứng rắn giòn tan. Vẻ mặt của Hứa Nhạccực kỳ bình tĩnh tiến lên phía trước, căn bản chẳng muốn mở miệng nóichuyện gì cả, trực tiếp bắt lấy tay trái của Chung Yên Hoa, một phen đem cô nàng kéo về phía bên cạnh chính mình.

Chỉ có một trận gió nhẹ vang lên, gã thiếu niên kia bởi vì quá mức quý trọng cô nàng bạn gáinhỏ mới quen, vui mừng như điên với chuyện đối phương cho phép mình nắmtay, lại khẩn trương đến mức chỉ dám nhẹ nhàng nắm hờ lấy ba ngón taycủa đối phương mà thôi, cho nên hiện tại hắn căn bản hoàn toàn không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi hắn phát hiện cô nàng thiếu nữ xinh đẹp kiađã bị người khác lôi đi mất, mới cảm nhận được trong lòng bàn tay mìnhđã là khoảng không trống rỗng, cũng trống rỗng giống hệt như là tronglòng của hắn lúc này vậy.

Hắn nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân thô lỗ cả người tràn ngập mùirượu trước mặt mình, phẫn nộ đến mức lồng ngực cũng không ngừng phậpphồng liên tục. Thế nhưng hắn ở trước mặt cô bạn gái nhỏ vẫn muốn bảotrì phong độ, chỉ đành mạnh mẽ áp lực sự phẫn nộ trong lòng, lạnh giọngchất vấn:

- Vị đại thúc này, ông nghĩ muốn làm cái gì đó?

Gã thiếu niên nhỏ tuổi này tên là Lâm Tích Phong, là đứa con trai duy nhất của Lâm Bán Sơn.

Bởi vì có được một vị phụ thân vĩ đại như vậy, cho nên từ nhỏ đến lớn, bấtluận là trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh hay là thỉnh thoảng quay về nhà tổ Lâm Gia tại Liên Bang thăm người thân, hắn vẫn luôn luôn là đối tượng đượcvô số trưởng bối trân trọng che chở, luôn luôn là tâm điểm được vô sốnhững người bạn đồng lứa vây xung quanh mà kính sợ.

Ở cái loạiđịa phương như là Bách Mộ Đại này, Lâm Tích Phong tuyệt đối là nhân vậtđược hưởng thụ đặc quyền cực cao, gần như cùng loại với vị Hoàng Thái Tử trong truyền thuyết, hưởng thụ đủ các loại đặc quyền phú quý đẳng cấpcao, ánh mắt tuyệt đối là cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả trong việc lựa chọn nữ nhân làm bạn với mình cũng vậy.

Bản thân hắn ta không hề có bất cứ một vị nữ bằng hữu cùngtuổi chân chính bình đẳng với hắn, mà bản thân hắn trước giờ cũng chưatừng quan tâm đến chuyện tìm kiếm cái gọi là nữ bằng hữu, còn đối vớicái gọi là tình yêu này, thì hắn cũng chỉ hừ mũi một tiếng, căn bảnkhông chút để vào mắt.

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay, khihắn ở trong đại sảnh của căn khách sạn nhà mình, ở bên cạnh cửa sổ nhìnthấy được cô nàng thiếu nữ mặc trên người bộ váy trắng tinh khiết kia!Hắn nhìn thấy một loại vẻ mặt cô đơn khiến cho người khác phải xúc độnghiện rõ ràng trên khuôn mặt dung nhan thanh thuần cực điểm, cứ như vậymà đem trái tim của mình trao lầm luôn vào trong tay giặc…

Bất cứ một vị phụ thân nào ở dưới lầu lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé traimang theo thần tình khẩn trương bối rối, chuẩn bị đón đứa con gái cưngcủa chính mình đến trường. Bất cứ một gã huynh trưởng nào lần đầu tiênnhìn thấy một tên xú tiểu tử nào đó ôm eo cô nàng muội muội thân yêu của chính mình tiến vào trong rạp chiếu phim, đó tuyệt đối cũng chính làmột ký ức không hề muốn nhớ lại của bất cứ một gã nam nhân nào cả.

Bởi vì những loại nguyên nhân như thế này hoặc là càng nhiều các loạinguyên nhân khác nữa, khiến cho Hứa Nhạc ở trong đại sảnh lớn của kháchsạn nhìn thấy bàn tay bé nhỏ trắng noãn của Chung Yên Hoa bị một tênthiếu niên nào đó nắm lấy, tâm tình của hắn nhất thời trở nên phi thường không xong.

Đến khi nghe được cái gã thiếu niên trước mặt kiakhông ngờ lại xưng hô với chính mình là đại thúc, cái tâm tình khôngxong trong lòng Hứa Nhạc nhất thời liền trở nên càng thêm phẫn nộ. HứaNhạc giơ cánh tay trái của mình lên, không một chút khách khí vỗ một cái thật mạnh lên trên đầu gã thiếu niên kia, giáo huấn nói:

- Một thằng nhóc con mới tí tuổi đầu, liền dám bắt chước người ta chạy nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Lâm Tích Phong bị Hứa Nhạc đánh một cái, ngây ngốc cả người. Hắn sống chotới bây giờ đã mười sáu năm trời rồi, vẫn chưa từng bao giờ bị đánh quacả. Ngây người mãi đến hơn nửa ngày sau đó, cơn đau trên đầu hắn truyềnxuống mới nhắc nhở chính mình thật sự đã bị người ta đánh!

- Ông điên rồi! Không ngờ lại dám đánh tôi!

