Gặp Được Ngày Mai

Chương 41



Mãi tới trưa hôm sau, Đinh Hương mới nhận điện thoại Chu Quý Đồng: “Em không đi làm à?”

“Dạ, em xin nghỉ mấy ngày.”

“Ba em đến mấy ngày?”

“Tùy tình hình, em ở nhà cùng ông.”

“Ba em đến Quảng Châu có việc sao?”

“Không có gì, chỉ đến chơi.”

“Ừ.”

Đinh Hương cũng yên lặng, nói không mong đợi là giả, nhưng trong lòng cũng biết Chu Quý Đồng sẽ không gặp ba mình, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Ba đang bên cạnh, hôm nay hai người đi leo núi: “Điện thoại ai vậy con?”

“Không nói nữa, em đang bên ngoài.”

“Em chơi vui đi.”

May là Đinh Hương đeo kính mát nên ba không nhìn thấy ánh mắt cô: “Dạ không, người công ty tìm con ấy mà.”

Ba tìm chỗ râm mát ngồi xuống, nói: “Sức khỏe không ổn rồi, đi được một đoạn mà mệt quá.”

Đinh Hương lấy nước trong balô ra: “Ba uống miếng nước.”

“Ừ.” Ba đấm đấm lưng, “Quảng Châu đúng là chỗ tốt, không tồi. Con mua nhà định cư ở đây ba cũng yên tâm.”

“Chiều con đưa ba qua nhà mới xem. Con đã thuê công ty chuyển nhà, tới lúc đó chúng ta cùng nhau qua đó.” Đinh Hương uống ngụm nước, “Ba, hay ba tới Quảng Châu ở đi.”



“Không được đâu con, ở nhà quen rồi, ra đây người đông xe nhiều, náo nhiệt mấy ngày thì được, mà ở hoài thì ba không quen.”

Những đề tài không nên nói nhiều, Đinh Hương không nói nữa.

Buổi chiều đưa ba qua nhà mới, ba cũng hài lòng, còn đưa nhiều ý kiến về đồ đạc trong nhà. Đinh Hương đã gọi công ty tới làm vệ sinh, đến lúc dọn vào là được. Đinh Hương chợt cảm thấy, những nỗ lực bao nhiêu năm qua của mình là vì giờ phút này, cuối cùng có thể khoe chút thành tựu nho nhỏ của mình trước mặt ba, để ba yên tâm về mình.

+

Đưa ba đi chơi mấy ngày, cuối cùng cũng tới ngày dọn nhà. Thuê công ty dọn nhà nên không vấn vả, cũng may có ba ở đây nên có thêm người trông chừng, không cần phải bôn ba hai đầu.

Theo phong tục, ba thắp nén nhang, ngọn đèn nhỏ đặt ở hành lang. Đinh Hương treo bức tranh sơn dầu mới mua: “Ba, bức tranh này treo ở đây được không?”

“Ừ ừ.”

Hai người bận rộn một ngày, cuối cùng đã sắp xếp xong những đồ nội thất lớn. Đinh Hương chụp một tấm ảnh, đăng lên dòng trạng thái: “Dọn vào nhà mới, không thể không khoe.”

Mộc Tử nhanh chóng bình luận: “Từ Tây Bắc gửi lời chúc mừng, đẹp quá! Đợi em về em muốn qua ở ké mấy ngày!”

Giang Hà cũng bình luận: “Con nhà người ta đỉnh quá!”

Đinh Hương vừa ăn cơm vừa chat với Mộc Tử và Giang Hà, ba cau mày: “Ăn cơm tập trung đi, đừng có nghịch điện thoại.”

“Quen rồi đó mà ba.”

Đột nhiên có tin nhắn nhấp nháy, Chu Quý Đồng. Chu Quý Đồng nhắn cô trên wechat? Hiếm thấy!

“Hôm nay chuyển nhà?”

“Dạ.”

“Sao không nói với anh?”

“Anh bận mà.”

