Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 53



Khai giảng ngay lúc thời tiết nóng bức nhất, các tân sinh viên ở các trường đại học cao đẳng bắt đầu học quân sự trong tình trạng lộn xộn.

Không ít bạn học oán giận, quân huấn vất vả, phơi nắng đen đúa, còn bị thương, huấn luyện viên tàn ác....sự kiện bi thảm linh tinh.

Tiểu Béo bạn tốt của An Vô Dạng, hình ảnh sau khi học quân sự quả thực má cũng nhìn không ra, vừa đen lại vừa gầy......

Bất quá, vừa đen vừa gầy? Là chính mình nhìn lầm rồi sao?

An Vô Dạng trợn mắt há hốc mồm mà nghĩ, trong vòng ngắn ngủn nửa tháng, Tiểu Béo đến tột cùng đã trải qua chuyện gì?

- Tiểu Béo, cậu gầy rồi?

Sau khi biến thành gầy Tiểu Béo vừa cao vừa đẹp trai thực nhanh gửi lại.

- Đúng......

- Cậu thật bình tĩnh a, gầy đi cậu không vui sao?

An Vô Dạng rất thắc mắc, Tiểu Béo không nên phản ứng như thế mới đúng, gầy Tiểu béo không phải hẳn nên cao hứng đến nhảy dựng lên sao?

- Không thèm nghe cậu nói nữa, anh em bây giờ tâm trạng không ổn, trước ngủ để lấy lại cảm giác.

Bạn tốt cứ như vậy cắt đứt tin nhắn.

Vừa thấy chính là có chuyện gì đó, nói không chừng chỉ do tâm trạng không ổn định.

An Vô Dạng cũng không có quấy rầy bạn tốt, chỉ gửi đến một câu.

- Được, có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với tớ.

Nhưng mà suy nghĩ lại, Tiểu Béo, ân, tên thật Tiết Tễ Dương, đối phương cái gì cũng có, nói vậy cũng không có chỗ nào cần chính mình giúp đỡ.

An Vô Dạng không biết chính là, cậu có thể giúp được, Tiết Tễ Dương cũng sẽ không nói.

Bởi vì cái loại sự tình khó có thể mở miệng như thế, ai mẹ nó làm sao có thể nói hết ra.

Về sau tránh chút là được, sau đó nên làm gì thì làm đó.

Ở nhà vùi mình ăn uống tiêu pha ngày tháng, chớp mắt lại qua thêm hai tuần.

Sau khi khai giảng có kỳ nghĩ dài đầu tiên, Đinh Vi gọi điện thoại cho con thứ trong nhà, nói: "Ngày mai đã nghỉ quốc khánh, để ba đi đón con?"

An Vô Dạng ước chừng sửng sốt hết ba giây đồng hồ, đã sắp quên mất thân phận sinh viên của mình: "Vâng a, để cho ba buổi chiều 5 giờ ở cổng chính trường học chờ con."

Đinh Vi nói: "Được, ông ấy sẽ đi đón em trai con trước, thời gian thì các người tự mình thương lượng một chút với nhau, mẹ sẽ kêu ông ấy gọi điện thoại cho con."

"Vâng." An Vô Dạng cúp điện thoại xong, trong lòng có chút thất thần.

Cậu có loại trực giác mạnh mẽ, Hoắc tiên sinh sẽ không muốn cho mình trở về.

Chính là nghỉ hè đã rời khỏi nhà suốt một tháng, lần này có kỳ nghỉ dài lại không quay về, vậy cũng quá kỳ cục.

Lúc An Vô Dạng đang mặt ủ mày chau, di động lại lần nữa vang lên.

Cậu thất thần mà nhìn thấy, phát hiện là mẹ Hoắc.

An Vô Dạng nghe điện thoại, nghe thấy bên kia miệng lưỡi chứa đựng ý cười mà nói: "Dạng Dạng, quốc khánh cùng Vân Xuyên trở về ăn cơm được không?"

Đây là lần đầu tiên Chương Nhược Kỳ mời An Vô Dạng về nhà, vô cùng sợ hãi sẽ bị từ chối.

Thiếu niên nói xin lỗi: "Nhưng là...... Con vừa mới đồng ý phải về nhà rồi."

