Giác Tế

Chương 4: H. Hôn môi



Ách Ất Nỗ rõ từng ngóc ngách trong rừng như lòng bàn tay, cho dù trong đêm cũng có thể bước đi như bay mang theo Mã Tu Mông đến sơn động ở phía Đông khu rừng.

Ánh trăng không cách nào rót vào bên trong sơn động, Mã Tu Mông bảo Ách Ất Nỗ thả nàng xuống, tự mình lần mò vào trong.

Một màu đen kịt thế này dù là thần thánh như Mã Tu Mông cũng phải chịu thua, nàng là vị thần thế hệ thứ hai sinh ra dưới ánh mặt trời, thật sự không cách nào ứng phó với màn đêm dày đặc, bèn dùng thần lực đốt lên một đóm lửa nhỏ mới có thể thấy rõ trạng huống bên trong sơn động.

Sơn động này khô ráo trống trải, có thể nói là một nơi rất tốt để trú ẩn, Mã Tu Mông nhóm lên một đống lửa dưới đất, lúc này mới phát hiện Ách Ất Nỗ theo sát phía sau nàng, đôi mắt nàng ấy nhìn chằm chằm ánh lửa bập bùng nhảy múa, có vẻ như không thích thứ kia cho lắm.

Mã Tu Mông chợt hiểu ra, liền kéo Ách Ất Nỗ ngồi kế bên đống lửa, Ách Ất Nỗ phát ra tiếng dã thú gầm gừ không vui, đồng thời cũng không cho Mã Tu Mông tới gần đống lửa.

"Không sao đâu mà." Mã Tu Mông nhẹ vỗ về lông tóc Ách Ất Nỗ, nhẹ giọng nói cho nàng: "Lửa có rất nhiều công dụng, có thể dùng chiếu sáng cũng có thể dùng sưởi ấm, còn có thể làm ra nhiều món ăn chín thơm ngon." Tuy rằng lửa nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều mặt tốt không thể thay thế.

Ách Ất Nỗ được Mã Tu Mông ôn nhu trấn an mới chịu ngồi bên đống lửa, nhưng nàng vẫn một hai đòi Mã Tu Mông phải ngồi lên đùi nàng, nàng như đứa trẻ mới lần đầu học hỏi, đưa mắt nhìn đống lửa vừa e ngại lại tò mò, thoáng duỗi tay ra xa, hơi ấm đột nhiên bay lên cũng làm nàng không thích.

Mã Tu Mông ngồi trên đùi Ách Ất Nỗ cho nàng thời gian tự mình trải nghiệm, nhìn thấy nàng chịu duỗi tay thử độ ấm của lửa, liền ngẩng đầu hôn lên cằm Ách Ất Nỗ như khen thưởng, thần linh không giống như con người, độ ấm của lửa sẽ không làm bọn họ bị thương, Ách Ất Nỗ chỉ cần thời gian làm quen mà thôi.

Nàng hôn khiến Ách Ất Nỗ dời lực chú ý, có vẻ như Ách Ất Nỗ không quá quen với việc hôn hít này, sờ sờ cằm mình, cái đuôi bất giác phe phẩy, dường như khá thích xúc cảm mềm mại kia, liền học theo hôn lên mặt Mã Tu Mông.

Mã Tu Mông có hơi bất ngờ, nhưng vẫn cười nói: "Ngươi thích hôn đúng không?"

"Gao ừm......" Ách Ất Nỗ lại hôn hôn nàng.

Khuôn mặt Mã Tu Mông bị Ách Ất Nỗ hôn vài cái, lúc này mới từ trong lòng nàng xoay người ngồi lên đùi nàng, Ách Ất Nỗ thò mặt qua muốn hôn nàng thêm nữa, lại bị Mã Tu Mông ôm khuôn mặt ngăn cản: "Ta cũng thích hôn."

"Ụm..." Ách Ất Nỗ chớp đôi mắt màu thủy lam nhìn Mã Tu Mông, cúi đầu chăm chú nhìn bộ dáng mê hoặc không rời được mắt, cho đến khi Mã Tu Mông dựa ngày càng gần, dùng môi bao trùm lên môi nàng......

Ban đầu Mã Tu Mông chỉ mút mút môi Ách Ất Nỗ, sau đó mới chậm rãi đưa lưỡi vào cái miệng ngoan ngoãn của Ách Ất Nỗ, cẩn thận ôn nhu liếm qua mỗi tấc khoang miệng của Tà thú, hưởng thụ ấm áp vây quanh một lúc liền muốn rời khỏi...

"Ưm!" Nháy mắt lưỡi Mã Tu Mông đã bị Ách Ất Nỗ đuổi theo, Tà thú vừa rồi vẫn không nhúc nhích lập tức đảo khách thành chủ, đã học xong cách hôn môi.

Nhưng nàng thô lỗ hơn Mã Tu Mông nhiều, vừa rồi Mã Tu Mông đưa lưỡi ôn nhu trong miệng làm nàng nhồn nhột nóng nảy vô cùng, lúc này chẳng những học xong mà còn biết áp dụng theo cách mình thích, gần như quét sạch khoang miệng mềm mại của Mã Tu Mông hết một lần, ghì chặt gáy nữ thần không cho nàng chạy thoát, hôn đến nỗi nước bọt tràn ra cả khóe miệng Mã Tu Mông trượt xuống.

