Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 518: Tư Thính Tuyết Trổ Tài.



Hai mắt Đô Tham sáng lên, hắn đương nhiên biết rõ, thực lực của Tư Thính Tuyết rất mạnh, vốn hắn còn không biết đi đâu tìm một người cấp ba mạnh đấu với tên Popp này một trận, hiện tại thì không cần phải lo nữa rồi.

Hắn cười:

"Không phải các ngươi vẫn còn muốn đánh nữa sao? Vậy thì tiếp tục đi"

Đô Tham đi xuống võ đài, cất giọng nói:

"Cửu công chúa điện hạ, chỗ này giao cho người"

Tư Thính Tuyết mặt lạnh như băng nhẹ gật đầu, bước lên võ đài.

Trên võ đài, Popp đánh giá Tư Thính Tuyết, nhếch mép cười.

Hắn đã từng thấy thông tin của Tư Thính Tuyết trong tin tức về thiên tài nhân loại.

Nghe nói Tư Thính Tuyết này rất mạnh, có điều, Popp vô cùng tự tin vào năng lực của mình, nói về mạnh, thì khẳng định là hắn mạnh hơn.

"Vậy thì bắt đầu đi, để ta xem xem, ngươi hơn tên nhân loại vừa nãy chỗ nào"

Tư Thính Tuyết không nói gì, băng sương quanh người lưu chuyển, nhanh chóng tràn lên.

Popp nhìn thấy băng sương kỳ dị, cười lạnh một tiếng, dùng băng sương với ta?

Trên song kiếm của hắn gió lốc mãnh liệt lưu chuyển, giữa gió lốc rít gào, tất cả băng sương đều bị thổi cách xa người hắn.

Tư Thính Tuyết thấy thế, khẽ nhíu mày, từng cột băng thương ngưng tụ lại, tiến hành công kích.

Popp vừa tránh né băng thương, vừa tiến về phía Tư Thính Tuyết.

Trận chiến bắt đầu, ở phía dưới, Rebecca có chút lo lắng nhìn võ đài, nói với ngời bên cạnh:

"A Duyên, tiểu Tuyết sẽ không sao chứ?"

Lục Duyên nhìn trận đấu trên đài, mỉm cười:

"Không sao. Tin tưởng nàng"

Rebecca khẽ gật đầu.

Không chỉ có hai người họ, những người khác giờ phút này cũng có chút lo lắng nhìn xem lên võ đài.



Trên đó, quanh người Tư Thính Tuyết ngưng tụ lại từng lớp khiên bảo hộ bằng băng, ngăn cản gió bão kiếm khí.

Popp đang không ngừng áp sát về phía Tư Thính Tuyết, nhưng chung quanh băng sương lưu chuyển, mặc dù Popp có thể nương theo gió bão xua đi lớp băng sương quanh người, nhưng tốc độ của hắn bị chậm lại một chút.

Lại thêm mật độ băng sương càng ngày càng dày, mắt Popp bắt đầu nhìn không rõ, cảm giác cũng bị suy yếu đi, bản thân hắn là chiến sĩ gen mạnh về tấn công, năng lực nhận biết cũng không mạnh lắm, lại bị suy yếu, dù gì, đến Tư Thính Tuyết thì độ khó đúng là lớn hơn.

Còn ở trong băng sương, cảm quan của Tư Thính Tuyết lại không hề bị suy yếu chút nào, cho dù không dùng mắt, nàng cũng có thể nhẹ nhàng cảm nhận được vị trí của Popp, từng cột băng thương phóng về phía hắn.

Popp chỉ có thể ngăn cản công kích của Tư Thính Tuyết từng chút một, sau đó xông về phía phóng ra băng thương.

Nhưng mà từ đầu tới cuối Tư Thính Tuyết vẫn luôn tránh được, lần nào Popp cũng vồ hụt.

Hắn không kiềm nổi phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn.

"Nhân loại đáng chết! Có bản lĩnh chớ lẩn lẩn trốn trốn! Ra đây đi!"

Lục Duyên thấy thế, không nhịn được cười.

