Giả Cán Bộ

Chương 271: Tặng lễ



Lưu Bất Khắc giúp Dương Tử Hiên cầm cặp công văn, Dương Tử Hiên thì ngồi lên trên ghế sa lon, từ bên trong cặp công văn, lấy ra hồ sơ vụ án sở quốc thổ, cẩn thận nhìn lại.

Bỗng nhiên, Dương Tử Hiên thoáng nhìn đến trên mặt bàn bên cạnh, đang đặt một cái túi nhỏ, bên trong là mấy cái gì đó bộ dáng như hộp lễ, liền gọi lại Tằng Thiến.

"Tiểu Thiến, cái hộp lễ kia là ai đưa tới?" Dương Tử Hiên đứng dậy, cầm lấy hộp lễ đóng gói tinh xảo, nhìn nhìn.

Hộp lễ cất ở trong một cái túi giấy, vẫn chưa hủy lớp ngoài, thoạt nhìn lại rất quý giá.

"Cái này, đây là một ông chủ họ Lưu đưa tới cho ngài, nói là chúc mừng ngài thăng nhiệm thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phó cục trưởng sở giám sát." Tiểu Thiến quay đầu trở về giải thích cho Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc liếc nhau, hỏi: "Có phải là ông chủ họ Lưu này lớn lên rất béo? Hắn tới lúc nào vậy?"

"Là người rất béo, hắn vừa tới một lúc trước, tôi vốn bảo hắn tự mình đưa cho ngài, nói hắn chờ một lát, ai biết hắn ngay cả nước cũng không uống, trực tiếp buông lễ vật bỏ chạy, nói trong công ty có chuyện gấp gáp, phải đi về xử lý."

Tằng Thiến chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên có chút không đúng, không biết là mình đã làm sai cái gì.

"Không có chuyện gì của cô nữa, cô đi vào trước, hâm nóng thức ăn lên đi, còn có, về sau, phàm là gặp được loại người không rõ lai lịch, lễ vật không rõ lai lịch này, tuyệt đối không thể thu, đã biết chưa?"

Xem ra, sau khi đi tới Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, người tặng lễ sẽ càng nhiều, lễ vật hình thức cũng rất nhiều, phải từ từ chuẩn bị một chút mới được.

Ban Kỷ Luật Thanh tra vốn chính là vị trí dễ dàng đắc tội với người, đương nhiên, nếu như là cao thủ mọi việc đều thuận lợi, đó cũng là vị trí rất có thể được ăn cơm uống canh.

Dù sao, chỉ cần là cán bộ đảng lãnh đạo, không có mấy người hoàn toàn không sợ Ban Kỷ Luật Thanh tra.

Tiểu Thiến vội vàng gật gật đầu.

"Tiểu Thiến, hiện tại vị trí của tôi tương đối đặc thù và mẫn cảm, nghành và cán bộ chủ quản đều là một ít tương đối nghành quan trọng, có khả năng sẽ thường xuyên có một vài người lai lịch không rõ đến nhà, hoặc là tặng lễ, hoặc là nghe ngóng tin tức, cô phải giữ kín miệng, không thể tùy tiện tiết lộ một ít gì đó, biết không?"

Dương Tử Hiên trực tiếp mở hộp lễ ra, vừa mở vừa dặn dò tiểu Thiến.

"Vâng thưa cục trưởng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi hiểu rõ."

Mở hộp lễ ra, về sau, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy rất chấn động, bề ngoài hộp lễ là lá trà, nhưng bên trong lại là một cái đồng hồ vàng.

"Đồng hồ vàng?" Lưu Bất Khắc không nghĩ tới, Lưu Thiên Phương cũng dám công khai hối lộ Dương Tử Hiên như vậy.

"Cái này hẳn là Hứa Chí Văn bảo Lưu Thiên Phương đưa đến, giữa Hứa Chí Văn cùng Lưu Thiên Phương phỏng chừng có rất nhiều quan hệ dây dưa về lợi ích, Lưu Thiên Phương này, có thể từ từ tra một chút." Dương Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Xác thực là như vậy, Lưu Thiên Phương và bí thư cậu không có một chút quan hệ nào, hơn phân nửa là Hứa Chí Văn sai khiến Lưu Thiên Phương tặng lễ cho cậu." Lưu Bất Khắc gật gật đầu đồng ý.

Đầu lưỡi còn đau nhức, Dương Tử Hiên không muốn nhiều lời làm gì, trực tiếp lật hồ sơ án sở quốc thổ ra, nói: "Lão Lưu, ngày mai, anh trực tiếp đem trả hộp lễ này về cho Lưu Thiên Phương, trực tiếp ném vào mặt hắn cho tôi."

...

Tháng sáu, thành phố Tử Kim tiến vào mùa mưa, buổi sáng xe Phú Khang treo biển số tỉnh ủy chậm chạp lách qua dòng người, dòng xe cộ, chậm rãi đi về phía trước.

Đến đại viện Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên đi xuống xe, trực tiếp đi vào, Hồ Khải vội vàng bung dù đón chào.

"Tiểu Khải, ngày hôm qua bảo cậu đi nghe ngóng công việc thế nào rồi? Có manh mối gì không? Cái gì tranh cãi mà kinh động đến phòng hai kiểm tra kỷ luật Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rồi?"

Kẹp lấy cặp công văn, Dương Tử Hiên bước nhanh vào trong, Hồ Khải cũng phải xoải hết bước mới có thể đuổi kịp bước chân của Dương Tử Hiên.

