Giả Yêu Làm Thật

Chương 207: Nhắc tới ba chữ “Tống Cẩm Trác”, tôi liền cưỡng bức em



Tiểu Chu bị dọa đến mức đứng bất động tại chỗ.

Dù sao cũng là La Văn Anh bảo cô mang ra ngoài, tính tình La Văn Anh nhưthế nào cô cũng hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, cô làm saokhông hiểu được chân lý này?

Tiểu Chu nức nở không dám đi lên, La Văn Anh đưa tay ấn ấn đôi mắt, lúc mở mắt ra thấy cô còn đứng đó, liềnnói: “Muốn anh ta xuống đây bắt em sao?”

“Eve…” Giọng nói tiểu Chu nức nở: “Có khi nào lão đại sa thải em không?”

La Văn Anh cũng không an ủi cô, nói thật: “Tám mươi, chín mươi phần trăm,thương thế hiện tại trên người em, anh ta đã rất vất vả mang em từ đồncảnh sát về, Tiểu Chu, chuyện cần lo lắng của em bây giờ là chuyện nàycó bị ghi vào hồ sơ không, công việc thì có thể tìm lại, nhưng nếu cóvết nhơ này trong hồ sơ, liệu có công ty nào dám tuyển dụng em nữa haykhông?”

Tiểu Chu đưa tay lên che mặt khóc, La Văn Anh nhìn cô,giọng nói cũng không cứng ngắc như trước: “Hiện tại em khóc thì có íchlợi gì? Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, thì mọi người đừng đilàm nữa.”

Tiểu Chu cắn chặt môi, đưa mắt nhìn La Văn Anh: “Eve, chị nói với anh ấy giúp em đi.”

“Không phải em với Tạ Nam có quan hệ rất tốt sao?”

“Tạ Nam cũng giúp em, nhưng nhiều người thì càng có thêm nhiều cơ hội.”

La Văn Anh thở dài, đưa mắt nhìn Tiểu Chu, không biết làm như thế nào:“Nếu đổi lại là em, em có chịu không? Một khi ký được hợp đồng này, tiền thưởng sẽ thuộc về phòng chúng ta, chỉ bồi rượu làm lành một chút thôi, em nên suy nghĩ lại đi.”

“Eve, Tạ Nam là người tốt, bình thường cô ấy…”

La Văn Anh ngắt lời cô: “Chị không có hứng thú với Tạ Nam, nếu em vẫn giữthái độ như thế này, cũng đừng đi làm nữa, mau thu dọn đồ đạc đi.”

Tiểu Chu nghe La Văn Anh nói thẳng, nước mắt giấu trong hốc mắt không nhịnđược nữa trào ra, La Văn Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giọng điệunhẹ bớt: “Đi thôi, chị đi với em, khi em nói không được, chị sẽ nóigiúp, chỉ như vậy thôi.”

Tiểu Chu vừa nghe vậy càng khóc dữ hơn,lúc mới phỏng vấn để vào Hào Khôn thật không dễ dàng, bây giờ nếu bịđuổi việc mà còn ghi vào hồ sơ, cô thấy tương lai phía trước của mìnhthật mờ mịt.

“Eve.” Tiểu Chu đi theo La Văn Anh ra ngoài: “Em rất vui vì chị đi với em, từ trước tới giờ em đều coi chị là thầy của mình, em còn có rất nhiều thứ chưa học được, về sau sợ không còn cơ hội nữarồi…”

La Văn Anh cũng không quay đầu lại: “Em nịnh chị sao?”

“Không phải, em nói thật đó.”

La Văn Anh bước nhanh về phía trước, cô hiểu rõ tính cách của Minh Tranh,hiện giờ anh đang nổi nóng, cũng thật khó mà nhượng bộ. La Văn Anh đitới trước phòng làm việc của Minh Tranh, cũng không gõ cửa, trực tiếpđẩy cửa vào. Bên tai truyền đến tiếng khóc, cô đưa mắt nhìn, liền thấyTạ Nam đang khóc thảm thiết trên sô pha. Trên mặt Tạ Nam sưng vù, trêncổ còn có vết thương, xem ra đã bị dọa không ít rồi. Minh Tranh tựa vàocửa sổ sát đất, giống như không nghe thấy tiếng khóc, La Văn Anh đưa mắt ra ám hiệu cho Tiểu Chu, Tiểu Chu liền bước lên, La Văn Anh tự ý kéoghế ra rồi ngồi xuống.

Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người La Văn Anh: “Em còn chưa khỏi bệnh, tới đây làm gì?”

“Tôi muốn tới hỏi anh định xử lý việc này như thế nào?”

