Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 1



Lông mày cong như lá liễu, đôi môi đỏ mọng chọc người mê say, da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu thướt tha.

- - Đệ nhất mỹ nhân Đại Lương Liễu Ngân Tuyết đẹp đến mức không giống tuyệt sắc nên có tại nhân gian.

Nghe nói, nàng không chỉ có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, mà còn hiền lương thục đức, ngoài đẹp trong tài, tinh thông cầm kỳ thi họa, tóm lại, không ai không khen nàng giỏi, chẳng ai không ca tụng nàng đẹp.

Nữ nhân nào cũng muốn trở thành Liễu Ngân Tuyết, nam nhân nào cũng muốn cưới Liễu Ngân Tuyết, nhưng đóa hoa kiều diễm này cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào vẫn còn là một ẩn số.

Đại Lương, năm Chính Hòa thứ hai mươi bảy, mùa đông.

Đại tuyết rơi suốt ba ngày, cả thành Biện Kinh bị tuyết dày bao phủ, biến thành tòa thành băng trắng xóa, chân đạp trên nền tuyết có thể bị lún đến một nửa, gió lạnh gào thét, thổi đến người run bần bật.

Liễu phủ, lão thái thái Liễu gia vừa có lệ tiếp một bà mối tới cửa làm mai, nha hoàn vừa đem bà mối tiễn ra cửa, tin tức đã lập tức truyền tới Dẫn Yên Các.

"Bà mối hôm nay là Vương phu nhân cách vách, giới thiệu cháu trai nhà mẹ đẻ bà ấy. Nhưng cháu trai bà ấy là ai chứ? Bất quá mới vừa đỗ tiến sĩ, trong nhà còn chẳng có tước vị kế thừa, vậy cũng dám hướng lão thái thái đặt mối hôn sự, coi tiểu thư nhà chúng ta là ai chứ? Vô luận chó mèo gì cũng có thể cưới sao?", nha hoàn Trầm Ngư vẻ mặt khinh thường.

Cháu trai Vương phu nhân hiện đang học ở Quốc Tử Giám, nghe nói muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, hơn nữa thập phần cố gắng, chỉ cần học xong, liền không lo không có người nâng đỡ, tương lai tiền đồ xán lạn.

Nhưng là chính là người như vậy, Liễu gia trên dưới vẫn cảm thấy không xứng với đích trưởng nữ nhà bọn họ.

Liễu gia mấy đời đều là đại thần trung lương, từng dạy học cho ba triều hoàng đế, thái phó Liễu Triều Viễn của thái tử hiện tại, cũng chính là ân sư của hoàng đế đương triều. Mà Liễu Ngân Tuyết lại chính là tâm can bảo bối của Liễu đại lão gia. Ông cảm thấy nam tử khắp thiên hạ này đều không xứng đôi với tôn nữ bảo bối của mình, nên Liễu Ngân Tuyết năm nay đã mười bảy nhưng vẫn chưa định hôn sự.

Có công danh, Liễu gia ghét bỏ đối phương không có tước vị, có tước vị, Liễu gia lại ghét bỏ đối phương trong phủ rắc rối khó quản lý, trong nhà chỉ có con một đơn giản, Liễu gia lại ghét bỏ gia đình không đủ thịnh vượng.

Nói ngắn lại, vô luận là tốt hay không, Liễu gia đều có thể tìm xương trong trứng gà, coi đối phương thành người đầy tật xấu.

Nha hoàn Lạc Nhạn mặt ủ mày ê: "Lời ngươi nói không sai, nhưng tiểu thư nhà chúng ta cũng đã mười bảy rồi, còn không thành thân, liền thành gái lỡ thì, sau này khó chọn người tốt nha."

"Gấp cái gì? Bằng tài học phẩm mạo của tiểu thư nhà chúng ta, chính là bảy tám chục tuổi cũng không lo gả không được." Trầm Ngư đối với Liễu Ngân Tuyết luôn có một loại sùng bái, thái độ luôn thập phần thành kính như với Bồ Tát. Nàng mang bình hoa sứ trắng đặt vào khuê phòng Liễu Ngân Tuyết, vừa bước chân ra cửa, bên ngoài đã có nha hoàn vội vàng chạy tới Dẫn Yên Các truyền tin.

Trầm Ngư dừng bước chân, nghe nha hoàn kia thở hồng hộc mà nói: "Thánh chỉ, thánh chỉ tới rồi, thỉnh đại tiểu thư ra tiếp chỉ."

Trầm Ngư Lạc Nhạn đồng thời nhíu mày, hai người không hẹn mà cùng nhìn về hướng cửa phòng chính.

Liễu Ngân Tuyết khoác áo choàng đỏ, búi tóc phi tiên, trên đầu cài trâm bạch ngọc, vành tai đeo khuyên màu hồng thạch lựu, trong cảnh tuyết bay tán loạn, gương mặt nàng trắng đến nỗi như có thể phản quang, diễm lệ bức người.

Trầm Ngư Lạc Nhạn đứng lên chỉnh trang lại y phục rồi cùng cất tiếng: "Tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết gật đầu nhẹ: "Đi thôi, cùng ta đi tiếp chỉ."

Người tới tuyên chỉ là Cao công công hầu hạ bên người Thánh thượng. Chờ người Liễu phủ có mặt đông đủ, Cao công công bắt đầu tuyên chỉ:

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đích tôn nữ của thái phó Liễu Triều Viễn, Liễu Ngân Tuyết làm người khéo léo hào phóng, ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, Thái hậu cùng trẫm trong cung nghe được đều rất hài lòng. Nay Thế tử Kỳ vương Lâu Duẫn cũng đã thành niên, tới thời điểm thành thân... Quyết định ngày hai tháng hai, năm Chính Hòa thứ hai mươi tám tổ chức lễ thành thân cho cả hai. Bố cáo trung ngoại, hàm sử tri văn. Khâm thử."

