Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 200: Trận Chiến của Hoa Hoa Công Tử !



Sau khi nghe Hi Hi nhắc, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh mỉm cười, “Điều này sẽ được giữ bí mật! “ Mặc Thiếu Thiên cho biết.

Hi Hi nhìn cha của mình, bằng ánh mắt xem thường.

“Cha, ngươi xác định, ngươi có thể đối phó mẹ sao?” Trong lòng Hi Hi hoài nghi hỏi một câu như thế.

Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Hi Hi bằng ánh mắt ‘ hỏi vô ích’, điều này còn có thể nghi ngờ sao?

“Đừng quên, còn có Tiêu Dật thúc thúc ở đây, mẹ không phải là người quá dễ dàng bị ấn tượng bởi người khác!” Hi Hi hảo tâm nhắc nhở Mặc Thiếu Thiên.

Nhắc đến Tiêu Dật, khóe miệng Mặc Thiếu lộ ra một nụ cười rất bất lương, hoàn toàn yêu nghiệt hoa lệ, “Chỉ sợ rằng cậu ta hiện tại không rảnh để trông nom những việc bên này!”

"Tại sao? " Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Hiện tại cậu ta đang bị cảnh sát điều tra!”

Hi Hi cau mày hỏi, “Tại sao?”

Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Tàng trử các loại thuốc nguy hiểm!"

“............”

Hi Hi nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, rõ ràng mấy hôm trước Dật thúc thúc còn rất bình thường, bé cũng không biết tại sao mấy ngày nay bên Dật thúc thúc vì sao an tĩnh như vậy, thì ra là thế!.

Không cần phải nói, chuyện này, chắc chắn là cha làm.

Cha, ngươi chơi xấu!

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không cho là đúng, anh không giết cậu ta đã là tốt lắm rồi, chỉ là tìm một ít chuyện rắc rối cho Tiêu Dật, đối với cậu ta mà nói, đã là đủ khách khí!

Anh dám cam đoan, chỉ cần Tiêu Dật vừa rời khỏi A Thị, anh chắc chắn sẽ giết cậu ta!

Điều này, ai cũng không thể ngăn cản!

“Nhưng, nếu như chuyện này sau khi được điều tra rõ ràng, Tiêu Dật vẫn sẽ được thả ra!” Hi Hi nói.

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoéo... một cái, anh không nghỉ chuyện này sẽ đem Tiêu Dật nhốt vào tù, bởi vì chuyện cũng không quan trọng lắm, Tiêu Dật tự nhiên sẽ có biện pháp thoát khỏi, hiện tại anh chỉ muốn tìm cho Tiêu Dật một chút phiền phức, để cậu ta không có cơ hội xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Chiêu này, Hi Hi thật sự nghĩ rằng, cha đủ thâm độc!

“Được rồi, con làm cơm nhanh lên một chút, cha sắp bị chết đói...” Mặc Thiếu Thiên thúc giục nói.

“..........”

Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, Hi Hi tiếp tục làm cơm, sau khi làm xong, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn uống, cười cười nói nói, rất là hạnh phúc.

Sau bữa ăn, Tử Lam nhìn thoáng qua một chút tin tức, sau khi Hi Hi thu thập xong, bé cùng Mặc Thiếu Thiên hai cha con ngồi trước TV chơi trò chơi.

Tử Lam nhìn hai cha bọn họ vui đùa rất hăng hái, cô ngồi trên sô pha uống cà phê nhìn tin tức, mãi cho đến khuya, Tử Lam mệt mỏi trực tiếp ngủ trên ghế sô pha.

Trong giấc mộng, Tử Lam có cảm giác mình bị lung la lung lay, nhưng cô không thức dậy, vẫn cứ tiếp tục ngủ.

................................................

Ngày hôm sau.

Khi Tử Lam...tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ngủ trên giường.

Tử Lam nhíu mày, cô nhớ kỹ mình đã ngủ trên ghế sô pha mà, cô lúc nào lại trở về phòng như thế?

Tử Lam không có bất kỳ ấn tượng nào, chẳng lẽ ngày hôm qua do cô quá mệt mỏi?

Nghĩ tới đây, Tử Lam không tiếp tục tìm hiểu nữa, cô thay đổi quần áo ra ngoài rửa mặt.

Hi Hi đã làm xong bữa sáng, Tử Lam nhìn về phía bé, Hi Hi tặng cho cô một nụ cười thật tươi, "Mẹ, ngươi đã tỉnh?"

Tử Lam gật đầu.

“Ngày hôm qua ngủ có ngon không?” Hi Hi hỏi.

Tử Lam gật đầu, sau đó cô có cảm giác câu nói của Hi Hi đầy hàm ý, sau đó nhìn Hi Hi hỏi, “Ngày hôm qua, mẹ tại sao lại nằm ngủ trong phòng như thế?"

"Cha ôm ngươi đi vào a... " Hi Hi nói.

