Gặp Được Ngày Mai

Chương 54



Tình yêu tốt sẽ khiến con người ta trưởng thành, chẳng hạn như Mộc Tử.

Ngược lại, tình yêu tệ hại sẽ làm cho người trở nên tệ bạc, cố chấp, mẫn cảm, giống như chính mình.

Chu Quý Đồng nhẹ nhàng nói với Đinh Hương: “Chúng ta hãy tách ra đi.”

Đinh Hương chợt bừng tỉnh. Hóa ra chỉ là giấc mơ, một đêm rối rắm những giấc mơ. Ý thức nửa tỉnh nửa mơ, biết mình đang ở một nơi xa lạ. Đầu óc xoay chuyển một hồi mới nhớ ra mình ở trong nhà Mộc Tử.

Đinh Hương nhìn Mộc Tử đang ngủ say bên cạnh, cầm điện thoại lên nhìn, mới hơn 5 giờ. Cô nhón chân rón rén rửa mặt, thay bộ quần áo ngủ mà Mộc Tử chuẩn bị cho cô trước đó, gửi tin nhắn cho Mộc Tử rồi nhẹ nhàng rời đi.

Bình minh vừa lên, Đinh Hương luôn thấy thành phố này quá khác với quê mình, ở đây người đông xe nhiều, mỗi người đều vội vàng, ai cũng có vẻ máy móc. Nhưng thì ra cũng có chỗ tương tự, thành phố nào cũng yên tĩnh khi còn đang chìm trong giấc ngủ. Chỉ có điều loại yên tĩnh này có khi làm người làm an lòng, có lúc lại khiến người ta bất an.

Đinh Hương chuẩn bị lên cầu vượt, nghĩ ngợi, quay đầu lại.

Cô cần nói chuyện với Chu Quý Đồng. Cô biết nếu mình đã yêu anh đến mức không thể thiếu anh thì không thể để chiến tranh lạnh phá hủy tình cảm này.

Chu Quý Đồng, nếu anh không đến thì em đi. Có phải em lại thừa nhận thất bại, thế thì sao chứ?

Nhân viên bảo vệ dưới tầng hầm đỗ xe hơi ngạc nhiên vì cô đến lúc sáng sớm, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.

Đinh Hương đỗ xe, tìm thẻ nhà Chu Quý Đồng, bước vào thang máy.

Mấy ngày rồi không đến đây. Từ lúc cô dọn đến nhà mới, đa số là anh đến nhà cô. Đinh Hương siết chặt thẻ từ khóa nhà, chợt thấy mình đòi hỏi nhiều quá, cô biết, thẻ nhà anh chỉ có 3 cái, một đưa cô, một cái để ở nhà anh. Nói như thế thì cô luôn có vị trí trong tim Chu Quý Đồng.

Đinh Hương bước vào cửa. Trong phòng rất tối. Chu Quý Đồng thích kéo rèm kín trước khi ngủ, để đảm bảo anh ngủ yên. Đinh Hương không bật đèn mà mở đèn pin điện thoại, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô nhìn thoáng qua huyền quan, không có dép Chu Quý Đồng. Chứng tỏ anh đang ở nhà, nếu không thì đôi dép kia sẽ nằm yên ở đó.

Cô cười nhẹ, đặt túi xuống, đang định vào phòng ngủ, đột nhiên chấn động. Cô quay phắt lại, dép lê cô không có ở đây, mà bên cạnh là một đôi giày cao gót.

Đinh Hương cảm thấy máu như đông cứng lại trong đầu mình ngay lập tức.

Cô khẽ há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào. Cô không biết mình nên hét chói tai, để Chu Quý Đồng cho cô một giải thích hợp lý, hay là nên nhanh chóng bỏ trốn, coi như cô chưa từng thấy cảnh này.

Đinh Hương dựa lưng vào tường, chân nhũn ra.

Trong nháy mắt, đèn phòng khách đột ngột sáng lên.

“A!” không phải Đinh Hương hét mà là Daisy.