Lâm Tích Phong cũng không có giống như đám đệ tử con cháu quần là áo lụa ăn chơi trác táng bình thường, bị người khác khi nhục liền điên cuồng hétlên, mi có biết ông già của tao là ai không? Một phần cũng là bởi vì phụ thân của Lâm Tích Phong đã từng nghiêm khắc răn dạy hắn rằng cái loạituyên ngôn này căn bản không hề có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả, hơnnữa lại chẳng hề có chút tính uy hiếp nào với người khác. Nguyên nhânthứ hai chính là hắn nghĩ đến những người có tư cách ra vào căn kháchsạn này, cuối cùng nói thế nào thì khẳng định cũng sẽ biết bản thân mình là ai.

Lại thêm một tiếng bốp nữa vang lên!

Hứa Nhạc vẫn như cũ không một chút khách sáo, lại thêm một cú đánh thật mạnh lên trên đầu của gã thiếu niên kia, mạnh mẽ nói:

- Trên thế giới này, những người mà tao không dám đánh thật đúng là không có nhiều lắm đâu!

Lâm Tích Phong lại bị đánh thêm một cái thật mạnh vào đầu, bởi vì quá mứcphẫn nộ cùng với khiếp sợ khiến cho ngay cả việc biểu tình trên mặt phải thể hiện thế nào cũng quên mất. Sau đó hắn chợt để ý đến bàn tay trắngnoãn nhỏ nhắn của Chung Yên Hoa vẫn còn đang bị cái gã hán tử say khướtkia không một chút khách sáo mạnh mẽ nắm chặt, hơn nữa cô nàng lại cònvô cùng thành thật nữa, liền cắn răng lạnh giọng nói:

- Có giỏi thì đợi một chút nữa đi, ông nhất định là sẽ khẩn cầu để cho ông có thể chết nhanh hơn một chút!

Thời điểm khi nói ra những lời nói này, ánh mắt của Lâm Tích Phong nhìn vềphía Hứa Nhạc tựa như là đang nhìn một bãi phân chó, hoặc là một cỗ thithể nào đó vậy, rét lạnh dị thường.

Đứng ở bên cạnh Hứa Nhạc,Chung Yên Hoa từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu trầm mặc im lặng khôngnói lời nào. Mái tóc đen xõa tung xuống dưới gần như che khuất mất mộtnụ cười ngọt ngào trên mặt. Đối với cô nàng mà nói, cùng với Hứa Nhạc ca ca nắm tay chính là chuyện tình vô cùng bình thường. Quan trọng nhấtchính là vừa rồi Hứa Nhạc ca ca lại cứng ngắc như vậy mà đem chính mìnhkéo đến bên cạnh hắn, đứng ở tại cái vị trí phảng phất như là vĩnh viễnđều thuộc về chính mình này, cái cảm giác này thật sự là rất tốt a!

Bởi vì do mãi đắm chìm trong cái cảm giác vui sướng này, cô nàng không cóchú ý đến những lời nói qua lại ban đầu giữa hai người Hứa Nhạc và LâmTích Phong, sau đó liền bị câu nói cuối cùng của Lâm Tích Phong làm chobừng tỉnh. Cô nàng ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhíu mày giương mắtnhìn chằm chằm vào gã thiếu niên đứng trước mặt mình, lạnh giọng nói:

- Đây là ca ca của tôi, cậu muốn ai phải chết?

Lâm Tích Phong giật mình ngây người ra một cái, nhìn thấy cái động tác nhíu mày của cô nàng đối diện kia không ngờ đúng là vẫn vô cùng xinh đẹp như vậy, tuy rằng cô nàng chính là đang tức giận, thế nhưng không ngờ lạivẫn là động lòng người như vậy, sau đó hắn mới chợt nhớ tới lời nói vừarồi của cô nàng… Cái gã hán tử say sưa này là ca ca của nàng sao?

Một người nào đó khi say mê một viên trân châu xinh đẹp, sẽ luôn luôn đốivới cái hộp chứa đựng viên trân châu kia mà bảo vệ tốt hơn một chút. Chỉ mất một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Lâm Tích Phong liền quyếtđịnh từ bỏ ý định trừng phạt gã hán tử say dám vô lễ với mình kia. Nhưng mà cái gã thiếu niên kiêu ngạo cả đời chưa từng bao giờ bị người khácđánh qua này, vẫn như cũ không có biện pháp nào làm nguôi được cơn phẫnnộ trong lòng mình, nhíu mày nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Đạithúc, à không, vị đại ca này, tuy rằng anh có là huynh trưởng của HoaHoa đi chăng nữa, nhưng mà tôi nghĩ anh cũng không thể nào thô bạo màphản đối chuyện tôi cùng với nàng ấy kết giao như vậy được! Phải biếtrằng chúng ta hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, dùng lời nói mà có thểanh không thích nghe cho lắm mà nói, thì chúng ta hiện tại đang ở trongthời kỳ thanh xuân phản nghịch, cái loại sự tình này, anh dựa vào việcáp chế mà có thể giải quyết được hay sao? Nói gì đi chăng nữa…

Lúc này Chung Yên Hoa lại một lần nữa lại ra vẻ e lệ thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống, bàn tay nắm chặt lấy chéo áo của Hứa Nhạc, cũng không cótiếp tục nhìn về phía Lâm Tích Phong, nhưng mà nàng có thể đoán được,ánh mắt của gã thiếu niên đối diện kia khẳng định sẽ càng ngày càng phẫn nộ, càng ngày càng khiêu khích.

Hứa Nhạc nhìn thấy cái gã thiếuniên kia mặc dù là đang bình tĩnh tự thuật, thế nhưng bên trong đôi mắtlại tràn ngập ý tứ hàm xúc đùa cợt khiêu khích, hơn nữa còn có một loạicảm giác muốn chiếm hữu mãnh liệt khiến cho hắn cảm thấy phi thườngkhông thoải mái, ánh mắt khẽ nhíu chặt lại, lại một lần nữa giơ cánh tay trái lên.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Hắn lập tức đánh liên tục thật mạnh khắp mọi nơi lên trên đầu gã thiếu niên trước mặt, cặp mày nhăn tít lại, nói:

- Tiểu gia tao mười tuổi đã bắt đầu giết người, mười sáu tuổi bắt đầutrốn chết, toàn bộ thời kỳ trưởng thành vẫn luôn một mực bị toàn bộ vũtrụ truy nã, cùng với lão tử tao so sánh phản nghịch à? Lông của tiểu tử này có mọc dài ra chưa mà nói?

