Gian Khách

Quyển 4 - Chương 287: Bọn họ không có lý do phải chết



Chuyện này cùng với vấn đề huyết thống luận cũng không có quan hệ gì,thế nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại có chút quan hệ nào đó. Chung quychính là có mối quan hệ cùng với việc xã hội nhân loại trời sinh cămghét những sự bất mình. Hứa Nhạc nhớ tới những lời mà năm xưa Hoài ThảoThi đã từng nói, không khỏi nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt.

Xã hộinhân loại căn bản là ghét cay ghét đắng sự phản bội. Bởi vì điều này sẽmang đến cho bọn họ cái loại cảm giác không an toàn nặng nề đến mức cựcđoan. Sự bắn lén đến từ chính đồng bọn mình, hơn nữa lại xuất phát từsau lưng mình, đó chính là sự tình khó có thể phòng ngự nổi. Cho nên bất luận là Liên Bang hay là Đế Quốc, bên trong tất cả các loại quy phạmđạo đức của xã hội hai bên, thì sự trừng phạt đối với những gã phản đồluôn luôn là nặng nề nhất. Ví dụ như là Mộc Ân hiện tại vậy. Thế nhưngcái này cũng không có bao gồm Hứa Nhạc ở trong đó.

Ở trên ngườiHứa Nhạc hắn chảy xuôi dòng máu cao quý của Bạch Cận Hoài Thị, cho nênkhi hắn từ vị anh hùng chiến đấu Liên Bang biến thành vị Thái tử Điện hạ của Đế Quốc, mặc dù là ở trong Liên Bang cũng có rất nhiều người cũngkhông chấp nhận cho rằng đây là một loại phản bội, mà là kiên định chorằng đây là sự an bày cẩu huyết của vận mệnh. Còn phía bên cảnh nội củaĐế Quốc, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào dám nhắc tới, thậm chí là dám suy nghĩ tới việc, Hứa Nhạc hắn ở trên chiến trường đã giết qua bao nhiêu những thanh niên của Đế Quốc, thậm chí lại còn đã từng ra tay ámsát Hoàng tộc Đế Quốc nữa.

Nếu như Hứa Nhạc hắn chỉ là một ngườibình thường nào đó, như vậy thì hắn đã từng lãnh huyết phản bội qua ĐếQuốc, về sau lại cực kỳ vô sỉ phản bội Liên Bang, hắn sớm cũng đã chếtbên trong vô số những luồng búa rìu dư luận, vô số những ngôn ngữ lạnhlẽo của hàng ức tỷ người ở hai đầu vũ trụ rồi. Suy nghĩ cẩn thận mộtchút về điểm này, Hứa Nhạc đại khái có thể hiểu được sự lựa chọn bất đắc dĩ của Mộc Ân, hơn nữa có thể thông cảm cho hắn một chút.

Bên dưới một gốc đại thụ lớn ở ven đường, khi mà hai người sắp sửa cao biệt nhau, Mộc Ân đột nhiên hỏi:

- Về sau cậu có dự định gì không?

- Mấy ngày trước tôi từng nói qua với một người, hiện tại tôi đã khôngcòn có bất cứ sự lựa chọn nào nữa, chỉ có thể hy vọng song phương có thể đình chiến mà thôi. Cái này thật sự cùng với cái gì mà đạo đức chínhnghĩa hoặc là sự nhân đạo này nọ cũng không có bất cứ quan hệ cái rắm gì cả. Dùng một sự so sánh có thể không được thích hợp mà nói, thì trậnchiến tranh này đối với tôi mà nói, cũng giống như là phụ thân cùng vớimẫu thân ở nhà đang cầm dao làm bếp không ngừng chém nhau vậy. Tôi thânlà đứa con, còn có thể làm được cái gì bây giờ đây?

- Lời nói này cũng không sai cho lắm. Đây chính là sự lựa chọn tự nhiên mà thôi.