Chương Nhược Kỳ đầu tiên là một trận tiếc nuối, ngay sau đó trong lòng nghĩ lại: "Không sao cả, vậy con về nhà trước đi, lần sau lại đến có được không?"

Sau đó quả nhiên nghe thấy An Vô Dạng luôn miệng đáp ứng: "Tốt tốt, lần sau chúng con sẽ đến."

Chương Nhược Kỳ càng thêm thích đứa con dâu dễ nói chuyện này, liên thanh hỏi cậu gần đây ăn ngon không, ngủ thế nào, đối phương đều nhất nhất trả lời, cảm thấy ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn.

Cùng cái đứa con trai kia nói ba câu trở lên đã không kiên nhẫn, rõ ràng là khác nhau như trời với đất.

Tóm lại quá dễ thương khiến người yêu thích.

Buổi tối bà thường nghĩ, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nếu như ba mẹ người ta biết chuyện với Hoắc Vân Xuyên, sẽ rất khó khăn.

Hôm nay Hoắc Vân Xuyên vẫn ra ngoài một chuyến, sau bốn giờ rưỡi thì trở về, thời gian không còn sớm cũng không chậm trễ.

Hắn nghiêm túc nhíu chặt lông mày, phảng phất giống như đang hỏi chuyện công việc.

Khí thế hung dữ làm An Vô Dạng có hơi sợ, có chút không dám mở miệng nói thẳng chuyện trở về nhà.

Đối phương sau khi thấy cậu, biểu tình trên mặt thay đổi đến trình độ lấy mắt thường có thể thấy được.

"Anh đã trở về?" An Vô Dạng đi qua, sau khi do dự một lát, lớn mật mà lôi kéo bàn tay đối phương.

Hoắc tổng tài quả thực ấm áp đến không muốn buông ra mà, một bên gật đầu, một bên nhìn chăm chú thiếu niên chủ động đến gần sát mình: "Ừm."

Sau đó thiếu niên quơ quơ tay hắn: "Nói với anh một sự kiện, về kỳ nghỉ quốc khánh."

"Nga." Hoắc Vân Xuyên tựa hồ đã biết cậu muốn nói gì, bởi vì buổi sáng ba mẹ có gọi điện thoại lại đây nói: "Em thích trở về, tôi không có ý kiến."

Trở về hay không quay về, cậu muốn là có thể.

Thiên sứ vừa rồi còn thấp thỏm ôm chặt hắn: "Vậy thật tốt quá, tôi gọi điện thoại cho ba tôi, để cho ông ấy buổi chiều ngày mai đến học viện công thương đón tôi."

Lão đàn ông cứng đờ ôm lấy thiên sứ, hé môi: "Liên quan gì đến chuyện ba ba em?"

An Vô Dạng mặt lộ vẻ tự hỏi, từ trong lồng ngực Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu lên: "Nói cũng phải, tôi có thể nói với ba ba ngồi xe buýt trở về, sau đó trên thực tế là anh đưa tôi trở về, như vậy thì tốt rồi."

Cậu dùng đầu ngón chân đoán cũng biết, Hoắc tiên sinh chắc chắn càng thích sắp xếp như vậy hơn.

"Trở về? Về nhà em?" Hoắc Vân Xuyên rốt cuộc hiểu ra ý của An Vô Dạng, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ừm, anh vừa rồi nói để tôi tự mình quyết định mà," An Vô Dạng chủ động cọ cọ Hoắc tiên sinh thoạt nhìn rất không cao hứng: "Tôi đã có một thời gian không về nhà."

Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng nhìn cậu, rút lại cánh tay của mình: "Lần trước lấy sổ hộ khẩu mới trở về rồi."

An Vô Dạng cẩn thận nghĩ một chút: "Đó là hơn một tháng trước rồi, vô cùng lâu."

Hoắc Vân Xuyên liền trầm mặc, sau khi đối diện với An Vô Dạng thật lâu, hắn buông An Vô Dạng ra, xoay người đi vào phòng ngủ: "Tôi đi thay quần áo."

"Anh đồng ý rồi sao?" An Vô Dạng chạy theo hỏi hắn.

