Gia Cát Linh Ẩn

Chương 126: Tim đập thình thịch



“Thiếp…” Trương Thúy Hoa nhìn thấy Gia Cát Chiêm, viền mắt đỏ hồng, “Lão gia, thiếp thấy sức khỏe phu nhân kém, nên hầm canh cho phu nhân.”

“À, đúng là giống hệt tỷ tỷ nàng, rất biết chăm sóc người khác.” Gia Cát Chiêm hài lòng gật đầu, ông nhìn thấy y phục Trương Thúy Hoa bị ướt, chén bát trong rổ còn vương rơm rạ, khó hiểu hỏi, “Tại sao y phục lại bị ướt thế kia?”

“Đại phu nhân…” Trương Thúy Hoa do dự, khóe mắt đỏ lên, “Đại phu nhân hất hết canh lên người của thiếp.”

“Nàng nói gì?” Gia Cát Chiêm cao giọng, sắc mặt u ám, “Nàng tốt bụng hầm canh cho bà ta, bà ta không cảm kích còn hất lên người nàng? Quả thật nực cười!”

“Lão gia bớt giận.” Trương Thúy Hoa nhỏ nhẹ nói, “Thiếp nghĩ nhất định là do phu nhân bị giam nên tâm trạng không tốt, mói có thể trút giận lên người thiếp, Thanh Thanh không trách phu nhân, chỉ nguyện phu nhân mau khỏe lại. Xin lão gia đừng nên trách tội phu nhân.”

“Haizzz…” Gia Cát Chiêm thở dài, “Nàng cũng đừng nên gấp gáp, ta không trách bà ấy là được mà.” Ông kéo tay Trương Thúy Hoa qua, “Đến thư phòng mài mực cho ta.”

“Dạ, lão gia.” Trương Thúy Hoa mở cờ trong bụng, theo Gia Cát Chiêm vào trong thư phòng, xem ra khổ nhục kế dùng rất được.

Hôm nay, Sở Lăng Thiên mở tiệc chiêu đãi Như Phong, cũng mời Gia Cát Linh Ẩn. Khi hai huynh muội đến Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên đang chờ họ ở cửa.

“Đến rồi?” Sở Lăng Thiên đến nắm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn.

“Thần tham kiếm vương gia.” Như Phong hành lễ với Sở Lăng Thiên.

“Như Phong tướng quân không cần đa lễ.” Sở Lăng Thiên cười cười, “Tướng quân là đại ca của Linh nhi, cũng là đại ca của ta. Sau này không cần hành lễ với ta đâu.”

“Đa tạ vương gia, chỉ là lễ quân thần, thần không dám quên!”

“Ha ha! Như Phong tướng quân, mời vào trong!”

“Đa tạ vương gia!”

Trong phòng khách của Thất vương phủ, đã có vài người ở bên trong nói chuyện phiếm, lần lượt là Thương Y, Khương Diệp, Hà Tần, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Hàn, Trần Cẩm Phàm. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, mắt Thương Y sáng lên, lại thoáng ảm đạm, nàng hiện tại đã ở bên Sở Lăng Thiên, bản thân còn có thể có suy nghĩ gì khác chứ, chỉ cần nhìn thấy nàng là được rồi.

“Tam tiểu thư, tiểu thư đến rồi.” Hà Sướng Uyển bước đến, nhiệt tình nói, “Vừa rồi ta còn cùng quận chúa Cẩm Phàm nói về tiểu thư đó, mấy ngày không gặp, có hơi nhớ tiểu thư. Tiểu thư đã đến rồi, ta lại có thêm bạn bè.”

“Tham kiến công chúa Sướng Uyển!”

“Thất tẩu à, cuối cùng tẩu cũng đến. Cổ Thất ca chắc phải dài lắm rồi.” Sở Lăng Hàn cười hì hì nói.

“Thất điện hạ, vị này là?” Khương Diệp nhìn thấy Như Phong, liền hỏi.

“Ta giới thiệu với các vị một chút.” Sở Lăng Thiên giới thiệu Như Phong với những người khác, “Vị này chính là đại ca của Linh nhi, Gia Cát Như Phong, là phó tướng trong quân.”

