Giác Tế

Chương 1: Mỹ Nhân Ngưu



Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ có một bộ lạc kính sợ tự nhiên, bọn họ sống dựa núi gần sông và biết hợp tác cùng dã thú, bọn họ là một dòng dõi rất cổ xưa, cho đến nay khắp các đại lục đều có hậu duệ của bộ lạc này và tập tục của bọn họ cũng đã được truyền lưu, một chiếc sừng trâu lớn màu đen chính là biểu tượng của dòng dõi ấy, có khi, sừng trâu cũng sẽ dùng hình tượng kim sắc xuất hiện trên thần đàn, mà nguồn gốc của tập tục truyền thống này đã là một truyền thuyết rất xa xưa.

Không có tài liệu, không có ghi chép, không có bia đá, chỉ có một vị lão giả dùng âm điệu lão hủ kể lại câu chuyện xưa về con người và các vị thần đã cùng tồn tại như thế nào.

Tương truyền rằng khi thế gian còn chưa có lịch pháp viễn cổ, khi đó đại lục rộng lớn vô biên chẳng qua chỉ là một đỉnh núi nhỏ nhô lên từ mặt biển, phía trên có một vùng đất bằng, một mảnh rừng rậm và một con sông.

Lúc này nữ thần thế gian Ngải Thư Đặc xuất hiện, nàng lê bước ngọc vào sông tẩy đi bùn sa nơi đáy biển, sự mỹ mạo của nàng khiến Thần Nắng tâm động không thôi, liền đẩy từng lớp mây đen ra trộm nhìn xuống dòng sông nọ, một chùm tia sáng liền chiếu rọi lên thân thể trần trụi mỹ lệ của Ngải Thư Đặc, từ đó lại sinh ra ba nữ thần.

Ảnh ngược của Ngải Thư Đặc trong nước trở thành Thần Nước Bá Thúc Ti, mà bọt nước bắn lên lại trở thành vị thần chưởng quản dông tố, Thần Sấm Nạp Tạp.

Khi nàng đứng dậy khỏi con sông, một giọt mồ hôi từ ngực Ngải Thư Đặc chậm rãi chảy xuôi, nhỏ giọt lên vùng đất khô cằn, mọc ra một ngọn lúa mầm nho nhỏ, thế là vị nữ thần cuối cùng, nữ thần tự nhiên Mã Tu Mông cũng ra đời.

Khác với hai vị tỷ tỷ, nữ thần Mã Tu Mông chỉ một lòng chuyên tâm với mảnh đất bằng nho nhỏ của nàng, nàng dạy nhân loại gieo trồng, dạy bọn họ xây nhà dệt vải, kể cho bọn họ nghe chuyện xưa về các vị thần, trăm năm quang cảnh qua đi, vùng đất bằng đã phồn vinh một cõi, đồng ruộng dê bò nhà cửa tạo thành xóm làng hoà thuận vui vẻ, ấy chính là tâm huyết của Mã Tu Mông, bộ lạc nọ cũng dựng lên điện nữ thần, thờ phụng tranh và tượng của Ngải Thư Đặc, Bá Thúc Ti, Nạp Tạp và Mã Tu Mông.

Bộ lạc biết, nữ thần Thế Gian ban cho bọn họ đất đai, Thần Nước ban cho bọn họ nguồn nước dồi dào, Thần Sấm ban mưa cho bọn họ mùa màng tốt tươi, và nữ thần Tự Nhiên thì ban cho bọn họ sự sinh sôi nảy nở.

Chỉ có rừng rậm ngoài vùng đất bằng là nơi tuyệt đối không thể đặt chân, trong rừng có một con dã thú, hai mắt dã thú trắng dã cắn nuốt thịt tươi, ăn sạch tất thảy những kẻ xâm nhập địa bàn của nó, là nơi nguy hiểm vô cùng.

Thứ mà tà thú Ách Ất Nỗ mang đến cho bọn họ chính là cái chết và sự sợ hãi.

Theo thời gian dần trôi, đại lục dần dâng lên khỏi mặt biển, đất bằng vẫn luôn ở trung tâm đại lục, mà vùng đất dâng lên đều thành rừng rậm bị dã thú chiếm giữ cho riêng mình, địa bàn chiếm được càng nhiều dã thú càng trở nên tham lam, bắt đầu tơ tưởng vùng đất phì nhiêu ở trung tâm đại lục.

Vùng đất bằng mấy năm liền bị dã thú xâm chiếm bờ cõi, thôn xóm nhân loại cực chẳng đã mới đến điện nữ thần khẩn cầu nữ thần của bọn họ, hy vọng nữ thần có thể mang đến cho bọn họ cuộc sống yên ấm hoà bình hơn.

Lúc này Mã Tu Mông nhìn thấy nhân loại khổ đau mà chạnh lòng, bèn đến gặp mẫu thân Ngải Thư Đặc cầu xin: "Vùng đất của nhân loại đã bị dã thú xâm chiếm, con nguyện đi trước diệt trừ dã thú."

Nhưng Ngải Thư Đặc lại nói với nàng: "Con dã thú kia chính là Ách Ất Nỗ - tỷ muội sinh đôi của Thần Nắng, trời sinh nó không có con ngươi không biết được nhân tính, nhưng trời cũng sinh cho nó thần lực mà con chẳng thể giết được."

Nói xong nàng dùng một tay che khuôn mặt lại, lấy một con mắt xuống, giao cho Mã Tu Mông nói: "Con hãy gắn con mắt này vào giữa mày Ách Ất Nỗ, như thế nó sẽ có được khả năng học hỏi."

Mã Tu Mông nghe vậy liền nhận lấy con mắt, phi thân hạ xuống thế gian.

