Gặp Được Ngày Mai

Chương 55



Đinh Hương không thể nhớ mình đã đọc ở đâu đó nói đại ý rằng hầu hết những cặp đôi chia tay khi quay lại với nhau sẽ vì lý do tương tự thế mà lần nữa tách ta.

Chu Quý Đồng hiếm khi mất kiểm soát như thế. Đây cũng là trải nghiệm khiến tim cô tan nát.

Hai người không nói nữa. Không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Một thời gian dài---

“Không thì chúng ta tách ra đi. Ý em là, mãi mãi.” Đinh Hương nhìn xuống mảnh thủy tinh vỡ, ngẩng lên nhìn Chu Quý Đồng. Vẻ mặt Chu Quý Đồng đau khổ --- tuy rằng Đinh Hương tin rằng nỗi đau của mình nhiều hơn Chu Quý Đồng rất nhiều lần.

“Xem ra chúng ta thực sự không thích hợp, cho dù có cố gắng thì không thích hợp vẫn chỉ là không thích hợp.”

Chu Quý Đồng không lên tiếng, chậm rãi xoay người, ngồi lên sofa.

Đinh Hương đứng dậy, chân mềm nhũn, cô bước tới ngồi đối diện Chu Quý Đồng. Đối diện với nhau tựa như đang đàm phán: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.” Cô nghĩ, lần này chúng ta nên có hợp có tan.

Chu Quý Đồng nhìn thoáng qua gói thuốc trên bàn, sau đó đảo mắt đi: “Anh rất mệt.”



“Không sao đâu, anh cứ tự nhiên.”

Chu Quý Đồng không chạm đến gói thuốc, nghĩ nghĩ rồi mở một gói kẹo bạc hà, lấy một viên ngậm.

“Nói từ đâu bây giờ.” Cô cười, “Thôi, không cần nói gì cả. Chúng ta chia tay, phân chia sạch sẽ.” Đinh Hương lấy thẻ chìa khóa trong túi ra: “Đây là chìa khóa của anh, trả lại anh.” Nghĩ rồi lưu loát xuống tay cởi vòng ngọc, cố gắng dùng sức nhưng vẫn không tháo ra được.

“Rốt cuộc em muốn gì?”

Đinh Hương dừng động tác tay: “Anh không biết sao?”

“Em nói anh biết, em muốn gì?”

“Em không muốn chiếc vòng ngọc này, em không muốn tấm thẻ anh để đó, em không muốn bất cứ thứ gì anh đưa cho em, em muốn anh yêu em.”

“Anh không yêu em sao?”

“Anh có yêu em không?”

“Yêu là gì?”

“Yêu là anh quan tâm em, quan tâm đến cảm xúc của em, lúc vui chia sẻ với em, lúc buồn tâm sự với em. Khi em cần anh, anh sẽ xuất hiện cạnh em. Yêu là anh cho em cảm giác an toàn, làm cho em cảm giác được anh là của em, anh sẽ không đi, người khác không thể cướp được. Em phải biết được anh ở đâu, đang làm gì, ở với ai. Em muốn bạn bè em đều biết anh, em muốn người nhà anh biết sự tồn tại của em, em muốn anh đi xã giao bên ngoài dù muộn thế nào cũng trở về, ngủ bên cạnh em.”

“Anh đã cố gắng hết sức để làm những gì em muốn, Đinh Hương.”

“Nhưng mà, em không cảm nhận được.” Đinh Hương nửa như trào phúng nửa như tự giễu, “Điều mà em cảm nhận được là anh vui vẻ thì đối xử với em như mèo con chó con, sờ sờ ôm ôm một cái. Anh bận, anh không vui thì tiện tay ném em một bên, không nói cho em biết anh làm gì, cũng không nói em khi nào anh về. Giống như người con gái này, em không biết cô ấy là ai, em không biết anh quen với cô ấy lúc nào, thậm chí còn có vẻ thân thuộc với anh hơn cả em, cô ấy có thể ngủ lại nơi này của anh, có thể mặc quần áo của em, có thể lái xe của anh---”



“Đó không là gì cả.”

