Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 2: Tiệm May Hoàng Gia



Cẩn Huyên về Khôn Ninh Cung chưa bao lâu đã nghe cung nữ bên ngoài hô lớn.

- Nô tì bái kiến hoàng thượng.

Cẩn Huyên không phải hoàng hậu thật tất nhiên không vui mừng khi Tiêu Lâm đến, một tháng nay hai người gặp nhau đã đủ lắm rồi.

Cô không muốn gặp nữa đâu mà.

Tiêu Lâm mặc triều phục vàng, chỉ vàng trên y phục thiêu một con rồng ngậm ngọc, một cái nhấc chân cũng đủ làm người khác e sợ nhưng trong mắt Cẩn Huyên nhìn thế nào cũng rất giống một người ca kịch nếu trên người Tiêu Lâm không có sát khí.

Tiêu Lâm nhìn Cẩn Huyên ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy hắn cũng không động một cái.

Cẩn Huyên không đợi Tiêu Lâm lên tiếng mà nói trước:" Ngươi cứ ngồi tự nhiên đi, nơi nào ngồi được ngươi cứ ngồi không cần khách khí."

Tiêu Lâm nghe lời này mí mắt liền giật một cái:" Khách khí? Ở Tử Cấm Thành này nơi nào cũng là của ta."

Cẩn Huyên đem chè hạt sen bỏ vào miệng nghe lời này liền gật đầu như đã hiểu.

- Vậy không cần khách khí, mau ngồi mau ngồi.

Cẩn Huyên để Tiểu Dung đem một bát chè hạt sen đến trước mặt hắn.

Cẩn Huyên:" Chè hạt sen này rất đặc biệt ngươi mau nếm thử, Tử Cấm Thành này chỉ có Khôn Ninh Cung ta có thôi nha."

Tiêu Lâm nghi ngờ nhưng vẫn đem chè đưa vào miệng nhai vài cái liền nuốt xuống, mày hơi cau lại.

Món này đúng thật rất đặc biệt.

Chè hạt sen vốn dĩ ngọt thanh còn chè này không phải lấy đường nấu thành chè?

- Cái này là chè hạt sen?

Cẩn Huyên gật đầu:" Ngươi thấy đặc biệt hay không? Chè hôm nay ngọt hơn mọi hôm, rất đặc biệt."

Tiêu Lâm day trán, một tháng nay chỉ cần nhìn thấy Cẩn Huyên lúc trở về đều khiến hắn thức trắng đêm, hành tung không phải bí ẩn thì quá kì quái lời nói cũng có phần hắn không hiểu được.



Hắn tuy lập hậu hai năm nhưng hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, lật thẻ thị tẩm càng không có.

Cẩn Huyên tính tình vốn kì quái, Khôn Ninh Cung vẫn đóng chặt cửa nhưng một tháng nay cửa lớn mở toang, chuyện trong cung cũng tự tay xử lý.

Cẩn Huyên ăn thêm một muỗi chè hạt sen liền để Tiểu Dung đem xuống.

- Hoàng thượng đến đây có việc gì? Ta vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong không thể đón tiếp người chu đáo.

Thái giám bên cạnh Tiêu Lâm là Điếu Điếu người này năm nay đã ba mươi từ lúc nhập cung đã hậu hạ bên cạnh hoàng đế, y lúc nhập cung chỉ mới tám tuổi.

Điếu Điếu nghe lời này của Cẩn Huyên lập tức muốn quỳ xuống, đừng nói người khác, tiên hoàng đế trước giờ cũng chưa từng nói những lời này với Tiêu Lâm.

Phi tử nói chuyện như vậy với hoàng đế cho dù là con ông trời cũng không thể tha.

Tiêu Lâm như không có việc gì, thấy Điếu Điếu hoảng loạn liền khoác tay, mọi người bước một bước thành hai mà lui ra.

Chỉ sợ ở lại lâu thêm một chút mạng nhỏ cũng không còn.

Tiêu Lâm:" Ta có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của ngươi."