Mộc Ân mang theo bộ dáng đồng tình vô cùng, đưa tay lên vỗ vỗ bả vai hắnmấy cái. Ông ta thoáng suy nghĩ chốc lát, sau đó trực tiếp nói thẳng:

- Tôi có thể sẽ lập tức quay về Tổ chức. Đến lúc đó có thể còn phải dùng đến danh nghĩa của cậu một chút.

- Ông định quay về Tổ chức à?

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, hỏi:

- Hiện tại tất cả mọi người, thậm chí bao gồm cả những người Liên Bangtrong đó nữa, ai ai cũng đều biết ông là phản đồ của Tổ chức, ông làmthế nào có thể quay về được chứ?

- Đường Chí Trung cùng với TềĐại Binh hiện tại đều đã chết. Cậu hẳn cũng có thể đoán được, tất cả mọi người trong Tổ chức cũng đều sẽ một phen đem cái chết của bọn họ đổ cảlên đầu cậu. Cái nhiệm vụ mà tôi quay về Tổ chức lần này, chính là cầmtheo những chứng cứ xác thực nhất, do bên phía Bộ Tình Báo Hoàng giacung cấp, hướng về phía nội bộ Tổ chức mà vạch trần bộ mặt chân chínhcủa Tề Đại Binh.

- Những chứng cứ do bên phía Bộ Tình Báo Hoàng gia cùng với ông đưa ra, làm sao bọn họ có thể tin tưởng được?

- Những thứ như là chứng cứ này nọ, ở những thời điểm cần phải tin tưởngthì cũng sẽ có người chấp nhận tin tưởng nó mà thôi. Một cái Tổ chứcphản loạn đang bị chia năm xẻ bảy, bị vô số những dân chúng vốn vô cùngủng hộ bọn họ, quay sang mắng chửi nặng nề, hiện tại cái vấn đề hàng đầu mà bọn họ phải quan tâm chính là làm cách nào có thể tiếp tục sinh tồnxuống. Chỉ cần những cái chứng cứ này có thể làm cho bọn họ có được cáicơ, có được cơ hội để mà tiếp tục sinh tồn, như vậy bọn họ sẽ chấp nhậntin tưởng chúng!

- Có thể nào nói cho rõ ràng hơn một chút được không?

- Tôi chính là đang dưới sự chỉ huy trực tiếp của Điện hạ, đại diện lãnhđạo toàn bộ Tổ chức Bình dân Phản kháng, tạm thời cùng với bên phíaHoàng thất tiến hành hợp tác lâm thời, thành lập nên một chiến tuyến đại đoàn kết, cùng nhau chống cự sự xâm lấn của Liên Bang!

Mộc Ân bình tĩnh nói:

- Tôi tin tưởng rằng đại bộ phận các đồng chí bên trong Tổ chức cũng đều sẽ đồng ý với loại phương thức giải quyết này!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Hai người mà Tổ chức Bình dân Phản kháng thống hận nhất thế gian này,một kẻ chính là Quận vương Tạp Đốn đã chết đi rồi, người còn lại chínhlà kẻ đang lãnh đạo Bộ Tình Báo Hoàng gia, Công chúa Điện hạ Hoài ThảoThi. Bọn họ không có khả năng đồng ý cùng với nàng ta hợp tác với nhau.

- Điện hạ mà tôi vừa nói không phải là Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi…

Mộc Ân nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Mà là Thái tử Điện hạ Hứa Nhạc cậu!

o0o

Mấy ngón tay mạnh mẽ ổn định cầm chắc quả táo chín mọng trong tay, tay cònlại cầm con dao gọt hoa quả nhẹ nhàng cắt gọt. Bản thân Hứa Nhạc hắn cóthể chỉ dựa vào mắt thường mà tiến hành sửa chữa các loại kết cấu vimạch tinh vi, đối phó với một quả táo tự nhiên là đơn giản đến cực điểm. Cơ hồ chưa đầu nửa phút đồng hồ, một lớp vỏ táo cực kỳ mỏng mảnh đã nhẹ nhàng tách ra. Cầm trong tay một quả táo chỉ còn lớp ruột trắng nõn như một cục bông tuyết, hắn nhẹ nhàng đưa đến tận tay cho bác gái Tô San.

