Gian Khách

Quyển 4 - Chương 295: Kiêu hùng (2)



Phốc một tiếng vanglên, cái ô màu đen lớn lại một lần nữa được giương lên. Lâm Bán Sơn dưới sự bảo vệ của hơn bốn mươi gã bảo tiêu súng ống đầy mình chậm rãi đi ra khỏi Lâm Viên, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang đám quan viên củaChính phủ Liên Bang lấy một cái, sau khi bước lên trên xe, liền bấm gọimột cú điện thoại.

- Tôi không phải là Hứa Nhạc, tôi không cóchút hứng thú nào muốn cùng với Chính phủ Liên Bang khai chiến. Nhưng mà nếu như không có bất cứ lý do gì chính đáng mà nghĩ muốn mời tôi về Cục mà uống trà, thế nhưng lại là cái loại địa phương tầng thấp như là CụcĐiều Tra Liên Bang như thế này, khiến cho tôi cảm thấy chịu sự nhục nhãrất lớn. Nếu là cái Cục kia của ông thì có lẽ tôi còn có chút cảm thấyhứng thú đó.

- Lão Thôi, tôi cùng với Chung lão đầu hổ cũng không thân quen gì với nhau, cho nên về sau Thai Chi Nguyên cùng với Lý Cuồng Nhân sẽ tiến hành thu thập ông như thế nào, tôi mặc kệ không thèm quantâm tới. Nhưng mà chuyện giữa tôi cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, ôngnhất định phải bảo trì sự trung lập. Kế tiếp tôi sẽ quay về nhà, ở lạiđó một vài ngày. Nếu như bên phía Chính phủ Liên Bang muốn tìm tôi, ônghẳn là biết nên phải làm thế nào.

Vị Cục trưởng Cục Hiến Chương ở bên kia đầu dây điện thoại cũng không biết đã nói cái gì, Lâm Bán Sơnkiên nhẫn chờ đợi cho đến khi hắn nói xong, mới dùng một loại ngữ khíkhông để cho người khác nghi ngờ gì, nói:

- Nếu như ông muốn tìm tôi, vậy thì tôi sẽ đến Cục Hiến Chương tìm ông!

Trên cái thế giới này, kẻ dám mở miệng uy hiếp Tổng thống Liên Bang có lẽcũng sẽ có, nhưng mà người dám mở miệng uy hiếp Cục trưởng Cục HiếnChương Liên Bang Thôi Tụ Đông thì có thể có được mấy người chứ? Cáitràng kiến trúc to lớn đại biểu cho Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia,chính là tượng trưng cho năng lực của hải dương tinh thần quanh co thầnbí mà không có biên giới, nhưng mà nó cũng không có nằm bên trong phạmvi khiến cho Lâm Bán Sơn phải lo lắng!

Cũng không có bao nhiêungười chân chính biết được, thời điểm khi hắn còn là một gã thiếu niên,sau khi bội xuất khỏi gia môn liền đã một mực ở bên trong Cục HiếnChương công tác một khoảng thời gian. Hắn thậm chí chính là người nốinghiệp được Thai Lão Cục trưởng xem trọng nhất trong toàn bộ Liên Bangnày. Chỉ có điều hắn thật sự không thích cái tràng kiến trúc quỷ dị kiamà thôi.

Cũng như vậy, cũng không có bao nhiêu người chân chínhbiết được, trong toàn bộ Liên Bang này cũng chỉ có hai thanh ACW màthôi, một thanh chính là ở trong tay Thi Thanh Hải, đã từng nở rộ qua vô số những quang mang sáng rọi, đã bên trong tầng lá đỏ oanh kích tòa đại lâu Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu, ở tại bục đá của Tòa nhà Nghị Viện bắn chết Phó Tổng thống Bái Luân, hiện tại ngày hôm nay cái khẩu súngtrường khủng bố kia đã nằm trong tay vị Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Liên Bang Đỗ Thiếu Khanh, mà một khẩu ACW khác thì lại là một mực nằmtrong tay của Lâm Bán Sơn, đã im lặng trầm mặc vô số năm trời rồi, mãicho đến lúc này.

