Gia Cố Tình Yêu

Chương 10: Nếu đã kỳ vọng như thế



Cam Lộ mặt đỏ như gấc chín, chẳng là kỳ nghỉ hè nămnay lúc đi biển nghỉ dưỡng, Thượng Tu Văn từng nói những lời giống hệt như TiềnGiai Tây vừa nói.

Đêm hôm đó, cô không kháng cự được sự dỗ dành của anh,rốt cuộc nửa chối nửa ưng, cùng anh bước vào căn phòng hướng ra biển trong khunghỉ dưỡng ven biển. Từng chặp gió biển mang vị tanh nồng, mằn mòi thổi đếnlồng lộng, anh ôm lấy cô từ phía sau, bờ môi nồng ấm di chuyển từ cổ đến vaicô.

Ông Cam tư tưởng bảo thủ, chỉ cần không uống rượu thìđối với việc giáo dục con gái rất nghiêm khắc, cô từ nhỏ đến lớn đều hành độngthận trọng, còn chưa nói đến là một giáo viên thì lời nói và hành động càngphải mẫu mực. Sau khi kết hôn với Thượng Tu Văn, dưới sự dẫn dắt đầy mê hoặccủa anh, cô mới từ tử cởi bỏ dần sự cẩn trọng của mình trước anh. Nhưng sau nàydọn về ở chung với mẹ chồng, cô luôn tự nhắc mình phải chú ý, không nên tùytiện trước mặt trưởng bối.

Thân mật ở ngoài trời như vậy, cô không quen chút nào,không khỏi lấy làm kinh ngạc, vừa né tránh bàn tay anh đang luồn vào áo ngủ củacô vừa căng thẳng nhìn dáo dác xung quanh.

Thật ra ban công ở đây xây thụt vào trong, trước mặtlà biển cả mênh mông, trừ phi có ai đó đứng xa tít ngoài bờ biển, dùng ống nhòmcó chức năng nhìn vào ban đêm mới có thể nhìn thấy bọn cô.

Cảm giác căng thẳng và phóng túng ấy kích thích cô dữdội chẳng khác gì những đợt sóng biển cuộn trào, khiến cô vừa thích thú vừa cóchút xấu hổ không nói thành lời, lúc lên đến cao trào tự như những đợt thủytriều ầm ầm xô vào bờ, cô đành cắn chặt lấy cánh tay anh, ngăn không cho mìnhkêu thành tiếng.

Sau khoảnh khắc hưng phấn tột cùng, hai người nhấtthời chẳng cảm thấy buồn ngủ, nằm ở chiếc ghế dài ở ban công nhìn sao lấp lánhđầy trời. Thượng Tu Văn lười nhác nói: “Nếu có con, có thể bắt chước cách đặttên của em.”

Cam Lộ phì cười: “Anh đừng có mà linh tinh, gọi làThượng Cam à, không phài là rất cổ quái sao?”

Anh rờ cằm ra chiều nghĩ ngợi: “Hình như không đượcthuận miệng cho lắm, để anh nghĩ đã.”

Cô hỏi anh: “Anh thích con trai hay con gái?”

“Chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích, nhưng tốtnhất em sinh cho anh thai long phụng, một trai một gái, như vậy thì quá tuyệtvời rồi.”

Cam Lộ cười khúc khích: “Ấy, anh tham quá đấy, nhà anhvới nhà em tính ba đời gần nhất chẳng có ai sinh đôi, thế mà lại mở miệng rađòi thai long phụng cơ đấy.”

Anh ôm chặt lấy cô, cũng cười: “Anh mỗi tối cố gắnghai lần, có lẽ lượng tinh binh bơi đến đích sẽ nhiều hơn một chút, sinh đôi chứsinh ba sinh năm cũng không thành vấn đề.”

Cô mới đầu còn ù ù cạc cạc, lúc hiểu ra xấu hổ đến đỏcả mặt: “Chưa thấy ai háo sắc như anh.”

“Gì mà háo sắc, đó là anh dựa vào nền tảng lý thuyếtvà căn cứ khoa học đàng hoàng đấy.” Anh cười, lại một lần nữa áp sát vào cô.

Hai người lúc đó đều không có mục tiêu nào khác hơn,toàn tâm chờ đợi có con. Nếu lần đó mang thai thì kỳ nghỉ đó có kết quả ítnhiều viên mãn rồi, và đó là điều quý giá lãng mạn nhất trong ký ức của bọn cô.

Nhưng bây giờ, trời rét căm căm, một năm mới lại sắpbắt đầu. Thượng Tu Văn lại đề cập đến chuyện con cái, cô lại do dự.

Thời gian này, Thượng Tu Văn chạy đôn chạy đáo, thờigian ở nhà không nhiều. Sau khi anh chủ động nói cho cô biết đến diễn tiến sựviệc, cô phát hiện ra cô thật khó lòng mở miệng hỏi về những hồ nghi đang chấtchứa trong lòng cô.

Chồng bạn một mặt đang đối mặt với giai đoạn khó khăntrong sự nghiệp, mặt khác lại giúp nhà người ta giải quyết nguy cơ trong kinhdoanh, việc bạn có thể làm chỉ là lắng gnhe, giúp anh mát xa cơ thể, nấu choanh bữa khuya, lại không cách nào nói lên ý kiến của mình, hay có bất kỳ sựgiúp đỡ nào. Bạn có thể ngay lúc này căn vặn anh: Trong quá khứ anh đã làmnhững chuyện gì? Đến những đâu? Trước đây có phải anh sống rất xa hoa không?Anh với người yêu cũ đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Hai người thânmật đến mức độ nào rồi?

Cứ tự hỏi mình như vậy, cô quả thật không nghĩ bây giờlà thời cơ thích hợp để tìm hiểu những chuyện đó. Đặc biệt là câu hỏi cuối cùngthật quá riêng tư nhạy cảm, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào một câu nói của mẹchồng, mình hoàn toàn không đủ dũng khí mở miệng hỏi bất cứ điều gì.