Bác gái Tô San mỉm cười nhìn hắn, lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không muốnăn. Vẻ mặt bà ta vẫn như trước khó nén nổi sự tiều tụy cùng với lo âu,lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, nghi hoặc hỏi:

- Tiểu tử kia, mày rốt cuộc là có thân phận như thế nào vậy?

Nghe thấy câu hỏi kia của bác gái, Hứa Nhạc cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng. Bất luận là năm đó ở bên trong tiểu viện chạy nạn,hay là lần này quay trở về, bác gái Tô San cũng đều có thể phát giác rasự khó xử nào đó của hắn, cho nên rất ít khi hỏi đến chuyện tình này.

Kỳ thật hắn vốn cũng có thể nói thẳng với bác gái thân phận thật sự củachính mình, tin tưởng rằng bác gái cũng sẽ không bởi vì vậy mà đối xửkhác đi với chính mình, chỉ là nghĩ đến tình trạng thân thể hiện tại của bà ta, hắn cũng không muốn để cho bà ta chịu thêm những kích thích quálớn.

Nhớ tới những kết quả chuẩn bệnh của bác sĩ nói với hắn lúctrước, tâm tình của Hứa Nhạc nhất thời có chút trầm thấp. Kết quả hộichuẩn y học tổng hợp của hội đồng bác sĩ quả thật cũng không tốt cholắm. Một cô nàng tiểu thư quý tộc nũng nịu năm này, sau khi đã biếnthành một vị đại thẩm thường xuyên chống nạnh chửi nhau trong chợ đen, ở phía sau lưng cái cuộc sống nhân sinh thay đổi thất thường như một hồihí kịch, đã cất giấu không biết bao nhiêu sự gian khổ trong cuộc sống.Nhất là những nổi đau gặp phải hồi đầu năm, đối với thân thể của bác gái Tô San tạo thành những tổn hại thật lớn. Hiện tại nương theo một cơnbệnh phong hàn cùng với nổi lo lắng tâm bệnh, đúng là đã toàn bộ bộcphát ra cùng một lúc. Tuy rằng cũng không đến mức có sự nguy hiểm gì đến sinh mệnh, nhưng mà cần phải có khoảng thời gian dài tĩnh tâm an dưỡng…

- Tôi làm việc trong Bộ Tình Báo Hoàng gia. Ân! Xem như là một quan viên chức vụ cũng không nhỏ lắm!

Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, hồi đáp:

- Cái đám bắt cóc ngài, chủ yếu là vì muốn dùng ngài để uy hiếp tôi làmviệc cho bọn chúng. Làm liên lụy đến ngài, thật sự là sai lầm của tôi a! Thành thật xin lỗi!

- Mày đã xin lỗi tao không biết bao nhiêu lần rồi đó!

Bác gái Tô San liếc nhìn một chút chân tóc màu đen tuyền nằm bên dưới máitóc nhuộm màu nâu hạt dẻ trên đầu Hứa Nhạc, khẽ ho khan hai tiếng, sauđó mới quan tâm nói:

- Trong cung cũng không có điều tra ra tungtích của mày sao? Cái mái tóc này của mày cần phải đi nhuộm cẩn thận lại đó! Bằng không để cho người khác nhìn thấy được thì nguy hiểm lắm đó.

- Tôi đâu phải là đào phạm đâu, sợ cái gì chứ?

Hứa Nhạc đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc mấy cái, mở miệng giải thích:

- Tôi nhuộm tóc chủ yếu cũng chỉ là vì tiện lợi khi làm việc mà thôi.