Từ nãy đến giờ Lý Phi Nhung vẫnmột mực cùng với Lý Duy nói chuyện về tình hình đàm phán ngày hôm qua,đợi đến lúc nàng ta chú ý đến xung đột ở bên này thì đã chậm mất. Cônàng trơ mắt nhìn thấy cái đầu của Lâm Tích Phong bị cái gã nam nhân say rượu kia đánh liên hồi giống như đánh một cái bao cát vậy, sắc mặttrong khoảnh khắc liền trở nên tái nhợt.

Cô nàng vội vàng bướcnhanh mấy bước tới, một phen đem Lâm Tích Phong ôm vào trong ngực mình,một tay xoa xoa nhẹ lên ót của gã thiếu niên, nhìn thấy cặp mắt của gãthiếu niên bởi vì quá đau nên đã rướm ra mấy giọt nước mắt, biểu tìnhvẫn như cũ phi thường bình tĩnh, thế nhưng sâu trong lòng cũng đã là vôcùng phẫn nộ rồi. Phải biết rằng đây chính là đứa con trai duy nhất củaLâm Bán Sơn, ngay cả cha hắn cũng luyến tiếc không dám đánh, chính mìnhcũng không nỡ lớn tiếng mắng một câu, không ngờ hiện tại lại bị ngườikhác đánh thành ra như vậy.

Nàng ta cũng không có ngẩng đầu lênnhìn đối phương, trong lòng nghĩ cũng chẳng cần phải ngẩng đầu nhìn,thầm nhủ trong lòng quyết định cho dù cái tên hán tử say này có là bằnghữu của Lý Duy đi chăng nữa, thì cũng phải bắt hắn trả giá lớn vì hànhđộng của mình ngày hôm nay!

Lý Phi Nhung trầm giọng nói:

- Vị tiên sinh này, có một số chuyện tình cho dù là uống rượu say cũngkhông thể làm được a! Nhìn ở phân thượng ngài là huynh trưởng của vịtiểu thư kia, tôi chỉ khuyên cáo ngài một câu, chuyện tình của thanhniên, thì người lớn trong nhà cũng phải hiểu biết cùng với tôn trọng,nếu như người lớn mạnh mẽ nhúng tay vào chuyện này, thì trưởng bố củahắn cũng sẽ nhúng tay vào đó!

- Trên cái thế giới này cho tới bây giờ cũng không có sự tôn trọng vô duyên vô cớ nào cả, nếu như con traitôi mà theo đuổi thiên kim tiểu thư của Lâm Bán Sơn, tôi cũng tuyệt đốisẽ tôn trọng!

Lý Phi Nhung khiếp sợ cùng với tức giận ngẩng đầulên, nghĩ thầm muốn nhìn xem cái tên trước mặt này là ai, đã biết đứanhỏ này là con trai của Lâm Bán Sơn, không ngờ lại còn dám kiêu ngạo như thế sao.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mỵ vô cùngkia, đã sớm đoán biết được thân phận của đứa bé con này, thế nhưng trênmặt vẫn như trước không có bất cứ biểu tình nào cả, ngược lại nói:

- Cái chuyện tào lao của thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này, trưởng bốitrong nhà nào sẽ nhúng tay vào chuyện tình của nó? Lâm Bán Sơn thì lạinhư thế nào chứ? Lão đầu hổ Tây Lâm kia tuy rằng đã mất rồi, nhưng màtrong nhà nha đầu của tôi bên này, vẫn như cũ còn rất nhiều trưởng bốiđó!

Lý Phi Nhung dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn chằmchằm vào cặp mắt ti hí đã sớm khắc sâu vào trong ký ức của chính mình,sau đó liếc mắt nhìn cô nàng thiếu nữ tóc đen đứng ngay bên cạnh hắn,liền lập tức đoán ra được đây hẳn là vị Tiểu Công chúa kia của Tây LâmChung Gia, giật mình đưa tay lên che lại cặp môi, căn bản không nói nênlời.

Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tích Phong đang giơ tay lên ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó, lớn tiếng nói:

- Cái gì mà đang ở trong thời kỳ phản nghịch? Chỉ khi nào mày bắt chướcphụ thân của mày, mộ phen đem tất cả gia thế, bối cảnh phía sau lưngmình toàn bộ vứt bỏ, đến lúc đó mày còn dám chạy khắp nơi nơi đi câu dẫn mấy cô bé con, như vậy mới xứng gọi là phản nghịch!

Lâm TíchPhong dĩ nhiên sẽ không thể nào nghe lọt tai được mấy lời nói này củaHứa Nhạc, hắn chỉ là nghĩ thấy chính mình vô cùng phẫn nộ, đau đớn cùngvới ủy khuất, quay sang cầm lấy tay của Lý Phi Nhung, bi phẫn hét lên:

- A di, từ trước tới giờ còn chưa có ai dám đánh con như vậy!

- Tao đã nói qua rồi, trên thế giới này vẫn còn chưa có người nào mà tao không dám đánh!

Hứa Nhạc lại không một chút khách sáo nào, giáng liền thêm một cái tát nữa lên đầu thằng nhóc, nhíu mày lại, nói:

- Nói ra cũng thật sự kỳ quái, không hiểu sao tao thật sự thưởng thức Lâm Bán Sơn như vậy, mà mấy năm trước đây đã đích thân giáo huấn gã huynhđệ của hắn, đến bây giờ lại còn phải thay hắn giáo huấn con trai nữa!