Huống hồ Thượng Tu Văn còn thân mật với cô hơn cả lúctrước.

Anh dường như chẳng để tâm đến những rắc rối mình đanggặp phải, trò chuyện với cô nhiều hơn, trên giường luôn duy trì sự nồng nhiệtvà đòi hỏi đối với cô.

Ý chí có lẽ có thể chi phối hành động, nhưng ngôn ngưcơ thể trước nay không biết nói dối. Lúc anh ân ái với cô, hoặc ôm lấy cô, đểcô nắm quyền chủ động, hai người vô cùng nhập tâm và hưng phấn, mặc sức tậnhưởng những âu yếm vuốt ve của nhau.

Thế nhưng, trong lúc tinh thần thăng hoa, bịn rịnkhông rời ấy, Cam Lộ lại phát hiện mình không hề đáp lại khao khát có một đứacon của chồng.

Một mặt, cô không thể thuyết phục mình quên đi nhữnglấn cấn trong lòng, khôi phục lại dáng trạng thái trước đây, mặt khác, công tyThượng Tu Văn đang đối mặt với nhiều thay đổi lớn về quân số, tương lai chưabiết thế nào, cô không nghĩ đây là thời gian thích hợp để có con, cô quyết địnhcoi như không nghe thấy lời thì thầm bên tai lần đó của anh, đợi cuộc sống ổnđịnh đã rồi tính.

Chiều ngày hôm sau, Cam Lộ về văn phòng sau giờ lênlớp như thường lệ, các giáo viên khác đều có tiết hoặc có việc, văn phòng chỉcó mỗi mình cô. Cô lấy chiếc bình được nút kín từ trong hộc tủ ra, đang định mởthì Giang Tiểu Lâm bước vào.

“Đây là thuốc à?”

“Có thể nói là thuốc, một bác sĩ trung y bốc thuốc chotôi gồm 6 mai nhục, sa sâm, nguyên sâm, cam thảo, mạch mồn, cát cánh, mỗi ngàysắc một ít uống, nghe nói có thể làm tiêu đàm, thanh cổ mát họng, mùi vị cũngtạm ổn. Chị có muốn thử không?”

Giang Tiểu Lâm cười lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, khôngcần đâu.”

Cam Lộ pha thêm một ly nữa, rồi để ở bên cạnh. Thờigian cô dạy học chưa thể nói là dài nhưng bệnh nghề nghiệp thường gặp của nghềdạy học là viêm họng mãn tính. So với các giáo viên khác, bệnh tình của cô cònnhẹ, chỉ cần mua mấy vị thuốc này về, theo lượng mà sắc lên, bỏ vào bình nútkín, mỗi ngày ba lần pha với nước sôi uống, hiệu quả không rõ lắm, nhưng ít racũng là sự an ủi cho cái cổ họng thường xuyên khó ở của mình.

Đồng nghiệp của cô mỗi người mỗi bệnh khác nhau, mấtngủ, suy nhược thần kinh, viêm dây thanh quản, thoái hóa cột sống, thoái hóađốt sống cổ, giãn tĩnh mạch đùi…đủ cả và trong lúc than thở về bệnh của mình,ai cũng có chiêu riêng để điều trị, người thì ngâm sâm Tây dương, có người ngâmtáo đỏ với câu kỷ tứ, có người pha la hán quả, có người ngâm quả lười ươi, cóngười pha trà ô liu với mật ong.

Chỉ có Giang Tiểu Lâm trong cốc bao giờ cũng là nướcsôi. Cô sống ở khu nhà tập thể do trường cấp cho giáo viên còn độc thân, từcách ăn mặc đến ăn uống đều rất giản dị. Giáo viên ở trường này được đãi ngộ vàđòi hỏi cao hơn các trường học khác, mức độ nỗ lực làm việc và mức độ sống tiếtkiệm của Giang Tiểu Lâm đều khiến người khác chú ý.

Cô bàn bạc với Cam Lộ về lịch học trước khi thi họckỳ, bàn bạc xong cô lập tức đứng dậy cáo từ, sự ngập ngừng hiện rõ trên nétmặt.

Cam Lộ mỉm cười: “Cô Giang à, ra ngoài ăn cơm gặp phảingười quen là chuyện rất bình thường.”

Giang Tiểu Lâm cũng cười, nhưng chẳng có vẻ gì là cấtđược gánh nặng trong lòng, trong giọng nói chất chứa điều gì đó chua xót: “Tôikhông phải muốn bịt miệng cô, cô Cam ạ, cô trước giờ không phải là người thíchxen vào chuyện của người khác, nếu tôi nhất định bị người quen bắt gặp, tôi hyvọng người đó sẽ là cô.”

Cam Lộ nghĩ, dựa vào cách hành xử của Giang Tiểu Lâm,cộng thêm công việc luôn chiếm toàn bộ tâm trí cô, gần như không có khả năngngoại tình với người đàn ông đã có vợ, chứ đừng nói còn dắt theo cả con gái. Côthật sự không hiểu ngụ ý trong lời nói của Giang Tiểu Lâm, đành cười nói: “Chịtrước giờ cũng chưa bàn luận gì về tôi, vậy là đủ rồi.”

“Thật ra tôi không nên sợ người khác nhìn thấy. Ngườiđàn ông đó là đối tượng xem mắt mà một người đàn anh giới thiệu cho tôi, vợ anhta qua đời vì bệnh tật hơn ba năm trước.”

Cam Lộ hơi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ cho dù hẹn hòvới người mất vợ cũng xem như là danh chính ngôn thuận mà, đâu cần phải tỏ rathái độ ngượng ngùng như vậy, cô không biết phải nói gì. Còn Giang Tiểu Lâmdường như đã giấu trong lòng một thời gian dài, bỗng dưng muốn tìm một góc yêntĩnh nào đó trong văn phòng để thổ lộ.