“Ngày mai mời em đi ăn chúc mừng. Em chọn chỗ đi.”

“Không được, mai em đưa ba ra ga.”

“Buổi tối?”

Lòng Đinh Hương nặng trĩu, anh vẫn không nói điều cô muốn nghe – mời em với ba ăn bữa cơm: “Để coi tình hình đã.”

“Anh nhớ em.”

Cảm xúc Đinh Hương lên xuống phức tạp, biết ba không nhìn thấy cô nhắn tin nhưng vẫn đứng dậy, tránh qua một bên, gõ lại: “Cho nên?”



“Mấy ngày rồi không gặp em.”

“Em bận, anh cũng bận quá.”

“Tối mai anh ở nhà chờ em.”

Trong lòng Đinh Hương vẫn có sự ấm ức không rõ: “Mai nói sau.”

+

Hôm sau Đinh Hương đưa ba ra ga.

Do dự tới lui, cuối cùng không tìm Chu Quý Đồng, quay đầu xe về nhà.

Về đến nhà, thấy đói bụng, cô mở hộp hoành thánh đông lạnh, lấy nửa hộp ra luộc.

8 giờ hơn, Chu Quý Đồng điện thoại đến: “Em đến đâu rồi?”

“Em ở nhà.”

“Không phải nói sẽ sang đây sao?”

“Em mệt, không đến.”

“Em đợi chút.”

Nửa tiếng sau, Chu Quý Đồng lại điện thoại: “Sao em không có ở nhà?”

“Em ở nhà.”

Giọng Chu Quý Đồng lạnh tanh: “Đèn không mở, em ở nhà?”

Đinh Hương nghĩ thầm không xong, có lẽ anh chạy tới nhà mới, cô chưa nói anh cô còn ở nhà cũ, chưa qua bên nhà mới: “Em ở bên nhà thuê, chưa sang bên nhà mới.”

Chu Quý Đồng chửi nhỏ một tiếng.

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên. Trời đất, Đinh Hương chạy ra mở cửa, người đàn ông này chạy tốc độ bao nhiêu mà nhanh vậy?

Chu Quý Đồng mặt sầm sì đi vào ngồi lên sofa.

Đinh Hương không biết nên nói gì, ngại ngùng hỏi: “Em nấu hoành thánh, anh ăn không?”

“Anh ở nhà chờ em từ 6 giờ.”

Vốn dĩ mình giận dỗi làm nũng, nhưng Chu Quý Đồng nổi giận, Đinh Hương cũng không dám trêu chọc. Múc chén hoành thánh: “Đừng giận.”

Chu Quý Đồng không cầm chén, nhìn quanh nhà, do đồ đạc đã dọn đi gần hết nên trống trơn. Đây là lần đầu tiên anh lên đây, trước kia vì Mộc Tử ở chung nên anh chưa bao giờ lên.

Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng: “Đừng giận mà.”

Chu Quý Đồng kéo Đinh Hương: “Em cũng biết anh sẽ giận sao còn chọc tức anh?”

Vì anh làm em thất vọng trước.

Đinh Hương nghiêng người mổ lên khóe môi anh: “Em sai rồi.”

Chu Quý Đồng đè xuống thật mạnh, nhiệt huyết bị kiềm nén mấy ngày cuối cùng cũng được giải tỏa.

Hai người mệt tới mức không đứng dậy nổi, cùng nằm trên sofa nhỏ.

“Tối nay anh có về không?”

“Không về.”

“Em đi lấy bàn chải, khăn, anh đi tắm rửa đánh răng đi.”

Chu Quý Đồng cắn vai Đinh Hương: “Đợi chút.”

Lại dây dưa một lúc.

“Anh nói rồi, tân gia anh sẽ chúc mừng. Em thích gì, nói đi?”

Em muốn, anh có mặt trong cuộc sống của em: “Em muốn một con sư tử bằng ngọc để trong phòng khách.”

“Được rồi, để anh tìm cho em.”