Lý Phi Nhung rất nhanh một phen lôi Lâm Tích Phong ra phía sau lưng mình,ngăn cách hắn với gã nam nhân hung bạo trước mặt mình. Trên mặt cô nàngcũng không còn dám thể hiện bất cứ vẻ mặt phẫn nộ nào nữa cả. Phải biếtrằng năm đó trong Trang viên Biệt Hữu tại Đặc khu Thủ Đô, một màn hìnhảnh Hứa Nhạc dùng súng chỉ thẳng vào đầu của Lâm Đấu Hải, đã lưu lạitrong lòng nàng một cái ấn tượng quá mức sâu sắc.

Lần xung đột đó xảy ra là bởi vì Lâm Đấu Hải từng có ý đồ ở Tây Lâm ra tay ám sát HứaNhạc. Mà sau đó đến khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện tình nàyđã bị người khác lãng quên đi mất, sau khi Hứa Nhạc hoàn thành xong mộtbuổi gặp mặt cá nhân giữa Giản Thủy Nhi cùng với Thai Chi Nguyên, đãtrực tiếp mang theo đám người Tiểu đội 7 vây quanh toàn bộ Trang viênBiệt Hữu, cho dù là Lâm Bán Sơn gọi điện cầu tinh cũng không có chút tác dụng nào cả. Mãi cho đến lúc đám Gia chủ cao thấp trên dưới của ThấtĐại Gia Tộc Liên Bang cũng phải là gật đầu tỏ vẻ chịu thua mới tha thứcho hắn.

Đúng là bởi vì chuyện tình này khiến cho Lý Phi Nhunghiểu rõ ràng, bên trong quan niệm của cái gã nam nhân có cặp mắt ti hínày, vốn dĩ cũng không có mấy chữ như là gia thế, bối cảnh, thế lực… này nọ.

Vấn đề chính là ở chỗ trong chuyện kia Hứa Nhạc cùng vớiTiểu đội 7 chiếm giữ đạo lý, nhưng mà trường hợp trận giáo huấn con cháu này hôm nay tựa hồ như cũng không hề có chút đạo lý nào a. Trong lòngcủa Lý Phi Nhung không hỏi đối với gã Hứa Nhạc đã mất tích suốt ba nămtrời nay đưa ra thêm một lời đánh giá mới: điên cuồng không nói lý lẽ!

Nhìn thấy Lâm Tích Phong bị Lý Phi Nhung lôi vào trong lồng ngực mình, HứaNhạc lắc lắc đầu, quay đầu lại, giống hệt như một người cha nghiêm khắc, hướng về phía Chung Yên Hoa điên cuồng không nói lý lẽ, quát lên:

- Trở về phòng!

Ở trước mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Phỉ Lợi Phổ ra, Chung Yên Hoa từtrước đến nay vẫn luôn cấp mặt mũi cho Hứa Nhạc. Nghe được tiếng quátlớn như lôi đình kia của hắn, liền ngoan ngoãn nắm tay của Hứa Nhạc màrời đi.

o0o

Sau khi quay trở lại trên căn phòng khách sạnvô cùng xa hoa trên đỉnh tầng của khách sạn, không còn người ngoài nàonữa, thì Chung Yên Hoa cũng không nhất thiết phải lưu lại cho Hứa Nhạcbất cứ một chút mặt mũi nào cả. Cô nàng nhảy người đứng trên ghế sô pha, hai tay chống lên trên cái thắt lưng tinh tế của hắn, khẽ cúi đầu vềphía trước, vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, mái tóc màu đen dài khẽ phủ xuống trên phần ngực trắng noãn lộ ra bên ngoài phần ngực váy trắng tinh, ánh mắt toát ra khí thế mạnh mẽ bức người.

Hứa Nhạc sau khi uống khá nhiều rượu, có chút khát nước, lại có chút mơ hồ, khẽ nheo mắt lại nhìn về phía cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang dísát trước mắt chính mình, mơ mơ hồ hồ nghĩ thấy tựa hồ như đã phát sinhra đại sự gì rồi.

- Ca ca à!

Hai tay Chung Yên Hoa chống nạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, lớn tiếng mắng to, nói:

- Thời điểm khi còn ở Đế Quốc, anh đã nói rằng cuối cùng có một ngày nàođó em cũng phải cùng một gã nam nhân khác nói chuyện tình yêu luyến áimà, nhưng mà vì cái gì vừa rồi anh lại muốn đánh hắn như vậy chứ? Vì cái gì mà anh lại muốn xen vào chuyện luyến ái của bọn em cơ chứ?

Hứa Nhạc có chút nghẹn lời, không biết phải nói gì. Vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, hắn vươn tay cầm lấy ly nước lọc đặt cạnh bàn, cực kỳthong thả uống lấy mấy ngụm, sau đó phát hiện ra cô nàng thiếu nữ kiavẫn còn duy trì cái tư thế cúi đầu vấn tội như trước, vì thế mới cực kỳthành thật mà quay ngược trở về, ngồi ngay bên dưới ánh mắt của cô nàngkia.

- Cái chuyện tình này… à mà, thì là do nguyên nhân là…

Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó mới tìm ra được chút nguyên nhân, mở miệng giải thích, nói:

- Nói chuyện yêu đương luyến ái khẳng định là phải có rồi, nhưng mà emcũng cần phải tìm được một đối tượng thích hợp thì mới nói a. Cái thằngnhóc hỉ mũi chưa sạch kia tên là Lâm Tích Phong có phải không? Đừng nhìn hắn lớn lên bộ dáng chu chỉnh đẹp mã, em chỉ cần dùng chút đầu óc ngẫmlại thì liền biết được, một tên nam nhân từ nhỏ lớn lên trong loại hoàncảnh như thế này, trong đầu ngoại trừ là thịt tổng hợp ra cũng chẳngbiết thêm được cái gì nữa. Tuy rằng phụ thân của hắn chính xác là mộtnhân vật phi thường giỏi, nhưng mà trong tương lai hắn cũng chỉ là mộtgã Đầu lĩnh hắc bang mà thôi, thân là người giám hộ pháp định của em,anh tuyệt đối không có khả năng cho phép cái loại sự tình này phát sinh.