Đinh Hương nhận ra người phụ nữ này, Chu Quý Đồng đã ở cạnh người phụ nữ này vào đêm đó. Lúc này cô ta đang mặc đồ ngủ - Đinh Hương nhận ra là đồ ngủ của mình – dáng vẻ sợ hãi.

Daisy bị người đột ngột xuất hiện làm sợ chết khiếp, nhưng người phụ nữ trước mặt không phải trộm, cô bình tĩnh lại: “Cô là?”

Tim Đinh Hương bị vặn xoắn đến mức đau đớn: “Cô là ai?”

“Cô là bạn gái Chu?”

“Sao cô lại ở đây?”

Daisy hít một hơi thật sâu, mới dậy đi rót ly nước không ngờ trong nhà lại xuất hiện một người phụ nữ: “Tôi đi gọi Chu.”

Đinh Hương nhìn cô ấy mở cửa phòng Chu Quý Đồng, kêu: “Chu! Dậy đi!”

Chu Quý Đồng nhanh chóng bước ra, tóc trên trán bù xù, nhìn thấy Đinh Hương, ánh mắt lập tức tỉnh táo: “Đinh Hương.”

Mu bàn tay trái Đinh Hương đặt sau lưng, cô dùng sức véo mạnh vào eo mình để giữ mình đứng thẳng.

Daisy nhanh chóng bước ra, đã thay quần áo: “Ngại quá, tôi đi trước.”

Chu Quý Đồng gọi cô lại: “Cậu đi thế nào?”

“Tôi gọi taxi.”

“Lúc này làm gì có xe?” Chu Quý Đồng lấy chìa khóa xe trong tủ đưa, “Lái xe tôi đi.”

Daisy lấy chìa khóa xe, mỉm cười xin lỗi với Đinh Hương rồi ra ngoài.

Đinh Hương nhìn hai người như không coi ai ra gì, chân mềm nhũn, từ từ trượt xuống đất.

Chu Quý Đồng bước nhanh tới, cố gắng đỡ cô lên nhưng cô đứng dậy không nổi.

Chu Quý Đồng ngồi xổm trước mặt cô: “Sao giờ này em lại đến đây?”

“Cô ấy là ai?” Đinh Hương nhìn chằm chằm Chu Quý Đồng.

“Bạn anh.”

“Bạn thế nào mà sẽ ở đây qua đêm với anh?”

Chu Quý Đồng nhớ chiến tranh lạnh mấy ngày trước giữa hai người vì Daisy. Anh thừa nhận mình luôn theo chủ nghĩa đàn ông trong công việc, anh không muốn giải thích mình và Daisy thường xuyên qua lại trong thời gian này vì anh đang tranh thủ sự hỗ trợ của Daisy để hợp tác với ông La, anh vẫn luôn tin mình không làm gì thẹn với lương tâm. Nhưng lúc này anh biết mình cần phải cho Đinh Hương một lời giải thích, ánh mắt Đinh Hương làm anh sợ hãi: “Tối qua anh với cô ấy đi tiếp khách, tụi anh uống nhiều quá nên Trương Phong đưa về, sau đó cô ấy ở lại ngủ tạm. Vậy thôi.”

“Em nên tin anh sao?”

“Em phải tin.”

“Làm sao em tin được đây!” Đinh Hương quay mặt đi, “Chưa tới 6 giờ sáng, một người phụ nữ mặc áo ngủ của em, ngủ chung với người đàn ông của em---”

“Tụi anh không có ngủ chung!”

Đinh Hương cười hai tiếng.

Chu Quý Đồng ngồi xổm, dứt khoát đứng lên: “Nếu không tin anh, em có thể tự đi nhìn xem. Anh ngủ một mình trong phòng, cô ấy ngủ trong phòng cho khách. Giữa tụi anh không có dơ bẩn như em nghĩ.”

“Vậy là do em suy nghĩ bẩn thỉu sao?”