“Tôi chỉ là không hạ nổi quyết tâm. Cô xem, tôi sắp 29tuổi rồi, cũng đi xem mắt vài lần, không phải người ta chê tôi thì là tôi chêngười ta. Dĩ nhiên, e rằng người người ta chê tôi nhiều hơn, lúc nào cũng gặpđược vài lần là không tiến triển gì thêm.” Giang Tiểu Lâm giọng đều đều, “Điềukiện gia đình tôi không tốt, tôi nghĩ chắc cô cũng biết. Cha mẹ thì làm ruộng ởquê, chị gái lấy phải một ông chồng vô dụng, em trai đang học cao học, hơn mộtnửa lương của tôi để dành cho họ. Nói thực, tôi mà là đàn ông, tôi cũng khôngmuốn tìm một người vợ nặng gánh gia đình như vậy.”

Cam Lộ không muốn tỏ thái độ đồng tình, cô đoán GiangTiểu Lâm tâm sự với cô không phải để tìm kiếm sự an ủi lấy lệ, cô chỉ im lặnglắng nghe.

Quả nhiên Giang Tiểu Lâm không nhìn cô, tự cười nhạomình: “Đàn anh thật tốt bụng, giới thiệu cho tôi người đàn ông này, là côngchức, năm nay 35 tuổi, đã có địa vị ổn định, có nhà, nhân phẩm tốt, có giáodục, tất cả mọi điều kiện đều tốt, nếu không phải là có con gái nhỏ chắc khôngđến lượt tôi. Anh ấy không bận lòng đến việc tôi tiếp tục chu cấp cho em traiăn học, cho cha mẹ tiền dưỡng già, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này khôngsinh con.”

Cam Lộ kinh ngạc nhìn cô: “Yêu cầu này đối với phụ nữmà nói thì thật là ích kỷ quá đáng mà.”

Giang Tiểu Lâm cười tiu nghỉu: “Đúng vậy, thật ra tôicũng không muốn có con cho lắm, tôi phải gánh vác nhiều như vậy, sức khỏe củacha mẹ và chị gái đều không tốt, anh rể thì vô tích sự, chuyên ngành mà em traiđang học không tệ nhưng bây giờ áp lực tìm việc rất lớn, sau này còn phải muanhà lập gia đình nữa. Tôi không biết đến ngày nào mới nhẹ gánh nên không dámnghĩ đến việc có con. Nhưng một người đàn ông công nhiên yêu cầu như vậy lại làmột chuyện hoàn toàn khác.”

“Phụng dưỡng cha mẹ là chuyện nên làm, nhưng cuộc sốngcủa chị gái và em trai không phải là trách nhiệm của chị, chị không thể vì họmà hy sinh bản thân mình được.”

“Cô là con một đúng không, cô Cam, cô sẽ không hiểu ởquê nuôi một đứa con ăn học thành tài khó khăn đến thế nào đâu. Năm đó chị gáitôi là người đầu tiên trong nhà thi đỗ đại học, nhưng gia đình tôi không lấyđâu ra tiền để đóng học phí cho chị ấy. Chị ấy khóc một trận rồi cất giấy báonhập học đi, đến một xưởng giày ở Quảng Đông làm công nhân, mỗi ngày phải híthóa chất độc hại, kiếm tiền nuôi tôi và em trai ăn học, cứ thế bảy tám năm trờisức khỏe bị hủy hoại mới đợi được đến ngày tôi tốt nghiệp. Chị ấy lúc đó cũngđã thành gái gì, đành tìm một người đàn ông lấy đại cho xong. Tôi may mắn hơnchị ấy, học hành đến nơi đến chốn, cũng coi như có một công việc tốt, sao cóthể hưởng thụ sự hy sinh của chị ấy rồi làm ngơ chỉ biết lo cho thân mình khônglo cho chị ấy. Còn với em trai, cha mẹ thà rằng tôi không lo cho họ nhưng phảilo cho đứa con trai duy nhất của họ ăn học tử tế.” Giang Tiểu Lâm bình thản nói,nhưng nụ cười trên gương mặt có gì đó thê lương, “Haizzz, tôi chưa bao giờ nóivới ai những chuyện này, bây giờ lại kể sạch trơn như vậy có vẻ giống chị TườngLâm đúng không? (Chị Tường Lâm: Nhân vật chính trong truyện“Chúc phúc” của Lỗ Tấn)

“Không, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng chị đãkể cho tôi nghe tức là tin tưởng tôi. Tôi rất khâm phục chị, chị Giang ạ, sora, nỗi khổ cực của tôi chẳng đáng là gì.”

“So với chị tôi, tôi chẳng có tư cách kêu khổ.” GiangTiểu Lâm cười lắc đầu, “Thật ra trước đây có người giới thiệu cho tôi một ngườiđàn ông, làm ở ngân hàng, hoàn cảnh giống hệt tôi, từ huyện miền núi hẻo lánhvất vả học hành thành tài, khó khăn lắm mới có chỗ đứng ở thành phố này, có mộtcông việc có thể coi là ổn định. Nhưng có điều anh ấy gánh các ít hơn tôi mộtchút, tôi và anh ấy nói đến khó khăn của mình đều rất thông cảm cho nhau, nhưngnếu tiến thêm bước nữa thì lại thấy e ngại. Sau đó anh ấy không liên lạc vớitôi nữa, đó không phải rơi xuống nước vớ được mảnh ván mà là cột thêm đá vàongười, nghĩ mà thấy tuyệt vọng, nên đâu dám tiếp tục. Cô chắc không hiểu đượccảm giác này.”

“Tôi chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng giacảnh của tôi,” Cam Lộ không định than khổ với người khác, nhưng đã nói đến đây,cô cũng chỉ lắc đầu, “Thật ra không thể nói là tốt, trước đây không chỉ một lầnbị cúp điện nước do không có tiền đóng. Có lúc đang nấu cơm thì hết ga, lạikhông có đủ tiền kêu người ta đến thay bình mới, đành phải dùng bếp than, vậtlộn một hồi cũng nấu xong bữa cơm.”