Cả một trường thiên đại luận tốn hao của Hứa Nhạc không biết bao nhiêucông sức mới nghĩ ra được, cuối cùng lại bị một câu nói lãnh khốc mườiphần của Chung Yên Hoa liền đánh cho quay ngược trở về:

- Anh đừng quên rằng gã bằng hữu tốt nhất của anh cũng chính là một gã đầu lĩnh hắc bang a!

Hứa Nhạc đưa tay lên đẩy nhẹ ra mấy sợi tóc đen của cô nàng thiếu nữ đangkhẽ phất phơ trước mặt mình, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn thanh túđang tràn đầy oán khí tức giận, bộ dáng có chút gian nan, nói:

-Hiện tại tuổi của em vẫn còn quá nhỏ, cho dù là nghĩ đến chuyện yêuđương luyến ái, cũng cần phải qua mười sáu tuổi, không, phải qua mườitám tuổi mới được phép nói đến! Đương nhiên, đối phương cần phải trảiqua sự xét duyệt của anh mới được!

Chung Yên Hoa đứng thẳng thân thể lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười lạnh một cái, lạnh lẽo nói:

- Không cho em nói đến chuyện yêu đương luyến ái, ca ca anh chính là nghĩ muốn một phen trói buộc em cả đời lên người anh a!

Hứa Nhạc có chút căm tức, nói:

- Em đang nói nhăng nói cuội cái gì thế?

Chung Yên Hoa vươn đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo ra chỉ chỉ lên trán hắn mấy cái, nói:

- Hiểu hiện vừa rồi của anh chính là thuyết minh rằng, anh đang ghen!

- Tiểu nha đầu em thật sự là phát điên rồi a!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhạo trào phúng nói.

Biểu tình lãnh khốc phẫn nộ trên mặt của Chung Yên Hoa sớm đã biến mất không còn chút nào nữa, nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Anh chính là đang ghen a! Anh nhìn thấy cảnh một gã nam nhân khác nắmlấy tay em, khiến cho trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu không vui.

Hứa Nhạc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nở rộ trên khuôn mặt hưng phấn sungsướng của cô nàng thiếu nữ, cặp lông mày rậm rạp nhất thời chậm rãi nhăn lại một chút, buông tay ra, nói:

- Nếu như hiện tại cha em còn sống, vừa rồi nhất định cũng sẽ khó chịu không vui!

Chung Yên Hoa căn bản không thèm để ý đến lời giải thích của hắn, bật cườilớn khanh khách như là một con chim nhỏ bay trở về cái tổ ấm cúng củachính mình, cả người nhào lên trên sô pha, thoải mái mà nằm dựa vàotrong ngực của Hứa Nhạc, ngọt ngào nói:

- Ca ca, anh liền thừanhận rằng anh thật sự thích em đi! Chúng ta lại không thật sự có quan hệ huyết thống gì cả, không mất mặt chút nào đâu.

Ngửi ngửi đượctrước mũi mình chợt bay đến một chút hương khí nhàn nhạt, cảm thụ đượccái thân hình thanh xuân mê người nằm trong ngực chính mình, giống nhưnhiều năm trước đây vậy, Hứa Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng, đột nhiênphát hiện ra trong mấy năm gần đây, Phỉ Lợi Phổ đưa ra khẩu phần phốichế dinh dưỡng quả thật rất tuyệt vời. Cô nàng thiếu nữ nằm trong ngựcmình sau khi tiến vào thời kỳ trưởng thành, bộ dáng phát dục thật sự rất tốt a. Cảm giác mềm mại nhu nhuyễn thật sự là vô cùng ấm áp mà.

Hứa Nhạc nhất thời tỉnh thần lại, phát hiện ra trong thời khắc kinh hoảnglúc trước của mình có chút vấn đề, khẽ cau cặp mày lại một chút, mộtphen đặt Chung Yên Hoa ngồi xuống ghế sô pha, nói:

- Cô bé con lớn đến mức này rồi, cũng không sợ bị xấu hổ hay sao?

- Đúng vậy, em còn không có sợ bị mất mặt, anh có cái gì mà phải sợ cơ chứ?

Chung Yên Hoa tức giận đem mái tóc trước ngực mình quẳng ném ra sau bả vai, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:

- Năm đó ở trong không cảng, dưới trời mưa anh đã nắm lấy tay của em, lúc còn ở Tê Hà Châu, anh cũng đã nắm tay của em, lúc còn ở trên Phi thuyền Cổ Chung Hào anh cũng đã từng ôm em nữa, trong khu công viên trò chơianh cũng đã từng ôm em, em biết khi đó em vẫn chỉ còn là một cô bé con,cho nên anh có thể tùy tiện nắm tay.

- Nhưng mà hiện tại thì saođây? Em một ngày lại một ngày lớn lên, anh cũng càng ngày càng ít khinắm tay tôi, lại càng không bao giờ ôm em nữa. Em cũng không thích nhưvậy, em thà rằng bản thân chính mình không bao giờ lớn lên nữa a!

Đôi mắt của Chung Yên Hoa đã sớm đỏ ửng lên rồi, nhìn về phía Hứa Nhạc, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nói:

- Bất cứ người nào cuối cùng cũng phải lớn lên a. Em cũng không sợ xấu hổ mất mặt, em cứ luôn thích anh ôm em thôi!

Hứa Nhạc có chút bất lực mở rộng tay mình ra, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì cho phải, đành phải nhẹ nhàng thở dài mộttiếng, nói:

- Anh cũng thích em mà!