Tử Lam đánh răng, ngạc nhiên một chút.

Mặc Thiếu Thiên ôm cô vào phòng sao?

Vì sao ngay cả một chút ấn thượng cô cũng không có?

Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua cô cưỡi ngựa, quá mệt mỏi?

Tử Lam bối rối.

Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên lại ôm cô đi vào phòng, chẳng biết tại sao, nghỉ về điều này, tim Tử Lam hung hăng đập liên hồi, không thể giải thích được cảm giác đang lan tràn trong tim cô lúc này.

“Mẹ, nhanh lên một chút, ăn điểm tâm, ngươi muốn trể giờ đi làm sao!” lúc này, Hi Hi lên tiếng nhắc nhở.

“Nga, lập tức! " Tử Lam định thần, lên tiếng, nhanh chóng rửa mặt, không suy nghĩ thêm nữa vấn đề kia.

Sau khi rửa mặt xong, Tử Lam vội vã ăn xong bữa sáng, đi làm.

Vừa bước vào công ty, từng bộ phận đều đặc biệt bận rộn, không biết chuyện gì, mỗi người xem ra đều rất lo lắng, khẩn trương.

Tử Lam thân kiêm đồng thời hai chức, vừa làm thư kí, bên kia, cô và Trần Mặc sẽ phải đối mặt với những khảo hạch, và những tiến hành cuối cùng của việc kiểm nghiệm và kiểm tra, Tử Lam chỉ làm phụ ta Trần Mặc mới là người đảm nhiệm chính thức, sản phẩm đầu tiên, vì vậy hai người mỗi ngày đều giống như đang hội hợp, đặc biệt bận rộn.

Bận rộn, thậm chí ngay cả thời gian ăn cũng đều đặc biệt khẩn trương.

Đột nhiên mấy ngày nay, ngoại trừ cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở trên công việc giao tiếp một chút, hầu như ngay cả thời gian nói những lời dư thừa cũng không có.

Cứ như vậy, liên tiếp qua vài ngày.

Rốt cục, hàng loạt các loại trang sức hàng mẫu hợp tác cùng Vân Đức đã được đưa ra thị trường, hoàn thành xong tất cả, Tử Lam nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, thư giản, sau khi làm xong cái case này, cô cảm thấy thả lỏng hơn.

Chỉ còn lại vài ngày hành trình đi cùng với Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam nghỉ mình có thể ứng phó được.

Thẳng đến, ngày hôm nay.

Sáng sớm, trước lúc Tử Lam đi đến công ty, trên mặt Hi Hi mang theo bộ dạng thần bí, khi nhìn thấy Tử Lam bé luôn luôn mỉm cười, Tử Lam cũng không biết vì sao, dù sao đây cũng không là lần đầu tiên bé động kinh như thế.

Tuy nhiên, sau khi cô đến công ty, chính xác mà nói, lúc gần đến buổi trưa, có một bưu kiện đưa tới một bó hoa tươi.

Chín mươi chín đóa hoa hồng Champagne, trên tấm thiệp còn viết, “Tặng cho người đẹp nhất!” Nhưng không có kí tên.

Mỗi lần có người tặng hoa, đều khiến cho phòng thiết kế gây ra một tin đồn lớn, mọi người đều suy đoán ai tặng, nhưng Tử Lam cũng không biết, chỉ là nhìn những đóa hoa hồng Champagne, chợt nhớ tới ngày đó Mặc Thiếu Thiên hỏi cô thích hoa hồng Champagne hay là hoa bách hợp.

Là anh ta tặng sao?

Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên tại sao lại muốn tặng hoa cho cô?

Nghĩ tới đây, Tử Lam nhíu mày trầm mặc.

Cảnh Thần cũng ép hỏi Tử Lam, Tử Lam lắc đầu, biểu tình chân thành, "Tớ thực sự không biết!"

Nhìn bộ dạng chân thành của Tử Lam, Cảnh Thần tin, nhưng mà vẫn nhịn không được muốn bát quái một chút.

Chín mươi chín đóa hoa hồng, tuyệt đối là có ám chỉ điều gì đó!

Tử Lam cũng không biết, hoa hồng kia đến tột cùng là ai đã tặng cô, bất quá, nhìn bó hoa hồng Champagne trên tay, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút, trên thực tế, loại hoa này, còn rất có khí chất.

Lúc xế chiều, Tử Lam đi vào phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đưa tư liệu.

Vừa bước vào cửa, Tử Lam nhìn thấy toàn thân Mặc Thiếu Thiên mặc một bộ quần áo màu đen, cúi đầu vào bàn làm việc, có vẻ như, rất là chăm chú, có đôi khi Tử Lam thực sự nghĩ, những khi Mặc Thiếu Thiên tập trung vào công việc, đặc biệt rất có sức hấp dẫn.

