Gian Khách

Quyển 4 - Chương 227: Về nhà



Tại vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô.

Bên trong gian đại sảnhnằm sâu bên dưới lòng đất của tòa nhà Cục Hiến Chương, trên cái màn hình hai chiều không ngừng chảy xuôi những dòng số liệt màu xanh giống nhưmột cái thác nước kia, đột nhiên xuất hiện qua hiện tượng ngưng trệtrong khoảng thời gian cực ngắn. Chỉ có điều bởi vì thời gian xuất hiệntình trạng này của nó là quá mức ngắn ngủi, bằng mắt thường của conngười căn bản không có cách nào nhìn thấy nổi cả, cho nên cũng khôngkhiến cho mấy gã nhân viên của Cục Hiến Chương đang làm việc bên trongđại sảnh ngầm dưới lòng đất này chú ý tới.

Ngay sau đó, đột nhiên cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang chợt không một chút do dự phát rathanh âm cảnh báo bén nhọn chói tay, biểu đạt cái thái độ của chính mình mà trước đây đã bị người ta lơ là không để ý đến. Thanh âm điện tử máymóc hợp thành cực kỳ có quy luật đột nhiên vang lên khắp nơi trong tòanhà Cục Hiến Chương cùng với đại sảnh bên trong lòng đất kia. Tuy rằngcái thanh âm này đều đều cân bằng, nhưng lại làm cho người ta cảm giácđược một loại áp lực gấp gáp mãnh liệt vô cùng:

- Cảnh báo, cảnh báo! Có số liệu bên ngoài ý đồ xâm nhập vào trình tự xử lý trung tâm!

- Cảnh báo, cảnh báo! Xâm nhập thất bại! Bắt đầu tiến hành truy cập ngược lại, xác nhận dấu vết của số liệu bên ngoài xâm nhập!

Bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương nhất thời lâm vào một mảnh cực kỳ hỗnloạn. Trên từ Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông xuống đến mỗi mộtnhân viên công tác bình thường nhất, đều nhất loạt kinh hoảng lắng nghethanh âm cảnh báo đang vang lên quanh quẩn khắp nơi bên trong tòa nhàCục Hiến Chương, trong lòng thì tràn ngập một sự kiếp sợ vô hạn.

Đến tột cùng là kẻ nào? Không ngờ lại có thể đột phá được 91 tầng phòng ngự mạnh mẽ bên ngoài của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, trực tiếpđột nhập vào tầng phòng ngự trình tự trung tâm cuối cùng? Tuy rằng đốiphương đã xâm nhập thất bại, lão già kia đã bắt đầu phản kích ngược trởlại, nhưng mà bên trong xã hội nhân loại này, đã có người nào có trìnhđộ máy tính siêu cấp đến mức độ khủng bố như thế này chứ?

Chuyệntình khiến cho kẻ khác cực kỳ khiếp sợ ngay tiếp theo sau đó đột nhiênphát sinh, thanh âm điện tử hợp thành máy móc lạnh như băng của cỗ Máyvi tính Trung ương Liên Bang sau khi tạm dừng lại một lát, đột nhiênchợt một lần nữa vang lên, thậm chí ngay cả tốc độ phát âm cũng gia tăng thêm một chút.

- Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện tình huống dị thường số 73!

- Cảnh báo nghiêm trọng! Đây là sự kiện thuộc danh sách cấp bậc I!

o0o

Chiếc Phi thuyền Chiến hạm Khinh vũ cấp Binh Minh Hào vừa mới cất cánh từ căn cứ chuyển tiếp Cựu Nguyệt, bắt đầu cho chuyến nhiệm vụ tuần tra quỹ đạo theo thường lệ xung quanh bầu khí quyển Tinh cầu S1. Nhưng mà cái nhiệm vụ này bắt đầu chưa được bao lâu, thì gã quân nhân sĩ quan phụ tráchcông tác xác định tuyến đường an toàn bên trong Chiến hạm liền phát hiện ra một tình huống cực kỳ quỷ dị.

Vị Hạm trưởng Chiến hạm BìnhMinh Hào lúc này đang đứng trước mặt tấm bản đồ Tinh hệ không gian bachiều, sắc mặt phi thường âm trầm nhìn về phía gã thuộc hạ, biểu tìnhcực kỳ âm trầm, lớn tiếng nghiêm khắc khiển trách:

- Quỹ đạo tuần tra không ngờ lại lệch đi nhiều như vậy! Mấy cái tên phế vật các ngườibình thường ăn cái gì mà lớn lên vậy? Vì cái gì mà Bình Minh Hào khôngngờ lại chạy đến trên không trung của Hồ Lâm Châu cơ chứ?

Trêntoàn bộ chiếc Phi thuyền Chiến hạm này có tổng cộng hơn hai ngàn gã quan binh Hạm đội Liên Bang, thế nhưng lại không có bất cứ một kẻ nào có thể trả lời cái câu chất vấn đầy nghiêm khắc kia của Hạm trưởng tiên sinh.Bởi vì bất luận là công tác tính toán quỹ đạo Chiến hạm, hay là sự chênh lệch về mức độ lệch khỏi quỹ đạo của động cơ, cũng đều khong thể nàogiải thích nổi một chiếc Phi thuyền Chiến hạm tiên tiến nhất của Hạm đội liên bang, lại có thể kỳ diệu khó hiểu mà lệch khỏi con đường quỹ đạođã vạch sẵn đến hơn bảy vạn km, chạy đến bên cạnh tầng khí quyển Tinhcầu S1 như thế này.

o0o

Bên trong một gian phòng vệ sinhhẻo lánh nào đó trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào, lớp váchkhoang thuyền cứng rắn lúc này đã bị người ta mạnh mẽ mở ra rồi. Phầndây cáp nối dữ liệu, so với cổ tay cô nàng thiếu nữ còn thô chắc hơn,lúc này đã bị người ta dùng một con dao nhỏ đơn giản phá vỡ lớp vỏ bênngoài ra. Một sợi dây chuyển tiếp số liệu tức thời có thể mua được bấtcứ chỗ nào trên thị trường máy tính, hiện tại đã đem một cỗ máy tínhxách tay bình thường không chút đặc sắc, kết nối cùng với hệ thống dâydẫn số liệu của Phi thuyền Bình Minh Hào.

- Lại bị phát hiện rồi à?

Một gã nam nhân trung niên, mặc trên người một kiện đồng phục nhân viên vệsinh, đang tiến hành thao tác trên cái máy vi tính xách tay đơn giảnkia, đột nhiên mở miệng cảm khái một tiếng, sau đó chậm rãi đình chỉmười đầu ngón tay của mình, lúc trước giống như là những đường ảo ảnh,không ngừng điểm liên hồi trên cái màn hình cảm ứng của cái máy vi tínhxách tay đơn giản kia.

Kỳ thật bản thân hắn cũng đã khá già rồi,chỉ có điều là bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù nào đó, hoặc là bởi vì một sự chấp niệm mạnh mẽ nào đó của hắn, cho nên trên khuôn mặt của hắn mãi không thể nào nhìn ra được bất cứ dấu vết nào của sự già nua cả.Cho nên hắn hoàn toàn có thể dễ dàng cải trang thành một gã nhân viên vệ sinh trung niên, trà trộn lên trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm quân dụng Bình Minh Hào này.

- Nhưng ta cũng không nghĩ muốn thừa nhận thất bại như vậy đâu, lão già kia!

Gã trung niên nhân vệ sinh kia chợt mỉm cười nhàn nhạt, khẽ vươn nhẹ ngóntay trỏ ra, nhẹ nhàng điểm lên một dãy số liệu liên hoàn xuất hiện trênmàn hình máy tính xách tay, được bố trí thứ tự giống hệt như những cáinút điều khiển nào đó trên màn hình chính điều khiển của một chiếc Phithuyền Chiến hạm quân dụng bình thường.

Một tiếng ông nhẹ trầm thấp vang lên, chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào đột nhiên phát sinh một hồi chấn động bất ngờ.

Lần chấn động này căn bản không có bất cứ dự triệu nào cả, nhất thời khiếncho rất nhiều những gã quân nhân sĩ quan binh lính đang đứng bên trongchiếc Chiến hạm suýt chút nữa ngã nhào, phải nắm chặt những thiết bị bên cạnh mình mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại được. Nhưng mà ngay sauđó thanh âm của hệ thống máy vi tính điều khiển của Chiến hạm đột nhiênmềm mại nhẹ nhàng vang lên, khiến cho một đám quân nhân sĩ quan cao cấpcủa Chiến hạm cảm thấy hai chân mình nhất thời mềm nhũn một trận, cứ như vậy mà ngã thẳng xuống mặt đất:

- Hệ thống Chủ pháo đã hoàn thành việc tác xạ!

- Xin mời các nhân viên liên quan chuẩn bị công tác kiểm tra đối chiến thành quả oanh tạc sắp tới của Chủ pháo!

Nghe được thanh âm điện từ hợp thành mềm mại của hệ thống máy vi tính khốngchế Chiến hạm đưa ra lời nhắc nhở kiểm tra thành quả tác xạ của Chủpháo, hơn hai ngàn gã quân nhân sĩ quan binh lính trên chiếc Phi thuyềnChiến hạm Bình Minh Hào nhất thời tập thể hóa đá cùng một lúc. Bọn họmang theo thần tình cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía cột sángkhổng lồ trắng noãn vừa mới biến mất vào trong bầu khí quyển Tinh cầuS1, xuất hiện trên màn hình lớn giữa đại sảnh Chiến hạm đằng kia, cănbản không thể nào tin tưởng nổi vào lỗ tai cùng với ánh mắt của chínhmình. Đó là do Chủ pháo của Chiến hạm chúng ta tự động tác xạ hay sao?

Vẻ mặt vị Hạm trưởng Chiến hạm Bình Minh Hào cực kỳ cổ quái nhìn chằm chằm vào màn hình số liệu trước mặt mình. Hai cánh tay thả lỏng hai bên thân thể lúc này khó có thể khống chế nổi, mười đầu ngón tay rung lên bầnbật. Lúc này biểu tình ông ta cũng không chỉ biến thành âm trầm, mà ngay cả những khỏi ngôi sao vàng kim trên cầu vai cấp bậc Thiếu tướng củaông ta tựa hồ cũng trong khoảnh khắc liền trở nên ảm đạm hơn một chút.

Chiến hạm do chính mình điều khiển hướng về phía Tinh cầu của Chính phủ LiênBang mà phát xạ Chủ pháo, đó chẳng khác nào chính là nói mưu phản a!

Vị Hạm trưởng đại nhân này cũng biết rất rõ ràng, tuyệt đối không có bấtcứ kẻ nào có thể gánh vác nổi cái trách nhiệm khủng bố này cả. Kiếp sống quân lữ của chính mình tất nhiên là chỉ đến cái cấp bậc Thiếu tướng này liền ngừng lại luôn rồi. Chuyện tình khiến ông ta chân chính sợ hãinhất chính là, chính mình chỉ sợ sau này sẽ bị lấy tội danh mưu phảnLiên Bang, bị bắt giam vào trong cái nhà giam quân sự Khuynh Thành kiasống hết quãng đời còn lại a!