Chung Yên Hoa dùng một loại ngữ khí cố gắng làm ra vẻ bình thường, khẳng định mà kiên nghị nói:

- Em cũng biết rằng anh rất thích em, nhưng mà mặc kệ anh bởi vì sợ bịngười ta nói xấu, hay là bị cái loại quan niệm cổ hủ thậm chí ngu xuẩntrong đầu về phương diện luyến ái hôn nhân kia của anh mà áp bức khiếncho không dám thừa nhận mà thôi!

- Anh cũng đừng nghĩ muốn sẽ lên tiếng cự tuyệt em, bởi vì ở trên cái thế giới này, cũng chỉ có mỗi mộtmình anh là từng nhìn thấy trọn vẹn thân thể của em mà thôi! Từ nhỏ đếnlớn anh có nhớ rõ ràng xem anh đã từng tắm táp cho em qua bao nhiêu lầnrồi hay không? Mượn cái cơ hội tắm rửa kia mà anh minh trương mục đảmmột phen đem toàn bộ thân thể hoàn toàn trần trụi của em nhìn qua baonhiêu lần rồi?

Chung Yên Hoa dũng cảm giương mắt nhìn chằm chằmvào ánh mắt của Hứa Nhạc, trên khuôn mặt trơn nhẵn trắng noãn tinh khiết của cô nàng lộ ra hai tầng đỏ ửng ngượng ngùng vô cùng, tựa như mộttrái táo chín mọng trên cây vậy:

- Ca ca anh ngay từ thời điểm em còn nhỏ cũng đã nhìn thấy thân thể em rồi, khi tắm cho em còn sờ mókhắp cả người em nữa. Thậm chí liền ngay cả thời điểm em có kinh nguyệtlần đầu tiên, thì anh cũng đều ở bên người của em. Mãi cho đến ngày hômnay, em vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bàn tay của anh đặt lên trên bụng củaem không ngờ lại ấm áp đến như vậy a!

- Phụ thân cùng với mẫuthân của em cũng đều đã chết hết rồi, trên cái thế giới này hiện tại emcũng chỉ còn lại mỗi một mình anh là thân nhân duy nhất mà thôi. Nhưngmà ca ca anh cũng không phải là ca ca ruột của em, cho nên anh cần phảichịu trách nhiệm với em a! Anh nhất định là phải kết hôn với em!

Tinh thần như tảng đá của Hứa Nhạc chính là nhờ vào những sợi thần kinh tvững chắc kiên nghị nhất trong toàn bộ vũ trụ này chống đỡ, mới có thểmiễn cưỡng nghe xong được những lời thông báo ngượng ngùng mà dũng cảmnhư thế này của cô nàng thiếu nữ mới lớn. Hắn ngây ngây ngốc ngốc sửngsốt suốt hơn nửa ngài trời, mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận đến cáichuyện tình này. Hắn dùng sức quơ loạn bàn tay của mình, bực tức nói:

- Thời điểm mà anh tắm rửa cho em, lúc đó em cũng chỉ mới có năm tuổi a! Còn cái buổi tối hôm đó thì còn có Thương Thu nữa mà?

- Trước đây em cũng đã từng nói qua với anh rồi, em thật rất thích Thương Thu, em cũng không ngại để cho chị ấy cùng làm vợ của anh!

Chung Yên Hoa nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào, hai tròng mắt sáng ngời cong lạithành hai vầng trăng rằm xinh đẹp, sau đó có chút khẽ hếch cằm lên mộtchút, kiêu ngạo mà lãnh khốc lớn tiếng chất vấn, nói:

- Chuyệntình lúc năm tuổi chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm hay sao? Hay lànói hiện tại em đã mười lăm tuổi rồi, anh liền mặc kệ không thèm chịutrách nhiệm với em?

Hứa Nhạc vươn tay ra xoa xoa loạn lên đầu của cô nàng, cười khổ nói:

- Ngoan đi, em có biết là chính mình đã có tổng cộng bao nhiêu chị dâurồi hay không? Lần này trở về nếu như anh anh không chết được, thì những chuyện tình phiền toái ở phía sau vẫn còn rất nhiều a. Đến lúc đó emliền một phen xem anh như là một tên lưu manh mang theo một đống nữ nhilang thang khắp nơi hay sao?

- Chính là bởi vì anh phải lập tứcquay trở về Liên Bang, muốn gặp lại mấy cô nàng nữ nhân kia, cho nên emmới sốt ruột a. Em sắp sửa cũng phải quay về Tây Lâm a, lúc đó ai sẽgiám sát mấy người các anh đây?

Chung Yên Hoa có chút tức giận,lắc đầu tránh thoát khỏi ma chưởng của Hứa Nhạc đặt trên đầu mình, nânglên ống tay áo màu trắng tinh lau đi mớ nước mắt chảy xuống trên mặtmình, hô lớn:

- Tốt nhất là khi anh quay về đến Liên Bang phát hiện ra tất cả các nàng cũng đều đã gả cho người khác hết đi!

- Như vậy…

Hứa Nhạc vốn dĩ định nói rằng như vậy chính là tốt nhất. Thế nhưng ngay khi lời nói vừa mới ra đến đầu môi, lại theo bản năng liền biến thành mộttiếng cảm khái, nói:

- Như vậy không được tốt cho lắm a!

Chung Yên Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, trầm mặc một lúc sau mới nói:

- Ca ca, lần này quay về Liên Bang thật sự rất là nguy hiểm, anh thật sựrất có thể là sẽ chết, trước khi chết anh có thể nào đáp ứng một cáinguyện vọng cuối cùng của em được không?

- Không được!

Hứa Nhạc dứt khoát kiên quyết từ chối. Chung Yên Hoa có chút căm tức ôm lấy cái gối dựa lưng phía sau, đem che lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớmnóng bừng lên của chính mình, ngữ khí giận hờn nói:

- Em đã phảithu hết dũng khí mới dám nói mấy lời này với anh, anh lại không cần biết cái nguyện vọng cuối cùng của em chính là muốn làm nữ nhân của anh, vìcái gì mà anh lại nói là không được?