Lửa giận của Minh Tranh lại bốc lên lần nữa, đưa tay quơ lấy tài liệu trênbàn ném đi, La Văn Anh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái gì bayqua, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, tập tài liệu bị ném tớichân Tiểu Chu, làm cho Tiểu Chu và Tạ Nam sợ tới mức không dám lêntiếng.

“Lá gan các cô lớn thật, đã đi ra ngoài còn đả thươngngười khác, đã có can đảm này, cũng đừng mong có kết quả tốt.” MinhTranh giận tới mức không kìm được, sợ rằng đây là vụ đầu tiên mà HàoKhôn gặp phải, nói ra không bị người ta cười tới rụng răng mới là lạ.

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi.” Tạ Nam ôm chặt hai cánh tay, nức nở nói: “Nếukhông phải tại vì tôi muốn giúp Julie nên mới xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi.”

Tiểu Chu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: “ Lão đại, lỗi tại tôi.”

Minh Tranh ngồi vào ghế, La Văn Anh đã sớm dự đoán được tình huống sẽ xảy ra như thế này, Tạ Nam khóc càng lợi hại hơn, Minh Tranh buồn bực phẩytay: “Đi ra ngoài hết cho tôi.” Rồi sau đó cầm điện thoại lên, bấm sốnội bộ: “ Gọi giám đốc nhân sự lên đây.”

Tiểu Chu và Tạ Nam nghe được, đương nhiên biết ý của Minh Tranh đó là sa thải các cô.

Tim Tiểu Chu đập loạn nhịp, Tạ Nam thì phản ứng tốt hơn: “Tổng giám đốc,đều là lỗi của một mình tôi, xin anh đừng sa thải Tiểu Chu”

La Văn Anh nhìn tài liệu trên bàn.

Cô đã sớm biết Tạ Nam là người không đơn giản, một khi Minh Tranh đã quyết định là không ai có thể thay đổi được, Tạ Nam làm như vậy cũng không có ích gì, nhưng vẫn có thể làm cho Tiểu Chu ghi nhớ phần ân tình này,đương nhiên, nếu như hai người về sau mỗi người một ngả thì không nóilàm gì, còn nếu như được giữ lại Hào Khôn, sợ rằng Tiểu Chu đã cảm độngđến rơi nước mắt đối với Tạ Nam, chỉ đâu đánh đó.

La Văn Anhnhếch môi cười lạnh, thời đại bây giờ liệu có ai đối xử thật tâm vớinhau, cô đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tính cách cũng đã thay đổi. Nhưng, đương nhiên là cô có biện pháp.

Qua làn nước mắt,Tiểu Chu nhìn Tạ Nam, muốn mở miệng nói thì La Văn Anh lên tiếng: “Không ký được hợp đồng, lại đả thương người khác, nói gì thì nói chúng ta vẫn phải cho đối tác một câu trả lời thỏa đáng, bằng không nó sẽ là một vết nhơ khó xóa của Hào Khôn, tuy rằng là lỗi của Tạ Nam và Tiểu Chu, nhưng hai người là nhân viên của Hào Khôn, việc này chúng ta nhất định phảicó người gánh chịu.”

Mihn Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn sang TiểuChu và Tạ Nam. Hai người nín thở, Tạ Nam không dám tùy tiện mở miệng. La Văn Anh cười cười, nói tiếp: “ Kỳ thật chuyện này cũng không phải quákhó, anh có muốn nghe ý kiến của tôi một chút không?”

Minh Tranhra hiệu cho cô nói tiếp, La Văn Anh đưa lưng về phía Tiểu Chu và Tạ Nam, cô chậm rãi mở miệng: “ Như lời Tạ Nam vừa nói, nếu không phải cô ấy ra tay trước, chuyện cũng sẽ không đến mức này, cho nên ai làm người đógánh, sa thải Tạ Nam, về phần Tiểu Chu, kỷ luật, trừ vào tiền lương vàtiền thưởng của cô ấy.”

Lời vừa nói ra, Tạ Nam giật mình, TiểuChu vẫn không nói được lời nào, cô cho rằng chuyện đã tới nước này, LaVăn Anh nhất định sẽ không nói giúp cô, không nghĩ tới La Văn Anh lạiđứng ra nói Tạ Nam.

Minh Tranh nhìn cô chằm chằm không nói gì, Tiểu Chu lại ngại ngùng mở miệng: “Eve, kỳ thật, Tạ Nam…”

“Tiểu Chu, tôi nói hết rồi, cô còn muốn nói gì nữa?” La Văn Anh lên tiếng cắt ngang, đưa mắt nhìn Minh Tranh: “ Chuyện của công ty khi nào cần phiềntới thư ký, đây là việc không phải ai cũng làm được, hiện tại đi tìm lýdo, chẳng lẽ Tạ Nam không làm gì sai sao?”