"Đã nghe rõ ràng, dường như là một thị trưởng thành phố phía dưới xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, đã chết rồi, phòng hai kiểm tra kỷ luật tỉnh tự mình đến hiện trường, hỗ trợ điều tra nguyên nhân sự cố." Hồ Khải nói.

"Hả? Là thành phố nào? Nghiêm trọng như vậy sao? Cần Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh xuất động? Chẳng lẽ còn có nội tình khác?" Dương Tử Hiên thoáng cái đã bị hấp dẫn.

"Là thị trưởng thành phố An Thuyền Đường Lập, người thân của Đường Lập kiên trì nói, Đường Lập không phải là bị tai nạn xe cộ, mà có người cố ý mưu sát, người thân nói Đường Lập lái xe cho tới bây giờ đều hết sức cẩn thận chú ý, không tin Đường Lập xảy ra tai nạn xe cộ." Hồ Khải cẩn thận nói.

Dương Tử Hiên nhíu mày, hỏi: "Cố ý mưu giết một thị trưởng, chuyện này cũng quá nghiêm trọng đấy? Ai lớn gan như thế?"

"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng vừa nghe ngóng một người bạn học ở Tỉnh ủy thôi." Hồ Khải vừa cười vừa nói.

"Được đó, tiểu Khải, tại đại viện Tỉnh ủy cũng có bạn học, nhanh như vậy đã có liên lạc rồi sao? Không giống như là ở Nam Hồ, một người thân cũng không có?"

Trên mặt tường văn phòng, Dương Tử Hiên đặt một khối "kỷ kính", trên đó viết "dùng đồng làm kính chính y quan, dùng kỷ làm kính chấn chỉnh lời nói và việc làm", ngoài ra còn có tấm bảng hiệu treo ở giữa vách tường "chính trị kiên cường, công chính thanh liêm, kỷ luật nghiêm minh, nghiệp vụ tốt".

Cả văn phòng đầy vẻ nghiêm chỉnh nghiêm túc và trang trọng.

Dương Tử Hiên buông cặp công văn, liền trực tiếp ngồi xuống trên mặt ghế, cầm lấy một cái khăn mặt ở bên cạnh, xoa xoa dấu vết nước trong tay.

"Là hắn chủ động tới liên lạc với tôi, bây giờ hắn đang làm cán sự ở phòng tổ chức Tỉnh ủy, ngẫu nhiên chứng kiến tôi đến tìm tài liệu, mới biết được tôi là bạn học của hắn, cho nên, hắn chủ động tìm tới tôi!”

“Nhớ lúc hắn vừa tốt nghiệp, liền được phân phối đến đại viện Tỉnh ủy rồi, trước kia là ở văn phòng Tỉnh ủy, gần đây mới bị điều tạm đến phòng tổ chức Tỉnh ủy." Hồ Khải bưng chén trà nóng đến cho Dương Tử Hiên, đặt tại trước mặt Dương Tử Hiên.

"Hơn nữa, hắn còn nói cho tôi biết một tin tức nho nhỏ, chính là, bí thư thị ủy thành phố An Thuyền, là vợ của em trai trưởng thư ký Tỉnh ủy, Trang Đạo Hiền." Hồ Khải dùng một tay đặt ở bên miệng, đè thấp giọng xuống nói.

Trang Đạo Hiền?

Dương Tử Hiên không phải là lần đầu tiên nghe được cái tên này, trong cả La Phù tỉnh, Trang Đạo Hiền cũng là một nhân vật cực kỳ có danh tiếng.

Cha Trang Đạo Hiền từ rất sớm đã làm người đứng đầu đảng chính ở La Phù tỉnh, từng nhậm chức chủ nhiệm ủy hội La Phù tỉnh, giờ là trưởng thư ký Tỉnh ủy, có thể nói là căn cơ thâm hậu, cùng với bí thư chính pháp ủy Hà Tân Nghi, hai người được vinh dự là nhân vật đại biểu cho phái bản địa.

Dương Tử Hiên còn nhớ rõ, con trai Trang Đạo Hiền đã từng theo đuổi Lâm Nhược Thủy, Trang Dịch Tây kia, nghe Trương Tuyết Bách nói, Trang Dịch Tây này bây giờ còn đang mặt dày mày dạn theo đuổi Lâm Nhược Thủy, nhưng Lâm Nhược Thủy căn bản không muốn để ý tới hắn.

"Hắn không có chuyện hay sao mà lại nói cho cậu biết chuyện này?" Dương Tử Hiên cầm lấy nước trà, đặt tới bên miệng thổi thổi, hữu ý vô ý hỏi.

"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ thuật lại lời của hắn thôi." Hồ Khải có chút xấu hổ nói, hắn biết rõ đây là Dương Tử Hiên đang phê bình hắn, cái này rất rõ ràng, chính là nói dối, làm loạn tư duy lãnh đạo.

"Thu thập thứ đó một tý, chờ một lát nữa cùng đi với tôi đến phòng một kiểm tra kỷ luật bên kia nhìn một cái, chọn mấy tinh binh cường tướng tới, tự mình đốc thúc cái án kiện sở quốc thổ này." Dương Tử Hiên buông nước trà, nói.

...

Qua một lúc lâu, Dương Tử Hiên ra khỏi văn phòng, đi ra hành lang gấp khúc, lập tức gặp được ống Tiểu Xuân ngày hôm qua, Tống Tiểu Xuân cũng không nghĩ tới, mình lại gặp được Dương Tử Hiên nhanh như thế, trong nội tâm xuất hiện một tia kích động, vội vàng giới thiệu một cô gái sau lưng với Dương Tử Hiên.