Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 6: Túc Trực Bên Cạnh



“Muốn đi đâu?”

Hoài Khang thấy Tuệ Khanh cựa quậy trên giường thì lập tức ngước lên nhìn kèm câu hỏi tra khảo khiến cô giật mình, sau đó mỉm cười nhưng lại thèm thuồng nhìn ly cà phê bốc lên hơi lạnh của anh.

“Muốn uống này à?” Hoài Khang giơ ly cà phê lên, lắc lắc vài cái trông có vẻ khiêu khích Tuệ Khanh. Nhưng đợi đến khi cô gật đầu, anh lại đưa ly nước lọc đến và bắt cô uống hết kèm câu cằn nhằn: “Bị nặng đến thế mà vẫn muốn ăn uống bậy bạ? Em còn tôn trọng mông mình không?”

Tuệ Khanh xụ mặt, có chút hoảng sợ nên không dám nói lại gì. Bảo không sợ là giả, cô trải qua hai lần may lại vết mổ đã khiến quãng thời gian trải đời thêm tồi tệ. Còn Hoài Khang vốn dĩ thân là viện trưởng đành phải tự trách đã không trông chừng bệnh nhân kĩ càng. Vì thế, anh dời cô đến một căn phòng riêng biệt, chịu hơn nửa phí tiền và ngày ngày canh chừng làm số lần gặp mặt của cả hai tăng lên đáng kể.

Nếu không có những ca cần phẫu thuật gấp, Hoài Khang kiên quyết sẽ không ra khỏi phòng, ngược lại ở trong chăm chỉ xử lý tài liệu quan trọng, nhưng tầm mắt nhất quyết không rời khỏi người Tuệ Khanh, hay nói đúng hơn người bệnh nào đó cứ cách năm phút là cựa quậy đòi được giải thoát. Cô nằm trên giường với vẻ chán chường, không có việc gì để làm ngoại trừ nhìn tên bác sĩ giám ngục kia.

Tuệ Khanh chép miệng, thầm thừa nhận Hoài Khang có vẻ ngoài thật sự cuốn hút. Anh có hàng lông mày rậm, chiếc mũi cao cùng góc cạnh, ánh mắt và thần thái mỗi khi tập trung vào công việc hấp dẫn không ai bằng. Cô hạ thấp tầm nhìn, chỉ cần anh nuốt nước bọt thì đồng tử của cô tự động lên xuống theo trái cổ quyến rũ kia. Thôi thì ở yên một chỗ hưởng thụ sắc xuân này cũng đủ thoả mãn rồi.

“Tôi biết tôi đẹp nên em lau nước miếng đi, với bớt nhìn tôi lại.” Hoài Khang không cần ngẩng lên thì đã biết nhan sắc mình đủ để làm gục ngã Tuệ Khanh, có chút tự hào nhưng ánh mắt của cô không khác gì muốn khoét một lỗ trên người anh làm anh ớn lạnh, nên thốt ra một câu để chuyển dời sự chú ý kia.

Tuệ Khanh nghe thấy thế thì lập tức đưa tay lên miệng, nhưng quẹt qua quẹt lại thì không có bất cứ thứ gì, sau vài giây mới nhận ra chính mình bị Hoài Khang trêu chọc, vì thế gằn giọng như chú mèo nhỏ dựng hết bộ lông lên: “Tôi không có. Chú có gì mà đẹp chứ, nói đẹp lão thì đúng hơn.”

Hoài Khang dừng bút trên giấy, không hiểu vì sao dạo gần đây vô cùng nhạy cảm với những câu từ có ý chỉ anh lớn tuổi, hết chú Vinh rồi đến cô gái nhỏ này. Vì thế, anh đóng nắm bút lại một cách thản nhiên, sau đó đứng lên và đi lại tới bên giường khiến Tuệ Khanh dè chừng. Anh cúi người xuống, khuôn mặt cách mặt của cô chỉ trong vòng hai gang tay.

“Chú… chú tính làm gì?” Tuệ Khanh hoảng hốt, theo bản năng mà lấy hai tay che chắn trước ngực, tự hỏi vì sao càng sát lại gần thì cô càng thấy khuôn mặt của người đàn ông này rất đẹp, quanh người đều nhuốm mùi hơi thở bạc hà của anh. Cô nuốt nước bọt, kêu lên một cách khó khăn: “Ở… ở đây là bệnh viện… chú không được làm bậy… tôi sẽ la lên đấy.”