Bác gái Tô San khẽ thở dài một tiếng, hạ thấp giọng nói:

- Tiểu tử mày cuối cùng vẫn là đang dối gạt người ta. Nơi là là Bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc Đệ nhị. Nếu như mày cũng chỉ là một quan viên bìnhthường mà thôi, tao làm thế nào có thể vào được nơi này nằm chứ?

- Ngài đã biết rồi à?

Hứa Nhạc có chút quẫn bách hồi đáp.

- Đừng quên rằng, trước đây tao cũng là một tiểu thư con nhà quý tộc đóa! Tuy rằng tao cũng không có tư cách ở trong Bệnh viện Hoàng gia ĐếQuốc khám bệnh, nhưng mà tao cũng từng mấy lần theo cha mẹ đến thăm bệnh một vài vị đại quý tộc. Cho dù là đến hiện tại, thì tao cũng không thểnào quên nổi cái phiến mai lâm cực kỳ xinh đẹp ở phía sau núi kia…

Bác gái Tô San nhìn hắn cười cười, trên khuôn mặt mập mạp tròn trịa hiệnlên một vài tia ký ức tràn ngập hương vị ngọt ngào của thời đại thiếunữ.

- Tôi đã nói rồi, tôi cùng với Công chúa Điện hạ có quan hệ khá tốt…

Hứa Nhạc cười cười, nói.

Vẻ mặt của bác gái Tô San đột nhiên trở nên có chút ảm đạm. Trầm mặc trong chốc lát, bà ta nhẹ nhàng cầm tay Hứa Nhạc, nói:

- Bên phía Bảo La bên kia cũng vẫn chưa có bất cứ tin tức nào cả. Mày có cách nào đi hỏi giúp tao một chút hay không?

Hứa Nhạc khẽ rùng mình một cái, nhớ tới những lời đã nghe được ngày hôm đó, khẽ gật gật đầu mấy cái.

o0o

Tuy rằng không phải tất cả mọi thành viên cao tầng của Đế Quốc cũng đềubiết rõ thân phận chân chính của Hứa Nhạc là ai, nhưng mà lấy danh nghĩcủa Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc mà hỏi thăm, rất nhanh liền đã có được đáp án gần như tiếp cận chân tướng. Chỉ là cái đáp án kia cũng khôngtính là một cái đáp án tốt.

Tiền trợ cấp của Bảo La sở dĩ chậmchạp không thể chuyển nhập vào tài khoản tiết kiệm điện tử của bác gáiTô San, quả thật đúng là bởi vì không có được bản ký tên điện tử củahắn. Mà sở dĩ Bảo La không có bản ký tên điện tử, cũng không phải là bởi vì hắn đi theo Công chúa Điện hạ tuần tra ra ngoài tiền tuyến, không có thời gian rảnh mà chuẩn bị những việc này, mà là bởi vì hắn ở tiềntuyến đã mất tích rồi.

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vàobản danh sách những người mất tích mới nhất do bên phía Quân Bộ đưa qua, nhìn thấy cái tên được đánh dấu cực kỳ bắt mắt ở phía cuối danh sách,trong đầu nhất thời hiện ra khuôn mặt tươi cười tràn ngập ánh sáng mặttrời của gã thanh niên Đế Quốc khờ dại nhiệt huyết bên trong tiểu việnnăm đó…

Bản thân Hứa Nhạc hắn ở trong Quân đội Liên Bang đi línhnhiều năm trời, rất rõ ràng cái gọi là danh sách những chiến sĩ mất tích trên chiến trường, thông thường chính là có ý nghĩa danh sách nhữngngười hy sinh. Chỉ có điều bởi vì di thể của các chiến sĩ đó còn chưa có tìm được, hoặc là đối phương dưới sự công kích của các loại vũ khí hỏalực lớn, trực tiếp biến thành vô số các mảnh nhỏ hòa lẫn vào trong núisông…

Bởi vì lo lắng cho vấn đề thân thể của bác gái Tô San, chonên Hứa Nhạc cũng không dự định sẽ một phen đem cái tin tức này nói lạicho bà ta biết. Nhưng mà cái bản lĩnh nhìn mặt đoán người do bác gái TôSan ở trong các hoàn cảnh gian nan hỗn tạp của khu dân nghèo, lăn lộnnhiều năm mới luyện ra được, vào lúc này đã phát huy tác dụng mạnh mẽ.

