Ghi Chép Pháp Y

Chương 12: Hồ sơ vụ án số 4: Thi thể thiếu nữ không lành lặn: Kẻ thủ ác bỉ ổi lẩn trốn trong trường học (P4)



"Sau khi trời sáng, Ngô Lệ Na bảo dạo này bố mẹ không có ở nhà, rủ chúng cháu về nhà nó đánh một giấc. Thế rồi chúng cháu liền đến nhà nó"

Thế còn Lâm Yến Ni đâu? Bạn ấy đã đi đâu?"

"Buổi trưa hôm đó khi chúng cháu rời đi thì bạn ấy vẫn ở nhà thấy

Tống, sau đó thì cháu không rõ. Tóm lại, sáng thứ ba chúng cháu đến trường học thì không thấy Yến Ni"

Tôn Tiểu Đan tiếp tục: "Cuối tuần trước cháu vừa qua nhà tìm nhưng bạn ấy vẫn chưa về"

"Cháu có biết địa chi nhà Yến Ni không?" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô bé, "Cháu có thể nói cho chúng tôi biết không?"

"Nhà bạn ấy hơi khó tìm, cháu vẽ cho chú nhé" Tôn Tiểu Đan cầm lấy bút và bắt đầu chăm chú vẽ vào số ghi chép của tôi. Sau một hồi đã hoàn thành bức vẽ.

Chúng tôi để cô bé quay về lớp học, rồi lại tìm hiệu trưởng hỏi về hoàn cảnh của thấy Tống.
Thầy hiệu trưởng nói với chúng tôi rằng hôm nay thấy Tống không đi dạy. Lấy được số điện thoại của anh ta, chúng tôi rời khỏi trường.

Ngồi trên xe, chúng tôi bàn bạc trước hết dựa theo bức vẽ bàn đồ của Tôn Tiểu Đan tìm đến nhà của Lâm Yến Ni xem sao, sau đó tới nhà thấy Tống tìm hiểu tình hình.

Nhà của Lâm Yến Ni nằm ở khu phố cổ. Chúng tôi dựa vào bản vẽ, sau năm bảy ngã rẽ thì cũng tới được một khu dân cư cũ kỹ, leo lên tầng cao nhất rồi tới gõ cửa.

Một bác gái ra mở cửa, nhìn chúng tôi với ánh mắt hoài nghi: "Các cô cậu đây là?" “Dạ chào bác, chúng cháu ở Cơ quan công an, đến hỏi qua tình hình của em Lâm Yến Ni." Lý Tranh mỉm cười nói. Bác gái mời chúng tôi vào nhà, tôi rút lại chiếc thẻ ngành chưa kịp xuất trình.

"Bố nó ơi, các anh bên công an đến này!" Bác gái gọi với vào trong buồng.
Sau khi vào nhà, tôi nhanh chóng khảo sát quang cảnh bên trong. Căn nhà bài trí có chút chật chội, phòng khách diện tích nhỏ, trên tuờng treo đủ các loại giấy khen.

Một người đàn ông trung niên từ trong nhà bước ra, dáng người thấp, khuôn mặt hao gầy, có lẽ là bố của Lâm Yến Ni. Gương mặt ông buồn rười rượi, nhìn thấy chúng tôi thì cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Đồng chí cảnh sát, có phải có tin tức gì của Yến Ni không?"

"Chúng tôi rất xin lỗi, tạm thời vẫn chưa có tin gì. Chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của em Lâm Yến Ni". Mọi thứ vẫn chưa được làm rõ, tôi không thể suy đoán chắc chắn nạn nhân liệu có phải là em ấy hay không.

"À đúng rồi, tôi có nghe thấy Hạ nói, thường ngày Lâm Yến Ni đều sống cùng ông bà nội. Anh và mẹ cháu quanh năm đi làm xa nhà"
"Chẳng phải con bé mất tích rồi sao. Ông cháu vốn dĩ sức khỏe không tốt, bây giờ đang lo lắng đến mức đổ bệnh phải nhập viện rồi. Lần này tôi xin nghỉ về đây, một là để tìm kiếm Yến Ni, hai là để chăm sóc ông."

"Cháu nhà mình nhiều ngày như vậy rồi không về nhà, sao người nhà không báo công an?"

Bà nội cô bé nói: "Hôm đó Yến Ni mãi tới khuya vẫn chưa về nhà, ông cháu mới gọi điện cho thầy Tống. Thầy Tống nói rằng con bé đã rời khỏi nhà thầy lâu rồi. Chúng tôi nghĩ Yến Ni thuờng học nhóm cùng mấy bạn học trong lớp, có khi là đến nhà bạn chơi."

"Cả đêm hai ông bà già trằn trọc chẳng ngủ được. Sáng sớm hôm sau ông cháu tới trường. Thầy giáo chủ nhiệm Hạ nói rằng nhà trường sẽ hỗ trợ tìm kiếm, nếu thật sự không còn cách nào khác nhà trường sẽ báo công an. Anh ấy nói với chúng tôi đừng nên quá lo lắng, trước hết cứ về nhà đợi tin tức"

Tôi gật đầu: “Hệ thống tìm người mất tích của chúng tôi gần đây mới bắt đâu đi vào sử dụng và một số Đồn công an có lẽ chưa kịp thời cập nhật thông tin, tôi sẽ hỏi sau. Đúng rồi nhân tiện, lát nữa tôi lấy mẫu máu của anh nhé!" Tôi nhìn thấy hình như Lý Tranh đang viết gì đó lên cuốn sổ.

"Vậy cảm ơn các anh nhiều!" Bố của Lâm Yến Ni rót hai cốc nước, đặt trước mặt tôi và Vương Mānh. Tôi lôi kim lấy máu ra, chích vào đầu ngón tay của bố cô bé, nặn ra hai giọt máu thấm vào giấy xét nghiệm.

Trong lúc trò chuyện tôi vô tình hỏi: "Nhà mình thấy thầy Tống thế nào ạ?"

"Con nguời thầy Tống rất tốt bụng, thấy biết gia đình chúng tôi cũng không dư dả nên đã miễn giảm rất nhiều học phí cho Yến Ni"

"Chúng tôi có thể vào phòng Yến Ni ngó qua không?" Để nghị này của Lý Tranh đã được bố cô bé đồng ý.

Căn phòng không mấy rộng rãi, thế nhưng rất gọn gàng ngăn nắp.

Trên bàn đặt một chồng sách vở dày cộp. Còn một quyển vờ bài tập vẫn chưa làm xong, nét chữ gọn gàng sạch đẹp. Trên mặt bàn còn thấy một chiếc bằng đô hình ngôi sao màu bạc. Lý Tranh cầm lên quan sát tỉ mỉ một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.

Chia tay gia đình Lâm Yến Ni, chúng tôi quay trở lại xe, Lý Tranh nói: "Kiểu dáng chiếc bằng đô trên bàn của cô bé giống hệt với chiếc dây buộc tóc trên đầu thi thể." Tôi và Vương Mãnh nhìn nhau, sự tinh ý của Lý Tranh đã gây ấn tượng với chúng tôi.

Vương Mãnh gãi đầu nói: "Sao tôi cứ cảm thấy ông thầy Tống kia rất đáng ngờ" Tôi lắc đầu: “Cũng chưa đến nỗi là kẻ tình nghi, thế nhưng trước mắt xem ra địa điểm cuối cùng mà Lâm Yến Ni xuất hiện là ở nhà thấy Tống, chúng ta chắc chắn phải qua nhà anh ta xem sao."