"Buổi sáng ngày Quốc khánh đưa em về nhà, buổi tối đón em trở về, thì có thể." Hoắc Vân Xuyên cởi áo trên, giọng điệu vững vàng mà nói.

"Nhưng lần này tôi muốn ở hết bảy ngày." An Vô Dạng đứng ở mép giường, ánh mắt bướng bỉnh.

Nam nhân ở trước mặt cậu, lập tức quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sắc bén, rất dọa người a.

Biết chính mình như vậy không tốt, Hoắc Vân Xuyên chỉ duy trì biểu tình đó một lát, liền đổi thành nhìn chằm chằm tủ quần áo, không nhìn thiên sứ nữa: "Rời khỏi chỗ này bảy ngày, em cảm thấy tôi chịu đựng nỗi sao?"

Lần này đến lượt An Vô Dạng im lặng, đặt mông ngồi ở trên giường, không rên một tiếng mà cúi đầu.

Đúng vậy, cậu biết, Hoắc tiên sinh chắc chắn không chịu đựng được.

Hoắc Vân Xuyên thật lâu không có nghe được giọng nói của thiên sứ, nghi hoặc mà quay đầu lại, thì thấy được một bóng dáng không vui vẻ.

"......"

Hắn hiện tại nghĩ chính là, An Vô Dạng có thể không chút do dự rời khỏi mình suốt bảy ngày.

Hắn hít sâu một hơi, thay xong quần áo đi qua cậu: "Em muốn đi về thì về đi."

Buổi chiều ngày hôm sau, An Vô Dạng mặc vào quần áo cũ, cõng ba lô mình quen dùng, được Hoắc Vân Xuyên đưa đến dưới lầu nhà cậu.

"Tới rồi." Hoắc tổng tài cả người áp suất thấp, trên mặt mang kính râm không có một biểu tình gì cả.

Từ khi vừa bắt đầu đã như vậy rồi, An Vô Dạng đã quen với loại không khí ngưng đọng này, nhưng không có nghĩa là trong lòng cậu không khó chịu.

"Tôi xuống xe đây, tạm biệt." An Vô Dạng ngồi ở ghế sau, nói xong câu đó liền mở cửa xuống xe.

Động tác có phần thong thả, là bởi vì cậu còn đang rối rắm, muốn ôm Hoắc tiên sinh một chút hay không đây?!

Sau đó có chút phỉ nhổ chính mình, loại thời điểm này còn nghĩ linh tinh.

Vì thế cứ như vậy xuống xe, không có cái ôm từ biệt cũng không nói thêm câu gì khác.

"Lúc muốn trở về thì gọi điện thoại cho tôi." Hoắc Vân Xuyên chung quy không nhịn được, quay đầu dặn dò thiếu niên không tim không phổi kia.

"Được, vậy anh trở về đi." An Vô Dạng muốn nhắc nhở để cho đối phương về nhà ăn cơm, nhưng là lại cảm thấy nói như vậy không khỏi quá lắm miệng, liền không có hé răng.

Hoắc ba ba ở ghế điều khiển đợi vài giây, sau đó bực bội mà cởi bỏ đai an toàn xuống xe, như một cơn gió đi đến bên người An Vô Dạng: "Tôi đưa em đi lên."

Hắn nắm tay An Vô Dạng, ngựa quen đường cũ mà đi đến tiểu khu nhà của đối phương.

Thiếu niên ngoan ngoãn mà đi theo, giống như một cái đuôi nhỏ: "Anh đừng nóng giận được không, tôi cũng rất là luyến tiếc anh."

Đối phương không nói lời nào, cậu liền dùng gương mặt cọ cọ cánh tay đối phương, rất rất là thân mật.

Hoắc Vân Xuyên trong lòng vẫn luôn khó chịu tức khắc nóng lên, nhưng là trên mặt vẫn cứ làm bộ mặt đơ không nói tiếng nào.

Khi bọn họ đi vào, thang máy không có ai, An Vô Dạng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, từ một bên ôm chặt eo Hoắc tiên sinh.

"Buổi tối tôi đón em trở về?" Hoắc Vân Xuyên vòng lấy bả vai thiên sứ, ngón cái hơi dùng sức một chút mà vuốt ve.