Giang Tiểu Lâm ngạc nhiên: “Nhìn cô giống như ngườilớn lên trong sung túc.”

“Chị không dám so sánh với chị gái, tôi cũng đâu dámso sánh với chị, đó đâu tính là khổ cực. Tôi luôn cảm thấy, những ngày khôngmay mắn rồi cũng sẽ có lúc qua đi. Nhưng không sinh con thì cảm thấy dường nhưthiếu điều gì đó, anh chị không bàn bạc thêm xem.”

“Anh ấy rất cương quyết, tôi cũng không muốn trả giánày nọ, chẳng nghĩa lý gì. Tôi và con gái anh ấy quan hệ cũng được, cô cũngnhìn thấy đấy, con bé rất đáng yêu. Bây giờ tôi chỉ chưa hạ được quyết tâm cuốicùng, nếu không gặp người quen cũng chẳng thành vấn đề, ha ha.” Giang Tiểu Lâmcười, nét mặt lại chẳng lấy gì làm vui nhưng cũng không tỏ ra đau buồn, hìnhnhư đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô bèn đứng dậy: “Tôi đi làm việc đây, cám ơn côđã lắng nghe.”

Giang Tiểu Lâm đi rồi, Cam Lộ uống hết cốc thuốc đãpha sẵn, lại nghĩ đến câu nói của Thượng Tu Văn: “Sinh cho anh một đứa con nhé,Lộ Lộ.”

Cảm xúc trong cô lẫn lộn chẳng khác gì cốc thuốc trộnlẫn nhều vị kia.

Đồng nghiệp của cô đang đối mặt với hiện thực cuộcsống khốc liệt, còn thứ cô đối mặt chỉ là một đòi hỏi không thể nào hợp lý hơntrong hôn nhân.

Thượng Tu Văn luôn chủ động trong mọi việc, mỗi lầnanh nhắc đến yêu cầu này đều nhằm những lúc cô không thể hoặc không muốn cựtuyệt. Tình cảm hiện tại của họ đang rất sâu đậm, anh tha thiết có con, còn côlại do dự, tâm trạng này của cô hình như có cái gì đó không phải.

Trận tuyết lớn hiếm thấy ấp đến, từ cửa sổ nhìn rangoài, chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa. Cam Lộ đang lo Thượng Tu Văn phải lưulại thành phố J thêm một ngày nữa, nhưng đến giờ tan sở, đang lúc đứng ở trạmxe buýt đợi xe, cô bỗng nhiên thấy tiếng còi xe từ phía sau, quay đầu nhìn,Thượng Tu Văn lái chiếc BMW quen thuộc dừng ngay sau lưng cô. Cô vội vàng xếp ôlại, bước lên xe, vừa mừng rỡ vừa lo lắng: “Sau này anh đừng lái xe trong thờitiết này nữa nhé.”

Thượng Tu Văn gật đầu cười: “Chẳng lẽ không thích anhđón về hay sao?”

“Em thà rằng anh về trễ chứ không muốn anh xảy ra chuyện.À, đã là tháng Chạp rồi, không thể nói lung tung được. Tóm lại, an toàn là trênhết.”

Thượng Tu Văn vuốt tóc cô, mỉm cười không nói, rồi choxe chạy.

Tuyết rơi dày đặc, cơn gió Bắc thổi qua, những hạttuyết bé xíu xô nhau vần vũ chao nghiêng theo hướng gió. Cam Lộ nhìn phía trướcthở dài: “Hình như em chưa bao giờ thấy một trận tuyết lớn như vậy.”

“Ừ, thành phố J tiếp giáp với núi, những trận tuyếtthế này rất thường thấy, đợi anh một chút.” Thượng Tu Văn bỗng nhiên cho xedừng lại bên đường, rồi xuống xe.

Cam Lộ chỉ nhìn thấy anh lao đi trong tuyết, vòng quađầu xe chạy đến đường dành cho người đi bộ, rồi hình như ghé vào một tiệm tạphóa cách đó không xa, bông tuyết che mất tầm nhìn, cô đợi cũng đến 5, 6 phútsau mới thấy anh vội vã quay lại, Cam Lộ vội vàng phủ tuyết rơi trên tóc anh,vai anh: “Anh phải che ô chứ.”

Anh cười cầm lấy tay cô, đưa cho cô một túi giấy. Cômở ra xem, bên trong là khoai lang nướng bọc bơ vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đâylà món ăn vặt không biết bắt nguồn từ đâu nhưng rất thịnh hành ở thành phố này,thay đổi khẩu vị khoai lang nướng đơn thuần trước kia, quết thêm bơ vào rồidùng giấy nhôm gói lại đem đi nướng. Cách làm kết hợp giữa Tây và Tàu này đạtđược hiệu quả không ngờ, vừa ngon lại vừa lạ miệng. Phía trước những tiệm bánmón này luôn có một hàng người mua xếp hàng rồng rắn. Mùa đông đầu tiên lúccùng nhau dạo phố, Thượng Tu Văn từng xếp hàng mua cho cô, không ngờ hôm naytrong thời tiết khắc nghiệt thế này, anh lại đội tuyết mua về cho cô lần nữa.

“Ăn đi cho nóng.”

Cam Lộ cầm chiếc thìa nhỏ múc một miếng to cho vàomiệng, mùi thơm ngọt lan tỏa trong xe, ngọt từ đầu lưỡi cô ngọt đến tận tim.Thượng Tu Văn lái xe, thi thoảng mìm cười nhìn cô một cái, cô múc một thìa đútcho anh, anh lắc đầu, lúc dừng đèn đỏ, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt nhẹtrên khóe miệng cô, rồi cho vào miệng mình, cái cử chỉ vô cùng gợi tình ấykhiến lòng cô dậy sóng.

Về đến nhà, lúc cả nhà đang ăn cơm, Thượng Tu Văn nóivề bước đi tiếp theo của công ty, Cam Lộ ngạc nhiên đến đờ cả người, nhưng mẹchồng bên cạnh lại vô cùng trấn tĩnh, rõ ràng là đã tiên liệu trước sự việc.

