Gấu Dã Man Trong Lòng Giảo Hồ

Chương 11: End



Nguyên Tiêu không thể tin được, chính tai mình ngheđược những lời nói kia.

Đứng ở ngoài cửa, nàng trừng mắt nhìn hai người bêntrong, nắm chặt tay thành quyền đầu, cánh môi mím chặt lại, lửa giận theo ngựcthiêu đốt.

“Tiêu nhi?!” Hạ Ngự Đường khiếp sợ trừng mắt nàng.Đáng chết! Vì sao nàng lại đến đây vào thời điểm này?

“Ách!” Thủy Oa Nhi phun phun phấn lưỡi, xấu hổ nhìnNguyên Tiêu. “Ha ha, Nguyên Tiêu, đã lâu không thấy, ngươi vẫn mạnh khỏe?”

“Đã lâu không thấy?” Nguyên Tiêu nhíu mày, nhìn mặt nạdưới đất, mới đưa thầm mắt về phía Thủy Oa Nhi “Là ngươi làm?”

“Khụ khụ!” Nuốt nuốt nước miếng, Thủy Oa Nhi thựckhông dám trốn tránh trách nhiệm. “Ngươi đừng hiểu lầm, hết thảy mọi chuyện,đều do hắn thiết kế, ta chỉ là phối hợp hắn mà thôi.”

“Phải không?” Lạnh lùng cười, Nguyên Tiêu nắm chặtquyền đầu. “Chuyện của Lưu Hổ ngươi làm sao giải thích?”

Hừ! Đừng tưởng rằng nàng cái gì cũng chưa nghe được.

“Ách……” Xong rồi, nàng như thế nào nghe được nhiềuchuyện như vậy?

“A…… Ha ha a……” Thủy Oa Nhi cười gượng, mâu nhi quaytròn. “Ta, ta cũng vì ngươi thôi, các người cứ lòng vòng luẩn quẩn như vậy, HạNgự Đường lại đối với ngươi tiêu phí nhiều khổ tâm, ha ha……”

Ở ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nàng không thểnói nổi, chỉ có thể cười gượng vài tiếng, Nột nột nhắm lại miệng.

“Tiêu nhi, ngươi nghe ta giải thích……” Nhìn nàng hé rakhuôn mặt kia, tâm Hạ Ngự Đường hoảng hốt, sốt ruột muốn giải thích.

“Câm miệng!” Nguyên Tiêu hiện tại thực tức giận, mọisự giải thích, nàng cũng đều không muốn nghe “Ta hỏi ngươi, căn bản không cóngười tên Trần Tích Hương, cùng Trần gia hợp tác cũng là giả?”

Hạ Ngự Đường thở sâu, nếu bị phát hiện, cũng chỉ cóthể nói thật. “Đúng vậy, không có hợp tác, thậm chí ngay cả Trần gia cũng là hưcấu.”

“Nhưng là ta rõ ràng cho người ta đi thăm dò qua……”Trừ phi……

“Là giả, ngươi tra được tư liệu kia, tất cả đều làgiả.” Hạ Ngự Đường chứng thật dự đoán của Nguyên Tiêu, con ngươi đen khẩntrương nhìn nàng.

“Tốt lắm.” Sáng tỏ mọi việc, Nguyên Tiêu cười đến cựclãnh, “Cho nên hết thảy đều là cạm bẫy, mà ta ngu ngốc, nên nhảy vào?”

Hơn nữa, thiết kế nàng, không chỉ có Hạ Ngự Đường,ngay cả bạn tốt của nàng Thủy Oa Nhi cũng chung vui, xem ra Hoa Hỉ Nhi kia,nhất định cũng đã biết ngay từ lúc đầu.

Tất cả đều là một đám vương bát đản! Nguyên Tiêunghiến răng nghiến lợi, oán hận ở trong lòng mắng.

“Tiêu nhi, ngươi đừng nóng giận……” Thấy nàng buộc chặtnghiêm mặt, Hạ Ngự Đường biết nàng giận điên rồi, nhỏ giọng muốn trấn an nàng.