Rebecca có chút nghi hoặc nhìn Lục Duyên:

"A Duyên, ngươi cười cái gì vậy?"

Năng lực nhận biết của hai người đều mạnh hơn so với Popp rất nhiều, đương nhiên có thể thấy được tình hình bên trong lớp băng sương.

Rebecca hoàn toàn không biết tại sao Lục Duyên lại cười.

Lục Duyên vừa cười vừa nói:

"Ngươi xem Người đâu chó kia tức đến thở hổn hển, có giống một con chó bị người ta dắt đi hay không?"

Rebecca sững sờ, sau đó cũng nhịn không được bật cười.

"Ha ha... A Duyên, ngươi đểu ghê!"

Không chỉ có Rebecca, những chiến sĩ gen thực lực và năng lực nhận biết tương đối mạnh cũng đều có thể cảm nhận được tình huống lúc này.

Đám người cũng không nhịn được bật cười.

Trước đó tên Popp này quá kiêu ngạo, đánh bại mấy thiếu niên thiên tài lên võ đài.

Không ít người ôm oán hận trong lòng.



Bây giờ thấy dáng về chật vật của hắn, đương nhiên đều phải cười nhạo.

Đúng lúc này, Lục Duyên cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng.

Hắn đưa mắt nhìn, thì bắt gặp một chiến sĩ Người đầu chó lông đỏ đang nhìn mình, ánh mắt lạnh băng, mang theo sát ý.

Lục Duyên nheo nheo mày, nhếch miệng cười với Người đầu chó tóc đỏ kia.

Đối diện, hai Người đầu chó đứng tuổi kia giờ phút này cũng đang nhíu mày nhìn lên võ đài, vẻ mặt không mấy hài lòng với biểu hiện của Popp trên võ đài kia.

Có điều, lực chú ý của hai người lực rất nhanh liền bị Lục Duyên hấp dẫn.

Người đầu chó tóc trắng nhìn thoáng qua Lục Duyên, nhàn nhạt mở miệng:

"Hắn chính là Lục Duyên mà Hắc Minh điện hạ nói phải không?"

Người đầu chó tóc nâu cũng nhìn Lục Duyên, lên tiếng:

"Khó mà tin được, nhân loại đó thật sự mạnh như vậy sao? Nghe nói tốc độ của hắn đã vượt qua vận tốc âm thanh, hắn mới chỉ là chiến tướng thôi đúng không?"

Người đầu chó tóc trắng khẽ lắc đầu:

"Nói thật, ta cũng không tin lắm, nhưng mà chính miệng Hắc Minh điện hạ nói. Hắc Minh điện hạ cũng không cần thiết phải gạt chúng ta"

Người đầu chó tóc nâu lại nhìn Người đầu chó tóc đỏ, cười nói:

"Eibba điện hạ, lát nữa, cảm phiền ngươi đi thăm dò thực lực của nhân loại kia một chút vậy.

Fibba thu ánh mắt nhìn Lục Duyên lại, thờ ơ nói:

"Hắc Minh cũng chỉ có chút tài nghệ, vậy mà lại thông báo phụ hoàng, để ta phải ra tay.

Chờ chút nữa ta sẽ thử xem thực lực của hắn đến đâu"

Hai tên Người đầu chó đều nở nụ cười.

Mặc dù Fibba cũng là chiến tướng, nhưng hắn đã là chiến tướng hoàn hảo, trời sinh hắn lại là lãnh chúa, gen siêu phàm đầu tiên cấy là cấp lãnh chúa, cái thứ hai cũng là cấp lãnh chúa cấp, nhưng cái thứ ba đã là vương giả, cái thứ tư cũng là vương giả.

Chiến tướng hoàn hảo với hai gen vương giả cùng hai gen lãnh chúa, lại thêm toàn thân gen vũ trang vương giả, thực lực của hắn so với Hắc Minh còn mạnh hơn rất nhiều.

Mặc dù nhân loại tên Lục Duyên kia rất mạnh, nhưng cho dù có mạnh bao nhiêu, bọn hắn cũng không cho rằng Lục Duyên kia sẽ là Fibba điện hạ đối thủ được.