“Nói như vậy có nghĩa là An Đạt chịu toàn bộ tráchnhiệm trong việc này?” Cô ngập ngừng hỏi.

“Không phải vậy, Lộc Lộ à, anh đã bàn bạc với cậu rồi,không thể để việc này kéo dài mãi được, nó ảnh hưởng rất lớn đến việc sản xuấtvà kinh doanh của Húc Thăng, gây thiệt hại khôn lường. Một mặt, phải phối hợpđiều tra, mặt khác, phải áp dụng các biện pháp chủ động, kịp thời.”

Biện pháp chủ động mà Thượng Tu Văn nói là chỉ HúcThăng trong ngày hôm đó sẽ mở họp báo lần nữa, tuyên bố thành lập hai chi nhánhtiêu thụ, trực tiếp quản lý việc tiêu thụ ở hai tỉnh, thu hồi lại quyền đại lýcủa các đại lý dưới trướng. Ngô Xương Trí với tư cách là chủ tịch Hội đồng quảntrị sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của báo giới, kể về con đường gian khổ, đầykhó khăn trong quá trình tiến hành cải tổ sau khi mua lại một doanh nghiệp sắtthép quốc doanh đang đứng trên bờ vực phá sản, thể hiện việc thêm một bước hoànthiện quản lý doanh nghiệp, vá lại các lỗ hổng, gánh vác trách nhiệm xã hội, nỗlực chỉnh đốn lại tình hình hỗn loạn của thị trường sắt thép dùng trong xâydựng.

Nội dung của họp báo lần này đã nhanh chóng được cácbáo ở tỉnh bên đăng trên trang nhất, bài đăng của báo giới của tỉnh nhà tuy cóngắn nhưng nội dung vẫn thấy được tầm quan trọng.

Thế nhưng Cam Lộ không quan tâm đến tình hình của HúcThăng, cô hỏi thẳng: “Tu Văn, điều này có nghĩa là Húc Thăng đổ trách nhiệm chođại lý của mình đúng không? An Đạt sau này sẽ thế nào đây?”

Ngô Lệ Quân đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xử lý công việcphải biết phân nặng nhẹ, việc kinh doanh của Húc Thăng một khi có vấn đề thìkhông dễ gì thu lại nổi. Tu Văn, con với Dĩ An xử lý cho tốt chuyện ở đây nhé.”

Bà đi thẳng vào trong phòng, Cam Lộ bốc hỏa, quay sangnhìn Thượng Tu Văn, Thượng Tu Văn cười trừ: “Lộ Lộ, ý anh không phải như thế,anh không hề thay Húc Thăng ôm vận rủi này, còn An Đạt không phải chỉ của mìnhanh, cứ cho là anh có thể, Dĩ An cũng chẳng có lý do gì cùng anh làm việc nghĩakhí này đúng không?”

“Bây giờ đã có người đứng ra nhận trách nhiệm về vụcốt thép kém chất lượng đó, Húc Thăng coi như đã được rửa sạch oan cho mình, sựviệc ở tỉnh bên họ chắc cũng nắm được phần thắng rồi, chứng cứ của Tín Hòa vậylà đổ lên đầu An Đạt, lại thêm Húc Thăng lớn tiếng tuyên bố hủy bỏ quyền đạilý, rõ ràng là chứng thực tội danh của An Đạt, chẳng lẽ em suy đoán không đúngsao?”

“Lấy người vợ thích coi tiểu thuyết trinh thám đúng làphải coi chừng.” Thượng Tu Văn vẫn cười, “Đúng vậy, suy luận của em rất chínhxác, nhưng anh không thể để cho An Đạt vì một tội danh không tồn tại mà phảichịu trách nhiệm. Húc Thăng thành lập chi nhánh tiêu thụ thật ra là việc đãđược bàn từ trước đó, cũng là sự phát triển tất yếu. Sau chuyện này, thao túngTín Hòa đưa ra chứng cớ dù là ai thì cũng đau đầu rồi đây.”

“Anh vẫn chưa nói đến vấn đề mà em quan tâm, Tu Văn ạ,anh và công ty của anh sẽ như thế nào?”

“Vừa phối hợp điều tra, vừa thanh lý nợ nần.”

Cam Lộ kinh ngạc, thật sự không thể nào hiểu nổi khẩukhí của anh sao có thể bình thản đến vậy: “Được rồi, anh đừng để em phải suyluận nữa, như vậy là công ty sẽ ngừng hoạt động đúng không?”

Thượng Tu Văn nắm lấy tay cô: “Đừng lo, Lộ Lộ, sau khichuyện này kết thúc, Dĩ An sẽ chính thức giữ chức tổng giám đốc chi nhánh tiêuthụ của Húc Thăng ở tỉnh này, phạm vi phụ trách của cậu ấy cơ bản cũng giốngnhư trước đây, tất cả nhân viên của An Đạt chỉ cần đồng ý cũng có thể qua đólàm việc tương đương như trước.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh chắc phải vô công rồi nghề một thời gian rồi.”Thượng Tu Văn dài giọng nhìn cô, khóe miệng có ý trêu đùa, ánh mắt sâu thẳmkhiến cô không thể nào suy đoán được, “Bà xã à, thời gian này em phải nuôi anhđấy nhé, em không bỏ anh đấy chứ.”

Cam Lộ dở khóc dở cười: “Vậy phải cho chị giúp việcnghỉ thôi, anh phải làm thay việc của chị ấy thì em nuôi anh không vấn đề gì.”

Thượng Tu Văn cười lớn: “Em thật chẳng nghĩa khí gìcả, chẳng thèm an ủi anh lấy một câu, để anh nhẹ nhõm một chút, em sẽ làm hậuphương vững chắc của anh, có việc gì xảy ra cũng không sợ.”

“Rõ ràng là anh trong lòng đã có dự tính, em làm vợđảm cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cam Lộ không vui nói, giằng ra khỏi tay anh, “Emđi dọn bát đĩa, rồi chuẩn bị giáo án trước đây.”