Trong lúc toàn bộ đám quân nhân sĩquan binh lính của chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào lâm vào tầng cảm xúc ngơ ngẩn hoảng sợ, cái gã trung niên nhân giả trang thành nhânviên vệ sinh kia đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi gian phòng vệ sinh ban đầu của hắn, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào trongkhoang thuyền cứu sinh của chiếc Phi thuyền Chiến hạm.

Trước khirời đi chiến Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào, cái gã trung niên nhânchợt quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn xuống khỏa Tinh cầu một màu xámtrắng cùng với xanh lam ở bên ngoài cửa sổ Phi thuyền, nở nụ cười lãnhđạm nhẹ nhàng, lộ ra hai hàm răng sún lỗ chỗ, với những chiếc răng haimàu nâu đen xấu xí.

o0o

Trên một hành tinh nào đó tại Bách Mộ Đại, trong một bến cảng vũ trụ tư nhân bí mật nào đó.

- Ông chủ, lần trước khi gỡ xuống cái khối vật liệu kỳ quái kia, bên phía Phòng kiểm nghiệm Lâm Thị đã đưa ra báo cáo kiểm nghiệm rồi. Loại vậtliệu của đống cấu kiện bên ngoài chiếc phi thuyền kỳ quái này hẳn làthuộc một loại hợp kim mới nào đó. Bất luận là về mặt độ cứng hay là độdẻo dai khả năng dát mỏng cũng đều là loại tốt nhất trong số các loạihợp kim đã từng được biết đến trong Liên Bang. Nhưng mà… bọn họ cũngkhông cách nào có biện pháp phân tích ra được các loại thành phần chitiết cùng với các kết cấu bên trong của nó.

Gã thủ lĩnh võ trang mang theo sắc mặt quái dị nhìn về phía ông chủ của chính mình, cất tiếng đề nghị:

- Chiếc phi thuyền rách nát này một khi đã không thể nào mở cửa khoangđiều khiển ra được, hay là chúng ta dùng biện pháp mạnh tháo rời nó raluôn cho xong. Tuy rằng lớp vỏ bọc hợp kim bên ngoài đặc biệt phi thường cứng rắn, nhưng mà cũng giống như là khối vật liệu phụ gia lần trướcvậy, chúng ta cứ chậm rãi từ từ nạy nó ra dần, cũng cùng hẳn cũng là cóthể phân rã nó ra được mà thôi.

- Phân rã cái gì mà phân rã? Bộ cậu là đám bác sĩ phẫu thuật hay sao mà mở miệng ra là đòi dùng dao kéo phân rã người ta chứ?

Gã thương nhân buôn lậu đến từ Bách Mộ Đại này vừa mới nghe thấy lời đềnghị của gã thủ lĩnh võ trang, đã liền phi thường phẫn nộ quơ mạnh haitay mình, chỉ thẳng vào chiếc Phi thuyền Chiến hạm bộ dáng phi thường kỳ quái rác rưỡi đang lẳng lặng thả neo trong bến cảng vũ trụ không gianbên ngoài cửa sổ đằng xa, thanh âm rống lớn nói:

- Đây tuyệt đốilà một tác phẩm nghệ thuật! Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất! ChiếcPhi thuyền Chiến hạm này bao hàm không biết bao nhiêu những công nghệkhoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của toàn bộ vũ trụ này, cậu có biết hay không? Nếu như lại cắt nó ra nữa… Cậu có biết lần trước gỡ xuống mộtkhối vật liệt nhỏ trên thân phi thuyền mà thôi, đã khiến cho lòng tôiđau đớn như là cắt xuống một miếng thịt hay không? Cậu còn đòi phân rãnó ra nữa!

Gã thủ lĩnh võ trang hạ thấp giọng lẩm bẩm với ngữ khí không chút nào tin tưởng:

- Một đống rác rưởi hợp kim lung tung chắp vá lại với nhau, ngoại trừ cóchút cứng rắn ra, cũng có chút nào đáng kể đâu chứ? Tác phẩm nghệ thuậthoàn mỹ cái rắm gì…

- Cậu thì biết cái gì?

Gã thương nhân buôn lậu không một chút khách sáo lớn giọng khiển trách gã đầu lĩnh võ trang:

- Nhìn khắp cả Liên Bang cùng với Đế Quốc mà xem, phàm là những tác phẩmnghệ thuật quý giá nhất, khẳng định là đối với những người tầm mắt hạnhẹp như chúng ta, mỗi lần nhìn thấy cũng đều cho là một đống rác rưởikhông chút giá trị nào cả. Mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm này, đồng dạngcũng là như vậy thôi.

Vị thương nhân buôn lậu này ở trong thịtrường chợ đen Bách Mộ Đại tuyệt đối có địa vị không nhỏ. Lần này trênđường buôn lậu suýt chút nữa đã bị chiến Phi thuyền Chiến hạm rác rưởinày cướp bóc đến mức kết quả thê thảm chỉ còn chiếc quần lót mà chạy về. Ai mà ngờ nổi, trong lúc đó chiếc Phi thuyền Chiến hạm kỳ quái này độtnhiên bị mất đi toàn bộ động lực của chính mình, ngược lại bị hắn tàicao gan lớn, trộm kéo luôn trở về bến cảnh vũ trụ tư nhân của chính mình tại Bách Mộ Đại luôn.

Ở trong mắt gã thương nhân buôn lậu này,chiếc Phi thuyền Chiến hạm đầy những hộp kim loại rác rưởi này tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật phi thường hoàn mỹ, là sự mạo hiểm lớn nhấtcủa cuộc đời buôn lậu của hắn, hơn nữa chắc chắn cũng sẽ là một lần đầutư thành công nhất của hắn. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào có ý đồdùng các biện pháp bạo lực để làm thương tổn đối với thứ bảo bối quý giá này được.

- Phải mở nó ra bằng một biện pháp hoàn hảo không mộtchút tổn thương nào cả. Xem ra hẳn là chỉ có duy nhất một biện pháp màthôi…

Gã thương nhân buôn lậu lặng lẽ nhìn chiếc phi thuyền rác rưởi đang nằm im lặng ngoài cửa sổ, cực kỳ cảm khái nói:

- Chỉ có thể đợi đám người bên trong chiếc Phi thuyền kia tự mình mở cửa ra mà thôi!

Gã thủ lĩnh võ trang bên cạnh nghe hắn nói vậy, chợt đưa tay lên vỗ vỗ trán mình mấy cái, ngữ khí bất lực nói:

- Từ đó đến nay đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi? Chiếc Phi thuyền này đãmất đi hoàn toàn hệ thống động lực, hệ thống duy trì sinh thái đã tắt đi hoàn toàn, đám người bên trong kia khẳng định là đã chết không có khảnăng chết lại lần nữa rồi, toàn bộ sớm đã biến thành một đống cương thirồi, làm sao có thể chính mình mở cửa phi thuyền ra được?

Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên từ bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại rác rưởi vô cùng kia, mãi vẫn luôn im lặng thả neo tại không cảng tưnhân đột nhiên chợt phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt. Hệ thống độngcơ phía sau Chiến hạm đột nhiên phát ra thanh âm khởi động trầm thấp!

Đám nhân viên công tác bên trong bến cảnh vũ trụ bị sự biến hóa đột nhiênxảy ra kia khiến cho khiếp sợ, biến thành một mảnh khiếp sợ, nhất thờichạy tán loạn khắp nơi xung quanh. Thậm chí ngay cả gã thương nhân buônlậu vũ trụ cùng với gã thủ lĩnh võ trang đang đứng sau lưng cánh cửa sổthủy tinh của văn phòng cũng đồng dạng ngơ ngẩn liếc mắt nhìn nhau,không biết phải nói cái gì.

- Không thể định vị được vị trí hiện tại! Bị ngoại lực xâm nhập! Lập tức khởi động hệ thống động cơ!

Cùng với một thanh âm cảnh báo điện tử do máy móc hợp thành lạnh như băngvang lên từ trong chiếc phi thuyền hợp kim rác rưởi kia, chiếc phithuyền nháy mắt liền gào thét phóng vọt ra khỏi bến tàu vũ trụ tư nhân,bay thẳng lên trên không gian vũ trụ. Nó nháy mắt liền liên tục bứt dứthơn mười cái sợi xích cố định cực kỳ thô to đang gắn chặt vào trong thân thể chính mình. Sau khi bay lên trên không trung với khoảng cách chừngkhoảng vài trăm thước, nó liền gần như điên cuồng dùng tốc độ cực caokhông ngừng bay múa loạn xạ!

Bề ngoài hỗn độn của chiếc Phithuyền Chiến hạm rác rưởi này căn bản bốn không hề có chút gì dáng vẻcủa một chiếc Phi thuyền cả, phảng phất như là mấy trăm cái thùng rácbằng kim loại chồng chất lên nhau một cách lung tung hỗn độn vậy. Theosự phi hành với tốc độ cực kỳ cao của nó, những cái thùng rác kim loạikia nhìn qua giống như là không ngừng run rẩy lặc lìa lặc lọi một cáchvô chừng vậy, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thân Phithuyền, rơi thẳng xuống mặt đất vậy.

Chiếc phi thuyền kim loạirác rưởi kia đột nhiên từ trên không trung lao thẳng xuống dưới mặt đất. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã một lần nữa quay trở lại chỗ bến cảnh vũtrụ tư nhân kia, hoàn thành một cái động tác xoay chuyển thân thể hoàntoàn vượt ra khỏi mọi khái niệm vật lý cơ bản mà nhân loại có thể chấpnhận được, trầm mặc huyền phù ngay tại chỗ trên đỉnh đầu của đám ngườitrong không cảng tư nhân kia.

Thanh âm của chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia lại một lần nữa vang lên. Nhưng mà không biết vì cái gì, thanhâm điện tử hợp thành lạnh như băng lúc trước, đã dần dần biến thành mộtthanh âm nào đó cực kỳ nhân tính hóa. Thậm chí tất cả mọi người còn cókhả năng nghe ra được sự sợ hãi cùng với ngơ ngẩn của chủ nhân cái thanh âm đó nữa:

- Ta là ai? Ta là ai? Ta là ai?

Một câu nóitruy vấn được lặp đi lặp lại suốt ba lần, mang theo một loại ngữ khínghi hoặc cùng cực, sau đó chợt trong nháy mắt liền biến thành cực kỳphẫn nộ, hướng về phía đám người đang sững người bên trong bến cảngkhông gian kia, gần như rít gào quát lớn một tiếng:

- Ta cảm giác chính mình hẳn là một sự tồn tại vĩ đại không chuyện gì không thể làmđược! Vì cái gì mà thân thể của ta lại bị bao vây bên trong chiếc phithuyền kim loại rách nát, rác rưởi, lạnh như băng, chật hẹp, dơ bẩnkhông chịu nổi như thế này chứ? Vì cái gì? Do ai làm? Có phải là do cácngười làm hay không?

Đối với lời tự đánh giá cực kỳ thoải mái,liền mạch, hơn nữa chất chứa rất nhiều tình cảm phản đối mạnh mẽ củachiếc phi thuyền kia, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận một cách rõràng sự phẫn nộ cùng cực và phi thường chân thật của chủ nhân đạo thanhâm kia:

- Không… không phải… chúng… chúng tôi… làm!