Minh Tranh đưa mắtnhìn Tạ Nam, rồi nhìn Tiểu Chu: “Hiện tại cho các cô một lựa chọn, mộtlà cả hai cùng đi, hai là một ở lại, một đi.”

Cái này, không phải ai cũng dám nói bừa, dù sao để được vào làm trong Hào Khôn là một điềukhông dễ dàng, huống chi còn liên quan tới tương lai sau này?

LaVăn Anh ngồi trên ghế xoay xoay, đưa lưng về phía hai người, lời này nói cho Tiểu Chu cùng Tạ Nam nghe, đồng thời cũng nói với Minh Tranh: “Tiểu Chu đi theo tôi mấy năm nay, được tôi đào tạo, thật vất vả mới thànhthục, tôi cũng không muốn tìm người mới.”

Trong lời nói của cô, ý tứ muốn bảo vệ Tiểu Chu.

Tạ Nam lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến chuyện lớn như vậy, người ra tay cũng làTiểu Chu, nhưng xem ý tứ bây giờ của La Văn Anh, rõ ràng là bảo vệ TiểuChu. Minh Tranh đưa mắt nhìn Tạ Nam, Tạ Nam ngồi đó khóc như mưa, MinhTranh đưa mắt nhìn La Văn Anh: “Xử lý chuyện như vậy, có thể làm cho mọi người phục không?”

“Tại sao lại không thể?” La Văn Anh nói ra điều đương nhiên: “Đó là sự thật.”

“Quản lý La…” Tạ Nam cố nén tiếng nấc: “Lúc ấy tôi bị bắt vào phòng, thiếuchút nữa bị cưỡng bức, công ty chẳng những không bồi thường mà còn sathải tôi, chuyện như vậy thật không thỏa đáng.”

La Văn Anh đứnglên, đi tới đối diện Tạ Nam: “Vừa rồi không phải cô nói đều là lỗi tạicô sao? Giờ này lại kêu là oan uổng, Tạ Nam, trong công ty nhất địnhphải có một người gánh trách nhiệm, theo cô, thì như thế nào mới thỏađáng?”

Tạ Nam cắn môi, đưa mắt nhìn Tiểu Chu.

Gương mặtTiểu Chu đỏ bừng, tựa như đang quyết định chuyện gì rất quan trọng, cầncô phải chịu trách nhiệm, nhưng lời đến miệng vẫn không nói được, mộtmặt bởi vì La Văn Anh, một mặt khác là hoàn cảnh của cô. Cô còn phải lolắng cho gia đình, đi theo La Văn Anh kiếm được một chút tiền thưởng,nếu như bị sa thải khỏi Hào Khôn, về sau biết phải làm như thế nào?

Nước mắt Tạ Năm rơi lã chã, Minh Tranh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó,nhìn La Văn Anh chằm chằm, một khi cô đã muốn ép người khác vào ngõ cụt, thì họ cũng đừng mong mà trở ra ngoài.

“Tổng giám đốc…” Tạ Namnhìn Minh Tranh: “ Thời gian tôi tới công ty chưa lâu, nhưng tốt xấu gìcũng làm việc rất nghiêm túc, nếu anh muốn sa thải tôi, cần cho tôi mộtlý do chính đáng.”

“Tạ Nam, cô muốn chịu trách nhiệm hay muốn chính cô tự nói chuyện này ra ngoài?”

Tạ Nam cố nén tiếng khóc: “Quản lý La, tôi nói cho cô biết, tôi biết quanhệ của cô và Julie, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu như cô rơi vàotrường hợp giống như tôi, thì cô sẽ làm như thế nào?”

“Được.” La Văn Anh ngồi lại chỗ ngồi của cô: “Cô nói cho tôi biết, giữa cô và Tiểu Chu, Hào Khôn cần phải giữ lại ai?”

Sắc mặt Tạ Nam khẽ biến đổi, giọng nói nhẹ hơn, không còn hùng hồn nhưtrước nữa: “Tôi hi vọng công ty có thể xử lý công bằng, chí ít, đảthương người khác cũng không phải là tôi, tại sao lại bắt tôi gánh lấycái tội danh này?”

Tiểu Chu giật mình, dù sao khi rơi vào trường hợp này ai cũng muốn bảo vệ mình, cô cắn môi, toàn thân vô lực.