Cam Lộ vẫn như thường lệ, dọn dẹp bàn ăn và nhà bếpxong thì lên lầu, ngồi vào bàn làm việc, mở giáo án ra bắt đầu học thuộc. Mộtlát sau, Thượng Tu Văn cũng leo lên, kéo cô ngồi xuống sô pha cùng mình, chậmrãi nói: “Không vui à?”

“Em không cách nào vui được, Tu Văn à, thất nghiệpkhông phải là vấn đề lớn, cùng lắm thì tìm việc làm mới, bắt đầu lại từ đầu.Nhưng em không thích cách xử lý sự việc này.”

“Sự việc còn lâu mới kết thúc, Lộ Lộ ạ, người thaotúng chuyện này dù có âm mưu gì thì họ cũng bị giáng một đòn chí mạng.” ThượngTu Văn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn vợ, “Còn anh, anh cũng không vô duyênvô cớ hy sinh bản thân mình vì lợi ích của cậu đâu.”

Cam Lộ không vui nói: “Dĩ nhiên, hai người là họ hàngmà, cũng không thể nói là hy sinh.”

“Anh không có ý đó. Làm đại lý thu nhập ổn định, mạohiểm không lớn, nhưng cũng không có nhiều không gian phát triền. Ban đầu lúclàm nghề này, anh cũng không có dự định lâu dài, chỉ là để cho qua ngày.”

“Còn trẻ vậy mà đã bắt đầu quyết định sống cho quangày rồi ư?”

“Ừ, người không có mục tiêu rất dễ như thế.” GiọngThượng Tu Văn đều đều.

Cam Lộ không khỏi kinh ngạc. Dĩ nhiên, từ khi quenThượng Tu Văn, cô đã chú ý đến vẻ lười nhác này của anh, nhưng chỉ dừng lại ởthần thái, chứ trước nay anh chưa bao giờ biểu hiện thờ ơ với cuộc sống nên côthấy chẳng có gì là lạ. Vậy mà giờ anh thẳng thắn thừa nhận mình đang sống choqua ngày đoạn tháng như vậy thật khiến cô không tài nào chấp nhận được. ThượngTu Văn chú ý đến thái độ của cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Em không thể chấp nhận được một người sống không cómục đích, đúng không?”

“Em luôn cảm thấy, chỉ sau khi trải qua mọi buồn vui,cay đắng của cuộc đời mới có tư cách đặt ra mục tiêu của bản thân. Tu Văn, anhkhông đến nỗi không mong đợi điều gì ở cuộc sống của chúng ta đấy chứ?”

“Dĩ nhiên là không, đó là chuyện trước đây. Sau khikết hôn, suy nghĩ của anh không giống như lúc trước nữa. Nếu bây giờ phụ tráchchi nhánh tiêu thụ của Húc Thăng ở đây, sức hấp dẫn đối với anh không nhiều.Thời gian nhàn rỗi của anh đã rất dài rồi, Lộ Lộ, bắt đầu từ năm ngoái, anh dựđịnh vì em, cũng vì hai chúng ta mà chấn chỉnh lại.”

Cam Lộ nghi hoặc nhìn anh: “Đóng cửa công ty cũng đượcxem là suy nghĩ khởi đầu của việc chấn chỉnh đó sao?”

“Anh từ lâu rất muốn đã muốn rút chân ra khỏi An Đạtrồi, hiện nay lại đúng lúc thời cơ đến. Giúp cậu xử lý sự việc này xong, anh sẽvì tương lai chúng ta mà suy nghĩ lựa chọn một dự án thích hợp, bắt đầu lại từđầu. Suy cho cùng nếu cuộc sống không ổn định, anh cũng không có quyền gì bắtem yên tâm chung sống với anh, càng không thể để em yên tâm sinh con.”

Thượng Tu Văn lần đầu tiên nói tỉ mỉ về kế hoạch tươnglai của anh, giọng nói thành khẩn khiến Cam Lộ xúc động: “Tu Văn, anh nên biếtrằng, em chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm ông này bà nọ, kiếm được thật nhiềutiền. Em rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Thất nghiệp không phải là vấnđề gì lớn, em chỉ không thích anh tùy tiện vì cậu mà kết thúc sự nghiệp mấy nămvất vả gây dựng của mình.”

“Anh hiểu, anh không tùy tiện đâu.” Anh lắc đầu cười,“Một mình anh, sống sao cũng được nhưng sau khi có em thì phải khác chứ.”

Anh chăm chú nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, khóe miệngkhẽ nhếch lên, chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa. Anh bìnhthường chẳng biểu hiện gì nhiều, nhưng lòng cô luôn tan chảy mỗi khi nhìn thấyvẻ thành khẩn trên mặt anh. Cam Lộ vô số lần bị cuốn hút bởi nụ cười của anh,lúc này cũng dậy lên cảm xúc khó tả, tim hình như đập nhanh hơn, nhất thời quênmất nói đến đâu rồi. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Anh đã có mục tiêu rồi thìem sẽ luôn ủng hộ anh. Hai năm nay em có để dành được ít tiền, nếu anh cần, cứnói cho em biết.”

Thượng Tu Văn vẫn cười, nhưng lại phảng phất nỗi buồn:“Yên tâm đi, không đến nỗi phải đụng đến tiền riêng của em đâu. Anh từng nói,trang trải cuộc sống là trách nhiệm của anh, không cần em phải lo lắng đâu.”

Cam Lộ nép vào lòng anh, nghịch nút áo của anh, hồilâu không nói.

“Đang nghĩ gì thế?”

“Công việc của anh em không giúp gì được, anh nói emkhông cần lo lắng, em tưởng thật thế là chẳng lo lắng nữa. Anh có cảm thấy emkhông đủ quan tâm đến anh không?”

Thượng Tu Văn sững người, rồi lập tức cười lớn, anhcười rất hào sảng, Cam Lộ khó chịu, dùng sức đấm vào ngực anh: “Em hiếm lắm mớitự kiểm điểm trách nhiệm làm vợ chưa tròn của mình, có gì đáng cười đâu?”