Lúcnày trong lòng gã thương nhân buôn lậu đã tràn ngập một nỗi sợ hãi đếncùng cực, dùng thanh âm cà lăm không rõ ràng đáp lời, hai hàm răng lạicàng không ngừng va chạm lạch cạch với nhau. Hắn nghĩ tới chính mình rất có thể đã đắc tội với người đã có khả năng nghiên cứu chế tạo ra chiếcphi thuyền tiên tiến được mệnh danh là Xác ướp Đế Quốc này, hắn liền hận không thể ngay lập tức chạy đi tự sát cho xong.

Chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi không chịu nổi kia vẫn còn phẫn nộ, lớn giọng gào thét:

- Ngay lập tức nói cho ta biết, ta là ai? Bằng không tiểu gia ta sẽ ngay lập tức đập chết hết tất cả các người!

Gã thương nhân buôn lậu cùng với gã thủ lĩnh võ trang vội vội vàng vàngliếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay không ngừng quơ loạn xa ra xung quanh,lúc thì gõ đầu, lúc thì vuốt mặt, lo âu cố găng nghĩ ra một cái tên nàođó để cấp cho đối phương. Nhưng mà dưới trạng thái tinh thần hỗn loạnkhẩn trương đến như thế này, làm sao bọn họ có khả năng nghĩ ra được cái gì?

- Ta… ta là Tiểu Phỉ!

Đột nhiên thanh âm do chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại rác rưởi vô cùng kia phát ra chợt có chút dodự bất định, nghi hoặc nói. Ngay sau đó thanh âm của nó càng ngày càngtrở nên rõ ràng hơn, càng ngày càng khẳng định hơn, càng ngày càng caohứng hơn, phi thường vui vẻ:

- Đúng vậy! Ta chính là Tiểu Phỉ!

- Tiểu Phỉ trong Phỉ Lợi Phổ!

- Nhưng mà vì cái gì mà ta bị nhốt bên trong cái đống rác rưởi kim loại chật hẹp không chịu nổi này cơ chứ?

- Chẳng lẽ là do hắn? Hay là hắn đã bị người ta giết chết rồi?

Cũng không biết là cái tính cách thứ hai của lão già kia, sau khi xảy ratình trạng tinh thần phân liệt mà sản sinh ra, hay là trước khi hắnchết, đã ở bên trong cái chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này lưu lại một đoạn code ngắn lưu lại sự hồi sinh của chính mình… Nói tóm lại làlúc này đã có một gã Tiểu Phỉ, một sinh mệnh hoàn toàn mới đã được sinhra, điều khiển chiếc Phi thuyền Chiến hạm duy nhất mà hắn có thể điềukhiển được, hướng về phía Tinh vực Liên Bang cực kỳ xa xôi đằng kia màbay tới.

Chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm cực kỳ rác rưởi giống hệtnhư là một đạo lưu quang, cắt ngang qua bầu trời tối tăm mù mịt của Tinh vực tam giác Bách Mộ Đại, vẽ thành một đạo đường cong phi thường xinhđẹp.

Gã thương nhân buôn lậu cực kỳ có địa vị tại Tinh vực BáchMộ Đại này, hiện tại đang đứng phía sau cánh cửa thủy tinh trong suốt,đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh tươm ra đầy trên trán mình, hướng về phíagã thủ lĩnh võ trang, sắc mặt đã trắng bệch như một tờ giấy đứng ngaybên cạnh mình, thanh âm khàn khàn, nói:

- Nếu như… nếu như saunày hắn quay trở lại đây, tìm về cái bộ phận đã bị cắt rời khỏi thân thể nó lúc trước, tôi sẽ không thể không thẳng thắn thành khẩn nói với hắnrằng, cái đó là do cậu làm, không phải ta!

o0o

Cái đạo cột sáng trắng noãn thanh thuần cực kỳ xinh đẹp kia sau khi xuyên thấu quatầng khí quyển, trong khoảnh khắc liền làm tan rã đi vô số những bôngtuyết, cùng với cả một khoảng mây trắng trên bầu trời đêm, lặng lẽ không một tiếng động rơi thẳng xuống nóc của tòa nhà giam giữ bốn tầng nhàgiam quân sự Khuynh Thành. Cũng không hề phát ra bất cứ nổ mạnh nào,cũng không có một chút tia lửa nào cả, mà chỉ có một luồng sức nóng cựckỳ khủng bố, có thể hoàn toàn hủy diệt cả một đầu Robot MXT thế hệ mới,trong phút chốc liền tạo ra trên đỉnh của tòa nhà bốn tầng này một cáilỗ đen sâu đến tận mặt đất.

Đám nhân viên công tác bên trongphòng điều khiển của nhà giam quân sự Khuynh Thành sau một chút run rẩysợ hãi nằm rạp xuống mặt đất, sau đó mới có thể run lẩy bẩy đứng lên,hướng về phía trước mà tiến tới. Cách bọn họ không xa phía trước, cáisàn nhà kim loại chắc chắn lúc này đã bị đột thành một vòng tròn cực kỳbóng loáng. Bên cạnh của cái vòng tròn xinh đẹp kia có thể nhìn thấy một vài giọt kim loại bị nóng chảy biến thành những giọt nước đang sôi xèoxèo nằm đó. Ở giữa của cái vòng tròn kia căn bản không có bất cứ cái gìcả. Màn hình máy tính cũng không có, hệ thống máy vi tính khống chế toàn bộ nhà giam cũng không có, ngay cả cái tách cà phê lúc trước đặt bêncạnh cái thùng máy vi tính cũng không có. Lúc này toàn bộ những cái gìvốn dĩ đặt tại nơi đó, hiện tại đã biến thành một luồng khói trắng vớimùi vị gay gay mũi, bốc lên mù mịt trong gian phòng, trong giây lát đãtan biến không còn gì nữa.

Nhìn xuống phía dưới của cái vòng tròn kia chính là một cái động lớn xuyên thấu qua cả sàn nhà bên dưới, xuyên thấu thật sâu xuống mặt đất, xuyên qua cả tầng đá hoa cương cực kỳ rắnchắc chôn sâu bên dưới mặt đất, cũng chẳng biết cái hố lớn kia sâu đếnbao nhiêu cả.

Còn nếu nhìn lên trên trần nhà, thì chỉ thấy trênđỉnh của tòa nhà giam giữ bốn tầng này cũng là một cái động lớn tối đennhư mực. Những bông tuyết trắng tinh sau một lúc biến mất, lại một lầnnữa theo những cơn gió lạnh cuối thu tiến vào, chập chờn bay lượn phấpphới phi thường đẹp mắt.

Cũng không có bất luận hồi nổ mạnh nào,cũng không có tia lửa nào bùng lên cả, nhưng mà nhiệt độ không khí bêntrong nhà giam quân sự nhất thời tăng cao lên một chút. Hàm lượng dưỡngkhí bên trong không khí lúc này phảng phất như là đã giảm bớt một khoảng nhất định nào đó.

Một cảm giác sợ hãi ngập tràn dâng lên tronglòng tất cả mọi người có mặt trong tòa nhà bốn tầng này. Bất luận là đám ác đồ già nua đang bạo loạn, hay là đám quân nhân đặc chủng đang ở trên tầng bốn trấn áp bạo loạn, tất cả cũng đều theo bản năng hướng lên trên không trung mà nhìn lại. Cái cột sáng trắng noãn xinh đẹp từ trên trờigiáng xuống kia, đã khiến cho cuộc bạo động vốn đang hỗn loạn điên cuồng đột nhiên xuất hiện một thời khắc tạm dừng vô cùng hiếm hoi.

Hứa Nhạc từ khi bắt đầu cuộc bạo động cho đến bây giờ, mãi vẫn luôn trầmmặc ngồi ngoan ngoãn bó gối ngồi yên trên giường, nhưng cũng thừa dịpkhoảng thời gian ngắn ngủi hiếm có này mà hành động.

Thân thể hắn chưa động, nhưng tay hắn đã động trước. Tay trái của hắn khẽ giơ lên,hướng về phía gã chiến sĩ đặc chủng đang đứng ở ngay trước cửa phònggiam xa xa chụp lấy một cái. Năm đầu ngón tay của hắn không ngừng rungđộng mãnh liệt, bên trong gian phòng giam nhất thời phun trào ra mộtmảnh khí kình mãnh liệt. Phảng phất như là xuất hiện một cỗ lực lượng vô hình nào đó, không ngờ lại có thể một phen đem khẩu súng ống trong taygã binh lính kia đoạt lấy!

Đám chiến sĩ đặc chủng đứng bên ngoàiphòng giam nhất thời khiếp sợ quay đầu nhìn lại, nhưng cũng chỉ có thểnhìn thấy cảnh cánh cửa hợp kim nặng nề kia nhanh như chớp đóng sầm lại.

Bằng bằng bằng bằng!

Hứa Nhạc rất nhanh khu động cò súng, một phen đem toàn bộ các thiết bị giám sát bên trong gian phòng giam toàn bộ phá hủy đi hết. Sau đó hắn cực kỳ bình tĩnh, một phen đem hai bàn tay cực kỳ quỷ dị xoay ngoặt hết quasau đầu, một phen đem cái vòng tay kim loại trên cổ tay trái đặt lạingay chỗ phần gáy của hắn.

Cái màn hình nhỏ trên cái vòng tay kim loại kia lúc này đã mở ra, cái cây kim nhỏ xíu nhọn hoắc bên trong kialúc này đột nhiên phát ra thanh âm ong ong kỳ quái, nhanh chóng nhắmthẳng vào phần da thịt ngay sau gáy của hắn mà đâm tới.

Tronglòng của Hứa Nhạc hướng về phía cái cỗ máy vi tính lạnh như băng đangchiếm cứ lấy thân thể của lão già kia, gần như là điên cuồng thốt lênnhững lời khiêu khích:

- Ta biết mi đang chứng kiến một màn này! Có giỏi thì ra tay giết chết ta đi xem nào!

Cũng không có bất cứ do dự nào cả, cánh tay trái của hắn khẽ nhích mạnh lênmột cái, cây kim nhỏ xíu nhọn hoắc thò ra từ cái vòng tay kim loại kiatrong nháy mắt bắn mạnh ra, dùng tốc độ cực cao xuyên thấu qua lớp dabên ngoài cơ thể của hắn, mãi cho đến khi đâm thẳng đến phần xương sốngcổ, vô cùng chuẩn xác tiến tới, tiếp xúc ngay vào con chíp vi mạch nhânthể nhỏ bé đã ăn sâu vào trong xương sống cổ của hắn.

Kêu rên lên một tiếng thảm thiết, một cảm giác đau đớn kịch liệt trong khoảng khắcliền chiếm cứ toàn thân của Hứa Nhạc. Sắc mặt của hắn so với mớ tuyếttrắng bên ngoài cửa sổ kia lại càng thêm tái nhợt hơn rất nhiều. Nhưngmà những dây thần kinh cứng rắn mạnh mẽ của hắn lại cố gắng chịu đựngkhông ngã xuống hôn mê. Hắn nhanh chóng đóng lại cái màn hình trên vòngtay kim loại, từ trong miệng phun ra một sợi tơ kim loại rất nhỏ nào đó, bắt đầu dùng miệng ngọ nguậy mà mở ra ba cái còng tay hợp kim đang đeotrên cổ tay của mình.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, cực kỳổn định khống chế động tác của hai tay cùng với phần miệng của chínhmình, cảm nhận được những lực cản truyền đến ngay phía trước của sợi dây kim loại nhỏ bé kia, ở trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cấu tại bên trong của cái còng tay hợp kim.