(*) Bố cáo trung ngoại, hàm sử tri văn: Thông báo trong và ngoài nước, làm cho mọi người đều biết.

Sau đó là một mảng im lặng như tờ, mọi người đều chìm đắm trong suy nghĩ không thể tin nổi.

Tứ hôn?

Thế tử Kỳ vương Lâu Duẫn?

Từng bông tuyết bay lả tả, mà sắc mặt Liễu Ngân Tuyết so với tuyết kia còn muốn trắng hơn ba phần, những người còn lại hoặc là thất kinh hoặc là quá khó tiếp thu nên đều nhìn nàng chằm chằm. Chỉ đến khi Liễu Ngân Tuyết đứng lên, bọn họ mới khôi phục một chút không khí xao động.

Cao công công biểu tình thực xấu hổ, cúi người nói với Liễu Triều Viễn: "Liễu đại nhân, mời ngài đứng dậy tiếp chỉ."

Liễu Ngân Tuyết đỡ Liễu Triều Viễn đứng lên, áy náy giải thích với Cao công công: "Tổ phụ tuổi đã cao, quỳ một lát đầu gối liền đau nên hơi đứng lên có chút khó khăn, mong Cao công công bao dung."

"Không sao." Cao công công tự mình tiến lên đỡ Liễu Triều Viễn.

Lại bị Liễu Triều Viễn nắm chặt tay.

Liễu đại lão gia năm nay 66 tuổi, gương mặt đã đầy phong sương, giờ phút này tròng mắt ông bao phủ bởi tơ máu, không thể tin tưởng mà nhìn Cao công công: "Thật là Lâu Duẫn?"

Cao công công thở dài nói: "Thánh chỉ đang trong tay ta. Liễu đại nhân nếu là không tin, chính mình xem đi."

Liễu Triều Viễn cầm lấy thánh chỉ mở ra, trên đó từng câu từng chữ của Hoàng thượng đều được viết thập phần rõ ràng, không có nửa điểm sai lầm. Liễu Triều Viễn chỉ thấy một trận khí huyết dâng lên, mắt trợn trắng, cứ vậy liền ngất đi.

"Tổ phụ!"

"Phụ thân!"

"Lão gia!"

"Liễu đại nhân!"

Chưa đến nửa ngày, chuyện một đạo thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng khiến đương triều Thái phó tức giận đến ngất đi đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện Kinh. Đương kim Hoàng thượng là người sáng suốt có đạo nghĩa, rất nhiều người đều suy đoán Hoàng thượng bận tâm đến Thái phó tuổi đã lớn, có lẽ sẽ thu hồi lại thánh chỉ đã ban ra.

Thực đáng tiếc, cũng không có.

Mà lúc này Liễu phủ đã loạn thành một nồi cháo.

Liễu Triều Viễn từ trên giường bệnh gượng dậy, việc đầu tiên chính là tiến cung diện thánh, nhưng ông ở ngự thư phòng quỳ suốt một canh giờ, chỉ chờ được một câu của Hoàng thượng: "Thánh chỉ đã hạ, trẫm làm sao thu hồi? Nếu không, để trẫm quỳ trước mặt Thái phó?"

Liễu Triều Viễn đảo mắt lại một lần nữa ngất đi.

Đang là ngày 28 Tết Âm lịch, nhưng trên dưới Liễu gia như có tang, ra ngoài uống rượu than ngắn thở dài, trong phủ mở tiệc cũng than ngắn thở dài, nếu có ai nhắc đến hôn sự của Liễu Ngân Tuyết, bọn họ lại càng không thể ngừng thở dài.

Một đạo thánh chỉ đem mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian Liễu Ngân Tuyết ban cho Thế tử phủ Kỳ vương Lâu Duẫn, mọi người đều chép miệng, hoa đẹp a hoa đẹp, chú định sẽ điêu tàn, trời cao đố kị hồng nhan, hồng nhan đương nhiên bạc mệnh.

Lâu Duẫn là ai?

Người này ở Biện Kinh lưu lại rất nhiều lời đồn.

Lời đồn hắn võ công cực cao, giết người không chớp mắt.

Lời đồn hắn cơ thiếp thành đàn, cả ngày trầm mê sắc đẹp, bị sắc đẹp đào rỗng thân thể.

Lời đồn hắn là đại ma đầu khát máu, mỗi ngày đều phải uống máu người để giữ mạng, hơn nữa vô cùng xấu xí, khó coi.

Truyền thuyết hắn là một con ma ốm, năm đó hắn từ trong bụng mẹ mang độc, sinh ra liền gặp nhiều tai nạn, đi đứng không tốt, hiện giờ tính mạng chỉ như sợi chỉ treo mành, tùy thời đều có thể tới quỷ môn quan.

Quốc sắc thiên hương tài nữ Liễu Ngân Tuyết thế nhưng bị bức gả cho người như vậy, làm sao không khiến người ta thở dài tiếc nuối?

Liễu Ngân Tuyết từ khi nhận thánh chỉ, liền tự nhốt mình trong Dẫn Yên Các, đến nay chưa từng ra ngoài, những tri kỉ tỷ muội gửi thiệp nói muốn tới thăm nàng, đều bị nàng nhẹ nhàng từ chối.

Thời điểm này, nàng không phân rõ ai là thiệt tình ai là giả ý, chi bằng ai cũng không gặp.

Ngày hai tháng hai đến so nhanh hơn so với dự đoán, tựa như chỉ trong chớp mắt, đã đến ngày Liễu Ngân Tuyết xuất giá.