Hứa Nhạc nhìn thấy ánh mắtcủa cô nàng trộm nháy một cái phía sau cái gối dựa che trên mặt, cảmgiác đây mới chính là cô nàng bé con đáng yêu thân thiết kia, cười cườimột lát mới nói:

- Bởi vì tiểu gia anh vĩnh viễn chính là bất tử!

Chung Yên Hoa ném xuống cái gối dựa che trước mặt mình, trào phúng nói:

- Chỉ biết đi sao chép cái câu danh ngôn của ông sư phụ vô sỉ kia của anh!

- …

- Ca ca, có phải địa phương tại Đông Lâm mà lúc nhỏ anh sống tên gọi là phố Chung Lâu phải không?

- Phải!

- Anh có biết vì cái gì mà phố Chung Lâu lại có cái tên đó hay không?

- Bởi vì năm đó khi xã hội nhân loại còn trong thời kỳ khai hoang, thìbên phía Quân khu IV đến Đông Lâm chấp hành nhiệm vụ, chiếc chủ Chiếnhạm có chút kỳ diệu khó hiểu rơi xuống vỡ tan, chỉ còn lại duy nhất mộtcái chuông cổ lớn mà thôi!

Chung Yên Hoa làm ra bộ dáng đáng yêu, khẽ nhăn nhẹ chóp mũi thẳng tắp của mình, nói:

- Quan chỉ huy của Quân khu IV chính là tổ tiên của em, như vậy không phải rất xảo hợp hay sao?

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc lúc này mới phát hiện ra, nhiều năm qua hắncũng không có nghĩ đến, hóa ra là cái chuyện xưa dẫn đến bắt nguồn cáitên của phố Chung Lâu kia không ngờ lại có quan hệ không nhỏ với ChungGia Tây Lâm a!

- Em còn biết khi mà tổ tiên của em nhìn thấy mộtmàn hình ảnh chiếc Chiến hạm kia nổ mạnh, đã từng nói ra một câu nói, về sau liền trở thành một câu danh ngôn mà đám người Đông Lâm các anh dùng để thể hiện sự lãnh khốc cùng với tĩnh mịch của mình.

Hứa Nhạc mỉm cười, nói lại một lần câu nói kia:

- Tâm tình của lão tử so với yên hoa còn muốn tịch mịch hơn!

Chung Yên Hoa khẽ nhúc nhích thân thể mình một chút, dựa đầu vào ngực của Hứa Nhạc, ở dưới khoảng cách gần gũi như thế, ngước mắt lên nhìn thẳng mặtHứa Nhạc, nói:

- Em chính là tên Chung Yên Hoa!

Hứa Nhạc cảm thụ được tiếng tim đập có chút dồn dập của cô nàng thiếu nữ đang nằm trong ngực mình, hỏi:

- Sau đó thì thế nào?

- Đông Lâm cùng với Tây Lâm ở bên dưới vô số tinh hà, phân biệt nằm ở hai bên đầu vũ trụ, xa xôi đến mức không thể nào xa xôi hơn được nữa. Nhưng mà thật kỳ diệu chính là, địa phương mà hai người chúng ta lúc còn nhỏlại có một cái chuyện xưa như thế này, giữa hai cái đó phảng phất như là có mối liên hệ gì đó.

- Cái loại liên hệ này thật sự là rấtcường đại, cường đại đến mức khiến cho em lúc còn nhỏ, năm xưa ở trênPhi thuyền Cổ Chung Hào, người đầu tiên mà em gặp phải, cũng không phảilà người nào khác cả, mà lại có thể chính là anh!

- Một gã đàophạm lớn gặp lại một cô nàng đào phạm nhỏ… Đây chính là sự an bày củavận mệnh a. Ca ca, cái loại sự tình này anh chính là trốn cách nào cũngtrốn tránh không được a!

Chung Yên Hoa ngã người, dựa vào tronglồng ngực kiên cố của Hứa Nhạc, từ từ nhắm lại cặp mắt, chậm rãi nóixong câu này, bởi vì nguyên nhân quá mức mệt mỏi, cho nên mặc kệ nhữnggiọt nước mắt còn vương trên khóe môi, cứ như vậy liền nặng nề đi vàogiấc ngủ.

Hứa Nhạc yên lặng nhìn thấy cô nàng bé con đang yênlặng ngủ say trong lồng ngực của chính mình, nhớ tới cô bé con áo trắngôm con búp bê cũ kỹ đứng dưới ánh tinh quang rất nhiều năm trước đây,trong lòng không khỏi có chút ngơ ngẩn, hóa ra chỉ mới chớp mắt thôi đãtrôi qua mười năm rồi a!

Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnhxuống tương đối thấp, bàn tay của Chung Yên Hoa cảm giác được có chútmát mẻ nhàn nhạt, trong lúc ngủ mơ nhất thời theo bản năng thò tay đútvào dưới cổ áo của Hứa Nhạc, dán lên trên bộ ngực ấm áp cùng với rắnchắc của hắn, sau đó giống như là một con mèo nhỏ có chút ham chơi, nhẹnhàng quanh co gãi gãi cào cào mấy cái.

Đại khái là bởi vì nguyên nhân xúc cảm cùng với nhiệt độ cũng không quá tệ, cho nên khóe môi củacô nàng thiếu nữ khẽ nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào mà thỏa mãn…

Hứa Nhạc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng trên mặt cônàng, bản thân hắn cũng nhịn không được khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, thấpgiọng nói:

- Thời điểm khi mà em vừa mới mười tuổi anh đã liềnnghĩ tới, sau này khẳng định sẽ có vô số những gã nam nhân giống hệt như một đám ruồi nhặng mang theo thần tình thanh xuân chạy đến mà theo đuổi em!