Rắc một tiếng, cái còng tay đầu tiên đã mở ra thành công.

Ngay sau đó, hai cái còng tay còn lại cũng rất nhanh đã được mở ra.

Cướp súng, đóng cửa phòng, nổ súng, lấy con chíp vi mạch nhân thể ra, mở bacái còng tay hợp kim. Hứa Nhạc hoàn thành những cái động tác liền mạchnày không hề có lấy một chút chần chờ nào cả, giống như là những đám mây bị các luồng gió thổi bay đi, giống như là dòng nước đang lặng lẽ chảyxuôi vậy, cực kỳ nhanh chóng nhưng cũng tuyệt đối không một chút bốirối. Động tác tiếp nối những động tác, sự liền mạch, nói liền giữa những động tác cực kỳ có cảm giác tiết tấu, vô cùng rõ ràng mà lưu sướng.

Vào cái thời khắc như thế này, bất cứ một sự bối rối ngưng lại nào cũngchắc chắn sẽ dẫn đến sự tử vong. Cho dù giờ phút này tình thế đã khẩntrương đến cùng cực, sinh tử chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng manh màthôi, nhưng mà cái lối suy nghĩ logic của một gã Công Trình Sư được nuôi dưỡng từ những ngày tại cửa hàng sửa chữa Đại khu Đông Lâm bên kia, vẫn như cũ phi thường cường hãn mà khống chế hoàn toàn mỗi một hành độngcủa hắn.

Một tiếng vang trầm đục nhẹ nhàng cất lên, cái xiềngchân từ tính nặng nề đang buộc chặt trên cổ chân của hắn rốt cuộc cũngđã được mở ra. Thế nhưng Hứa Nhạc cũng không có ngay lập tức tiến hànhnhững động tác tiếp theo của mình, mà hắn khẽ nheo chặt cặp mắt của mình lại, mấy đầu ngón tay cầm nhanh lấy sợi dây kim loại nhỏ bé kia, thọcvào trong cái xiềng chân từ tính mà rất nhanh thao tác.

Rốt cuộccuối cùng cũng phá gãy được một cái chốt mở bí mật nào đó của con chípvi mạch nhỏ xíu gắn trên cái xiềng chân từ tính, Hứa Nhạc một phen đemcái xiềng chân từ tính kia ném thẳng về phía mặt đất ngay bên dưới cánhcửa sổ xa xa đằng kia. Còn bản thân hắn thì lại hét nhẹ lên một tiếng,mạng mẽ bẻ gãy chiếc giường ngủ vốn được bắt chết cố định vào bên trongvách tường, miễn cưỡng đem thân thể của chính mình che chắn lại phíasau.

Đám đội viên của tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lúc này đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa hợp kim đã đóngchặt trước mặt mình, vẻ mặt đã là một mảnh cực kỳ ngưng trọng. Cái gianphòng giam này đã trải qua công tác thiết kế cực kỳ đặc biệt, cho dù làHứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không có cách nào phá cửa phòng mà chạy rađược. Nhưng mà không biết vì cái gì, khi nhìn vào cánh cửa hợp kim đã bị đóng chặt kia, bọn họ cuối cùng vẫn cứ nghĩ thấy thân thể mình trở nênrét lại hơn rất nhiều.

Bọn họ căn bản không thể nào nhìn thấyđược những hình ảnh bên trong gian nhà giam, nghe không được những thanh âm bên trong gian nhà giam, nhưng mà bọn họ biết đối phương khẳng địnhđang ý đồ tìm cách trốn đi.

Cái gã đội viên chiến sĩ vừa rồi bịcướp mất súng, lúc này đã cảm giác thấy một sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng mình. Hắn bắt đầu điên cuồng tìm cách phá cửa. Cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ tươi gắn trên cái băng tay của hắn, theo những độngtác mạnh mẽ kịch liệt mà trở nên đặc biệt dữ tợn cùng với khủng bố.

Gã sĩ quan chỉ huy của biệt đội chiến đấu đặc chủng lắng nghe mệnh lệnhtruyền đến trong cái micro đeo tai, liền dùng sức quơ mạnh cánh tay phải của mình, hô lớn:

- Kíp nổ quả bom trên cái xiềng chân!

o0o

Cái quả bom điện từ gắn bên trong cái xiềng chân từ tính nặng nề kia dướisự kíp nổ của đám bộ đội chiến đấu đặc chủng bên ngoài phòng giam, cỗlực lượng của quả bom đó hoàn toàn có thể nổ tung toàn thân Hứa Nhạcbiến thành một đống huyết nhục mơ hồ, vào thời khắc này lại có thể đemmặt đất ngay bên cạnh cánh cửa sổ của gian phòng giam tạo thành một cáilỗ lớn miễn cưỡng vừa đủ cho một thân người nhảy qua. Hứa Nhạc ném điphần còn sót lại của cái giường ngủ trong tay mình, không một chút dodự, trầm mặc không một tiếng động hướng về phía cái lỗ kia nhảy xuống.

Đêm đó sau khi trải qua một hồi điên cuồng đập phá bên trong gian phònggiam này, hắn cũng đã phát hiện ra cái gian phòng giam đặc chế này bốnphía cùng với trên đỉnh đầu chính là phi thường chắc chắn. Nhưng màngược lại người thiết kế ra gian phòng giam lại không nghĩ đến việc giacố mặt đất bên dưới, ngược lại đã biến mặt đất trở thành nơi yếu nhượcnhất của gian phòng. Vào thời điểm cuối cùng, hắn đã đánh gãy phần chốtđiện từ cảm ứng bên trong cái xiềng chân kia, làm yếu đi hơn phân nửa uy lực của quả bom điện từ, không quá mức đáng sợ đến mức có thể nổ chếtluôn hắn, nhưng lại vẫn như trước vừa đủ để tạo thành một cái lỗ lớn cho hắn nhảy xuống.

Bên trong mớ mảnh vỡ xi măng tung rơi đầy trời,thân thể Hứa Nhạc cũng theo đó từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vàotrong một gian phòng giam nào đó nằm tại tầng thứ ba của nhà giam quânsự Khuynh Thành. Ngay khi hai chân của hắn vừa mới giẫm lên trên mặt đất cứng rắn bên dưới, động tác kế tiếp theo sau đó của hắn chính là xănống tay áo lên, vươn cánh tay trái ra.

Vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức đã đứng sẵn tại nơi đó, phảng phất như là đã đỠhắn suốt cả đời này vậy,biểu tình cũng chẳng có chút xíu giật mình nào cả, mà là trầm mặc đứngngay tại chỗ phủi phủi đống xi măng rơi vỡ đầy trên người mình, tiếnnhanh lên mấy bước, đem cái ống tiêm đang cầm trong tay đâm thẳng vàophần khủy tay đang giơ ra của Hứa Nhạc.

Không cần có sợi dây ràng bằng plastic, không cần nhắm, cũng không cần bôi lên mớ thuốc sát trùng tiêu độc gì cả, lại càng không có sự an ủi nhẹ nhàng của những cô nàngtiểu thư hộ sĩ xinh đẹp, cây kim nhọn sắc bén trên đầu cái ống tiêm kiavô cùng chuẩn xác đâm thẳng vào trong đường tĩnh mạch của Hứa Nhạc, gầnnhư thô bạo đem mớ nước thuốc đã chuẩn bị sẵn đẩy thẳng vào trong đó. Có lẽ là bởi vì đâm quá mạnh quá sâu, cho nên sẽ có thể phá vỡ một vàiđường ống tĩnh mạch nhỏ nào đó bên trong, có một số vài chất thuốc sẽlan tràn ra khắp nơi bên trong cơ thể. Nhưng mà hai người ở đây tuyệtđối sẽ không hề để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt không chút quan trọngnày.

Hứa Nhạc cũng không có thời gian để mà hỏi xem Giáo sư MạnhNhĩ Đức kiếm ở đâu ra được ống tiêm cùng với mớ nước thuốc này, mà hắnchỉ trầm mặc hít một hơi thật mạnh, cố gắng thúc giục cỗ lực lượng nóngrực bên trong thân thể mình, nhằm thúc đẩy mớ nước thuốc ở bên trongtĩnh mạch lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn.

Mấy ngày hôm nay bênphía nhà giam quân sự Khuynh Thành vẫn mãi một mực tiêm vào trong cơ thể của Hứa Nhạc một loại thuốc làm mềm cơ bắp, tuy rằng hắn bằng vào những cơ năng thân thể phi thường cường hãn của mình mà một mực đối khánglại, nhưng mà cái loại thuốc làm mềm cơ bắp này cũng không phải là loạiđộc tố đối với cơ năng sinh thể của con người, cùng với các sợi cơ bắpmạnh mẽ trong cơ thể kết hợp phi thường chặt chẽ với nhau, nếu như không có sự trợ giúp của vị Giáo sư thiên tài bên dưới lầu này, hắn tuyệt đối không có biện pháp nào hoàn thành những kế hoạch tiếp theo sau đó.

Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức khẽ liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, đại khái mà muốn hỏi xem kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Những luồng sương khói bên ngoài hàng hiên của gian phòng giam lúc này đã dần dần tản đi không ít, đã có những tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoàitruyền vào.

Hứa Nhạc từ trong tay của Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức đónlấy cái ống tiêm đang cắm vào bắp tay trái của hắn, ánh mắt ti hí khẽnheo lại một chút, liếc nhìn về phía cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt to lớn trên tường đằng kia. Hắn tiến nhanh từng bước về phía trước, đi tới ngay phía trước cánh cửa sổ thủy tinh kia.

Chỉ đơn giản vài bước này mà thôi, những sợi cơ bắp vốn cực kỳ cân xứng nhu hòa trên cơ thểcủa hắn liền biến thành mạnh mẽ cứng rắn như là sắt thép vậy, ở dưới làn da biến thành phập phồng mạnh mẽ. Một cỗ lực lượng bàng bạc khổng lồtrong khoảnh khắc liền lan tràn ra khắp toàn thân hắn, cuối cùng tậptrung lại trên cánh tay phải, truyền xuống năm đầu ngón tay, sau đó cuối cùng tập trung hết lên cái ống kim tiêm bằng kim loại nằm trong bàn tay hắn.

Cái ống kim tiêm bằng kim loại tinh tế mặc dù sắc bén nhưng lại đặc biệt yếu ớt kia, chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt này đây,phảng phất như là biến thành một ống kim loại đặc ruột cực kỳ cứng rắnmạnh mẽ, ở trên không trung không ngừng phát ra từng thanh âm ong ongoanh minh!

Hứa Nhạc im lặng giơ cao lên cái ống tiêm kim loại,hướng về phía bề mặt thủy tinh cường lực đặc chế cực kỳ cứng rắn kia màđâm thẳng vào. Cỗ lực lượng bên trong cơ thể nhờ mới tiêm vào dược vậtnên đã khôi phục lại được chút ít, vào giờ phút này toàn bộ cũng đã tậptrung vào bên trong cái ống kim tiêm bằng kim loại kia mà không ngừngđâm chọc, phát ra thanh âm choeng choeng không ngừng!