Những bông tuyết bên ngoài cửa sổ xe hơi khôngngừng chậm rãi lùi về phía sau, đem cái phiến sườn núi màu trắng kianhuộm cho càng thêm mơ hồ không rõ ràng. Lâm Bán Sơn bình tĩnh nhìn ngắm những phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhớ tới cái trận thế bên ngoài cổngLâm Viên lúc trước, trên mặt không nhịn được nở nụ cười tự giễu, khẽnhún nhún vai mấy cái.

Vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu đã từng trong một buổi nói chuyện phiếm mà đánh giá Lâm Bán Sơn,nếu như hắn sinh ra ở thời loạn thế, nhất định sẽ là một nhất đại kiêuhùng. Ngày hôm nay cục diện bên trong Liên Bang đã là một mảnh hỗn loạn, bên trong những địa phương trang nghiêm thần thánh như là Dinh thự Tổng Thống cùng với Tòa nhà Nghị Viện cũng đã bắt đầu dùng đến bốn chữ không từ thủ đoạn, đây đúng chính là khởi đầu của loạn thế!

Lâm BánSơn nhất đại kiêu hùng, ở bên trong cái đầm nước giang hồ sâu thăm thẳmkia một mực ẩn núp, trầm mặc ngắm nhìn thế gian bao nhiêu năm như vậyrồi, nhìn qua tựa hồ như cùng với đỉnh cao quyền lực của thế giới nàycách xa một khoảng vô cùng xã xôi, nhưng mà chỉ cần hắn tùy tiện vungtay lên một cái, gió lạnh cuồng động, mây tuyết quần đảo. Chỉ một cáinhún vai như thế của hắn, hai bờ vai vốn bằng phẳng như núi, lại có mộtcảm giác sừng sững bất động giữa thiên địa.

o0o

Những kẻkiêu ngạo vốn dĩ đều có tư bản cùng với đạo lý của sự kiêu ngạo củamình. Có thể được xưng là nhất đại kiêu hùng, tự nhiên cũng đã từng cónhững trận sự thật máu chảy đầm đìa trong lịch sử đã làm bằng chứng rõràng cho chuyện đó. Thật giống như là vị Đỗ Thiếu Khanh đã sắp sửa quaytrở về đến Căn cứ Cựu Nguyệt kia, có thể được xưng là nhất đại danhtướng Liên Bang, đó là bởi vì trên bộ quân phục Tướng quân của hắn đã có rất nhiều những ánh quang hoàn của thắng lợi, cái thành tích bách chiến bất bại tự nhiên là nổi danh không ngã.

Quân đội Đế Quốc có ý đồ muốn thừa dịp cơ hội ông ta rời khỏi tiền tuyến, dựa vào thời thế khởixướng nên một hồi phản công phi thường hung ác. Hy vọng lớn nhất của bọn họ chính là có thể mở rộng chiến trường mặt đất có thể tiến hành chiếnđấu. Nhưng mà ai cũng không ngờ đến được, người này trước khi rời khỏiTinh cầu Mặc Hoa, lại ở chỗ eo biển nhỏ cấp cho đám người Đế Quốc mộtphần lễ vật cực lớn. Bên trên chiếc Chiến hạm cách xa vô số năm ánhsáng, đã vô cùng tinh chuẩn thiết lập lên một cái bẫy rập phi thườngcường đại ở tại bề mặt Tinh cầu xa xa. Cái phần lễ vật này giống hệt như là một chùm pháo hoa thảm liệt, nở rộ ra quang mang thảm thiết dịthường.

Hệ thống điện tử che chắn áp chế cùng với tín hiệu ngụytrang hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa cộng thêm bốn Sư đoàn Thiết giáp của Quân đội Liên Bang hướng về phía các khu vực Chiếnkhu quặng mỏ graphit Tây Nam khởi xướng vô số những tràng cường côngmãnh liệt nhất, khiến cho bên phía Bộ Tư lệnh Đế Quốc hoàn toàn khôngphát hiện ra được công tác điều động binh lực toàn diện của bên phíaQuân đội Liên Bang.