“Đi chết đi! Biết chính mình từ đầu tới đuôi đều bị kẻkhác thiết kế, nếu là ngươi, ngươi sẽ không tức giận sao?” Nguyên Tiêu hướng HạNgự Đường rống giận.

“Tiêu nhi, ta không phải cố ý muốn thiết kế ngươi, aikêu ngươi nhìn đến ta sẽ không vui vẻ, ta cũng không biết phải làm như thế nàomới đánh vỡ cục diện bế tắc này, lại không có biện pháp khác, đành phải……”

“Họ Hạ, vậy mọi chuyện, đều là ta sai?” Nguyên Tiêuchống nạnh hai tay lên thắt lưng, cảm giác bị thiết kế, tuyệt đối không dễ chịu

“Không phải, Tiêu nhi, ta không có ý tứ này……” Hạ NgựĐường vẻ mặt đau khổ, hết đường chối cãi, chỉ có thể hạ giọng “Ngươi đừng tứcgiận, ta cũng vì quá yêu ngươi, nên mới có thể thiết kế như vậy…” Hắn ôn tồn dỗ dàng, cố gắng muốn làm cho Nguyên Tiêunguôi giận.

“Câm miệng! Ngươi đừng tưởng rằng nói yêu ta là có thểgiải quyết mọi chuyện” Hừ, chiêu thức vô dụng này, nàng đã hoàn toàn nhận rõcon người hắn.

“Hạ Ngự Đường, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi,chúng ta xong rồi!” kiên quyết nói, không để ý cầu xin của hắn, Nguyên Tiêuxoay người bước đi.

“Nguyên Tiêu……” Hạ Ngự Đường bối rối theo sau NguyênTiêu.

Xong rồi, nàng biết hết thảy, hắn nhất định sẽ thựcthảm!

♦♦♦

“Tiêu nhi, đến, uống trà.”

Hạ Ngự Đường ôn tồn bưng nước trà, đưa tới Nguyên Tiêutrước mặt.

Nguyên Tiêu cũng không thèm liếc mắt một cái, hắn liềnliếc mắt nhìn tiểu hầu ở phía sau

Tiểu hầu lập tức hiểu ý chạy nhanh, thân thủ đổ nước.“Lão bản, uống nước.” Hắn ha ha cười, giữa trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ô…… Thật đáng sợ, hắn bị Hạ thiếu gia trừng mắt nhìn.

Nhưng là lão bản cũng thực đáng sợ nha! Không có biệnpháp, ai bảo hắn ăn cơm của Nguyêngia, chỉ có thể chịu đựng bị khủng bố, ngoanngoãn nghe theo lời nói của lão bản

“Ân!” vươn tay tiếp nhận chén trà trên tay cuả tiểuhầu, Nguyên Tiêu hớp một ngụm, cũng không thèm nhìn tới Hạ Ngự Đường một cái.

Hạ Ngự Đường cũng không nổi giận, khuôn mặt anh tuấnluôn nở nụ cười lấy lòng, ôn nhu hỏi: “Tiêu nhi, ngươi nhất định mệt mỏi, muốnta giúp ngươi xoa xoa vai chứ?”

Nguyên Tiêu mặc kệ hắn, liền quay mặt đi

Thấy nàng không hé răng, Hạ Ngự Đường coi như nàng đápứng rồi, vươn tay giúp nàng ấn bả vai, mà mà Nguyên Tiêu cũng không phản kháng,thấy thế, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Giằng co hơn nửa tháng, nàng cuối cùng cũng chịu chohắn tới gần nàng

Mà khách nhân bốn phía giống như cùng nhau ngồi xemdiễn, nhìn đến tình hình này, không khỏi lắc đầu.

Ai! Hạ thiếu gia đáng thương, xem ra thật là bị cọp mẹăn mất rồi.

Có cô nương ghen tị trừng mắt nhìn Nguyên Tiêu, khônghiểu nữ nhân hung mãn như vậy có chỗ nào tốt, làm cho Hạ Ngự Đường ngoan ngoãnphục tùng như vậy.