“Công tử tuấn tú lịch thiệp, tuổi còn trẻ đã là tướng quân, Hà Tần thật bội phục. Tại hạ Hà Tần, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

“Hừ!” Thương Y khinh thường hừ một tiếng, “Sao ngươi không nói tuổi ngươi còn trẻ mà đã là thái tử chứ? Hư tình giả ý.”

Hà Tần không vui liếc Thương Y một cái, đi sang một bên.

Như Phong tỉnh ngộ, “Hóa ra là thái tử Hà Tần, Như Phong tham kiến thái tử.”

“Công tử không cần đa lễ.” Hà Tần nói, “Muội muội của công tử thật khác biệt, đúng là khiến tại hạ bội phục bội phục, nếu muội muội ta có một nửa của nàng ấy, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Này, đại ca! Tuy rằng em gái của ca không xuất chúng như Tam tiểu thư, nhưng lại là nữ tử tốt hiếm thấy nhé!” Hà Sướng Uyển bất mãn hét lên.

“Đúng, đúng! Hiếm thấy.” Hà Tần cười nói.

“Tam tiểu thư tài mạo song toàn, thông minh hơn người. Nói vậy công tử Như Phong cũng là long phụng trong loài người. Tại hạ Khương Diệp, có thể kết bạn cùng Tam tiểu thư và công tử Như Phong đúng là may mắn ba đời.” Khương Diệp nói.

Như Phong ngẩn ra, không ngờ nam tử trẻ trung trước mặt này lại có thể là hoàng đế đương triều của nước Ngạo Nguyệt. Tính tình của y cũng có chút tương tự với Gia Cát Linh Ẩn, đối mặt với quyền quý, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lễ có tiết, “Như Phong tham kiến bệ hạ!”

“Còn có vị này…” Sở Lăng Thiên chỉ vào Thương Y nói, “Hắn chính là môn chủ Thanh Ngọc Môn danh chấn thiên hạ, anh tuấn thong dong, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Thương Y.”

“Tham kiến Thương Y môn chủ.”

“Hạnh ngộ hạnh ngộ! Có thể quen biết công tử Như Phong, đó là vinh hạnh của ta.”

Như Phong thầm giật mình, nghe đồn Thương Y kiêu ngạo bất tuân, không người nào có thể lọt vào mắt hắn, hôm nay gặp mặt, tuy rằng trên mặt vẫn có vẻ ngạo nghễ, nhưng rất khác với lời đồn đãi. Lại thấy Thương Y thỉnh thoảng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng y nhất thời hiểu ra. Người em gái này của y lại có thể thu hút sự chú ý của Thương Y, quả thực siêu phàm. Trong lòng y cũng hiểu, mục đích của Sở Lăng Thiên không phải chỉ đơn giản mở tiệc chiêu đãi mình, mà là để y kết thêm một số bạn. Nước Ngạo Nguyệt tuy rằng trải qua nội loạn, thù trong giặt ngoài, nhưng Khương Diệp là một hoàng đế đầy triển vọng, không đến vài năm, nước Ngạo Nguyệt chắc chắn có thể ổn định lại. Sức khỏe Hà Tần kém, là thật hay giả, không ai biết được. Sở Lăng Hàn – Sở Lăng Thiên, đại điện cho một trong ba thế lực lớn của nước Lăng Nguyệt. Sau lưng Trần Cẩm Phàm còn có cả phủ Trần quốc công. Xem ra, địa vị của tam muội trong lòng điện hạ quả thật không thấp, Như Phong thầm nghĩ.

“Vị này chính là quận chúa Cẩm Phàm.” Cuối cùng, Sở Lăng Thiên giới thiệu.

“Tham kiến quận chúa.”

“Tham kiến tướng quân.”