Mà bên ngoài tầng khí quyển bên ngoài Tinhcầu Mặc Hoa, bên phía Liên Bang đã lợi dụng thời gian một trăm hai mươibảy ngày mà chậm rãi lặng lẽ điều động đến khu vực này mấy trăm hệ thống trung chuyển số liệu tín hiệu mini, nương theo bối cảnh vũ trụ lạnh như băng bên ngoài trầm mặc chờ đợi suốt hai mươi bảy ngày, sau đó ở tạikhu vực eo biển đợi đến thời điểm khi mà sóng chấn động truyền đến, liền đột ngột toàn diện khởi động, nhất thời cấu tạo thành một mảnh mạnglưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lâm thời!

Vì thế, khi mà bacái Đại đội chỉnh biên Robot Đế Quốc nương theo sự yểm trợ của màn đêm,dùng tốc độ cao chạy xuyên qua khu vực eo biển nhỏ kia, ý đồ vượt quamột khoảng cách dài, tiến hành bôn tập khu căn cứ trang bị quan trọngnhất của Quân đội Liên Bang trên Tinh cầu Mặc Hoa, thì chợt phát hiện ra Quân đội bên ta đã lâm vào vòng vây của năm Sư đoàn Robot của Quân độiLiên Bang cùng với vô số các đường đạn đạo công kích tầm xa.

Cùng với hơn mấy trăm vạn Quân đội ở trên phiến chiến trường tràn đầy huyếtlục của Tinh cầu Mặc Hoa này so sánh với nhau, thì ba cái Đại đội chỉnhbiên Robot Đế Quốc cùng với bảy Sư đoàn Robot của Liên Bang nhìn quacũng không có đặc biệt khiến kẻ khác phải rung động. Nhưng mà ba cái Đại đội chỉnh biên Robot của Đế Quốc này, toàn bộ cũng đều là loại RobotLang Nha thế hệ mới nhất vừa mới được nghiên cứu phát triển của Đế Quốc, còn năm Sư đoàn Robot của Liên Bang thì lại là tập hợp toàn bộ loạiRobot MX thế hệ mới nhất vừa mới được lắp ráp cải tiến của Liên Bang,tuyệt đối được tính là chi lực lượng cường đại nhất cùng với quan trọngnhất của cả hai phe.

Hiệu suất của mạng lưới chỉ huy chiến địahai bên chênh lệch nhau quá xa, hơn nữa Quân đội Liên Bang lại giànhtrước chiến được tiên cơ địa lợi, lại có được hệ thống hỏa lực tầm xacực kỳ cường đại hỗ trợ. Cũng chính bởi vì nguyên nhân ba cái ưu thế đơn giản này, khiến cho song phương một khi cũng đều đã chuẩn bị phi thường nguyên vẹn khi tiến hành giao chiến, một khi ở tại khu vực eo biển nhấc lên một hồi chiến hỏa khủng bố, thì thắng bại cũng đã được phán định rõ ràng.

Không đến ba ngày thời gian, chi Đại đội Chỉnh biên RobotLang Nha Đế Quốc tên Trầm Hương kia đã toàn bộ bị tiêu diệt sạch sẽ, nếu không phải hai chi Đại đội Chỉnh biên Robot còn lại chính là Quân độiHoàng thất dũng mãnh thiện chiến nhất Đế Quốc, thì có lẽ trận chiến dịch này sớm đã chấm dứt rồi.

Thế nhưng mặc dù là như vậy, nhưng màđường lui đã bị cắt đứt, lại bị bên phía Bộ Tham Mưu Liên Bang cố tìnhsắp xếp dụ hoặc khiến cho toàn bộ tàn quân phải lui vào khu đá vụn tạihạp cốc phía sườn Tây eo biển, khiến cho Quân đội Đế Quốc khó có thểtoàn diện phát huy ra được năng lực linh động nhất của đầu Robot LangNha, cho nên vẫn như cũ trong quá trình chiến đấu dần dần lâm vào tìnhtự tuyệt vọng. Nhất là khi mà đầu Robot mang tên Trảm Hỉ kia suất lĩnhmột đạo thiết lưu khủng bố, vô cùng thô bạo phóng thẳng vào nơi này tiến hành cường công mãnh liệt.