Cẩn Huyên:" Ý kiến của ta? Ngươi đường đường là một hoàng đế lại trưng cầu ý kiến của phi tần?"

Tiêu Lâm đưa mắt nhìn Cẩn Huyên, cô liền run lên một cái mà cụp mắt, biết bản thân lỡ lời nên đành dùng mỹ nhân kế.

Cô đưa tay vẽ lên mặt bàn thành hình tròn, giọng nói hạ xuống rất nhỏ, nghe qua như gãi ngứa người khác.

- Ta chỉ muốn biết trong lòng chàng ta là người thế nào mà thôi, muốn biết ta được chàng coi trọng bởi vì thứ gì.

Tiêu Lâm:" Không được gọi ta như vậy."

Tiêu Lâm càng không muốn nghe Cẩn Huyên càng muốn nói, cô đứng dậy đi tới sau lưng hắn dùng tay đặt lên vai Tiêu Lâm.

- Ta với chàng đã là phu thê, tơ hồng cũng đã buộc ta kêu chàng như vậy có phần không đúng sao?



Cẩn Huyên khó khăn lắm mới có được một mạng này, cô không muốn vừa sống lại một tháng liền chết đâu mạng này Cẩn Huyên còn cần lắm.

Đúng là hoàng hậu sống trong Khôn Ninh Cung đều chết trẻ nhưng đó là những vị hoàng hậu khác, Cẩn Huyên nhất định không chết trẻ cho dù chết cũng phải sống đến năm sáu mươi, kiếp này tốt như vậy không tận hưởng lâu một chút thì thật là phí.

Tiêu Lâm bị đụng chạm như vậy liền đứng bật dậy lui ra sau hai bước.

- Từ nay về sau ngươi không được đứng gần ta quá hai bước.

Cẩn Huyên vờ như không hiểu:” Đối diện hay đứng bên cạnh?”

Tiêu Lâm:” Bên cạnh hay đối diện đều không

được.”

Không đứng gần thì không đứng, dù sao cũng là nam nhân bộ dáng e thẹn giống nữ nhân cái gì chứ.

Cẩn Huyên phồng má ngồi xuống ghế, tay chống càm nói:” Được rồi được rồi, ta ngồi ở đây ngươi đứng ở đó là đủ xa rồi không cần sợ ta.”

Tiêu Lâm:” Chuyện lúc nãy ngươi nói ở ngân khố lương thực trong cung ngươi có cách?”

Ngân khố trong kho hoàng cung sắp cạn, ngày tháng tận hưởng của Cẩn Huyên ngày càng ít đi nên cô mới đến tìm gặp Tiêu Lâm bày cách cho hắn.

Người lúc nãy còn nói phi tần không tham gia triều chính vậy mà bây giờ lại chạy đến đây?

Cẩn Huyên hít một hơi sâu, nằm dài lên bàn:” Chúng ta chỉ cần mở xưởng may bên ngoài cung là được, tú nữ trong cung tay nghề xuất sắc đường kim mũi chỉ đều không có gì để bàn cãi, bên ngoài kinh thành xây một xưởng may y phục nhỏ, đặt làm theo yêu cầu không sợ không có người mua.”

Tiêu Lâm ngẫm nghĩ một lúc liền nói:” Vải trong cung đều là vật cống phẩm, lụa cũng là lụa thượng hạng, bọn họ mua nổi sao?”

Cẩn Huyên:” Cống phẩm sao có thể đem ra bày bán, chúng ta tìm một thương nhân lấy vải từ chỗ người đó đem ra bày bán, lụa thượng hạng bán theo giá thượng hạng, chỉ cần chất lượng tốt không sợ không có người mua.”

Cô đứng dậy, Tiêu Lâm theo bản năng lui ra sau.

Cẩn Huyên như không nhìn thấy mà đưa mắt nhìn hắn.

- Mẫu mã mới ta sẽ là người chịu trách nhiệm đưa ra, tiệm may Hoàng Gia người đứng sau là hoàng thượng, người khác nhất định sẽ tin tưởng.