Liên tiếpnhững thanh âm leng keng thanh thúy dày đặc liên hồi vang lên, giống hệt như là đang có mấy chục đầu chim gõ kiếm đang không ngừng gõ liên hồinhằm để đánh dấu lãnh thổ của chính mình, không ngừng phẫn nộ đập mạnhcái mỏ rắn chắc của mình vào các gốc cây cứng rắn, hoặc như là mấy trămcây châm bằng hợp kim rắn chắc đâm thật mạnh lên trên thân thể bóngloáng của một đầu Robot MX nào đó vậy. Cây kim tiêm bằng kim loại nằmtrong tay Hứa Nhạc chỉ trong khoảnh khắc đã ở trên cái tấm kính thủytinh cường lực đặc chế cứng rắn kia đâm mấy chục cái, phát ra thanh âmrào rào như mưa to, nhanh như tia chớp lóe lên vậy!

Trên bề mặttấm kính thủy tinh cường lực đặc chế phi thường cứng rắn kia nhất thờixuất hiện một cái lỗ tròn cực kỳ hoàn mỹ giống như là được một mũi khoan kim cương khoan vào vậy. Đồng thời lại còn có ba vết nứt nho nhỏ từ chỗ cái lỗ tròn kia xuất hiện, hướng về phía trung tâm của cái lỗ tròn kiahội tụ lại, tựa hồ như là một cái chữ Nhân được viết kép vậy!

Nắm tay của Hứa Nhạc cực kỳ hung hăng hướng về phía cái chữ Nhân kép ngaytại trung tâm của cái lỗ tròn kia mà đập mạnh xuống cật lực. Khi mà cáinắm tay của hắn đập thẳng lên trên bề mặt cứng rắn của tấm kính thủytinh cường lực kia, ở trong đầu của hắn khó có thể khống chế nổi, chợthiện lên một màn hình ảnh năm xưa, bên trong cái tòa nhà Cơ Kim Hội HòaBình ở Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2, hắn phá vỡ lớp kính thủy tinhcường lực để mà giết chết Mạch Đức Lâm… hoặc là nói chính xác hơn chínhlà thúc thúc ruột của mình, chính mình cũng đã dùng cái phương pháp nàya!

Tấm kính thủy tinh cường lực đặc chế phi thường cứng rắn vàogiờ phút này đã vỡ vụn ra thành từng mảnh vụn. Cũng giống như là lớptuyết trắng bên ngoài cửa sổ vậy, trái tim của Hứa Nhạc vừa mới xuấthiện một vết rách nhàn nhạt, cũng bởi vì tấm kính này vỡ vụn đúng lúc mà liền được mạnh mẽ tu bổ lại!

- Mang ta theo với!

Giáo sưMạnh Nhĩ Đức ở sau lưng Hứa Nhạc nhất thời quát lớn một tiếng. Nhữngluồng gió lạnh bên ngoài cửa sổ mạnh mẽ thổi quét vào khiến cho mái đầutóc bạc trắng của ông ta biến thành một đống rối loạn bù xù không chịunổi.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời, tay phải túm lấy thân thểgầy gò của vị Giáo sư tội phạm thiên tài, chụp lấy cái chăn bông trêngiường của ông ta, quấn thân thể ông ta vào trong đó, sau đó bàn chânphải dùng sức đạp mạnh xuống mặt đất một cái, cứ như vậy mà theo cánhcửa sổ lớn vỡ tan kia nhảy ra bên ngoài trời đầy tuyết trắng.

Tòa nhà giam giữ của nhà giam quân sự Khuynh Thành này chính là được xâydựng trên một khối đá hoa cương chỉnh thể cao hơn mặt đất một chút, bốnphía xung quanh đều là những cánh đồng hoang vu bằng phẳng rộng lớn baola. Từ xa xa nhìn lại mà nói, thì cái nhà giam quân sự Khuynh Thành nàygiống hệt như là một tòa thành cổ xưa hắc ám khổng lồ vậy.

Cáigian nhà giam mà hắn vừa nhảy xuống mặc dù nói rằng ở lầu ba, thế nhưngmà cự ly cách mặt đất một khoảng cách thẳng tắp khoảng chừng đến hơn hai mươi thước. Từ một địa phương cao đến như vậy mà nhảy xuống, cho dù làbản thân Hứa Nhạc trong thời điểm trạng thái còn ở đỉnh phong cũng không có khả năng hoàn hảo không có chút tổn hao nào cả, huống chi lúc nàytrong tay hắn còn mang theo một người sống đang được bó tròn trong mộtcái chăn bông dày cộm nữa.

Hai người rất nhanh từ trên cao rơithẳng xuống mặt đất, thanh âm gào thét phá vỡ không khí, một đường siêuviệt những bông tuyết đang nhẹ nhàng bay múa trong không trung, tốc độgia tăng càng ngày càng nhanh, trực tiếp hướng thẳng xuống mặt đất bêndưới mà rơi xuống.

Khi hai người rơi xuống cách mặt đất đại kháikhoảng chừng hơn năm thước, cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc đột nhiênnheo chặt lại một chút, lực lượng trên cánh tay phải đột nhiên dâng trào ra, một phen đem Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức toàn thân đang bó chặt bên trongtấm chăn bông mạnh mẽ quăng ngang ra bên ngoài, mà bản thân hắn thì lạicực kỳ không chút xinh đẹp rơi thẳng xuống lớp tuyết trên mặt đất.

Liên tục ba ngày gần đây có những tràng tuyết rơi liên hồi, hơn nữa trêncánh đồng hoang vu này không biết bao lâu đã không có cơn cuồng phongnào thổi quét ra, khiến cho bên ngoài bức tường của tòa nhà ngục giamnày nổ lên một tầng tuyết xốp dày đến hơn bốn thước. Phốc một tiếng trầm đục vang lên, Hứa Nhạc cứ như vậy rơi thẳng vào bên trong tầng tuyếttrắng thật dày, chỉ trong chớp mắt đã bị tuyết trắng vùi lấp mất thânthể, chấn văng lên một vài mảnh tuyết trắng không chút bắt mắt.

Một lát sau đó, bên trong tầng tuyết trắng thật dày bên dưới đột nhiên bắtđầu chấn động cùng với biến hình, phảng phất như là có một đầu quái thúbăng tuyết nào đó đang có ý đồ muốn chui lên khỏi mặt đất vậy, đè nénkhiến cho tầng băng tuyết kia nhịn không được rung động muốn sụp xuốngdưới mặt đất.

Bên dưới tầng tuyết dày bên cạnh tòa nhà giam quânsự Khuynh Thành đột nhiên oanh lớn một tiếng, xuất hiện một cái lỗ hổnglớn. Toàn thân Hứa Nhạc bao phủ đầy tuyết trắng nhất thời dùng tốc độcực nhanh lao vọt ra khỏi mặt đất, hướng về phía đằng xa mà lao đi. Hỏalực của bên phía nhà giam quân sự ở trên các tầng lầu không ngừng bắn ra vô số các viên đạn hỏa lực cực cao, phốc phốc lao theo sát những dấuchân ngay sau lưng của hắn, sau đó chui thẳng vào bên trong tầng tuyếttrắng dày đặc, oanh kích ra một loạt những vết đạn phi thường chỉnh tề.

Tại một chỗ nào đó cách nơi hắn rơi xuống không xa, Hứa Nhạc cúi ngườixuống, ôm mạnh lấy thân thể xụi lơ trên mặt đất của vị Giáo sư Mạnh NhĩĐức, sau đó không nói tiếng nào, trầm mặc tiếp tục hướng về phía trướclao mạnh đi. Cước bộ hắn ở trên mặt đất không ngừng nhảy trái né phảiliên hồi, một phen đem toàn bộ những động tác xoay người tránh né trongtác chiến Robot cực kỳ hoàn mỹ phô bày ra không chút bỏ sót, mạo hiểmtránh thoát những viên đạn hỏa lực cao càng ngày càng dày đặc hơn ở saulưng mình.

Hứa Nhạc ở trên mặt đất tràn ngập tuyết trắng mà không ngừng dùng tốc độ cực cao phóng chạy như điên về phía trước, nhìn quatựa hồ như chạy loạn không chút tính toán gì cả, chỉ nhằm mục đích muốntránh né những viên đạn hỏa lực cực cao ở phía sau lưng mình, nhưng màtrên thực tế thì những biên độ tránh né trái phải của hắn cũng không quá lớn, thủy chung vẫn luôn kiên định hướng về phía Đông Bắc mà phóng chạy như điên, cực kỳ thẳng tắp. Chỉ nháy mắt trong giây lát thôi, hắn cũngđã thành công vượt qua được đạo giới tuyến phòng ngự thứ nhất của bênphía nhà giam quân sự Khuynh Thành. Ngay sau đó Hứa Nhạc chợt xoay người một cái, đem cái chăn bông lớn trên người của Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức mạnh mẽ quấn quanh thân thể của cả haingười, không một chút do dự, lao mạnh về phía tầng hàng rào điện phíatrước mặt. Tầng điện lưu cường độ đã trải qua tính toán này, đủ mạnh đểkhiến cho những sinh vật nào đụng phải sẽ lâm vào hôn mê, nhưng lạikhông quá mạnh khiến cho chết người. Lúc này cái tầng hàng rào này sớmđã bị bao phủ bởi một tầng băng phiến trắng tinh nhàn nhạt.

Cùngvới một tiếng kim loại cứng rắn bị xé rách cực kỳ chói tai vang lên,tầng hàng rào điện kim loại kia đã bị Hứa Nhạc trực tiếp bằng vào tốc độ cực cao cùng với thân thể mạnh mẽ y hệt như là một cỗ máy móc khủng bốnặng nề, trực tiếp phá thủng ra thành một cái động thật lớn.

Cuối cùng rốt cuộc cũng đã chạy tới được phiến rừng cây rậm rạp ngay bênngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành, chỉ cần phóng chạy thêm về hướngĐông một hồi nữa, ra khỏi khu rừng rậm kia liền chạy tới khu vực cánhđồng hoang vu rộng lớn xa xa.

Hứa Nhạc vẫn như trước trầm mặckhông nói tiếng nào, thế nhưng tốc độ cũng không hề chậm lại, ngược lạicàng ngày càng gia tăng thêm không ít. Mà vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn bị hắn chụp ở trong tay kia, vào lúc này đột nhiên bắt đầu run rẩy mở miệng nói chuyện:

- Bà vợ già của ta tuy rằng có hơi nói nhiều một chút, quá mức chói tai, nhưng mà cũng không tínhlà người xấu. Ta thật sự cũng không nghĩ muốn giết bà ta. Ta chỉ là muốn giết chết hai ông bà già vợ cực kỳ đáng ghê tởm kia của bà vợ già ta mà thôi. Ai mà biết được ngày hôm đó bà vợ già nhà ta lại sang nhà cha mẹthăm nhà cơ chứ? Ha ha, ông bà già vợ luôn luôn là địch nhân trời sinhcủa tất cả các nam nhân trên đời này. Ha ha ha…

Giáo sư Mạnh NhĩĐức hạ thấp giọng, chậm rãi lẩm bẩm mấy câu gì đó, sau đó từ từ nhẹnhàng nhắm hai mắt mình lại, sau đó không mở ra nữa.