Nhất là hiện tại.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghe được tiếng gõ cửa, nhưng không nghe thấy thanh âm cửa mở ra, anh liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tử Lam đang đứng ở đó.

Bốn mắt nhìn nhau, Tử Lam thất thần một lúc, sau khi khôi phục lại sự bình tĩnh của mình mới đi vào.

“Mặc tổng, đây là bản kế hoạch lần này, anh xem qua một chút!” Tử Lam đem tư liệu đặt trên bàn làm việc của Mặc Thiếu Thiên, nhẹ nhàng khẽ nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn bản kế hoạch được đặt trước mặt, cũng không vội vàng mở ra xem, trái lại nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên một vòng cung, “Tối này em có bận gì không?”

Tử Lam nhíu mày, sau đó thành thật lắc đầu, “Không có!”

“Tốt lắm, vậy tối nay cùng anh đi ra ngoài một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó định ra thời gian cho Tử Lam.

Tử Lam nhíu mày, “Có chuyện gì sao?” Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Đương nhiên!”

“Chuyện gì?"

“Tối nay em sẽ biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, còn cố để cho Tử Lam mập mờ suy nghỉ.

Về phần chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên chưa nói, Tử Lam cũng không hỏi tới, bởi vì Mặc Thiếu Thiên không muốn nói cho cô biết, cho dù cô có hỏi, anh cũng sẽ không nói, dù sao, đến tối cũng sẽ biết, Tử Lam không còn hỏi tiếp về vấn đề này, thối lui ra khỏi phòng làm việc.

Cho đến buổi tối…

Mặc Thiếu Thiên đến đón Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi màu xám nhạt, nhìn anh, đẹp trai lại mang theo một chút thanh lịch giản dị, lại không kém phần cao quý, chính là cốt cách trời sinh, mặc bất cứ cái gì cũng đều làm cho người ta có một cảm giác thật đặc biệt, đặc biệt giành riêng về anh.

Về phần Tử Lam, hôm nay, cô mặc bộ quần áo theo phong cách trang nhã, một chiếc váy màu tím dài đến đầu gối, trông giống như một bông hoa hồng đang nằm trên một vách đá cao, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, trông thật hài hòa.

Mặc Thiếu Thiên nhìn trang phục của Tử Lam, hai tròng mắt quét trên người Tử Lam một chút, “Lâm tiểu thư, hôm nay em rất đẹp!”

“Theo như anh nói, vậy là trước kia tôi không được đẹp sao?"

“Ngày hôm nay xinh đẹp nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam mỉm cười, cũng không nói gì, sau đó, ngồi trên xe theo Mặc Thiếu Thiên lái đi.

Tử Lam vẫn không hỏi đến cùng là muốn đi đâu, thẳng đến khi bọn họ ngừng xe lại trước mặt một nhà hàng.

“Anh mang tôi đến đây làm gì?”Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh nói với cô một tiếng, "Ăn!"

Đây là cái gọi là có chuyện gì sao?

Tử Lam hiểu, Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.

Cô cũng không nghĩ quá nhiều, theo chân Mặc Thiếu Thiên đi vào nhà hàng, vừa đặt chân tới cửa, ngay lặp tức có người mở cửa cho họ, Tử Lam bước vào, nhìn chung quanh liếc mắt bốn phía, mới phát hiện "Làm thế nào lại chỉ có hai người chúng ta?"

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không nói bất cứ điều gì, vượt lên trước dẫn đầu đi vào trong.

Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng đi theo vào.

Hai người ngồi đối diện với nhau, trên bàn đặt sẵn rượu vang, hoa hồng, còn đốt nến.

Tử Lam đầu tiên suy đoán, chắc đây là bữa tối dưới ánh nến?

Tử Lam có chút bối rối, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, anh nói có chuyện, sẽ không phải là chỉ muốn ăn cơm tối thôi sao?”

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, "Dân dĩ thực vi thiên, ăn uống là chuyện hệ sự nhất đối với con người, chẳng lẽ không phải sao?"

“............”

Mặc kệ Tử Lam có nói thế nào, Mặc Thiếu Thiên luôn luôn dùng những lời lẽ sai trái ứng đối với cô, Tử Lam không muốn tiếp tục cùng anh tranh cải về vấn đề này.

Ngay vào lúc này, một loạt người từ bên trong đi ra, anh quản lí đi đầu tiến lên hỏi, “Mặc tổng, có thể mang thức ăn lên được chưa?”

Mặc Thiếu Thiên thân sĩ gật đầu một cái.

Ngay sau đó, các nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.

Tử Lam nhìn về phía trước mặt mình, khí thế kia, cô luôn có cảm giác bản thân giống như những nhân vật trong phim thần tượng.

Thường thì những anh chàng hoa hoa công tử, đều thích bày ra bộ dáng như thế...trước khi bắt đầu trận chiến, không ngờ Mặc Thiếu Thiên cũng thích...