Hắn cảm giác được cánh tay thiên sứ ở trên eo mình dần buông lỏng, sau đó đẩy mình ra, đứng thẳng người.

"......" Một loạt thao tác làm Hoắc tổng cảm thấy hít thở không thông.

"Tôi tới rồi, chúng ta một tuần sau gặp......" An Vô Dạng càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng lại, trực tiếp đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cậu không biết là mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy tâm tình không mấy tươi đẹp.

Bất quá cảm xúc như vậy, sau khi nhìn thấy ba mẹ cùng em trai thì không rãnh để suy nghĩ đến nữa.

"Anh?" An Vô Phỉ cũng vừa mới trở về, trong tay còn cầm theo cặp sách.

"Em trai." An Vô Dạng gật gật đầu với nó, cởi ba lô xuống lấy ra đồ mới mua cho em trai: "Cho em mang theo ăn."

An Vô Phỉ đã quen anh trai chính mình luôn như vậy: "Cảm ơn anh." Sau đó đặc biệt nghi ngờ mà nhìn cậu: "Sao? Vì cái gì anh học quân sự mà không có bị đen?"

Nói chưa dứt lời, em trai vừa nói vừa cẩn thận quan sát lại một lần, phát hiện anh trai nhà mình không chỉ không có đen đi, còn béo trắng hơn rất nhiều.

"Da anh vốn dĩ chính là phơi nắng cũng không thể đen......" An Vô Dạng thuận miệng lừa dối mà nói.

Sau đó đi vào chào hỏi ba mẹ, về phòng cất đồ đạc.

Buổi tối ăn cơm, Đinh Vi nhìn con thứ trên dưới đánh giá một chút: "Đã khai giảng một tháng, làm sao vẫn mặc mấy bộ quần áo này?"

An Vô Dạng ngẩn ngơ, cúi đầu mắt nhìn quần áo của mình, nói: "Không sao cả, con không thiếu quần áo mặc."

An Thành cũng cảm thấy con thứ không chịu chăm chút cho mình gì cả, ăn mặc cũng không chú ý: "Ngày mai đi dạo phố với ba ba một chút, ba mua cho con hai bộ để mặc."

Nói nữa: "Hiện tại con gái đều thích con trai ăn mặc đẹp một chút, con luôn mặc đồ thể thao, con gái nào sẽ thích con?"

An Vô Dạng mắc cỡ đỏ mặt nói: "Con muốn con gái thích con làm gì?" Đã có Hoắc tiên sinh rồi.

"Đứa nhỏ này," Đinh Vi không thể tránh né mà lại cảm thấy con thứ quá ngốc: "Lúc học đại học không tìm đối tượng tốt một chút, con cho rằng chờ lúc con ra ngoài làm việc còn có điều kiện tìm đối tượng sao?"

Không phải bà nói chứ, theo y như cá tính cùng vẻ ngoài của con thứ, có thể tìm một cô gái ở tỉnh đã không tồi.

An Vô Dạng vẫn cự tuyệt cùng ba ba đi mua quần áo, chỉ nói trở về trường học sẽ đi với bạn học.

"Mẹ, mẹ có cảm thấy anh con béo lên hay không?" An Vô Phỉ đột nhiên mở miệng.

Hai vợ chồng Đinh Vi cùng An Thành, tức khắc dùng ánh mắt soi xét nhìn con thứ, phát hiện ra: "Thật là có chút béo, xem ra cuộc sống đại học trải qua khá tốt."

An Vô Dạng một trận khẩn trương, một trận chột dạ, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

"Cuộc sống đại học" của cậu, sinh hoạt quả thật trải qua rất không tồi, mỗi ngày được Hoắc tiên sinh chăm sóc thật sự chu đáo.

Đột nhiên nghĩ đến tên Hoắc Vân Xuyên, trong lòng thiếu niên hơi giật mình.

Khi cậu hoàn hồn lại, đã phát hiện khắp đầu óc của mình đều là Hoắc tiên sinh, trong lòng nhói nhói đau, mơ hồ không thở nổi.

Vào thời gian ban đêm, chung quanh bắt đầu yên ắng lại.

An Vô Dạng ngồi cùng em trai trong căn phòng nhỏ, thất thần mà nhíu lại lông mày.