Mọi người khe khẽ nói nhỏ, nhưng Hạ Ngự Đường đềukhông quan tâm đến, hiện tại, hắn lo lắng nhất là thiên hạ trước mắt

“Tiêu nhi, ngươi còn giận sao?” Bạc môi hướng tớinàng, hắn ôn nhu hỏi, khuôn mặt anh tuấn ngưng một chút ủy khuất, chứa đựngđáng thương, muốn nàng mềm lòng.

“Hừ!” Hừ nhẹ một tiếng, Nguyên Tiêu đối với bộ dángđáng thương của Hạ Ngự Đường làm như không thấy, nhưng là trong lòng sớm vôdụng mềm lòng.

Ngay từ đầu nàng quả thật rất tức giận, nhưng là nửatháng này, hắn bất chấp mưa gió, không để ý tới ánh mắt mọi người nhạo báng,vẫn đi theo theo sau nàng.

Không để ý tới tôn nghiêm của nam nhân, vẫn ôn tồnphụng dưỡng nàng, dỗ nàng, đối với bộ mặt lãnh đạm của nàng hoàn toàn khôngthèmđể ý, cũng luôn hướng tới nàng cười ôn nhu

Trong lòng nàng dù có giận, cũng sớm biến mất. Hơn nữangẫm thật cẩn thận, kỳ thật nam nhân này cũng rất yêu nàng nha!

Mọi thiết kế, chỉ là muốn đoạt được lòng của nàng, nếukhông phải thật sự yêu nàng, hắn không cần thiết phải làm như vậy.

Tuy rằng sáng tỏ, nàng chính là không cam lòng. Nghĩđến hết thảy mọi chuyện đều là cạm bẫy, mà nàng vẫn ngu xuẩn bước vào, nghĩ nhưthế nào cũng không cam tâm, lòng tự tôn mãnh liệt làm cho nàng không nuốt trôigiận khí này

Thấy nàng hừ lạnh một tiếng lại không để ý tới hắn, HạNgự Đường bất đắc dĩ than nhẹ. “Ai! Tiêu nhi, ngươi muốn như thế nào mới bằnglòng nguôi giận?”

Ai bảo hắn đuối lý, thiết kế nàng, lại bị nàng pháthiện, hắn xứng đáng bị đối đãi như vậy, chỉ cần nàng tha thứ hắn, không cần ngólơ hắn, thế là tốt rồi.

Vô dụng thì sao, ai bảo hắn yêu nàng?

Nguyên Tiêu khinh nghễ liếc mắt Hạ Ngự Đường một cái,thấy hắn hé ra khuôn mặt thống khổ, con ngươi đen thực đáng thương nhìn nàng,bộ dạng kia, thiếu chút làm nàng cười ra tiếng

Nhanh mím môi, nàng ngừng ý cười, tức giận trừng mắt hắn.“Hạ Ngự Đường, ngươi không cần giả vờ đáng thương.” Nhưng là đôi mắt nhìn hắnlại không che giấu ý cười.

Hạ Ngự Đường phát hiện đến, biết nàng sớm hết giận,bởi vì vấn đề lòng tự trọng, làm cho nàng không cam lòng dễ dàng tha thứ hắn.

Mâu quang khinh tránh, hắn khinh dỗ, thân thủ ôm lấynàng. “Tiêu nhi, Tiêu nhi tốt bụng của ta, ta biết ta sai lầm rồi, ta về saucũng không dám nữa, ngươi đừng nóng giận được không?”

“Hừ!” Nguyên Tiêu quay đầu không để ý tới hắn, nhưngcũng không đẩy ra hắn.

Cánh môi khẽ nhếch, Hạ Ngự Đường tiếp tục dỗ. “Kia……Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ ta? Đánh ta? Cắn ta? Vẫn là……muốnở trên giường chà đạp ta?” câu cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng (Aichà đạp ai còn chưa biết =)) )

“Hạ Ngự Đường!” Nguyên Tiêu đỏ mặt, tức giận trừng mắthắn. Người này, hắn không sợ bị người khác nghe được sao?