Bà ta chỉ nhìn một tia thần sắc ủ dột trên mặt mày của Hứa Nhạc, đã dùngthời gian suốt nửa đêm, cuối cùng đã thành công ép hỏi ra được chântướng sự thật.

Bác gái Tô San thời còn là một cô thiếu nữ xinhđẹp, đã gặp phải thảm kịch gia phá nhân vong. Thời điểm lớn hơn mộtchút, khi mà huynh trưởng gia nhập vào Quân viễn chinh Đế Quốc, muốn lập nên những quân công hiển hách để mà thay gia môn khôi phục lại vinhquang, thế nhưng cũng không ngờ đến, huynh trưởng một lần ra đi cũngkhông bao giờ quay về nữa. Cho đến hơn mười năm sau mới nhận được tin dữ thi thể chôn vùi nơi tha hương, cùng với một quyển nhật ký tơi tảchuyển trở về. Sau khi lập gia đình, may mắn mua được một gian tiểu viện yên bình để sống qua ngày, thì người trượng phu vô cùng yêu thương củabà ta lại bởi vì một cơn bạo bệnh mà ra đi!

Cả cuộc đời của bà ta mỗi khi tại thời điểm có thể nhìn thấy hy vọng nhất, thì lại lâm vào sự tuyệt vọng cùng cực. Cuộc sống đối với bà ta mà nói tuyệt đối là khôngchút công bằng. Nhưng mà bà ta vẫn như cũ phi thường kiên cường. Bà tamang theo một đ顠con trai nhỏ tuổi, ở bên trong khu dân nghèo rác rưởinhất của Đế Quốc, quật cường sinh tồn đi xuống. Mãi cho đến khi bà tanghe được tin tức đứa con trai duy nhất đã mất tích tại tiền tuyến!

Một sự thống khổ cùng với hắc ám không thể nào đo đếm nổi, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh thẳng vào tinh thần của bác gái Tô San. Thân thể bà ta vốn dĩ đã cực kỳ suy yếu, lúc này đã gầy yếu hơn một cách kịch liệt. Chỉngắn ngủi trong thời gian hai ngày trời, liền có thể nhìn thấy những nếp nhăn sâu hoắm hai bên khóe mắt. Bà ta cũng chỉ có thể bất lực mà bithương nằm bệch trên giường, nhìn về phía bầu trời tràn ngập khí tức cây mai bên ngoài cửa sổ, cả ngày ngẩn người không nói câu nào.

HứaNhạc vẫn như cũ trầm mặc ngồi bên cạnh làm bạn với bà ta. Mắt nhìn thấybác gái đang bước từng bước một hướng về phía tử vong mà đi tới. Hắn tacũng chỉ biết nhẹ nhàng nựng nhẹ lên trên mặt của bà ta, cảm nhận đượcxúc giác so với trước kia thì gầy yếu hơn rất nhiều, cũng chỉ đành phảicười cười nói:

- Gầy gầy một chút cũng tốt, cứ xem như là giảmbéo một hồi đi. Đợi sau khi Bảo La trở về, gặp phải một người mẹ xinhđẹp hấp dẫn, nhất định sẽ rất cao hứng đó!

Bác gái Tô San cực kỳgian nan khẽ máy động khóe môi một chút, xoay người nhìn về phía HứaNhạc, cười cười, dùng thanh âm khàn khàn vô lực mà nói:

- Mấy ngày gần đây… vất vả cho mày rồi. Mày cũng không cần… cố gắng… chọc cho tao vui vẻ nữa!