Tại Bộ Tư lệnh Đế Quốc phía sau hậuphương lúc này đã là một mảnh hỗn loạn. Bên trong Bộ Tham Mưu tràn ngậpnhững tiếng gào khàn khàn, cố gắng dốc hết toàn lực cũng muốn đem haichi Đại đội Robot còn lại, tiếp ứng rút lui trở về. Vô số những đầuchiến đấu cơ không người lái chằng chằng chịt chịt không ngừng cất cánhvới mật độ cao, ý đồ muốn phá hư mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lâm thời bên trên bầu trời tầng khí quyển tại khu vực eo biển bên kia.

Sau khi hơi lãnh tĩnh lại một chút, tất cả mọi người trong Bộ Tư lệnh ĐếQuốc cũng đều tự hỏi một vấn đề. Vì cái gì tại khu vực Chiến khu quặngmỏ graphit phương hướng Tây Nam bên kia, quá trình đánh nghi binh củabốn Sư đoàn Thiết giáp của Quân đội Liên Bang lại tiến hành chân thậtđến như vậy, không thèm để ý đến tỷ lệ tử vong cực kỳ thảm trọng đangkhông ngừng gia tăng lên, vẫn tiếp tục duy trì cường độ công kích cựcmạnh. Mạnh mẽ đến nỗi khiến cho bên phía Bộ Tư lệnh Đế Quốc đối với ý đồ chân chính của Quân đội Liên Bang tạo thành sự phán đoán hoàn toàn sailầm như vậy.

Đúng vậy, quá trình chiến sự tại Chiến khu quặng mỏgraphit bên kia so với chiến sự tại eo biển tiến hành càng thảm thiếthơn rất nhiều. Trong suốt khoảng thời gian mười bảy ngày chờ đợi trầmmặc kia, trên toàn bộ khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này hoàn toàn là một mảnh an bình. Chỉ có duy nhất ở nơi này là tràn ngập khói thuốc súng, khắp cảchiến trường tràn ngập các hình ảnh chân tay chiến sĩ rơi rụng. Bên phía bốn Sư đoàn Thiết giáp của Quân đội Liên Bang căn bản không có nhậnđược bất cứ sự trợ giúp nào cả, phảng phất như là liều mạng không muốnsóng, hướng về phía các khu vực phòng tuyến nghiêm mật nhất của Quân đội Đế Quốc mà khởi xướng những thế công liên miên bất tận như thủy triều,đem toàn bộ mất Đại đội dự bị của đối phương hoàn toàn gắt gao hạn chếtại khu vực Tây Nam, căn bản không dám có bất cứ dị động nào cả.

Nếu như nói đây chỉ là đánh nghi binh, như vậy thì đám quân nhân sĩ quancùng với binh lính của mấy Sư đoàn Thiết giáp Liên Bang này chính làđang dùng sinh mệnh của chính mình mà thay các huynh đệ quân đội tại eobiển kia tiến hành yểm trợ, chính là dùng phương thức công kích tự sátđể mà mê hoặc địch nhân của mình.

Tất cả những cái này cũng đều là sự an bày của Đỗ Thiếu Khanh trước khi rời khỏi Tinh cầu Mặc Hoa.

Trên thực tế, ở bên trong quân lệnh, Đỗ Thiếu Khanh vốn dĩ cũng không cónhắc tới là đánh nghi binh gì cả. Hắn chính là yêu cầu vô cùng đơn giản, Quân đội Liên Bang phải không tiếc hết thảy tổn thấy mà chiếm lấy đượcphiến quặng mỏ graphit tại phương hướng Tây Nam bên kia.

Ngay cảbản thân đám Quân đội tại khu vực Chiến khu Tây Nam cũng không biết rằng chính mình đang đánh nghi binh, bên phía Đế Quốc lại như thế nào có thể biết được?

