Giá Như Người Anh Yêu Là Em

Chương 7: Bữa cơm thân mật



“ Nói gì thì nói nhưng anh ấy cũng làchồng em, anh không tán thành việc này đâu! Anh chỉ muốn mình em làchị-dâu-duy-nhất của anh thôi!” Khải rất thích người chị dâu này, quảthực cậu không muốn bất cứ một con hồ li nào khác thản nhiên bước vàonhà họ Vương ngoài nó.

“ Xin anh đấy, em không muốn làm gìcả, cũng không muốn dính líu vào chuyện này. Yêu đương ai là quyền củahắn, mà anh cũng thấy thấy đấy, cuộc sống của em giờ đây rất tốt. Hà cớgì em lại dỗi hơi đi xen vào chuyện của anh ta.” Yêu đơn phương là mộtviệc mệt mỏi và đau khổ đến nhường nào sao mà nó không biết được chứ?!Nó tình nguyện giữ khoảng cách với hắn, cũng không muốn bị hắn chen chân vào cuộc sống đang ổn định của mình.

Vì không muốn tiếp tục đề tài đau đầu nhức óc này nữa nên nó tìm cách đánh trống lảng, để ýtrong túi hắn có vật sáng gì lấp lánh lộ ra ngoài, nó trêu “ Đồ để tặngnàng sao?”

“ Không , đồ của cô ấy , là vậtgiúp anh có thể tiến gần đến việc đánh cắp tình yêu cô ấy” Khải lôi sợidây chuyền ra từ trong túi áo ra, đưa lên. Nó nhìn sợi dây chuyền ,không hiểu sao cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bèn hỏi mượn “ Cho em mượnxem thử được không ?”

“Ok baby!” Khải sảngkhoái đồng ý rồi đưa dây chuyền cho nó. Nó mở vôi mặt trái tim ra, đậpngay vào mắt nó là hai hình ảnh non nớt của hai đứa trẻ, cô bé có lẽ mới 15 tuổi khiến nó ngỡ ngàng. Trong ảnh, một người con trai với khuôn mặt xinh xắn, nụ cười tươi rói ánh lên vẻ hạnh phúc, đặc biệt là đôi mắtmàu trà trong veo với cái nhìn tràn đầy tình yêu thương và sự ấm áp kianhư chứa đựng cả một bầu trời đẹp đẽ. Hình ảnh người con trai này đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của nó, thế nhưng bây giờ nó mới được nhìnanh rõ ràng đến như vậy. Nhìn lại bên cạnh anh là hình ảnh của nó, nóđang làm một động tác mà chính mình không tưởng, kiễng chân lên hôn máanh.

Nó nheo mắt nhìn vào trong ảnh. Thấy nó cứ thất thần nhìn sợi dây chuyền, Khải lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của nó.

“Nó rất đẹp phải không? Anh cũng xem ảnh rồi,cô gái kia đúng thật là táo bạo. Nhưng mà nhìn cô gái kia có nét giống em đấy!”

“Đó chính là em” Nó sảng khoái thừa nhận. Yêu anh là niềm tự hào và hạnhphúc của đời nó, sao nó phải giấu chứ. Rồi nó quay ra Khải, cười nói:“Đây là sợi dây chuyền của em, là em đưa nhỏ bạn em cầm hộ. Thì ra anhchính là hung thủ đã khủng bố điện thoại nó nha, rốt cuộc là anh có ý gì với nó?”

“Thì ra cô ấy là bạn của em. Sợi dây chuyền này là của em, sao cô ấy nổi sùng dữ vậy?” Khải thắc mắc.

“Em không biết, thế nhưng em có thể giúp anh làm quen với nó. Còn bây giờcó thể trả sợi dây chuyền cho em không?” Nó cười nhìn Khải, cậu ta không ngần ngại đưa sợi dây cho nó, dù gì thì vật hoàn chủ cũ cũng đúng thôi.