Cậu do dự không bao lâu, lựa chọn vâng theo trong lòng của chính mình, gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Xuyên.

- Buổi tối vui vẻ.

Đối phương chỉ trả về một chuỗi dấu chấm lạnh lùng, như sau.

-......

An Vô Dạng há há miệng, nhanh nhẹn mà ấn mấy chữ gửi qua.

- Tôi nhớ anh.

Hoắc Vân Xuyên nhận được tin nhắn, lạnh mặt trả lời.

- Tôi đi qua đón em trở về.

- Chưa quay về được, anh đến thăm tôi được không.

An Vô Dạng lại gửi đến tin nhắn khác.

Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu mắt nhìn căn nhà trống rỗng của mình, từ sau khi An Vô Dạng rời đi, nơi này trở nên thật quạnh quẽ.

- Ùm.

Buổi tối ngày đầu tiên về nhà, An Vô Dạng không quen lắm, Hoắc Vân Xuyên đi đến nhìn cậu.

Lúc sau đã giống như thành thói quen rồi, không còn cần người ta đến thăm cậu nữa.

Tính ra bảo bảo đã được mười ba tuần rồi, trong sách nói bảo bảo từ mười hai đến mười lăm tuần sẽ bắt đầu thấy rõ.

An Vô Dạng đứng ở trong phòng tắm của nhà mình, dùng tay vuốt ve bụng nhỏ đã lộ ra, cảm giác so với một tuần trước đã lớn lên nhanh hơn rất nhiều.

- Vân Xuyên, bụng tôi lại lớn hơn một vòng.

An Vô Dạng sau khi tắm rửa xong, hằng ngày đều gửi tin nhắn quấy rầy Hoắc tiên sinh.

Cậu cho rằng sẽ giống như mấy ngày hôm trước, nhận được tin nhắn khốc khốc lời ít mà ý nhiều.

Kết quả một chữ cũng không có.

Đó là dĩ nhiên, bởi vì Hoắc Vân Xuyên trực tiếp gọi điện thoại lại đây, giọng nói gần như van nài mà năn nỉ thiên sứ: "Dạng Dạng, nói với ba mẹ em trở lại trường học trước được không, tôi bây giờ đi qua đón em về nhà."

Hắn không có hy vọng xa vời An Vô Dạng lập tức đồng ý, nhưng là cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chịu đựng không nổi.

"Ừm." An Vô Dạng gật gật đầu, nói một chữ " ừm ".

Nam nhân một mình ở chung cư, lập tức đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe liền ra cửa.

Kỳ nghĩ quốc khánh địa ngục, rốt cuộc đã kết thúc rồi.

An Vô Dạng cõng hai balo trên vai, chờ ở giao lộ cách tiểu khu nhà mình một đoạn ngắn.

Nhìn thấy chiếc xe thể thao quen thuộc của Hoắc tiên sinh lái lại đây, An Vô Dạng trong lòng nóng hầm hập, ngón tay không khỏi nắm thật chặt móc treo trên vai.

Đối phương sau khi xuống xe, cậu lập tức đi qua, người còn mang ba lô mà lủi đầu vào trong lồng ngực đối phương.

"Vân Xuyên."

Giọng nói thiếu niên mềm mại thốt ra.

"Bụng lớn một vòng?" Hoắc Vân Xuyên gắt gao mà ôm chặt lấy tâm can bảo bối của mình, đưa tay sờ sờ bụng đối phương: "Về sau chỗ nào cũng không cho đi, trừ khi em muốn tôi chết."

Ở lòng bàn tay phồng lên một khối, làm người đàn ông lạnh lùng nội liễm khẽ run rẩy.

"Tôi......" An Vô Dạng trừng mắt.

Nhưng khi thấy rõ mặt Hoắc Vân Xuyên, liền ấp úng mà ngậm miệng lại.

Hoắc Vân Xuyên biết chính mình đầy mặt đều là dáng vẻ tiều tụy sẽ dọa đến An Vô Dạng: "Lên xe đi." Hắn dời đi đôi mắt đã đầy tơ máu, mở cửa xe để cho đối phương đi lên.

Trở về chuyện đầu tiên làm, chính là để cho An Vô Dạng cùng hắn ngủ một giấc thật ngon.