Không biết tại sao, khi Trần Cẩm Phàm nhìn thấy Như Phong, nhất thời tim đập thình thịch, nhảy loạn không ngừng, một thứ tình cảm chưa từng có trào dâng trong lòng, cả người run lên như bị điện giật, má đỏ hây hây, mỉm cười, rất là xinh đẹp. Như Phong nhìn thấy Trần Cẩm Phàm cũng không khỏi ngẩn ngơ, vẻ đẹp của nữ tử trước mặt lại có thể khiến tim hắn đập thình thịch như thế. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, lập tức dời đi, đều có chút ngượng ngập. Mặc dù hai người trước kia cũng từng gặp nhau, nhưng không có mặt đối mặt giống như lần này.

“Khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng một tiếng, cùng là nam nhân, lập tức nắm được tình hình, “Quận chúa Cẩm Phàm tài mạo vẹn toàn, Như Phong tướng quân tướng mạo đường đường, nhị vị cũng chưa có đính ước, chi bằng…”

“Thất ca, đừng nói bậy mà!” Trần Cẩm Phàm đỏ mặt, nói với Sở Lăng Thiên.

“Được được! Ta không nói nữa.” Sở Lăng Thiên cười khẽ, nói.

“Tiểu Điệp sao rồi? Để ta đến thăm nàng ấy.” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

Nàng vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Tiểu Điệp vui vẻ từ bên ngoài chạy vào, “Tiểu Điệp thỉnh an chủ tử.”

“Mau đứng lên!” Gia Cát Linh Ẩn đỡ Tiểu Điệp dậy, “Đỡ hơn chưa?”

“Khỏe nhiều rồi ạ.” Tiểu Điệp vui vẻ nói, “Đa tạ sự chăm sóc của điện hạ với Tiểu Điệp.”

Lúc này, Ưng quản gia đi tới, bẩm báo: “Điện hạ, ngọ thiện (bữa trưa) đã chuẩn bị xong, có phải bây giờ truyền thiện hay không?”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Truyền đi, hôm nay mọi người ăn uống thật no say!”

Ưng quản gia gật đầu đáp lại, lập tức lui xuống dặn dò.

Sau khi Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống bên cạnh mình, những người khác cũng đều ngồi xuống. Tất cả mọi người vô thức chừa chỗ cho Như Phong và Trần Cẩm Phàm, dưới sự hợp mưu của mọi người, hai người họ liền ngồi xuống cạnh nhau.

Chỉ chốc lát, gia đinh trong phủ cùng với nha hoàn lần lượt mang lên những món ăn ngon miệng cùng rượu ngon, hương thơm thuần khiết mê người.

Mắt Sở Lăng Thiên hơi nhíu lại, cùng lúc đó, đầu mày của Gia Cát Linh Ẩn cũng thoáng chau vào nhau, hai người họ đều phát hiện có một nha hoàn mặc áo vàng rất lạ mặt, Gia Cát Linh Ẩn tuy chỉ đến Thất vương phủ có hai lần, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, những người nàng đã từng gặp đều sẽ nhớ rất rõ.

Gia Cát Linh Ẩn giơ tay lên, không cẩn thận đụng vào cái chén ở trước mặt, chén rơi xuống đất bể nát, làm nha hoàn đứng bên cạnh nàng sợ hết hồn.

“Linh nhi, không làm nàng bị thương chứ?” Sở Lăng Thiên kéo tay Gia Cát Linh Ẩn qua, nhìn trái nhìn phải, xác định không bị thương mới yên lòng.

“Tiểu Thúy, mau chóng thu dọn, đứng ngẩn ra đó làm gì?” Ưng tổng quản nói với nha hoàn áo vàng đứng sau lưng Gia Cát Linh Ẩn.

“Dạ.” Nha hoàn nọ gật đầu, lập tức ngồi xổm xuống thu dọn.

Sở Lăng Thiên âm thầm nhéo tay Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn hiểu ý gật đầu. Vừa rồi nàng chỉ muốn thử Tiểu Thúy một chút, trải qua thử nghiệm, có thể khẳng định nàng ta không biết võ công, khả năng tổn hại đến Sở Lăng Thiên không lớn, có lẽ là muốn thu thập tin tức tại sao Sở Lăng Thiên mở tiệc chiêu đãi hoàng đế nước Ngạo Nguyệt và thái tử, công chúa nước Nam Chiếu, ý đồ tìm hiểu tình hình bữa tiệc này.