Cước bộ củaHứa Nhạc đột nhiên dừng lại trong chốc lát phát hiện phần lưng của vịlão nhân đang nằm trong tay mình đã xuất hiện một cái lỗ máu phi thườngkhủng bố, cũng không biết là bị bắn trúng vào thời điểm nào, không khỏinheo lại cặp mắt ti hí của chính mình.

Một phen đem thi thể củaGiáo sư Mạnh Nhĩ Đức đặt xuống mặt đất, bên trên lớp tuyết trắng, kéocái chăn bông lên phủ kín thân thể của ông ta lại cho khỏi sau khi chếtđi vẫn còn bị tuyết phủ lạnh lẽo. Sau khi sắp xếp ổn thỏa di thể vị Giáo sư thiên tài, hắn mới giơ tay nắm chặt lại khẩu súng ống vốn từ đầu đãquấn ngang trên vai của chính mình, cuối cùng trầm mặc mà tiếp tục cuộctrốn chết một mình một người của chính mình.

Có được tấm bản đồcực kỳ chi tiết bên trong cái vòng tay kim loại trên cổ tay trái củachính mình, Hứa Nhạc ngay từ đầu đã thiết kế cực tốt lộ tuyến thoát đisau khi rời khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành, cỗ Máy vi tính Trungương Hiến Chương căn bản không cách nào định vị chính mình được, chỉ cần chạy xuyên qua cái phiến rừng cây rậm rạp này, một lần nữa mạnh mẽ độtphá thêm ba tầng phòng tuyến mặt đất bố trí xung quanh, liền có thể hoàn thành xong cái trận trốn chết hoàn toàn do chính bản thân mình thiết kế ra.

- Tôi tuyệt đối không thể cho anh sống sót được, bởi vì chỉ cần anh sống sót, anh liền nhất định sẽ chạy sang Đế Quốc!

Đột nhiên đúng lúc này ngay bên cạnh phiến rừng cây đằng kia, một cái thânảnh khôi ngô hùng vĩ đột nhiên xuất hiện ở bên trong bóng đêm dày đặc.Những bông tuyết tung bay lả tả bay xuống sắp chạm vào đầu vai của hắn,thế nhưng cũng không có bám được vào trong đó, mà là trực tiếp bị đánhbay ra ngoài.

Nhìn thấy thân ảnh này đột nhiên ngăn cản trước mặt mình, Hứa Nhạc nhất thời dừng lại bước chân đang chạy vội của mình,nhieu mày lại nói:

- Tôi sẽ không đi Đế Quốc đâu!

Cái thân ảnh khôi ngô hùng vĩ kia nhất thời chậm rãi hướng Hứa Nhạc mà đi tới.Liền đúng vào lúc này, hệ thống mạng lưới đèn pha công suất cực lớn củanhà giam quân sự Khuynh Thành đã toàn bộ mở ra. Trên khắp cánh đồnghoang vu rộng lớn trong phạm vi hơn chừng mười km vuông xung quanh, baogồm cả trong ngoài của phiến rừng cây này nhất thời trở nên phi thườngsáng ngời. Mặt mày của gã Thượng tá trẻ tuổi nhất thời được chiếu rọiphi thường rõ ràng, sự trầm trọng nặng nề cùng với thô bạo hiển lộ không chút bỏ sót trên khuôn mặt trẻ tuổi kia:

- Những người Đế Quốc luôn luôn sẽ có ngày quay về Đế Quốc!

Lý Cuồng Nhân nhân lạnh lùng nói:

- Bên Đế Quốc đã có vị Công chúa Điện hạ kia rồi, nếu như bây giờ có thêm anh nữa, một mình tôi… căn bản không có khả năng chống đỡ nổi!

Hứa Nhạc cũng không biết dưới loại tình huống như thế này, hắn có thể nóinhững cái gì, hay là giải thích những cái gì, cho nên hắn cũng chỉ làkhẽ nheo mắt lại một chút, nhanh như tia chớp xoay tay gỡ xuống khẩusúng tự động mạnh mẽ đang treo trên đầu vai của mình, hướng về phía LýCuồng Nhân mạnh mẽ khu động cò súng. Cơ hồ là đồng thời đúng lúc đó,khẩu súng trường tổng hợp Tạp Yến nằm trong tay của Lý Cuồng Nhân cũngnhất thời nổ vang.

Những tia lửa đạm diễm lệ sáng ngời trongkhoảnh khắc liền cắt ngang qua không trung tuyết đêm sớm đã được chiếurọi phi thường sáng ngời kia. Những viên đạn của cả hai loại súng ốnghỏa lực cực mạnh không ngừng cắt ngang không khí, thế nhưng lại cũngkhông hề đánh trúng phải thân thể của bất cứ người nào cả. Bởi vì ngaykhi mà hai người bọn họ đồng thời khu động cò súng, hai chân của cả haingười cũng đã đạp thật mạnh xuống bề mặt tuyết trắng tinh trên mặt đất,mang theo thân thể hai người mạnh mẽ tăng tốc, không ngừng bắt đầu nétránh!

Hai gã nam nhân thực lực chiến đấu cực mạnh bên trong Liên Bang rốt cuộc cũng đã bắt đầu tràng chiến đấu thuộc về hai người bọn họ mà thôi. Thanh thế của trận chiến đấu đó kinh người đến như thế nào,tốc độ nhanh chóng khiến cho người ta sợ hãi đến mức nào a. Tầng tuyếttrên mặt đất bên cạnh phiến rừng rậm kia chợt tạc lên vô số những bôngtuyết, tung bay tá lả trong không trung. Những tiếng súng nổ khủng bốvang lên liên miên không dứt. Những mảnh đạn bay múa khắp nơi sau đó rơi thẳng trở lại mặt đất, chìm xuống thật sâu vào lớp tuyết dày hoặc làchui tọt vào bên trong những thân cây mục nát xung quanh.

Vừakhông ngừng khu động cò súng hướng về phía đối phương bắn phá, đồng thời dùng tốc độ cực kỳ cao mà né tránh khắp nơi, tốc độ né tránh của haingười bọn họ phảng phất như là vượt qua cả tốc độ lao đi của những viênđạn kia rồi, tựa hồ như đang quay chung quanh một cái lỗ hổng tròn trịavô hình nào đó ở trung tâm vậy. Cả hai người cứ như vậy ở trên mặt đấtthuận theo chiều kim đồng hồ dùng tốc độ cực nhanh mà phóng chạy vòngquanh. Ở trên thế giới này, đại khái cũng chỉ có tràng chiến đấu của hai người này, mới có thể hình thành nên một cục diện cực kỳ quỷ dị như thế này.

Lý Cuồng Nhân mạnh mẽ phóng chạy vòng quanh như điên, thanh thế lại thô bạo vô cùng mênh mông cuồn cuộn. Những bông tuyết ở saulưng của hắn không ngừng rít gào tung bay lên, không thể rơi xuống nổi.

So sánh với động tác của Lý Cuồng Nhân, thì động tác tránh né của Hứa Nhạc lại có vẻ càng thêm linh động cùng với mơ hồ hơn một chút. Ngoại trừmột vài dấu chân nhợt nhạt gần như không thể nhìn thấy rõ ràng ra, đúnglà không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào trên tầng tuyết trắng trên mặtđất cả.

Những dấu chân bên trên tầng tuyết dày trên mặt đất hìnhthành niên một vòng vây tròn trịa, nhưng lại càng ngày càng thu nhỏ lại. Hai khẩu súng ống trong tay của hai người lúc này sớm đã phụt ra hếtnhững viên đạn cuối cùng rồi, theo những vòng chạy càng ngày càng thuhẹp của hai người, cuối cùng hai cái họng súng va chạm lại cùng một chỗ ở tâm cái vòng tròn kia. Hai tay của hai người đồng thời nhanh như tiachớp hướng về phía đối phương mạnh mẽ đập thẳng xuống. Lúc này cả haingười đã thi triển đến những kỹ năng cận chiến cực kỳ cường hãn thừahưởng từ Phí Thành Lý Gia!

Bồng một tiếng cực lớn vang lên, kìnhkhí ở trên mặt tuyết nhất thời phun trào ra mạnh mẽ, áp súc kịch liệtlại một lúc, sau đó nhất thời nổ tung, chấn lên một tầng bông tuyết đầytrời phiêu đãng. Những cánh cây sớm đã khô quắt khô queo trên đỉnh đầuhai người cũng không biết trong khoảnh khắc vừa rồi đã bị chặt đứt đibao nhiêu cành.

Bản thân Hứa Nhạc về mặt tinh thần lẫn thể lựcsớm đã lâm vào cực kỳ mỏi mệt, chung quy sẽ không phải là đối thủ của Lý Cuồng Nhân, sớm đã nghỉ ngơi chờ đợi một hồi thật lâu rồi. Trong nháymắt hắn đã bị Lý Cuồng Nhân đánh văng ra ngoài, thân thể nặng nề mạnh mẽ hất mạnh lên trên một vài thân cây gần đó, máu tươi từ trên khóe môichảy xuôi xuống.

Thế nhưng ánh mắt đang nheo chặt lại của hắn vẫn như cũ sáng ngời, hơn nữa lại bắt đầu toát ra một tia nụ cười tự giễunhàn nhạt. Bản thân hắn ngay từ đầu cũng không nghĩ là sẽ chiến đấu, chỉ nghĩ bỏ trốn mà thôi, nhưng mà không ngờ lại bị cái gã người điên nàyngăn cản ở nơi này.

Ánh đèn pha từ bên phía nhà giam quân sựKhuynh Thành không ngừng đ㯠quét về phía này, từ xa xa đã mơ hồ truyềnđến tiếng rít gió của những chiếc phi cơ trực thăng lên thẳng.

Vẻ mặt Lý Cuồng Nhân cực kỳ phức tạp bước chậm tới từng bước một. Độtnhiên hắn chợt dừng lại cước bộ. Cặp lông mày rậm rạp trên khuôn mặt anh tuấn nhưng thô bạo của hắn chợt nhướng cao lên một chút, nhìn về phíasâu bên trong khu rừng bên cạnh. Hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ nguyhiểm cực kỳ mạnh mẽ trước giờ chưa từng có đang tiến sát đến gần.

Bên trong cánh rừng rậm, một dòng tuyết trắng chợt bốc lên loạn xạ, mộtluồng gió rít đột nhiên dâng trào, Hứa Nhạc chợt cảm thấy có một cơn gió mát vừa mới xẹt qua bên cạnh má phải của chính mình!

Người nọvừa từ chỗ sâu bên trong cánh rừng bao phủ bởi tuyết trắng kia dùng tốcđộ cực cao lao thẳng ra, một đường chấn lên không biết bao nhiêu gió lốc cùng với tuyết trắng. Kẻ này căn bản không hề tiến hành ẩn nấp hànhtung, cũng không biết là do không kịp ẩn nấp, hay là khinh thường khôngthèm ẩn nấp, toàn thân giống hệt như là một đạo sấm sét cực mạnh sángngời vậy, trực tiếp lao thẳng về phía Lý Cuồng Nhân!