“Không phải, anh đột nhiên nhớ đến câu nói của Dĩ An.”

Thượng Tu Văn cố nhịn cười, ra chiều nghĩ ngợi, lắclắc đầu: “Không được, câu nói này không thể nói cho vợ nghe.”

Cam Lộ nổi lòng hiếu kỳ, hai tay vòng qua cổ anh, népvào người anh, cười tít mắt: “Có phải đàn ông bọn anh thích nói chuyện đồi trụykhông?”

“Em bây giờ không trong sáng đấy cô giáo Cam ạ, saolại nghĩ đến mấy chuyện đồi trụy thế? Vả lại Dĩ An là người rất chú trọng lờiăn tiếng nói sao có thể đi nói những chuyện đòi trụy cơ chứ?” Thượng Tu Văn vẫntrêu cô.

“Vậy có gì mà không thể nói cho em biết?”

“Thật ra câu nói này rất nghiêm túc. Cô Vương thư kýtiền nhiệm của công ty rất thích Dĩ An, thấy cậu ta thất tình, cuối cùng cũnglấy hết can đảm thổ lộ lòng mình với cậu ta. Cậu ta vô cùng ngạc nhiên, lập tứctừ chối thẳng thừng, kết quả cô Vương bị tổn thương nộp đơn nghỉ việc, đến côngviệc cũng không bàn giao lại, để lại một bãi chiến trường. Anh vừa phải cuốngquýt tìm thư kí mới, vừa mắng cậu ta không khéo léo. Cậu ta nói với anh, có đànông thích coi bạn gái mình là thư ký riêng, có đàn ông thích coi thư ký là bạngái, cậu ta cho rằng đều không tốt, cậu ấy thích bạn gái là bạn gái, thư ký làthư ký.”

Cam Lộ không nhịn được cười khúc khích: “Đối xử vớingười con gái tỏ tình với mình như vậy hình như không được hợp tình cho lắm.”

“Trong việc này, không thành thật mới chính là cáikhông hợp tình lớn nhất.”

Cam Lộ thừa nhận anh nói có lý, nhưng cũng nghi hoặc:“Sao bỗng dưng anh lại nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ cũng có thư ký tỏ tình vớianh?”

“Em liên tưởng giỏi thật đấy, chồng em hiện tại là tưlệnh nhẵn túi lại đang thất nghiệp, đến nỗi phải làm thay người giúp việc rửabát lau nhà kiếm bữa cơm lót dạ, đâu có cô thư ký nào nhắm tịt mắt lại đi tỏtình với anh?”

“Thượng tiên sinh, anh đánh giá thấp khả năng sátthương của ngoại hình anh quá đấy.”

Thượng Tu Văn cười vui vẻ: “Cám ơn em, bà Thượng, anhbiết mình có chút vốn trời cho, nên cũng được an ủi phần nào.”

Nói đùa thì nói vậy nhưng Cam Lộ vẫn không hiểu: “Câunói của Dĩ An có liên quan gì đến em?”

“Rất đơn giản mà. Anh đồng tình với câu nói của Dĩ An,thư ký là thư ký, bà xã là bà xã. Em là vợ của anh, không cần phải như thư ký,biết tường tận lịch trình, công việc, hỏi tỉ mỉ nhất cử nhất động của anh mớicoi là hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.” Thượng Tu Văn thờ ơ nói, dùngngón tay chải tóc cô, “Giống như hiện nay anh thấy rất vui.”

Hai tay Cam Lộ vòng qua eo anh, trong lòng thấy ấm ápvô cùng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Anh chạy ngược chạy xuôi như vậy, cậucũng đi chủ trì cuộc họp. Còn anh ba thì làm gì?”

“Anh ta ấy à…” Thượng Tu Văn nhún vai, “Anh ta hànhtung bí mật, thường ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Lần này lại đòi bỏ công việcbên đó, đến quản lý chi nhánh tiêu thụ ở đây, bị cậu mắng cho một trận.”

Cam Lộ không nhịn được cười ha ha, kể lại cho chồngnghe cảnh tượng ở cổng sau đài truyền hình mà mình với Tiền Giai Tây nhìn thấyhồi đầu tuần trước. Thượng Tu Văn nghe mà dường như có chút kinh ngạc, bất chợtcau mày.

Cam Lộ cười kết luận: “Em đoán anh ta đòi đến đây,không nhất định là vì quan tâm đến chi nhánh tiêu thụ ở đây.”

“Anh ta đúng là bản tính khó đổi, nghe nói chị dâu đãcãi vã với anh ta mấy lần, bây giờ lại gây thêm chuyện nữa.” Thượng Tu Văn lắcđầu thở dài, “Haizzz, cậu lúc nào cũng trọng nam khinh nữ, hai anh rể họ thậtra là người rất được việc, đặc biệt là anh rể thứ hai, rất có năng lực, nhưngchỉ giữ chức nhỏ trong công ty, cổ phần trong tay cũng rất ít, hoàn toàn khôngthể tham gia vào các quyết sách của công ty. Anh ba thì chẳng để tâm gì đếncông việc, cậu hiện giờ tuổi tác đã cao, sức lực không còn như trước, gánh vácHúc Thăng thật sự rất vất vả.”

Cam Lộ bỗng dưng lo lắng, lắc cánh tay anh: “Tu Văn,anh không được đến quản lý công ty giúp cậu đâu đấy, nghe chưa? Lương có caongất trời cũng không được, em không muốn hai người ở hai nơi.”

Thượng Tu Văn vòng tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùimình, cười nói: “Nếu anh không tìm được công việc thích hợp thì phải làm sao?Em là muốn anh ở nhà ngồi chơi xơi nước hay là muốn anh đi thành phố J?”

“Anh sẽ kiếm được việc mà, em rất tin tưởng ở anh.”