Ngồi nói chuyện với nó một lúc nữa rồi khải chào tạm biệt nó để về. Nó thìlàm nốt công việc là thực hiện lời hứa của mình, gọi điện hỏi xin QuỳnhChi một buổi hẹn, sau khi nhỏ đồng ý, nó liền gửi cho Khải. Khải vừa đichưa được bao lâu thì có tin nhắn gửi đến, mở ra đọc và rồi trên môi cậu nở một nụ cười hài lòng.

Sau khi Khải về , nó lại tiếp tục thất thần nhìn vào mặt dây chuyền, nhìn sắc mặt không biết có tư vị gì. Nó muốn nhớ lại anh, muốn nhớ lại những phút giây hạnhphúc ấy, dù giấc mơ ấy đã xa rồi, nó vẫn muốn giữ lại một chút dư âm còn sót lại. Nó cứ ngồi, ngồi đến khi hắn về nhà mới khiến nó giật mìnhthoát ra khỏi những suy tưởng mông lung. Bỏ vội sợi dây vào trong túi,nó đứng lên và đi làm cơm. Hắn mệt mỏi về nhà, quen thói cũ vứt đồ bừabộn, sau đó vào phòng tắm. Nó vừa dọn xong bữa ăn, liền phải đi thu dọncho hắn. Khi nó đang thu dọn thì bỗng nghe tiếng hắn gọi, bèn lật đậtchạy lên. Thì ra hắn quên không mang quần áo, gọi nó sắp quần áo hộ. Nóđi lên, sau khi thò tay vào trong túi lôi ra chiếc vòng cổ định bụnggiấu vào góc, đột nhiên cửa phòng tắm bật mở và giọng hắn truyền ra.

“Cô đang làm gì vậy?” Thân hình quyến rũ vẫn còn bốc hơi nước cùng mùihương nam tính tuy chưa đến nơi nhưng đã kích thích khứu giác nó. Nógiật thót, vội nhét ngay cái vòng trở lại trong túi. Hắn đã đến gần nó,nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ. Hắn cao lớn hơn hẳn nó cái đầu nên khi hắn nhìn nó như thể khiến áp lực lại càng lớn hơn. Nó cúi đầu, cắn cắn môikhông nói. Thấy thế hắn đưa tay nâng cằm nó lên để nó có thể đối mặt với hắn, dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình chăm chú soi mói nó khiến nó rùngmình một cái. Nó không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy vì nó sợ, nó cảmgiác đôi mắt ấy có thể nhìn thấu tất cả. Nó không muốn vạch mặt đến trần trụi như thế.

Thấy nó xấu hổ, hắn vẫn tiếptục ép nó đối mặt với mình, nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Nhưng khi nó nhìnrồi, hắn mới thấy hối hận. Đôi mắt nó trong veo như giọt nước, ẩn chứatrong đó là sự kiên cường cùng tự tin, lại mang một nét gì đó rất ngâythơ cũng rất trải đời. Nói chung cảm giác rất khó diễn tả, bởi vì nó rất rối ren. Trong lòng hắn liền rung lên một hồi sóng ngầm mãnh liệt. Nókhiến hắn cảm thấy nó rất có tư vị. Nó bình thường giống như một món ănkhiến hắn “thèm muốn”. Đôi môi anh đào mềm mại kia cứ như một quả đàokhiến hắn nhìn không được muốn ăn thử. Thể là hắn không nhịn nữa, bèncúi xuống, dùng môi mình phủ lên đôi môi xinh đẹp của nó.