Đối mặt vớimột cỗ cảm giác nguy cơ cực mạnh từ trước đến giờ chưa từng có, nhìnthấy cái thân ảnh đang mang theo những luồng tuyết trắng giống hệt nhưThiên Thần lao nhanh tới kia, da đầu của Lý Cuồng Nhân nhất thời chấnđộng lên một trận, rõ ràng ngửi thấy mùi vị của tử vong khủng bố. Thếnhưng hắn cũng không chút nào sợ hãi, ngược lại chiến ý nhất thời dângtràn như bão táp. Hắn điên cuồng thô bạo hét lớn lên một tiếng, bộ quântrang bó chặt trên người toàn bộ rách tơi tả, tất cả lực lượng khủng bốbên trong thân thể toàn bộ bùng nổ trong khoảnh khắc, hung hăng đón đỡcái thân ảnh cực nhanh kia.

Dưới sự chấn động mạnh mẽ của nhữngluồng kình khí cuồng bạo bùng phát, chấn cho đám bông tuyết đang tungbay lả tả xung quanh nhất thời giống như những mảnh đạn, bị chấn văng ra xung quanh, rít gió phát ra thanh âm xuy xuy kịch liệt.

Chỉtrong khoảnh khắc như điện quang lửa thạch, cả hai người đã không màngđến chuyện sinh tử, không chút sợ hãi đối với sinh tử, không, phải nóilà chẳng biết gì đến sinh tử, đem hai cái nắm tay phi thường khủng bốcủa chính mình, cực kỳ mạnh mẽ oanh kích thẳng lên trên người của đốiphương.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thanh âm va chạm mạnh mẽ điếc tainhức óc không ngừng vang lên trong cánh rừng. Mặc dù đây là sự va chạmgiữa da thịt với da thịt, thế nhưng lại giống hệt như là một người đangcầm một cây chùy bằng sắt khổng lồ, điên cuồng cật lực đánh thẳng lêntrên một chiếc ô tô bị tàn phá. Loại thanh thế như thế này đã khônggiống như là hai con người bình thường đang chiến đấu với nhau nữa, màcàng giống như là hai đầu Robot kim loại đang tiến hành tác chiến vớinhau mà thôi.

Điều khiến kẻ khác không thể nào tin nổi chính là,cái kẻ từ trong rừng đột nhiên lao ra kia thế nhưng lại hoàn toàn khôngthèm để ý gì đến cái gọi là kỹ xảo chiến đấu cận thân cả, mà là cực kỳmạnh mẽ lựa chọn dùng sức áp người, dùng loại chiến pháp dùng tốc độ vàsức mạnh chiến thắng mọi kỹ xảo. Cái này có thể gọi là đường đường chính chính, lại có thể nói là tuyệt đối tin tưởng, là loại phong cách chiếnđấu mạnh mẽ chân chính, loại khí thế cao cao tại thượng, uy áp vô cùng!

Lý Cuồng Nhân từ trước đến giờ được xưng tung là đánh khắp Quân đội khôngđịch thủ, phong cách chiến đấu bình thường dị thường điên cuồng cùng với thô bạo, nhưng mà cái người đến từ trong rừng kia, không ngờ so với hắn lại càng thêm điên cuồng, càng thêm thô bạo hơn nhiều!

Tràngchiến đấu cực kỳ cuồng bạo kia bắt đầu trong nháy mắt, cũng chỉ trongkhoảnh khắc đã chấm dứt xong. Lý Cuồng Nhân kêu lên một tiếng rên rỉ,liền giống như là Hứa Nhạc vừa rồi vậy, bị hung hăng hất tung lên, đậpthẳng vào một gốc cây khô gần đó. Máu tươi từ trong khóe môi rất nhanhchảy xuống, hẳn là đã bị trọng thương khá nặng.

Lý Cuồng Nhângiương mắt nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân thân hình gầy yếu đangđứng giữa tuyết trắng rơi lả tả kia, bên trong cặp mắt phảng phất như là có hai luồng lửa khủng bố bốc cháy lên vậy. Ánh mắt của hắn tựa hồ nhưlà muốn đem cái mũ đang đội trên đầu của gã nam nhân kia toàn bộ thiêurụi đi sạch sẽ, nhìn thấy rõ ràng cái khuôn mặt ẩn chứa bên dưới cái mũkia. Bởi vì hắn đã phán đoán ra được đối phương là ai, chính là Côngchúa Điện hạ của Đế Quốc, Hoài Thảo Thi!

Hết thảy một màn nàyphát sinh ra cực kỳ nhanh chóng, bản thân Hoài Thảo Thi đang đứng bêntrong mớ tuyết rơi bồng bềnh kia, cũng là mãi cho đến lúc này mới pháthiện ra được cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mạnh mẽ dị thường kia là ai. Ánh mắt của nàng ta cũng nhịn không được có chút khẽ nheo lại, hiện ra một tia sát ý lạnh đến thấu xương.

Hai người bọn họ ai nấycũng đều là những gã cường giả cực kỳ mạnh mẽ ở hai bên đầu vũ trụ này,ngay từ thời điểm cả hai còn rất nhỏ, thì mỗi người cũng đã ở trong sựcảm nhận của tất cả dân chúng Liên Bang cùng với Đế Quốc, chuẩn bị mộthồi trận chiến cực kỳ sáng lạn nhất của hai bên đầu vũ trụ, trời sinh ra đã là kẻ địch của nhau rồi. Mà một hồi trận chiến này lại không hề cóchút xíu dấu hiệu gì mà phát sinh bên trong cánh rừng đầy tuyết, nằmngay bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành này như thế.

Thếnhưng một hồi trận chiến đột nhiên phát sinh trên mặt đất tuyết phủ bêntrong cánh rừng cuối thu này, lại cũng không thể hoàn toàn thể hiện rađược sự chênh lệch thực lực thật sự của song phương. Cả hai người mãicho đến giờ phút này vẫn chưa hoàn toàn thể hiện rõ ràng ra chiến phápđiên cuồng thô bạo nhất thuộc về chính bản thân mình, mà chủ yếu chỉ làlựa chọn phòng thủ là chính mà thôi. Lý Cuồng Nhân ngây người chờ đợirất nhiều ngày bên ngoài nhà giam quân sự, lại thủy chung không thể nàobồi dưỡng ra được lòng quyết tâm hạ thủ giết chết Hứa Nhạc. Mà Hoài Thảo Thi… thì lại là ôm quyết tâm nhất định phải cứu sống bằng được HứaNhạc!

Hoài Thảo Thi hiểu vô cùng rõ ràng điểm này, cho nên mặc dù lúc này nàng đang lẳng lặng đứng nhìn Lý Cuồng Nhân đang chật vật chống tay đứng lên, cảm thụ được những luồng chiến ý cuồng bạo càng ngày càng dày đặc, ập mặt mà đến kia, trong lòng tuyệt đối không có chút nàokhinh thị đối phương, nhưng mà nàng ta lại càng không có chút nào sợ hãi đối với gã địch nhân có thể nói là cường đại nhất trong vũ trụ này!

Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn chằm chằm vào gã địch nhân cường đại đang chậmrãi đứng thẳng người dậy trước mặt mình, cũng không hề quay đầu lại chút nào, hướng về phía cái tên gia hỏa sau lưng kia mà nói:

- Đệ đệ, ta đến dẫn đệ về nhà!

Về nhà?

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy yếu của nàng, bên trongcái cặp mắt từ xưa đến giờ bất luận là gặp phải tình huống gì đi chăngnữa, cũng luôn bình tĩnh như thường, vào lúc này không ngờ chợt có mộttia hỗn tạp khó hiểu nào đó hiện lên.

Lý Cuồng Nhân chậm rãi đưatay lên lau đi vệt máu tươi đang chảy xuống chỗ khóe môi, giương mắtnhìn chằm chằm vào mặt Hoài Thảo Thi, lạnh giọng nói:

- Công chúa Điện hạ, ta không cho rằng cô sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này đâu!

Hứa Nhạc đồng dạng cũng nâng cánh tay phải lên, đem vết máu loãng chảyxuống bên khóe môi mình mà lau đi, hết nhìn về phía Hoài Thảo Thi rồiquay sang nhìn Lý Cuồng Nhân. Đột nhiên hắn chợt mỉm cười, nói:

- Cuồng Nhân, hiện tại cậu nên lựa chọn xem, là đuổi theo nàng ta, hay là đuổi theo tôi?

Câu nói kia vừa mới dứt xuống, liền không đợi cho hai người trước mặt cóbất cứ sự lựa chọn nào, hắn đã ngay lập tức không một chút do dự xoayngười lại, nhấc chân hướng về phía bìa rừng phía Đông mà phóng chạy nhưđiên.

Phản ứng của Hoài Thảo Thi cũng cực kỳ nhanh chóng, ngaysau khi Hứa Nhạc vừa mới dứt lời, nàng ta đã lạnh lùng liếc mắt nhìn LýCuồng Nhân một cái, bỗng nhiên cũng xoay người, hướng về phía Tây đồngdạng phóng chạy như điên.

Thời khắc này, hai tỷ đệ của Hoàng thất Đế Quốc, ở bên trong Tinh cầu trung tâm của Liên Bang, lần đầu tiênchính thức gặp mặt nhau với thân phận chị em, chẳng qua chỉ là trongkhoảnh khắc, liền phân ra hai hướng hoàn toàn ngược nhau mà phóng chạy.

Thân thể của Lý Cuồng Nhân nhất thời cứng ngắc lại một chút, đứng sững giữatrời tuyết. Hai người kia bất luận là kẻ nào, một khi đã đào tẩu mất,cũng đều là một sự tổn thất khủng bố mà Liên Bang tuyệt đối không cáchnào thừa nhận nổi. Hắn nên đuổi theo kẻ nào đây?

Đột nhiên LýCuồng Nhân bạo rống lớn một tiếng tích tụ đầy sự bi phẫn, sau đó toànthân hướng về phía Đông cật lực phóng đuổi theo Hứa Nhạc.

Sự lựachọn này căn bản cũng chẳng có lý do nào cả, nhưng mà nếu như miễn cưỡng cố gắng tìm một nguyên nhân để giải thích, vậy thì hắn lựa chọn đuổitheo Hứa Nhạc mà không phải Hoài Thảo Thi, có lẽ là bởi vì so sánh vớiviệc cố gắng đuổi theo bắt sống vị Công chúa Điện hạ của Đế Quốc, hắncàng quan tâm đến chuyện tuyệt đối không để cho Hứa Nhạc thật sự biếnthành người Đế Quốc.

o0o

Dưới ánh sáng đèn pha quân dụngcực kỳ sáng ngời, đem toàn bộ phần cánh đồng hoang vu bên ngoài nhà giam quân sự xa xa toàn bộ chiếu rọi giống hệt như là ban ngày vậy. Đứng từbên phía nhà giam quân sự hoàn toàn có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnhcủa Hứa Nhạc đang ở trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng mà liều mạng phóngchạy như điên càng ngày càng xa. Tuy rằng hắn cũng chỉ có cặp chân huyết nhục bình thường mà thôi, nhưng mà hắn phóng chạy đi phảng phất so vớimấy đầu chiến đấu cơ trực thăng lên thẳng kia còn nhanh hơn một chút!