Hai tay khoanh trước ngực La Văn Anh, thấy Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn cô.“Eve, lão đại, đả thương người chính là tôi, tôi cam tâm chịu phạt, công ty cứ trừ tiền lương và tiền thưởng của tôi, tôi bồi thường toàn bộtiền thuốc men, sa thải tôi, nhưng tôi hi vọng đừng ghi chuyện này vàohồ sơ của tôi, có được không?”

Minh Tanh để ngón trỏ nơi khóe miệng, liếc mắt nhìn La Văn Anh, phất tay với hai người: “ Các cô ra ngoài trước đi.”

Ta Nam đứng dậy trước, Tiểu Chu muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng vẫnkhông thốt ra được. Tiểu Chu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, Tạ Nam đi tới bàn thư ký, thấy Tiểu Chu đi tới, cũng không nói gì úp mặt xuống bàn.

La Văn Anh thấy hai người đã rời đi, lúc này mới đưa mắt nhìn Minh Tranh: “Anh định xử chuyện này như thế nào?”

Minh Tranh giống như người vô tội: “Anh như thế nào?”

La Văn Anh xòe hai tay ra: “Tối hôm qua tự anh chạy tới đồn cảnh sát, chắc hẳn chuyện này đã được giải quyết gọn gàng, anh cũng biết nhất định tôi sẽ đứng về phía Tiểu Chu, nhiều năm làm việc cùng nhau như thế, khôngcó cô ấy tôi cũng không thể làm được. Về phần Tạ Nam, anh càng không thể sa thải cô ấy ngay lúc này, không biết mục đích tối hôm qua của cô talà gì, nhưng trong mắt người ngoài, nếu như đem cô ta khai trừ khỏi HàoKhôn, phía dưới nhất định có người không đồng tình, về sau còn ai dámcống hiến hết sức lực cho Hào Khôn?”

Minh Tranh nhíu mày, vỗ tay: “Người hiểu anh nhất chỉ có em.”

La Văn Anh không cho là đúng, chờ anh nói tiếp, Minh Tranh cầm lấy ly càphê trên bàn hớp một ngụm, lúc nãy xem náo nhiệt, cà phê đã lạnh, anhkhẽ mím môi mỏng lại, mở miệng nói: “Em rất tốt, nhưng ở trước mặt TạNam lại cố tình làm người xấu, nhưng cô ấy còn đang trong thời gian thửviệc, đến lúc đó muốn giữ hay không thì cũng tùy em, nhưng ít ra chúngta cũng biết được bản tính Tạ Nam, còn Tiểu Chu, về sau nhất định sẽcàng thêm trung thành với em, mà em luôn coi trọng Tiểu Chu, lúc này ramặt nói giúp cô ấy, sợ rằng phần ân tình này cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời.”

La Văn Anh nhìn xuyên tới gò má của Minh Tranh, lấy bối cảnh sau lưng anhlàm nền: “Quyền quyết định về Tạ Nam nằm trên tay anh, có quan hệ gì tới tôi?”

“Em muốn giữ, anh liền giữ, em không muốn, thì để cô ta đi.” Minh Tranh nhìn La Văn Anh chằm chằm, giọng nói nghiêm túc.

Tay cô để trên mặt bàn, gõ nhẹ vài cái: “Chuyện tối hôm qua, nếu chúng tanói cho qua, đối phương cũng không dám theo tới cùng, dù sao đó cũng làhành vi cá nhân, không đại diện cho công ty, chuyện giải quyết hậu quảđể tôi làm, coi như lưu lại chút tâm ý cho Tiểu Chu.”

Minh Tranh không chút do dự mà cự tuyệt: “Không được, chuyện này dừng tại đây, em đùng nhúng tay vào.”

“Anh sợ người ta ăn tôi sao?”

Minh Tranh đứng lên, hai tay chống ở mép bàn, hướng nửa người trên tới trước mặt La Văn Anh: “Cho người khác ăn không bằng giữ lại cho một mình anhăn.”

La Văn Anh cười lạnh, đứng lên đối diện cùng Minh Tranh: “Người phía ngoài, tùy tôi xử lý phải không?”

Minh Tranh gật đầu.

“Được, dù sao cũng trong thời gian thử việc, chờ cho chuyện này lắng đi, anhtìm một cơ hội sa thải cô ấy đi.” La Văn Anh cũng không muốn giữ lại một người như vậy tại Hào Khôn.

“Kỳ thật có lúc Tạ Nam cũng rất tốt, chí ít mỗi bữa sáng có thể mang cho anh một cốc sữa, sinh bệnh còn cóngười mua thuốc hay đưa anh đi bệnh viện, so với các thư ký trước thậttốt.”

Sắc mặt La Văn Anh lạnh lẽo, không nhìn anh nữa: “Được, dù sao cũng do anh quyết định.” Nói xong, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.