Lúc này nàng đi ngang qua con sông, vừa lúc Thần Nước từ trong rừng rậm ào ào chảy ra, cũng mang theo tin tức từ trong rừng, nàng nói với muội muội: "Ách Ất Nỗ sẽ chỉ hoạt động vào ban đêm, ngàn vạn đừng để con ngươi màu trắng của nàng nhìn thấy, nàng sẽ đi theo con mồi."

Mã Tu Mông gật đầu đi vào rừng rậm, liệu rằng trước khi đêm xuống sẽ đến chỗ nghỉ của Ách Ất Nỗ, gắn mắt lên giữa mày nàng.

Thần Nắng lại cho rằng Mã Tu Mông mưu toan thương tổn người em sinh đôi của mình, liền làm cho mặt trời xuống núi sớm hơn, sắc trời đột nhiên trở tối, mắt Ách Ất Nỗ có thể nhìn xuyên đêm đen, ban đêm rừng rậm đều nằm trong tầm mắt của nàng.

Nàng thấy một nữ thần đi vào địa bàn của mình, Ách Ất Nỗ giũ giũ bộ lông trên người, nhằm hướng kẻ xâm lấn chạy đi.

Biến cố này làm Mã Tu Mông trở tay không kịp, nàng lang thang vô định trong khu rừng, cũng dần cảm giác được hiểm nguy, vừa quay đầu lại, Ách Ất Nỗ đã leo lên một tảng đá to từ trên cao nhìn xuống nàng, hai tròng mắt trắng dã không có con ngươi, chỉ có tơ máu tham lam và giết chóc.

Thấy thế, Mã Tu Mông biết mình không đường thối lui, liền ngậm mắt vào trong miệng, lại cởi đi lụa mỏng trên người, lộ ra thân mình mềm mại sáng tỏ.

Ách Ất Nỗ sẽ đuổi theo con mồi của nàng, Mã Tu Mông biết dù mình có trốn lên trời hay chạy xuống đất đều không tránh khỏi nạn tai, chỉ có thể lấy thân tương hiến, dùng chính thân thể mình mê hoặc tâm trí Ách Ất Nỗ.

Thân thể trần trụi của nàng đón nhận ánh mắt Ách Ất Nỗ, một cặp ti hồng nhạt nhìn qua thuần khiết không tì vết, nàng chầm chậm tới gần một chút, trên mặt mang theo mị thái muốn cùng tìm hoan, khẽ chớp mắt ánh mắt lưu chuyển, lại nhảy lên một dâm vũ trần trụi câu dẫn Tà thú.

Tà thú ngửi ngửi hương thơm trên người Mã Tu Mông, hơi thở giết chóc tức khắc tan biến không ít, càng mang theo rất nhiều tò mò, một con dã thú ở trong rừng rậm mấy trăm năm như nàng lần đầu nhìn thấy một điều gì đó ngoài sự sợ hãi.

Nàng chầm chậm bước ra khỏi bóng đêm, lộ ra vẻ đẹp không thua kém bất kỳ nữ thần nào, da thịt trắng trẻo như ánh trăng, hai sừng trâu màu đen trên đầu vươn ra hai bên trái phải, thân trên là thân mình nữ nhân nhưng sau lưng là bờm lông thật dài, hai chân lại là một đôi móng guốc cường tráng, một cái đuôi trâu phất phơ như roi và một mái tóc dài đen nhánh như quyện vào màn đêm.

Đây là lần đầu Mã Tu Mông tiếp cận nhìn rõ Tà thú, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ cùng đôi guốc cường tráng lại tim đập không thôi, vẫn không ngừng động tác tiếp tục múa lượn vòng câu nhân, khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, đều cẩn thận lại vô pháp cự tuyệt mị lực của đối phương.

Cho đến khi ngón tay mềm mại của Mã Tu Mông khẽ chạm vào bờm lông Ách Ất Nỗ, Ách Ất Nỗ bỗng phát ra một tiếng gầm nhẹ như bị đột kích.

Mã Tu Mông hoảng sợ, sau đó rụt tay về, nhưng rõ ràng Ách Ất Nỗ không có ý định tấn công nàng, chỉ không ngừng đạp đạp móng guốc dưới chân, giẫm nát cỏ cây đất đá dưới đất, phì phò hơi thở cực nóng, đuôi trâu vung lên quất tảng đá lớn phía sau vỡ làm đôi.

Nuốt nuốt nước miếng, Mã Tu Mông biết muốn câu dẫn Tà thú chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy, cho nên nàng đưa lưng về phía Ách Ất Nỗ giao lưng cho nàng ấy, giao bờ lưng không chút phòng bị cho dã thú nhằm thể hiện sự tín nhiệm và thần phục, ngay sau đó nàng chậm rãi ghé vào mặt đất, cái mông nhổng cao lộ ra nơi bí ẩn khiến người mơ màng giữa hai chân, lắc mông vặn eo trước mặt Ách Ất Nỗ.

Khi nàng quay đầu lại, đôi ngươi ướt át kia lộ ra khát vọng dâm đãng muốn bị chinh phục, tự mình banh đôi môi thịt hồng hào mềm mại, lộ ra hoa huyệt mỹ lệ của nàng.

"Ưm ưm ưm......" Mã Tu Mông còn ngậm mắt không cách nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng hừ nhẹ hướng dẫn Tà thú.

Rừng rậm vang lên một tiếng Tà thú gầm nhẹ, Ách Ất Nỗ tuân theo bản năng nhào tới, đè thân thể xinh đẹp của Mã Tu Mông dưới thân, tà thần thô lỗ muốn chiếm giữ nữ thần cho riêng mình.