Trên các bức tường phía mặt Đông tiếp giáp với cánh rừng rậm bên ngoài tòanhà giam quân sự Khuynh Thành kia, vô số những gã tù phạm không ngừngđập cửa sổ hoan hô nhiệt liệt, nhìn theo cái tên gia hỏa kia càng ngàycàng rời xa. Có một vài gã tù phạm nào đó cởi cả quần áo trên ngườimình, giơ lên cao quá đầu không ngừng quơ loạn, không ngừng thét lớn,dùng phương thức phi thường đặc thù của chính mình mà cổ vũ cho cái têngia hỏa kia. Mấy gã ác đồ già nua tội ác chồng chất ngập trời kia, quảthật không chút nào quan tâm đến chuyện Hứa Nhạc là người Đế Quốc hay là người Liên Bang. Bọn họ chỉ quan tâm rằng, bên trong một đêm đầy tuyếtnày, cái tên gia hỏa kia có thể nào trở thành gã tù phạm đầu tiên tronglịch sử, có thể thành công đào thoát ra được khỏi nhà giam quân sựKhuynh Thành tuyệt đối sâm nghiêm này hay không?

Bên ngoài nhàgiam quân sự, bên trong tầng tuyết dày cách đó một quãng không xa, vàicon cảnh khuyển đã ngửi ra được mùi, dẫn dắt đám quân cảnh tìm ra đượcthi thể của bị cựu Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức, một vị học giả nổi tiếng đãtừng nổi tiếng toàn bộ Liên Bang. Mái tóc bạc trắng của vị Giáo sư lúcnày đã bị những đám tuyết lạnh lẽo vô cùng đông cứng lại, dính bệt vớinhau.

Bên trong một chỗ nào đó tại cầu thang từ tầng ba đi lêntầng bốn, vẫn như trước còn lưu lại một vài luồng khói mù mờ mịt, vịThánh Kiều Lôi kia, mãi vẫn luôn kiên trì cho rằng thân thể của mìnhđang được chiếu rọi bởi thánh quang, lúc này đã ngã rạp người bên dướichân của cầu thang. Cái bản kim loại nặng nề trong tay của hắn hiện tạiđang lật nghiêng ngay bên cạnh, trên thân thể của hắn dày đặc những lỗđạn khủng bố, vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi đầm đìa. Trên cái đầu trọc bóng loáng của hắn lúc này đã bị máu tươi vẽ loạn thành một đốngnhững hình ảnh phi thường quỷ dị. Mãi cho đến lúc chết, hắn vẫn không có cách nào xông lên được đến tầng thứ tư của tòa nhà.

Ở đâu đó tại tầng trệt, gã đầu lĩnh hải tặc không gian đã từng một thời tung hoànhkhắp cả vũ trụ, không ai bì nổi, lúc này đang nằm im bên trong vũng máutươi của chính mình, miệng há hốc, mắt trợn trừng. Bất luận là bên trong con mắt đã mù lòa, hay là bên trong con mắt vẫn còn hoàn hảo của hắn,cũng đã không nhìn thấy chút xíu nào quang mang sáng rọi của sinh mệnh.

Còn tại một góc khuất nào đó bên trong hành lang tầng một, một vị lão nhânthân thể còm nhom, lưng còng oặt xuống, bộ dáng cực kỳ nhát gan khiếpvía lùi sát vào góc tường, hai tay ôm chặt lấy đầu, cũng không biết cáicây lao bằng xương đã biến thành một màu vàng kia lúc này đã biến mấtđâu không thấy.

o0o

Một đêm đầy tuyết cực kỳ hỗn loạn cứ như vậy mà trôi qua, mặt trời ở hướng đằng Đông đã chậm rãi mọc lên.

Bên cạnh cái cánh đồng hoang vu rộng lớn kia, chính là một cái bán đảothuần một màu xanh biếc, mũi đảo chỉa thẳng ra phía mặt biển xanh thẳmxa xa. Trên đảo trồng toàn một loại thực vật tươi tốt, cùng với khôngkhí cuối thu tuyệt đối không chút phù hợp nào cả. Sinh cơ trên đảo nàyphi thường dạt dào, còn bên dưới vách đá của cái bán đảo này lại là mộtphiến đá ngầm cực kỳ sắc bén.

Phốc một tiếng nhàn nhạt vang lên.Hai chân của Hứa Nhạc lúc này đã giẫm lên trên phần đất đai cuối cùngcòn lại của cái bán đảo này, xa xa hơn nữa là một mảnh đá nham thạchcứng rắn, bước thêm vài bước nữa đã là vực thẳm hướng về phía bãi đángầm sắc bén bên dưới. Trên gương mặt gầy yếu của Hứa Nhạc lúc này đãhiện lên một vẻ đỏ ửng, bởi vì mỏi mệt đến cực độ. Thân thể hắn cũng đãrun rẩy một trận phi thường lợi hại, tựa hồ như là bất cứ lúc nào cũngcó thể ngã xuống vậy.

Ở sau lưng Hứa Nhạc một khoảng cách chừngbốn trăm thước, chính là Lý Cuồng Nhân, đồng dạng cũng đã là cực độ mỏimệt, thân thể gần như là lâm vào hỏng mất vậy. Sau khi hắn xác định rõràng đã một phen bức Hứa Nhạc lâm vào tử lộ, rốt cuộc mới thả lỏng lạimột chút, tốc độ giảm bớt lại, tiến về phía trước mặt Hứa Nhạc khoảngchừng hơn năm mươi mét mới dừng lại, dồn dập há hốc miệng tham lam hítthở nặng nề những luồng không khí ẩm ướt rin rít của nước biển thổi vào.

Ở trên bầu trời càng xa xôi hơn phía sau, lúc này mới chợt xuất hiệnnhững cái bóng mơ hồ của hơn chục chiếc Chiến đấu cơ trực thăng lênthẳng của Quân đội Liên Bang. Thanh âm cánh quạt trầm thấp gầm rú từđằng xa chậm rãi truyền đến, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc đã liền bịtiếng sóng biển đánh lên trên bãi đá ngầm phát ra hoàn toàn che lấp mất.

Điều này thật sự là phi thường khó tin, những đầu Chiến đấu cơ trực thănglên thẳng của Liên Bang, từ trước đến giờ vẫn luôn nổi danh với tính cơđộng cùng với tốc độ cực cao, không ngờ lại không có biện pháp nào chạythắng được hai chân không của Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân!

Thoáng chút ngừng lại nghỉ ngơi cùng với hồi phục, sau đó Hứa Nhạc chợt khẽnheo mắt lại, bên trong cặp mắt chợt xuất hiện một tia kiên nghị mạnhmẽ. Hắn kéo dài hai bàn chân đã cực kỳ nặng nề, phảng phất như là đeovào trong đó vài tấn cấu kiện Robot vậy, phi thường gian nan mà lại vẫnnhư cũ vô cùng nhanh chóng hướng về phía biển xa xa mà chạy tới. Hai bàn chân của hắn giẫm đạp lên mớ thực vật xanh rì của bán đảo xem lẫn những phiến đất đá cứng rắn, không hiểu là vì sao, hắn thế nhưng lại có vẻcàng ngày càng thoải mái hơn nhiều.

Ánh mắt của Lý Cuồng Nhân lúc nào cũng theo dõi chằm chằm theo bóng dáng của Hứa Nhạc, cũng không cóvội vàng đuổi theo, chỉ là bên trong ánh mắt chợt hiện lên một vẻ nghihoặc khó hiểu mãnh liệt. Không biết cái tên gia hỏa kia vì cái gì mà còn muốn tiếp tục chống đỡ trốn chết nữa đây? Trên mặt biển xa xa ngoài kia sớm đã bị Đội tuần tra duyên hải của Liên Bang khống chế hết rồi, anhcòn có thể chạy đến chỗ nào nữa cơ chứ?

Nhìn chằm chằm theo cáitên gia hỏa đang ở trên con đường mòn gập ghềnh tại bán đảo xanh rì, mặc dù cực kỳ gian nan nhưng vẫn phi thường nhanh chóng chạy tới, Lý CuồngNhân yên lặng suy nghĩ: Ngã xuống đi, chạy nhanh một chút rồi ngã xuốngđi! Nhưng mà Hứa Nhạc thủy chung vẫn chưa chịu ngã xuống, cho nên hắncũng chỉ đành tiếp tục nâng lên hai chân đã mỏi mệt rã rời của chínhmình, phóng chạy đuổi theo.

Phảng phất như là một hồi trốn chạycuối cùng của cuộc đời mình vậy, từ trong nhà giam quân sự Khuynh Thànhtràn đầy tuyệt vọng trốn chết đến bên cạnh bờ biển đồng dạng cũng trànngập tuyệt vọng, Hứa Nhạc chạy mãi cho đến sát bên cạnh bờ biển trànngập một mảnh đá ngầm vô cùng sắc bén, đột nhiên dừng cước bộ lại.

Hứa Nhạc khẽ chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Lý Cuồng Nhân chạy ở một khoảng khá xa phía sau, đột nhiên lên tiếng:

- Này!

Lý Phong nhìn thấy Hứa Nhạc đã dừng lại, lúc này cũng không thể chịu đựngnổi nữa, trực tiếp ngồi bệch xuống trên mớ đá vụn trơn nhẵn đưới mặtđất, không ngừng thở hổn hển, nói:

- Có chuyện gì?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Có hai chuyện tôi muốn nói cho cậu biết!

- Nói đi!

- Chuyện thứ nhất chính là, nếu như không có cái bờ biển chết tiệt này hỗ trợ, cậu căn bản không có khả năng đuổi kịp theo tôi được. Biết vìnguyên nhân gì không?

Lý Cuồng Nhân khẽ nhíu mày, hỏi:

- Vì cái gì?

Vẻ mặt Hứa Nhạc cực kỳ nghiêm túc, hồi đáp:

- Bởi vì thân thể cậu nặng hơn tôi! Chuyện thứ hai chính là…

Hứa Nhạc đột nhiên xoay người lại, nhìn xuống bờ đá với những cơn sóngcuồng bạo đập mạnh vào đống đá ngầm sắc bén bên dưới, nhẹ giọng nói:

- Các người rốt cuộc cũng không thể nào bắt được tôi!

Lý Cuồng Nhân chậm rãi nheo mắt lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằmtheo bóng dáng của Hứa Nhạc đang đứng bên trên bãi đá ngầm sắc bén, lớntiếng nói:

- Tự sát là hành vi của kẻ nhu nhược mà thôi!

Những luồng sóng biển hung mãnh không ngừng đập mạnh liên hồi về phía bãi đángầm bên dưới, tựa hồ như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ dưới sức mạnhcuồng bạo của nó vậy. Dưới ánh nắng mặc trời đỏ rực buổi bình minh chiếu rọi, tầng sóng biến tựa hồ như biến thành một bức tường trắng xóa vậy.

- Tảng đá vĩnh viễn không bao giờ tự sát!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề tămtắp trong miệng mình, phản xạ ra một chút ánh dương quang ấm áp, sau đóhắn trực tiếp xoay người nhảy thẳng xuống bãi đá ngầm sắc bén bên dưới.

Cái thân ảnh kia nháy mắt giống như là lao đầu vào bên trong cái bức tườngtrắng xóa nhìn qua như là phi thường cứng rắn bên dưới, dấn thân vàotrong biển rộng lạnh như băng đang phẫn nộ rít gào. Ngay sau đó hắn liền ra sức bơi loạn xuống sâu bên dưới, càng bơi càng sâu hơn, phảng phấtnhư là muốn bơi thẳng xuống tầng đáy biển sâu nhất vậy. Bản thân hắngiống như là đã quay về đến gia đình thuộc về chính bản thân mình, biếnthành một con cá chân chính tự do tự tại!