Hoài Khang nhướng mày, tay đang đút vào túi áo blouse cũng rút ra và chống lên giường, cạnh hai bên vai của Tuệ Khanh, sau đó nở nụ cười không thể nào nham hiểm hơn: “Em cứ la đi, phòng này cách âm.”

“Đồ biến thái… chú là bác sĩ, mà lại có tư tưởng xấu với bệnh nhân, còn là trẻ vị thành niên.” Tuệ Khanh vẫn một tay che chắn bản thân, một tay đưa lên đặt vào vị trí bờ ngực rộng của Hoài Khang để kéo dài khoảng cách hơn.

“Cũng hơn mười tám rồi, em mà là trẻ nhỏ gì nữa.” Anh bật cười, để lại một câu châm chọc, hai tay lần mò đến bên vai của cô.

Tuệ Khanh nắm chặt lòng bàn tay lại, có ý nghĩ sẽ sống chết với Hoài Khang, nhưng giây sau đã thấy anh luồn tay ra sau lưng mình, đỡ cô dậy một cách từ tốn. Cô thẫn thờ trên giường, ngước ánh mắt lên nhìn anh: “Ơ chú…”

“Làm sao? Em nghĩ tôi sẽ làm gì em?” Hoài Khang chả thèm giải thích, chỉ thấy khuôn mặt dần đỏ lên của Tuệ Khanh thì cũng đủ hiểu cô đưa anh xuống dạng người gì rồi, nhưng anh không để tâm mấy, vẫn đỡ cô lên cẩn thận: “Em nên tập đi lại vài vòng cho mau hồi phục, nằm một chỗ hoài không tốt đâu.”

Định sẽ im lặng, tuy nhiên cái mỏ của Hoài Khang vẫn ngứa ngáy nên bồi thêm một câu: “Nằm nhiều dễ suy nghĩ bậy bạ.”

Tuệ Khanh vừa xấu hổ mà máu điên cũng dồn lên tận não: “Do chú có mấy cái biểu hiện không được đứng đắn, chứ đâu phải tại tôi.”

Thế là trong căn phòng chăm sóc đặc biệt bởi đích thân viện trưởng, Hoài Khang vừa phải dẫn dắt Tuệ Khanh đi đi lại lại mà còn phải nghe cô càm ràm về vấn đề đạo đức, ban đầu là sự xa cách vì thù hằn, dần dần thân thể cả hai sát lại gần nhau, cô sắp té ngã thì anh sẽ nhanh chóng vòng tay qua ôm cô. Nhiều lần cô muốn trèo lại lên giường, nhưng thân là bác sĩ muốn tốt cho bệnh nhân, anh cổ vũ cô thêm vài vòng, còn hứa sẽ cho cô thêm chút khẩu phần ăn.

Ở bệnh viện thêm hai ngày, Tuệ Khanh lần nữa phải chổng mông lên trời, mặt úp vào gối thầm kêu gào trong lòng. Ở phía sau, Hoài Khang vờ như không có gì mà từ tốn cởi nhẹ chiếc quần cô xuống nửa bắp đùi. Anh chăm chú nhìn vào vết mổ, xác định đã có thể xuất viện thì lập tức đưa tất cả giấy tờ kèm chi phí phải thanh toán.

“Em muốn trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?” Hoài Khang mỉm cười, đích thân đứng trước mặt Tuệ Khanh mà thu tiền như một tên bảo kê vừa thấy quầy hàng mới mở.

Còn cô nhìn con số trên giấy thì mém nữa ngất xỉu, cắn răng mà trừng mắt nhìn người đàn ông đang thể hiện sự đắc chí. Không đợi cô kịp suy nghĩ, anh nói tiếp: “Không sao, nếu quá mắc thì em có thể trả góp. Bệnh viện chúng tôi không lấy lãi. Ý em thế nào?”

Tuệ Khanh hít một hơi thật sau, rít qua kẽ răng: “Tôi quyết định trả góp.”

“Không thành vấn đề, mời em kí vào đây.” Hoài Khang vui vẻ lấy ra một bản tài liệu khác như đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Tuệ Khanh ký vào, biết là mình có thêm thời gian để trả tiền viện phí nhưng không hiểu vì sao cứ thấy sai sai chỗ nào ấy, cứ như cô đang làm thủ tục bán thân thì đúng hơn…