“Đối với em, đó là việc lớn.” Đinh Hương cuối cùng cũng tháo được chiếc vòng ngọc ra. “Em biết mặc dù anh không quan tâm, nhưng em biết nó rất quý, em không muốn lợi dụng bất kỳ cái gì của anh. Trả lại cho anh.” Cô đứng dậy thu dọn những đồ đạc linh tinh nhỏ của mình trong phòng khách, “Đồ của anh để nhà em, em sẽ đưa cho anh.”

Chu Quý Đồng đứng dậy, im lặng đứng sau Đinh Hương.

Đinh Hương có thể cảm nhận hơi thở của anh nhưng cô biết mình không thể trầm mê trong bất kỳ ảo tưởng của người đàn ông này nữa. Cô định xoay người, Chu Quý Đồng lên tiếng: “Qua khỏi thời gian bận rộn này, chúng ta xuất ngoại đi chơi.”

Đinh Hương thừa nhận, giây thứ nhất khi lời này lọt vào tai cô, cô động lòng, cô không biết Chu Quý Đồng vì sao khuất phục, nhưng cô biết nó không còn ý nghĩa nữa: “Thôi, Chu Quý Đồng, chúng ta thôi đi.”

“Anh đã sắp xếp xong. Cuối năm, chúng ta ra nước ngoài.”

“Anh cho là một lần ra nước ngoài thực sự có thể giải quyết được vấn đề giữa chúng ta sao?” Đinh Hương lắc đầu nhìn Chu Quý Đồng. Không thể phủ nhận vẻ ngoài xuất sắc của Chu Quý Đồng, cho dù trong tình huống tóc tai lộn xộn, cau có, anh vẫn có sức hấp dẫn như thường, “Đừng để chúng ta rơi vào vũng bùn lặp đi lặp lại này.”

“Chu Quý Đồng, em không muốn làm người tình không thể xuất hiện trước ánh sáng của anh nữa.”

“Có lẽ, nếu như em may mắn, em có thể kết hôn với một người mà hai bên yêu nhau. Nếu không may mắn như thế, em có thể sống một mình rất tốt. Ít ra, cũng tốt hơn là đi theo anh lo lắng được mất.” Đinh Hương khẽ đưa tay nhét đồ đạc vào túi, túi căng phồng lên rất khó coi, “Chu Quý Đồng, anh nói anh không muốn kết hôn, thật ra không phải. Anh chỉ chưa gặp được người phụ nữ mà anh yêu nhiều đến thế thôi. Nếu có một ngày, anh gặp được người mà anh muốn có, anh sẽ hiểu, trước kia anh từ chối bao nhiêu phụ nữ, bao gồm cả em, đều bởi vì không đủ yêu thôi. Em chúc anh sáng nay sẽ tìm được người đó. Chỉ có điều – đừng nói cho em.”

Chu Quý Đồng không biết phải làm gì. Anh đứng sang một bên nhìn Đinh Hương tiếp tục xóa đi những dấu vết cô để lại ở đây.

Cuối cùng Đinh Hương nhẹ nhàng nhặt bộ đồ ngủ Daisy thay ra, ném vào thùng rác: “Khi nào anh rảnh để qua dọn đồ anh?”

Chu Quý Đồng không trả lời.

“Thôi, em sẽ thu dọn. Tối nay anh có nhà không? Tám giờ em mang qua cho anh.”



“Đinh Hương, chúng ta không chia tay.”

“Không chia tay.” Đinh Hương cong môi, “Được, vậy anh thay quần áo đi, chúng ta đi đến Cục dân chính đăng ký.”

Sự im lặng đúng như dự kiến.

Đinh Hương mỉm cười, xách túi lên, quay người đi ra ngoài.

Đinh Hương nhớ năm mẹ cô rời đi, xách một cái túi hành lý nhỏ. Ba ở trong phòng không ra. Mà cô nhìn theo bóng mẹ, từng chút từng chút biến mất trong tầm mắt.

Từ hôm đó, cô biết, sinh ly, là chuyện thống khổ nhất trên đời này.

Cô không ngoảnh lại, cũng không ảo tưởng Chu Quý Đồng sẽ giống như phim thần tượng mà đuổi theo, ôm chặt lại, hôn cô.

Cốt truyện trong hiện thực, một người đàn ông không đủ tình yêu, sẽ luôn thể hiện việc anh ta không đủ yêu bằng một việc – tùy bạn.

Đinh Hương nhìn mình trong thang máy: “Thật xấu.”