“Đinh Hương, anh có việc phải làm, anh có xã giao của anh, anh có rất nhiều việc, rất nhiều bạn bè, không cần giải thích từng cái với em, em chỉ cần hiểu anh chưa bao giờ là người đàn ông đụng ai ngủ nấy.”

Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng: “Ý của anh là anh và cô ấy chỉ là bạn bè sao?”

Chu Quý Đồng đi vào bếp rót ly nước, uống ừng ực cạn sạch rồi ra phòng khách: “Cho dù em tin hay không thì đó là sự thật.”

“Cô ấy là bạn của anh, trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà, không có quan hệ gì đặc biệt, là thế sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu cô ấy là bạn anh, thậm chí là bạn tốt đến mức có thể ở nhờ nhà anh, vậy tại sao anh lại để cô ấy đi xã giao với mình rồi uống đến say mèm?”

Chu Quý Đồng vuốt mặt: “Daisy và La Chí Tường có quan hệ rất tốt, anh hoàn toàn là vì---”

“Chẳng phải anh luôn khẳng định không lợi dụng ưu điểm của phụ nữ để đi bàn bạc dự án sao, Chu Quý Đồng.” Đinh Hương cười, “Nói trắng ra, anh cũng chỉ như thế. Ngoài mặt đàng hoàng nhưng thực tế đạo đức giả như những người khác.”

Chu Quý Đồng nhắm mắt lại: “Em muốn nghĩ thế nào cũng được.”

“Đúng vậy, thái độ này của anh em muốn nghĩ thế nào cũng được. Bởi vì em nghĩ cái gì anh cũng thấy không quan trọng.”

“Đinh Hương, bây giờ anh rất mệt, anh không muốn tranh luận với em bất cứ chuyện gì lúc này. Cho dù là tình cảm hay cách làm người của anh.”

“Em cũng mệt mỏi, và em không muốn tranh luận với anh.” Đinh Hương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, “Em đến đây không phải để cãi nhau với anh, mà là nghĩ lại đầu hàng với anh lần nữa, lại lần nữa bị khuất phục. Em nghĩ, đại khái chúng ta sẽ giống như trước đây, lên giường, anh nói vài câu dễ nghe, em thì tốt rồi, mọi vết thương đều lành. Chính vì em nghĩ như vậy nên em đến. Nhưng mà, tại sao anh lại để em thấy cảnh này?”

“Anh đã nói rồi, Daisy chỉ là bạn anh.”

“Ừ, được, em tin hai người tối qua không lên giường. Nhưng điều đó càng làm em thấy buồn cười hơn. Phó tổng Chu danh tiếng lẫy lừng, Phó tổng Chu cao cao tại thượng, Phó tổng Chu luôn lấy hình tượng chính trực, luôn miệng nói anh ấy đang dựa vào năng lực cá nhân làm việc, thật ra giống như Hàn Đạc, giống như những tên đàn ông khác, đều lợi dụng phụ nữ để giúp mình tranh thủ lợi ích. Đúng không, Phó tổng Chu?”

Chu Quý Đồng nhìn chằm chằm Đinh Hương: “Em nghĩ như vậy?”

“Chu Quý Đồng, em thật sự yêu anh. Em yêu anh vì cái gì? Lúc đó em không phải là giám đốc tài chính, lúc đó em chỉ là một nhân viên, quân cờ nhỏ dưới trướng Lý Hoa Cường, lúc đó em cỏn rất ngây thơ, em cảm thấy trong công ty anh là người có năng lực nhất, đáng tin nhất, là lãnh đạo chính nhân quân tử nhất, cho nên em yêu anh, dùng một thứ tâm trạng sùng bái mà yêu anh.” Đinh Hương cười, “Thật ra có lẽ em yêu không phải thật sự là anh, thật sự là anh là một kẻ đạo đức giả, ngụy quân tử, là một người rõ ràng không yêu nhưng rảnh rỗi không có việc gì thì vẫn lên giường với cấp dưới của mình…”

Choang! Ly nước trong tay Chu Quý Đồng nát đầy đất.