- Không phải là muốn chọc cho ngài vui vẻ…

Hứa Nhạc đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà ta, bình tĩnh nói:

- Ngài nhất định phải sống sót. Bởi vì tôi sẽ đi ra tiền tuyến tìm hắn.Tôi hướng ngài cam đoan, chỉ cần hắn còn sống, bất luận là bị bộ độiLiên Bang bắt làm tù binh, hay là đang bị vứt bỏ trong sơn cốc, cho dùhắn đang bị giam giữ bên trong địa ngục đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽmột phen đem hắn còn sống khỏe mạnh trở về đây, đưa đến trước mặt củangài.

Những lời nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lại cómột loại ý tứ hàm xúc mạnh mẽ kiên định khiến cho kẻ khác không thể nàokhông tin tưởng nổi. Giống như là một tảng đá trầm mặc rơi thẳng xuốngmột đống bùn đất đặt sệt vậy, không tạo thành bất cứ tiếng vang kinhthiên động địa gì cả, thế nhưng lại tạo thành một cái hố sâu rất khó cóthể biến mất.

Bên trong cặp mắt của bác gái Tô San chậm rãi xuấthiện một tia quang mang sáng rọi nào đó, là một loại sáng rọi của sinhmệnh nào đó. Bà ta dùng đôi tay run rẩy nhè nhẹ nắm lấy bàn tay của HứaNhạc, nói:

- Tao đáp ứng với mày, tao sẽ không… sẽ không chết! Nhưng mà mày cũng phải đáp ứng… đáp ứng tao một kiện sự tình!

- Tôi sẽ dẫn hắn an toàn trở về, ngài cứ việc yên tâm!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng hồi đáp.

- Không! Tao muốn mày… đáp ứng tao… chính mày… đừng xảy ra bất cứ chuyện gì!

o0o

Thời điểm vào sáng sớm, ánh nắng sáng sớm vừa mới đánh thức vùng ngoại thành Kinh đô Thiên Kinh Tinh, Hứa Nhạc mang trên lưng bọc hành lý, dẫn theocô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa vừa mới từ trong phủ Đại Sư Phạm tiếpnhận đi ra, trầm mặc chậm rãi hành tẩu bên trong vùng điền dã.

- Hứa Nhạc ca ca, chúng ta thật sự phải đi Tinh cầu Mặc Hoa hay sao?

- Ừm!

- Tôi nhớ rõ ràng ngày đó đứng trước mộ phần của a di, anh đã nói trướckhi có thể giải quyết xong được cái vấn đề gì đó, anh sẽ không bao giờđi đến cái địa phương kia mà?

- Đúng vậy! Đúng là anh rất nhớnhung Liên Bang, nhưng mà anh lại không thể trở về đó được. Thậm chí anh cũng không thể đi thăm hỏi một chút những người Liên Bang ở bên đóđược. Bởi vì anh thủy chung vẫn không tìm ra được biện pháp để mà giảiquyết những cái vấn đề kia!

- Hiện tại đã tìm được rồi à?

- Có lẽ sắp rồi!

- Nhưng mà vẫn như cũ chưa có tìm ra!

- Đúng vậy! Nhưng mà anh đã tìm được lý do để đi đến Tinh cầu Mặc Hoa rồi!

- Là lý do gì?

- Anh thích Bảo La, hắn ta thiện lương trong sáng. Đương nhiên hắn cũngcó một bụng nhiệt huyết không hợp thời thế cho lắm, nhưng mà nói thế nào thì cũng là một gã thanh niên Đế Quốc không tệ. Cũng giống như là rấtnhiều những gã thanh niên không tệ của Liên Bang vậy…

- Anh thích bác gái Tô San, bác gái là một người tốt. Những người tốt nên được sống lâu trăm tuổi. Cũng giống như là vô số những bác gái tâm địa thiệnlương bên Liên Bang vậy…

- Những người như vậy không có lý do bởi vì chiến tranh mà đi tìm chết một cách dễ dàng được!