Cái này có lẽ là một phương pháp vô cùng quỷ dị, mộtloại phương thức chiến pháp chiến đấu không theo bất cứ quy củ nào cả.Nhưng mà bởi vì có thể để cho tiền tuyến sau khi ông ta rời đi vẫn cóthể duy trì được thế cân bằng, có thể ở tại khu vực eo biển cùng vớiChiến khu một hơi ăn luôn khối thịt béo ngon lành nhất của Đế Quốc, ĐỗThiếu Khanh đã không một chút do dự mà hạ quyết tâm.

Sau khichiến tranh kết thúc, ngắm nhìn những mảnh bia mộ dày đặc như rừng củacác binh lính Chiến khu Tây Nam, có lẽ Đỗ Thiếu Khanh sẽ ngã mũ tạ lỗimột phen, nhưng mà biểu tình của hắn khẳng định vẫn sẽ như cũ lãnh khốcnhư trước, vẫn như một tảng băng vô tri vô giác như trước, tuyệt đốikhông chút hối hận.

Bởi vì cái này chính là chiến tranh, bởi vìhai cái Sư đoàn Thiết giáp thương vong thảm trọng nhất kia cũng đều làđến từ Quân khu III, Sư đoàn Thiết giáp 3, Sư đoàn Thiết giáp 11, chínhlà hai chi bộ đội cường đại nhất, ngoại trừ Sư đoàn Thiết giáp 7 củachính Đỗ Thiếu Khanh hắn!

o0o

Mà cũng chính vào thời khắcthảm liệt nhất này, chiếc Phi thuyền thần bí màu đen nhìn qua giống hệtnhư là một đống kim loại rác rưởi kia, đã đi tới được bên ngoài bầu khíquyển của Tinh cầu Mặc Hoa, lặng lẽ không một tiếng động ẩn nấp phía sau bóng khuất của một mảnh thiên thạch nhỏ, thành công tránh được sự dòxét của các vệ tinh quân sự cả Liên Bang cùng với Đế Quốc.

PhỉLợi Phổ chỉ dùng thời gian không đến bảy giây đã thành công xâm lấn,hoặc nói là quay trở về bên trong mảnh Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đãbị xé nhỏ của Liên Bang. Rất rõ ràng là trong khoảng thời gian ba nămgần đây, bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang đã làm ra rất nhiều nhữngcông tác bảo mật cao cấp, khiến cho hắn không cách nào đạt được quyềnhạn cấp bậc cao nhất, cũng không có khả năng nắm giữ toàn diện các tưliệu bên trong đó. Nhưng mà cũng đã đủ để khiến cho hắn nắm bắt được rất nhiều những chi tiết bí ẩn phía sau cuộc tác chiến tại eo biển khủng bố kia.

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào những tư liệu đangxuất hiện trên màn hình trước mặt mình, sau đó quay đầu lại nhìn ra bênngoài cửa sổ, nhìn thấy trên bề mặt Tinh cầu Mặc Hoa bên dưới, bên trong bóng đêm thỉnh thoảng lại sáng lên những ánh lửa sáng ngời. Hắn nhịnkhông được khẽ nheo cặp mắt ti hí lại một chút, lại một lần nữa xác định bản thân mình vĩnh viễn không thể nào trở thành một gã quân nhân sĩquan cường đại chân chính giống như là Đỗ Thiếu Khanh vậy.

Chỉtrong khoảnh khắc chớp mắt, đã khiến cho hàng ngàn hàng vạn gã thuộc cấp bởi vì những mục tiêu chiến lược lạnh như băng mà trước sau nối tiếpnhau lần lượt ngã xuống. Nếu là bản thân hắn thì căn bản không thể nàobình tĩnh đối mặt được. Đồng dạng cũng là tâm chí kiên định, nhưng màlại có một sự bất đồng rất lớn cả trong lần ngoài. Loại chuyện tình nhưthế này, cũng chỉ có những nhân vật kiêu hùng, mới có khả năng chấp nhận được mà thôi.

Bất cứ một gã sĩ quan chỉ huy chiến địa nào có được sự quyết đoán tàn nhẫn như thế, cũng đều là một nhất đại kiêu hùng!