Một nụ hôn rơi xuống khiến nó ngỡ ngàng trong giây lát, đôi môi mỏngkhẽ mấp máy như muốn cự tuyệt nhưng lại không thể thốt lên lời. Điều này khiến hắn dễ dàng hơn trong việc cậy miệng nó ra và để đầu lưỡi tiếnvào. Hắn dùng đầu lưỡi phác họa cái miệng nhỏ xinh của nó. Hai bờ môikhép hờ, lưỡi trong khoang miệng điên cuồng khuấy đảo mọi ngóc ngáchtrong miệng nó. Hắn tham lam hút hết những ngọt ngào trên môi nó, triềnmien dây dưa. Dường như hôn thế nào cũng không đủ để hắn thỏa mãn, hắnvẫn không buông tha cho nó. Cả hai hôn say đắm hôn triền miên và chínhnó cũng không biết mình đã nhập cuộc từ khi nào. nó vừa chặn từngực hắn không biết đã đưa lên ôm cổ hắn từ bao giờ. Không biết đã quabao lâu, hắn mới chịu buông tha cho nó. Nó liền xụi lơ trong ngực hắn,thở hổn hển. Nó không còn đủ hơi sức để chịu thêm bất kì lần hành hạbằng miệng nào của hắn nữa.

Một lúc sau nó mới đột nhiên nhớ ra là mình với hắn vẫn đang giữ khoảng cách, thếlà nó không thèm nhìn cái mặt thỏa mãn hơi nhếch của hắn, lập tức nhảybật ra từ trong lòng hắn, chuồn lẹ. Hắn giật giật khóe môi, không ngờ cô bé kia mỗi lần được hắn hôn lại có phản ứng dữ dội như vậy.

Nó chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ và vọt vào trong nhà tắm ở phòng khách,thở hổn hển. Không ngờ hôm nay hắn lại hôn nó, một nụ hôn bất ngờ thế mà lại khiến nó không chán ghét ngược lại có gì đó rung động. Nhớ lại nụhôn vừa nãy, nó bất giác sờ lên môi. Trên môi nó vẫn còn vương lại chúthơi ấm chưa kịp tan của hắn. Hắn hôn nó, nó không những không bài xíchmà ngược lại còn đáp trả, điều này nghĩa là gì ? Có phải chứng minh nóđã rung động trước hắn không? Nghĩ đến điều này làm nó sợ, nó tìnhnguyện giữ khoảng cách với hắn cũng không muốn hắn yêu thương. Yêuthương hắn là một việc khó khăn như thế nào trong lòng nó đều hiểu, vìthế mà nó thà rằng sống như vậy, không tim không phổi cũng không muốndính líu tới việc này.

Sau khi rửa mặt chotỉnh táo, nó ngẩng cao đầu đi ra ngoài phòng khách. Hắn đang thảnh thơingồi ăn cơm, cũng không ngẩng lên. Nhìn thấy hắn tim nó bất giác đậpnhanh, mặt râm ran nóng khi nhớ tới nụ hôn vừa nãy. Nó hít sâu một hơi,từ từ tiến lại chỗ hắn, vừa bước đi vừa ổn định tâm trạng vốn đang rấtrối ren của mình. Rồi nó ngồi xuống , đối diện hắn, thế nhưng nó luôncúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

“Lại đây!” Bỗng tiếnghắn phá tan không gian yên tĩnh và cũng thu hút sự chú ý của nó. Nóngẩng lên, chăm chú nhìn hắn như nhìn thấy một vật thể lạ. Thấy ánh mắtcủa nó, hắn không kiên nhẫn lặp lại câu nói, đến bây giờ nó mới tỉnhngộ, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ. Hắn tức giận nâng đôi mắt lạnh, nhìn nó chằm chằm. Hắn là đến tức chết với nó thôi, tự nhiên lại không chịunghe lời. Thấy hắn nhìn như vậy, nó sợ hãi mới từ từ tiến tới. Nó sợ nómà để hắn chờ lâu quá hắn sẽ xông lên giết nó ngay tại chỗ quá. Khi nótới nơi, hắn đột nhiên kéo một cái:

“A…” Nó la lên và cả người nằm gọn trong lòng hắn, nó lắp bắp” Anh…anh định làm gì?’’