“Ân?” Hạ Ngự Đường mở to vô tội mắt, thực ngoan nhìnnàng.

“Ngươi vương bát đản” Khẽ gắt một tiếng, Nguyên Tiêu nhịn không được nở nụcười.

Thấy nàng nở nụ cười, Hạ Ngự Đường vui vẻ ôm chặtnàng. “Ngươi tha thứ ta?”

“Mới không có!” Nguyên Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nàng mớisẽ không tiện nghi như vậy cho hắn đâu! Mắt đẹp khinh chuyển, “Ngươi nói ngươicái gì đều đã nghe ta?”

“Đúng vậy.” Hạ Ngự Đường gật đầu.

“Tốt lắm.” Giơ lên môi, nàng vội tính kế

Hừ, lần này nàng tuyệt đối muốn cho hắn mất mặt!

Kếtthúc:

Bát quái! Bát quái! Đại bát quái!

Thư tứ bát quái (tờ giấy) lại phát ra tin bát quái thứnhất:

Trên đó viết Hạ gia thiếu gia là như thế nào ái mộNguyên gia tiểu thư, hơn nữa vì được đến với Nguyên gia tiểu thư, còn vắt hếtóc, thiết kế hết thảy mọi thủ đoạn ti tiện, thật sự làm cho người ta xem đếntròn mắt

Nguyên lai, kẻ thật sự lợi hại chính là Hạ gia thiếugia, còn người đáng thương nhất chính là Nguyên gia tiểu thư, bọn họ đều hiểulầm a!

Bất quá, Hạ gia thiếu gia thật đúng là lợi hại nha! Nữnhân hung dữ như vậy, có thể thu phục trong tay, không khỏi làm chúng nam nhânkhâm phục, cũng chỉ có Hạ thiếu gia, loại nam nhân này, mới dám muốn cái loạinữ nhân này nha!

Về phần này, các cô nương đều ghen tị, tới mất hứng,nói thẳng nhất định là Nguyên Tiêu sử dụng bùa mê đối với Hạ thiếu gia, Hạthiếu gia mới có thể bị mù mắt, coi trọng thô lỗ, dã man nữ kia

Bát quái truyền lưu, đương nhiên cũng truyền tiến taicủa đương sự

“Như thế nào? Vừa lòng sao?” Hạ Ngự Đường ôm lấy thiênhạ trong lòng, ôn nhu hỏi.

Hắn làm theo lời nói của nàng, viết ra quá trình kia,một chữ cũng không thiếu, chia cho toàn thành xem

“Vừa lòng cái quỷ gì!” Nguyên Tiêu giận đỏ mặt, tứcgiận dậm thẳng chân.

Vì sao lại như vậy? Rõ ràng sự thật đã công bố, nhưnglà hình tượng của hắn cũng không sứt mẻ một miếng, ngược lại càng làm cho mọingười thêm phần sùng bái hắn, mà nàng…… thì lại không được như hắn

Đáng giận! Nguyên Tiêu tức giận đến cắn răng. “Đánggiận! Tại sao có thể như vậy? Nhất định là ngươi lại dùng thủ đoạn gì nữa đúnghay không?” Nàng mất hứng liền chất vấn hắn

“Không có nha! Ta nhưng là toàn chiếu theo yêu cầu củangươi mà làm.” Hạ Ngự Đường vẻ mặt vô tội, trong lòng lại âmhiểm nở nụ cười.

Ai! Đứa nhỏ ngốc này, lương hảo (hiền lành, tốt bụng)hình tượng mà hắn thành lập hơn mười năm nay, làm sao có thể dễ dàng bị phá hư?

“Không có khả năng! Ta không tin…… Ngô!” Lời nói khángnghị đều bị phong bế trong miệng của Hạ Ngự Đường, Nguyên Tiêu từ chối vài cái,không tự chủ được thuần phục hắn.

Ai! Nàng nhận thức, ai bảo nàng cũng yêu hắn nhiều nhưvậy!