Lưỡi Ách Ất Nỗ còn liếm hôn theo đường nước bọt chảy xuống, hôn lên cái cổ trắng ngần mềm mại và xương quai xanh của Mã Tu Mông, nàng vừa gấp rút lại thô lỗ, lưu lại rất nhiều dấu vết hồng hồng diễm diễm.

"Hưm a......" Mã Tu Mông có hơi đau, Ách Ất Nỗ càng ngày càng quá mức bắt đầu dùng răng cắn nàng, Mã Tu Mông liền nhẫn tâm đẩy nàng ra: "Không được thô lỗ như vậy." Nàng không tức giận, chỉ nghiêm túc nói cho Ách Ất Nỗ hiểu.

"Gàooo!" Ách Ất Nỗ bị đẩy ra rất chi là không vui, xem ra Mã Tu Mông thấy nàng quá phấn khích nên mới không cho nàng tiếp tục, Ách Ất Nỗ đứng dậy bồn chồn đi tới đi lui trong sơn động, tiếng guốc dưới đất vang lên lộc cà lộc cộc.

Thấy Mã Tu Mông vẫn không chịu thỏa hiệp, Ách Ất Nỗ nhìn thân thể mềm mại mỹ lệ khiến nàng vừa xao động lại có loại ảo giác như là đói khát, liền sờ sờ bụng mình rồi xông ra ngoài sơn động.

"Ách Ất Nỗ?" Mã Tu Mông đuổi tới ngoài sơn động, liền thấy Ách Ất Nỗ đã hóa thành nguyên hình ngưu thân sư diện phi nước đại vào trong khu rừng, trông tư thái kia hẳn là vào rừng săn bắt động vật to lớn lắm.

Quả nhiên chẳng bao lâu liền thấy Ách Ất Nỗ tha về một con chim hai đầu rất lớn, nàng cắn xé ra bộ phận ngon nhất đẩy cho Mã Tu Mông, còn mình thì chuẩn bị ăn phần còn lại của con chim hai đầu.

"Khoan đã." Mã Tu Mông bất đắc dĩ kêu nàng dừng lại, thay nàng mang chim hai đầu đi vặt lông rửa sạch, lúc này mới đặt lên đống lửa mà quay: "Sau này chúng ta chỉ ăn đồ chín thôi, ăn đồ sống sẽ kích thích tính hung hãn của ngươi."

Ách Ất Nỗ không trở lại hình người ngay, chỉ bò nằm phía sau Mã Tu Mông nhìn nàng bận rộn không ý kiến gì, lắc lắc lông tóc, nhân lúc Mã Tu Mông rắc gia vị lên đồ ăn trộm liếm sau gáy nàng.

Thấy Mã Tu Mông không cự tuyệt, Ách Ất Nỗ liền ngửi tới ngửi lui phía sau Mã Tu Mông, cái mũi sư to đùng đã ngửi tới trên kẽ mông Mã Tu Mông, nhớ tới Mã Tu Mông nói tìm được nơi ở sẽ cùng nàng lên giường hoan ái, liền có chút nóng nảy dùng chân đạp đạp xuống đất nhắc nhở nàng.

Mã Tu Mông thấy nàng nóng nảy liền hơi nhổm dậy, Ách Ất Nỗ lập tức vùi cái mũi sư vào khe hở nho nhỏ kia để cho Mã Tu Mông ngồi lên đầu nàng, sa y lục sắc sớm đã bị cái mũi to của Ách Ất Nỗ xốc lên khỏi eo, lúc này hoa môi hồng hào của Mã Tu Mông vừa hay dính sát vào mũi sư của Ách Ất Nỗ, đã mềm mại còn có hương khí đặc thù.

Cúi đầu chọc chọc cái mũi khịt tới khịt lui của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông nói: "Trâu ơi ta bảo trâu này, cơm xong uống nước lên giường với ta."

"Ụm ụm..." Ách Ất Nỗ hừ hai tiếng, mũi to tham lam ngửi hương vị của Mã Tu Mông, cái mũi phì phò chẳng mấy đã làm hoa đế mẫn cảm của Mã Tu Mông hơi dựng thẳng, cạ vào chóp mũi nhồn nhột.

Cảm giác được hơi thở Ách Ất Nỗ ngày càng mạnh hơn, Mã Tu Mông vội nhảy xuống từ trên đầu nàng, Ách Ất Nỗ há cái miệng rộng ngậm lấy một cái chân trắng nõn của Mã Tu Mông, bị Mã Tu Mông véo mặt véo mày.

"Đừng đùa nữa, ha ha xem thử có thích không?" Mã Tu Mông đưa đồ ăn chín tới bên miệng Ách Ất Nỗ cho nàng ngửi ngửi.

Ách Ất Nỗ khá thích hương vị của đồ ăn chín, ăn cả con chim hai đầu ngon lành không thèm nhả xương, cuối cùng còn thỏa mãn liếm tay Mã Tu Mông.

(Vị ngon trên từng ngón tay 👌)

Mã Tu Mông vui mừng sờ sờ nàng, nghĩ rằng dạy Ách Ất Nỗ học ăn chín cũng không phải chuyện gì khó, Ách Ất Nỗ thích đến độ đè nàng ra đất liếm miệng, mãi đến khi Mã Tu Mông nhắc nhở nàng nên kê một cái giường mới chịu đứng dậy.