“Em nói thử xem?” Hắn nhướng mày, cao giọng hỏi: Phải nói trêu đùa nó làmột niềm vui cực lớn trong cuộc sống. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng như quả gấccủa nó, tâm trạng hắn tốt lên không ít. Tuy nhiên hắn cũng chả muốn làmgì với nó cả, chỉ muốn ôm nó vào lòng như thế này. Quả thật ôm người đẹp trong lòng có tư vị không tệ, cảm giác giống như ôm một cục bông lớntrong người vậy, thực sự mềm mại đến bất ngờ.

“Anh…anh buông tôi ra!” Nó giẫy dụa, nó không muốn mình cứ thế chìm vào mê muộinhư lúc nãy, nó không muốn mình đã biết sai mà còn cứ cố lao đầu vào. Và nó biết cái vũng bùn này nếu như sa vào rồi không tìm được đường ra.

“Không ai nói cho em biết khi đang ngồi trong lòng đàn ông thì phải biết giữtrật tự hay sao?” Hắn nói. Nó cứ lộn xộn như thế không thể tránh khỏikhơi lên phản ứng sinh lý bình thường của hắn. Nó nghe thế lập tức imbặt không dám làm ra thêm bất kì hành động nông nổi nào nữa để tránhchọc giận ác ma.

“Này, anh không định cứ thế này ngồi ăn cơm chứ?” Nó giật áo hắn, hỏi

“Không được sao?” Hắn nhếch khóe miệng chờ xem biểu hiện thú vị của nó. Nghehắn hỏi, nó câm luôn. Bây giờ nó còn có thể nói cái gì nữa. Nói lời cựtuyệt sao? Không chết mới là lạ đó. Nó còn yêu đời lắm. không muốn chếttrong tay hắn đâu . Quen hắn lâu như thế bây giờ nó mới phát hiện ra cái tính vô sỉ của hắn, có lẽ bản tính này đã ăn sâu vào máu của hắn rồi.

“Nhưng tôi đói!” Nó giơ ánh mắt vô tội lên nhìn hắn. Hắn vẫn không thôi cáiđiệu cười dê xồm ấy cùng với cái bản mặt dày vô si đó, đưa ra một sángkiến khiến người ta kinh ngạc “Được thôi, để tôi đút cho cô.”

Câu nói của hắn vừa đưa ra đã làm nó điếng người. Thế nhưng hắn không chonó cơ hội phản kháng, đút miếng cơm vào miệng, rồi sau đó nâng cằm nólên và cúi xuống. Hắn tống hết số cơm trong miệng mình sang miệng nó. Nó kinh hãi định hét lên nhưng vì trong miệng có cơm nên không thể nóiđược. Nó định nhổ ra. Hắn đã phát hiện ý đồ của nó, liền ngậm chặt miệng nó tránh để nó phun ra. Vì thế nó chỉ còn cách uất ức mà nuốt miếng cơm có cả nước bọt của hắn vào. Sau khi nuốt vào, nó vơ vội cốc nước tu cái ực. Kinh tởm, thực sự quá kinh tởm, nó chưa từng ăn một miếng cơm nàokhủng khiếp như thế này.

Nhưng điều làm nó sợhãi hơn cả là bữa cơm địa ngục này nó phải chịu đựng suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ. Dường như hắn rất thích cái trò đút bằng miệng này nên trongsuốt bữa ăn nó phải chịu sự hành hạ của hắn. Điều đáng sợ hơn là việchắn đưa ra quyết định sẽ áp dụng cho tất cả bữa ăn trong ngày. Vậy là nó sẽ phải chịu khổ dài dài rồi. Nghĩ đến đây, nó khóc ròng trong bụng:[Vương Khang, có ai độc ác hơn anh không chứ? Anh không phải là con người mà!!!]. Cuộc sống này nó tưởng mình sẽ được bình yên một chút nhưng nólầm rồi, còn bao nhiêu gian nan, sóng to gió lớn đang chờ nó phía trước, đặc biệt là tai ương do nhà họ Vương mang lại.