Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 386: Ái Thứ Bốn Mươi Tám.



"Chẳng lẽ học đệ Lục Duyên đã đến cực hạn? Không thể tiếp tục thăng hạng nữa?"

Nghe thấy như thế, mọi người đều không nhịn được mà nhẹ nhàng thở phào trong lòng.

Biểu hiện của Lục Duyên thực sự quá biến thái.

Những người ngôi ở đây cho dù là học sinh mới, hay là học sinh cũ thì đều cảm thấy áp lực rất lớn.

Phải biết rằng, Lục Duyên chẳng qua chỉ mới nhập học hơn một tháng mà đã đạt tới xếp hạng thứ ba mươi lăm, điều này khiến cho những học sinh đều nhập học mấy năm như bọn họ mà vẫn chưa lọt vào top một trăm làm sao chịu nổi?

Xếp hạng của Lục Duyên kết thúc ở đây, trong lòng mọi người lại cảm thấy hơi được an ủi.

Cái tên này đúng là vẫn còn là người.

Đặc biệt là Vương Thành, hai nắm tay của hắn ta đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hiện tại thấy xếp hạng của Lục Duyên không tăng lên nữa, hắn ta mới ra sức thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chút may mắn.

Vương Thành nở một nụ cười, mở miệng nói:

"Học đệ Lục Duyên dù sao cũng vừa mới nhập học một tháng, có thể đạt được vị trí thứ ba mươi lăm trên bảng Chiến Lực đã coi như là cực kỳ yêu nghiệt. Nếu muốn vào top ba mươi, chỉ sợ còn cần một ít thời gian mài giũa mới được"

Tư Thính Lôi cũng tươi cười, cảm thán nói:

"Học đệ Lục Duyên đã có thể sánh ngang với lĩnh chủ trời sinh... Không, chỉ sợ còn mạnh hơn nhiều so với lĩnh chủ trời sinh"

Không ít người đều nhẹ gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, học đệ Lục Duyên không hổ là quái vật có thể lừa giết vương giả trời sinh"

"Lần đầu tiên kiểm tra đã xếp tới vị trí thứ ba mươi lãm trên bảng Chiến Lực, thật đáng sợ:

Trong lúc mọi người còn đang ở đây thảo luận, xếp hạng của Lục Duyên lại lấp lóe lần thứ hai, tiếp tục tăng lên cao.

Cuối cùng, đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm.



Tên của Vương Thành vốn dĩ ở vị trí thứ hai mươi sáu lại bị đẩy lên hai mươi bảy.

Thoáng cái cả đại sảnh trở nên im lặng như tờ.

Mọi người nhìn xếp hạng của Lục Duyên mà đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong chớp mắt, bầu không khí trở nên hết sức yên tĩnh.

Tư Thính Lôi ngạc nhiên nhìn xếp hạng của Lục Duyên mà tự lẩm bẩm:

"Sao có thể như vậy? Sao có thể mạnh như vậy?"

Giọng nói của Tư Thính Lôi làm cho cả đám người hồi phục thần trí.

Trong chốc lát, mấy chục học sinh trong đại sảnh hiện tại đều xôn xao cả lên.

"Học đệ Lục Duyên vậy mà thật sự lọt vào top ba mươi? !"

"Nếu đứng trong top ba mươi, vậy đối thủ hẳn là lĩnh chủ đỉnh phong? Học đệ Lục Duyên chẳng qua chỉ vừa mới tiến vào nhị giai, vậy mà đã có chiến lực nhị giai đỉnh phong? ! Quả thực không thể nào tưởng tượng được!"

Giờ phút này, đầy đầu Vương Thành đều là dấu chấm hỏi.

Mẹ nó hắn ta vừa mới yên lòng, kết quả xếp hạng của Lục Duyên lại tăng lên? !

Hơn nữa còn ở trên hắn ta? ?

Mẹ nó, hắn ta trực tiếp rớt xuống một hạng? !

Vương Thành có chút ngẩn ngơ.

Đặc biệt là khi nhớ tới lời nói lúc này của chính mình, càng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên.

Tư Thính Lôi nhìn xếp hạng của Lục Duyên, ánh mắt lấp lánh, bên trong hiện lên vẻ nồng nhiệt.

Phải biết rằng, Lục Duyên vốn dĩ là người bình thường! Ghi lại gen cấp lĩnh chủ vào lúc nhị giai thì không nói, mà chiến lực lại càng khủng bố.



Thiên tư như vậy, tương lai không biết có thành thánh hay không, nhưng thành chiến đế thì cũng không quá lời đâu nhỉ?

Nếu như có thể đạt được tình hữu nghị với Lục Duyên, thì cho dù là ngôi vị Hoàng Đế của Hỏng Phong đế quốc, thì hắn ta cũng có thể tranh một lần.

Có điều vừa nghĩ tới Lục Duyên ở cùng ký túc xá với Tam ca nhà mình, khóe miệng Tư Thính Lôi đột nhiên co rúm lại, vô cùng khó chịu.

Sao vận số của Tam ca lại tốt như vậy chứ?

Lục Duyên rời khỏi phòng giả lập, đang chuẩn bị xuống lâu thì vừa lúc gặp phải Dương Bình đi từ trên lầu xuống ở trên cầu thang.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, ánh mắt Dương Bình sáng lên, lộ ra nụ cười kích động:

"Duyên ca Duyên ca! Sao rồi? Ta đánh bị mục đầu cùng giai độ tôi luyện một trăm phần trăm đấy! Qua ải thứ hai mươi! Có phải rất mạnh hay không? Đáng tiếc thủ lĩnh nhất giai ở ải thứ hai mươi mốt quá mạnh, thực sự là chơi không lại. Ta cảm thấy lần này ta có thể lọt vào top một trăm. À đúng rồi, Duyên ca thì sao? Qua ải thứ mấy?"

Lục Duyên cười nói:

"Cũng không nhiều lắm, miễn cưỡng qua ải thứ bốn mươi tám mà thôi"

Dương Bình:

"n Bước chân của Dương Bình khựng lại, sững sờ nhìn Lục Duyên.

"Äi thứ bốn... bốn mươi tám? ! Duyên ca lại đùa ta sao? ! Ải thứ bốn mươi tám, đó không phải là lĩnh chủ cùng giai độ rèn luyện tám mươi phần trăm hay sao?"

Lục Duyên gật đầu cười:

"Đúng là lĩnh chủ cấp cao, không tin thì đi xuống nhìn xếp hạng trên bảng Chiến Lực một chút không phải là được rồi sao?"

Dương Bình nhìn Lục Duyên đang mỉm cười mà có chút khiếp sợ.

"Đi thôi, đi xuống lầu xem sao. Ta cũng hơi tò mò không biết hiện tại ta đứng hạng thứ Axy"

mấy:

Lục Duyên cảm thấy xếp hạng của mình hẳn là không quá thấp, nói không chừng vào top năm mươi rồi?