Có lẽ hiểu được hiện giờ thời cuộc nhạy cảm, tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc đến chính trị thế cục, chỉ trò chuyện một vài đề tài khác. Rượu qua ba tuần, mấy nam nhân càng uống càng hăng, mấy nữ tử có chút cảm thấy nhàm chán.

“Tam tiểu thư, quận chúa, chi bằng chúng ta đến hậu hoa viên tán gẫu đi?” Hà Sướng Uyển đề nghị.

Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm đều gật đầu đồng ý, đứng lên, nói với những người khác rồi theo Hà Sướng Uyển đi ra hậu hoa viên.

“Linh nhi, đợi đã!” Sở Lăng Thiên nắm chặt tay Gia Cát Linh Ẩn.

“Chuyện gì vậy Thất gia?” Gia Cát Linh Ẩn xoay người hỏi.

Sở Lăng Thiên mỉm cười dịu dàng: “Không có gì, chỉ là cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung!”

“Dạ.”

Gia Cát Linh Ẩn đang muốn đi, Khương Diệp bỗng nhiên đứng lên, nói: “Tam tiểu thư, chờ chút.”

“Bệ hạ có chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn dừng lại, hỏi.

“Không… Không có gì.” Khương Diệp do dự nói, nhất định là chính mình nhìn nhầm rồi, miếng ngọc kia tuyệt đối không thể xuất hiện ở nước Lăng Nguyệt được, Tam tiểu thư cũng chắc chắn không phải là Dao nhi, “Là ta lỗ mãng.”

Gia Cát Linh Ẩn hoài nghi một lát, lúc này mới cùng hai người còn lại rời đi.

Hậu hoa viên của Thất vương phủ là vườn hoa lớn nhất trong tất cả các phủ của hoàng tử, cũng được chăm sóc tốt nhất, lúc này đang rực rỡ sắc màu, hoa quế tỏa hương, trúc xanh đứng thẳng, xanh đỏ vờn quanh, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Tiểu Thúy cùng mấy nha hoàn bưng nước trà, điểm tâm, đi theo sau lưng ba người họ, cẩm thận hầu hạ. Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn dừng lại, nói với tiểu nha hoàn ở sau lưng: “Ngươi đi lấy nhiều đường cát lại đây, điểm tâm này có đường cát ăn mới ngon.”

“Dạ, quận quận xin chờ, nô tỳ đi lấy ngay.” Tiểu nha hoàn gật đầu, lập tức đi về phía trước sân.

Tiểu nha hoàn nọ nhanh chóng bưng một dĩa đường cát trở về, dâng lên trước mặt Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, tay bỗng nhiên run một chút, toàn bộ dĩa đường cát rơi xuống đất, còn có một chút rơi vào trong bụi cỏ bên cạnh.

“Nô tỳ thất trách, xin quận quân thứ tội!” Tiểu nha hoàn sợ hãi nói, trong lòng các nô tỳ ở Thất vương phủ nghiễm nhiên đã xem Gia Cát Linh Ẩn thành chủ tử, vả lại xem địa vị của nàng trong lòng Sở Lăng Thiên, bọn nha hoàn lấy lòng nàng còn không kịp, nào dám chọc tức nàng.

“Là ta không cầm chắc, không liên quan đến ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn nói, nàng thản nhiên nhìn Tiểu Thúy đang đứng một bên, “Tiểu Thúy, ngươi nhặt hết đường cát lên nhé, Thất điện hạ thích sạch sẽ, nhất định phải nhặt không sót hạt nào, nghe rõ chưa?”

“Quận quân…” Tiểu Thúy chần chờ nói, “Nhiều như vậy, nô tỳ phải nhặt đến khi nào mới xong?” Hoàng hậu phái nàng đến thám thính tin tức, nếu nhặt hết chỗ đường cát này, e rằng phải nhặt đến đêm khuya.

Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói: “Không nhặt à? Gọi Ưng quản gia đến đây!”