Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 390: Hung Thú Dị Động.



Vào lúc trong lòng Lục Duyên trĩu nặng, bên trong phòng hội nghị của Thiên Tài Doanh, có hơn hai mươi người đang có mặt.

Ngồi ở vị trí cao nhất là một ông lão tóc xám, vẻ mặt uy nghiêm.

Bên cạnh ông ta là một ông lão tóc trắng, chính là Vu lão.

Những người khác cũng đều là trung niên hoặc là ông lão, chỉ có một số cực ít người là thanh niên.

Trong đó bao gồm cả Tư Thính Vũ.

Giờ phút này, bầu không khí trong phòng hội nghị có chút yên ắng, Vũ lão từ tốn mở miệng nói:

"Hiệu trưởng, hiện tại đã để nhóm học sinh đi đối phó thú triều trong cấm khu, có phải là quá gấp hay không? Trong số bọn họ còn có cả những đứa trẻ mới năm thứ nhất và năm thứ hai, tu vi mới ở cấp chiến sĩ. Loại thực lực này mà ở biên giới thì quá nguy hiểm"

Ánh mắt những người khác cũng đều lấp lóe, nhìn ông lão tóc xám.

Một mỹ phụ trung niên tóc vàng lên tiếng:

"Hiệu trưởng, ta đồng ý với ý kiến của Vu lão, để mấy cấp lớp đi còn có thể hiểu được, còn cấp thấp thì không cần thiết đi đâu"

Ánh mắt ông lão tóc xám quét qua đám người, thờ ơ nói:

"Hiện tại khe nứt không gian của Băng Mạch tinh càng lúc càng lớn, lại mới phát hiện quảng tinh thể băng mạch trên đó, người đầu chó vì những thứ này mà đã tăng thêm mấy trăm vạn chiến sĩ vào trong đó, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải đánh một trận với người đầu chó. Hiện tại nếu như không bồi dưỡng thế hệ chiến lực mới ra đời, thì lúc nào bồi dưỡng? Thiên tài trong Thiên Tài Doanh không giống như người bình thường, để cho đám học sinh năm nhất và học sinh năm hai đi làm hậu cần, sắp xếp cho nhiệm vụ tác chiến đơn giản. Nếu như ngày cả hoàn cảnh như vậy cũng không thể sinh tồn, thì sao được xem như thiên tài? Cứ quyết định như vậy, xảy ra vấn đề gì thì ta chịu trách nhiệm"

Bầu không khí lại im lặng, mọi người liếc nhìn nhau, thấy về mặt ông lão tóc xám kiên quyết thì không nhiều lời nữa.

Thấy bầu không khí trầm mặc, trên khuôn mặt uy nghiêm của ông lão tóc xám xuất hiện một nụ cười thờ ơ, mở miệng nói:

"Nghe nói gần đây trong số những người mới có mầm non không tệ lắm?"



Nghe thấy như thế, bầu không khí vốn đang đông cứng trở nên thả lỏng, về nặng nề trên mặt mọi người đều tiêu tán không ít.

Vu lão cười tủm tỉm cất giọng:

"Đúng là có mấy hạt giống không tồi, ví dụ như Tư Thính Tuyết của Tư gia, thời gian thức tỉnh nửa năm, lĩnh chủ trời sinh, vào nửa tháng trước đã đột phá đến tam giai, chiến lực lại càng gần như vô địch trong số lĩnh chủ tam giai"

"Ô? Mới nửa năm đã đột phá đến tam giai, hậu sinh khả úy mà, Tư Thính Tuyết này là em gái của Thính Vũ sao?"

Ông lão tóc xám cười quay đầu nhìn sang Tư Thính Vũ vẻ mặt nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên.

Con ngươi màu vàng đỏ của Tư Thính Vũ hơi lóe lên, nhẹ gật đầu:

"Đúng vậy hiệu trưởng, Thính Tuyết là em gái ruột thịt cùng mẹ sinh ra của ta"

"Thảo nào"

Ông lão tóc xám khẽ cười nói:

"Dựa vào thiên tư của Thính Vũ, chắc hẳn em gái của ngươi cũng không kém được"

Tư Thính Vũ nghiêm túc nói:

"Hiệu trưởng, ta cảm thấy thiên phú của ta bình thường, là dựa vào cố gắng mới có thể bù đắp thiếu sót của bản thân"

Ông lão tóc xám: "…"

Vu lão: "…"

Mọi người: "…"



Mọi người nhìn Tư Thính Vũ đầy mặt nghiêm túc mà thiết chút nữa hộc máu.

Có phải ngươi có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm thiên phú bình thường đúng không?

Khóe miệng Vu lão co rút lại, vội ho một tiếng rồi cất tiếng:

"Đúng rồi, còn có một cậu nhóc cũng không tệ. Là người mà con bé Thanh Hòa kia đề cử đến đây, tên là Lục Duyên, mặc dù xuất thân bình thường, nhưng thiên phú cáo đến mức làm người ta sợ hãi thán phục, mới thức tỉnh ba tháng ngắn ngủi, vừa mới đột phá đến nhị giai, đã ghi lại gen lĩnh chủ. Lần này Di tích máy móc Aiur mở ra, cậu nhóc Lục Duyên này vậy mà có thể lừa giết hai vương giả trời sinh người lục mà và người bạch sương, khiến người ta kinh ngạc"

Ánh mắt ông lão tóc xám sáng lên, gật đầu cười:

"Ta đã nghe nói về Lục Duyên này, hôm nay chiến võng huyên náo xôn xao như vậy là do đứa nhỏ này phải không? Đúng là không tệ... Hóa ra lại là người mà con bé Thanh Hòa kia đề cử. Từ trước tới nay ánh mắt của nàng vẫn luôn nham hiểm như vậy"

Một nam tử trung niên tóc ngắn màu đỏ ở bên cạnh cười mở miệng nói:

"Thông tin của Vũ lão hơi lỗi thời rồi, vào giữa trưa nay, bạn học Lục Duyên đi kiểm tra chiến lực, mới chỉ là lần đầu tiên kiểm tra mà đã xếp tới hạng thứ hai mươi lăm, thật sự khiến người ta không dám tin"

"Cái gì?"

Mọi người sững sờ.

Mọi người có mặt ở đây đều là cấp cao của Thiên Tài Doanh, ngoại trừ một vài thanh niên là chiến vương tiềm lực vô hạn như Tư Thính Vũ, thì toàn bộ những người khác đều là cường giả chiến hoàng trở lên.

Mặc dù bọn họ có chú ý đến bảng Chiến Lực, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt quan tâm.

Lúc này, bọn họ mới biết kết quả lần kiểm tra đầu tiên của Lục Duyên.

Trong chốc lát, mọi người đều hơi kinh ngạc.

Chỉ có mắt Tư Thính Vũ là sáng lên, lúc trước nàng ấy đã để tâm tới, đương nhiên là biết rõ tin tức này.