Hắn khẽ rút ra cánh tay phải chống ở dưới đầu đã có chút têdại của mình, nhẹ nhàng hoạt động một chút mấy đầu ngón tay, ý niệm khẽmáy động một chút, khẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nướcmắt còn vương lại trên cặp lông mi thanh tú của Chung Yên Hoa, sau đónhẹ nhàng vuốt vuốt má của cô nàng một chút.

Hắn trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Nếu như hiện tại em còn tỉnh, nghe xong câu nói đó, khẳng định là sẽ rất vui vẻ a!

- Lúc ấy khi anh tưởng tượng đến một màn hình ảnh này, anh liền cảm thấyphi thường không vui. Nhưng mà anh phải thừa nhận cái sự không vui khitưởng tượng đến một màn hình ảnh này vào lúc đó cùng với sự không vuilúc hiện tại, xác thực là rất bất đồng!

Bởi vì do uống rượu thậtsự là quá nhiều, cho nên sau khi nghe xong lời thông báo có chút quánhiều của cô nàng thiếu nữ, khiến cho chính mình không cách nào ứng đốinổi, cái đầu cua Hứa Nhạc cũng sắp sửa có chút hôn mê rồi. Hắn quơ taylấy một cái gối dựa trên sa lông đặt xuống phía sau ót chính mình, liếcnhìn lên trần nhà khoảng chừng mười giây đồng hồ, liền im lặng đi vàogiấc ngủ.

o0o

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mà hào quang hằng tinh màu lam nhàn nhạt xuyên thấu qua lớp thủy tinh chống đạn, mạnh mẽchiếm cứ mỗi một cái góc bên trong căn phòng kia, thì thân thể của haianh em đang nằm ngủ trên ghế sô pha cũng đồng thời khẽ cử động nhè nhẹ.

Cả hai người cơ hồ là đồng thời tỉnh dậy. Chung Yên Hoa vừa thức dậy pháthiện ra tay trái của chính mình đang thoải mái vuốt ve bên trong lồngngực của Hứa Nhạc, liền nhanh chóng e lệ rút vội ra ngoài, sau đó khẽche mặt nở nụ cười hắc hắc, mang theo đầu tóc rối bươm mà phóng vọt vàobên trong toalet.

Hứa Nhạc vươn người đứng lên, dùng sức uốn duỗi thân thể mình mấy cái, cố gắng xóa đi cảm giác tê dại vì giữ nguyên tưthế suốt cả một đêm của chính mình, sau đó liếc mắt nhìn về phía cánhcửa toalet đã đóng chặt đằng kia. Hắn khẽ mỉm cười nghĩ tới bộ dáng cônàng thiếu nữ trước khi lao vào trong căn phòng, hai tay chống lên thắtlưng, vừa xấu hổ vừa ra bộ dáng nghiêm mặt để cho chính mình quên đi tất cả những lời mà ngày hôm qua cô nàng từng nói với mình, không được phép lặp lại lần nữa…

Hắn có chút cảm khái thầm nghĩ, những lời nóimà hắn nghe được vào tối hôm qua, cũng giống như là những âm phù tuyệtvời cực kỳ tốt đẹp trong sinh mệnh, mà chính mình chỉ có thể lẳng lặnglắng nghe chứ không thể nào nắm bắt được…

Khoảng gần nửa tiếngđồng hồ sau đó, Chung Yên Hoa sau khi rửa mặt chảy đầu xong xuôi, sau đó mới đi ra khỏi toalet, không có chút xíu nào do dự, liền trực tiếp đitới trước mặt của Hứa Nhạc.

Cái áo sơ mi nhỏ màu vàng nhạt cóchút đơn giản đem những đường cong trên thân thể của cô nàng thiếu nữđang trong thời kỳ trưởng thành hiển lộ ra cực kỳ mê người. Trên mặt cônàng ngày hôm nay cực kỳ hiếm thấy có thêm một tầng trang điểm cực kỳnhạt, mặt mày chợt có vẻ đặc biệt thanh lệ cùng với xinh đẹp. Hai tay cô nàng có chút khẩn trương nắm lấy bàn tay của Hứa Nhạc bên cạnh, nhìnhắn, ngữ khí phi thường nghiêm túc, nói:

- Đối với ca ca mà nói,những chuyện tình mà em nói ngày hôm qua đại khái chính là một nốt nhạcđệm của sinh mệnh a! Nhưng mà xin anh nhất định hãy nhớ thật kỹ, cái này khẳng định chính là nốt nhạc chính trong suốt cuộc đời của em!

Nhìn nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt lại, nghĩ đến câu nói của cônàng thiếu nữ trước khi xoay người rời đi, thân thể Hứa Nhạc đang đứngbên trong ánh sáng lam quang nhàn nhạt trở nên phi thường cứng ngắc.

Hắn đang tiến hành một loại tư thế đưa cánh tay đẩy thẳng về phía trước,nhìn qua vẫn như cũ buồn cười vô cùng. Thế nhưng mà vào thời khắc này,bản thân Hứa Nhạc thậm chí nghĩ thấy chính mình tựa hồ như đã quên mấtcái động tác mà từ nhỏ Phong Dư đại thúc đã dạy cho chính mình này làcái gì rồi…

Ngay tại thời điểm toàn thân hắn như là đã biến thành một bức thạch điêu, thì cái khỏa kim loại nhỏ gắn trong lỗ tai kia củahắn, sớm đã im lặng suốt một khoảng thời gian dài, vào lúc này đột nhiên lại chấn động một chút, sau đó biến thành một cái thanh âm cực kỳ rõràng, thông qua màng nhĩ trong tai hắn mà truyền thẳng vào trong đại não của hắn. Chỉ là ngày hôm nay cái thanh âm này không ngờ lại có vẻ trànngập cảm xúc phong phú nào đó…