“Tóm lại là không muốn anh đến làm ở Húc Thăng phảikhông? Vì sao vậy?”

Cam Lộ hơi sững lại: “Hứ, em sợ anh đến đó, bị ảnhhưởng bởi ông anh phóng đãng của anh.”

Thượng Tu Văn cười mà như không cười nhìn cô: “Vậy emđi cùng với anh nhé, anh sẽ chịu sự quản lý của em cả ngày được chưa?”

Cam Lộ nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu: “Khôngđược đâu Tu Văn, công việc của em ở đây rất ổn định, nếu hai chúng ta sau nàyđều không có công việc và thu nhập ổn định, vậy sau này lỡ xảy ra chuyện gì thìrắc rối to, anh còn lại lo cơm áo gạo tiền, đâu thể suy nghĩ kỹ càng về nhữngviệc anh muốn làm.”

Thượng Tu Văn chăm chú nhìn cô, rất lâu không nói, CamLộ thấy kỳ lạ: “Sao thế, anh thật sự muốn đến Húc Thăng làm việc à?” Cô ngầnngừ một lát, “Em cảm thấy anh không thích hợp với chỗ đó, nhưng nếu anh nhấtđịnh muốn đi…”

Thượng Tu Văn nhấc tay cô đặt lên môi: “Không, anhkhông định đi.” Gương mặt gần đây mệt mỏi, xanh xao vì lo toan của anh nở mộtnụ cười, mắt sáng lên, “Anh đã thuyết phục được cậu, sau này sẽ vạch ra chiếnlược đầu tư hẳn hoi, mời giám đốc điều hành về quản lý việc kinh doanh, đồngthời trao quyền lại cho hai anh rể. Cậu chỉ cần làm tốt công tác bên ngoài, giữmối quan hệ với chính quyền là được rồi. Thời gian này, anh có thể vẫn phảithường xuyên đi công tác, nhưng mà Lộ Lộ này, anh không muốn chúng ta mỗi ngườimột nơi, dù có khó khăn thế nào, cũng sẽ phải đến đó.”

Cam Lộ lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười của anh,ngón tay đặt trên môi anh di chuyển đến khóe miệng, sau đó di chuyển lên trên,vuốt ve đuôi mắt anh, cơ hồ như muốn nụ cười đó không bao giờ tắt trên khuônmặt anh, đồng thời cũng muốn mình lúc nào cũng được anh nhìn bằng ánh mắt trànđầy yêu thương như thế.

“Tu Văn, nếu…ý em là, nếu anh muốn em có con, em…”Giọng nói của cô càng lúc càng mơ hồ, Thượng Tu Văn hoàn toàn hiểu được tâm lýcủa cô, mắt anh ngời sáng, thì thầm gọi tên cô, cúi đầu xuống hôn cô.

Cam Lộ cảm thấy, đồng ý có con bây giờ đối với mộtngười không thích bốc đồng như cô có thể xem là một phút bốc đồng hiếm có. Ítra trước khi nói câu nói đó bật ra khỏi miệng cô, cô không hề nghĩ rằng mình đãhoàn toàn hạ được quyết tâm.

Nói xong câu đó, cô không hề hối hận. Trải qua cuộcsống hai năm đầy lý trí và bình lặng, cô rất muốn giữ lấy sự hòa hợp và mặnnồng của hai vợ chồng trong thời gian này. Một người luôn có chừng mực trongtừng cử chỉ, hành động như Thượng Tu Văn tỏ ra vô cùng cuồng nhiệt khiến cô bấtngờ, đồng thời cũng bị cuốn vào trong đó.

Cô nghĩ, bọn cô cuối cùng cũng cần một đứa con, nếuđứa bé ra đời trong sự mong mỏi của cha nó như đó cũng là một việc hạnh phúc.

Sau đó, Thượng Tu Văn ngoài đi công tác ở thành phố Jra, bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi. Anh chỉ thi thoảng đến công ty xử lý các hóađơn chứng từ, đôn đốc hai nhân viên mà công ty còn giữ lại nhanh chóng kếttoán, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng làm việc, máy tính, máy fax đềumở, nghiễm nhiên gia nhập đội ngũ SOHO.

Anh giải thích là anh đang khảo sát dự án, còn Ngô LệQuân hầu như chẳng tỏ ra lo lắng gì với tình cảnh của con trai hiện nay, Cam Lộcảm thấy nếu như cứ căn vặn, hỏi han thì sẽ gây áp lực tâm lý cho chồng, hơnnữa, Thượng Tu Văn cho dù lúc mới qua lại với cô, xem ra lúc lười biếng nhấtcũng chưa từng ngừng làm việc, cô nghĩ cô không nên lo lắng quá nhiều.

Ngoài việc Thượng Tu Văn chưa xác định được mình cầnlàm gì khiến Cam Lộ khỏi lo lắng ra, những ngày tháng tiếp đó trôi qua vô cùngbình yên, thậm chí có thể dùng thêm một từ nữa là: mặn nồng.

Mùa đông năm nay, nơi đây và đa số các tỉnh phía namđều có trận tuyết rơi lớn hiếm thấy, nghe nói nhiệt độ thấp nhất trong vòng hơn40 năm trở lại đây, tuyết đóng dày nhiều ngày không tan, giao thông trong thànhphố bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đồng nghiệp đi làm đề than thở không ngớt, dườngnhư chỉ có Cam Lộ là chẳng than phiền gì, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụcười.

Thượng Tu Văn rất ít khi ra ngoài tiếp khách, lúckhông đi công tác, chỉ thỉnh thoảng đến công ty, sau đó mỗi chiều đến phòng tậpthể hình, tập xong, tiện đường đến đón Cam Lộ cùng về.

Buổi tối, hai người bận rộn với công việc của mìnhtrong phòng làm việc. Cam Lộ đến giờ lên giường xem tiểu thuyết trinh thám, anhxem xong giấy tờ đi theo, hai người ôm nhau ngủ, gió lạnh rít bên ngoài nhưngtrong phòng lại ấm áp vô cùng.