Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Chương 23



Hầu phu nhân đang ở trong phòng trò chuyện với Trưởng công chúa.

Đột nhiên thấy đầy tớ trong phủ Trưởng công chúa bước chân lộn xộn chạy vào, đi tới bên cạnh Trưởng công chúa, thấp giọng nói gì đó.

Hầu phu nhân không nghe rõ đầy tớ đó nói gì, nhưng bà là chủ mẫu lo liệu việc nhà, bà đọc hiểu được nét mặt, trong lòng hiểu được có chuyện rắc rối xảy ra. Nhất thời, trong đầu hiện lên những lời con dâu đã nói với với lúc trên đường đi.

Lông mày bà khẽ nhảy vài cái khó nhận ra, vẫn ngồi vững vàng, cúi đầu uống trà.

“Biết rồi.” Trưởng công chúa mặt không lộ ra điều gì, phất phất tay, bảo đầy tớ lui ra.

Sau đó, mới nói tiếp đề tài vừa nói, cũng không hề nhắc đến chuyện vừa xảy ra. Nhưng Hầu phu nhân vẫn nhanh chóng biết được đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Vu Hàn Châu phái nha hoàn bên người tới bẩm báo cho bà.

Gây ra chuyện, Vu Hàn Châu dĩ nhiên không thể che giấu, phải báo một tiếng với trưởng bối.

Mà Hầu phu nhân sau khi nghe xong, chỉ gật đầu, cũng không nói gì. Ngược lại một vị Hồ phu nhân, sau khi đầy tớ nhà mình đến bẩm báo, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhìn về hướng Hầu phu nhân, lạnh lùng nói: “An thị trước khi xuất gía cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc đoan trang, vừa vào cửa Hạ gia thì trở thành một người không biết lễ phép như vậy! Thật không biết là ai dạy!”

Còn có thể là ai dạy? Bà ta nói như vậy, không phải là chỉ trích Hầu phu nhân không biết dạy dỗ con dâu sao?

“Ta quả là không biết dạy dỗ.” Hầu phu nhân thản nhiên nói, đặt cốc lên bàn, bởi vì hơi dùng lực, phát ra một tiếng rõ ràng, bà nhìn sang Hồ phu nhân, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm: “Chỉ hắt vào mặt nàng ta một cốc trà là đã quá nương tay rồi. Nếu ta dạy thì sẽ không nhiều lời với cái thứ như vậy mà phải tát cho một cái.”

“Ngươi!” Hồ phu nhân giận dữ, đứng lên chỉ vào bà nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy?!”

Cái gì là “cái thứ” chứ? Con gái bà ta là “cái thứ”?

Hừ! Con gái bà ta mới không phải là cái thứ! Không, con gái bà ta căn bản là người, làm sao có thể mắng nó là cái thứ!

Hồ phu nhân chỉ cảm thấy Hầu phu nhân quá mức tráo trở, giận đến mặt đỏ bừng, tay chỉ về phía bà cũng run rẩy: “Ngươi bớt bừa bãi đi! Cho dù lúc ngươi trẻ tuổi bừa bãi, làm hại con cháu, bây giờ lại còn sức lực gì mà phách lối chứ!”

Vẻ mặt Hầu phu nhân lập tức thay đổi.

“Ầm!” Ngay tại lúc này, bàn bị vỗ phát ra tiếng, vẻ mặt Trưởng công chúa trầm xuống, “Hôm nay là thọ thần của ta, các ngươi chúc thọ ta thế này đấy à?”

Hồ phu nhân và Hầu phu nhân cũng đứng lên, chắp tay bái: “Xin điện hạ thứ tội.”

“Gọi hết đến đây!” Trưởng công chúa lạnh lùng nói.

Lập tức có đầy tớ lĩnh mệnh, đi gọi người gây chuyện đến.

Lần này các tiểu cô nương trong vườn đều bị gọi đến. Có người cúi đầu rủ mắt, không dám lên tiếng. Có người lỗ tai khẽ nhúc nhích, hiển nhiên tò mò chuyện xảy ra kế tiếp.

Vu Hàn Châu và một vị Hồ tiểu thư, chính là đương sự gây chuyện lần này.

“Ra mắt điện hạ.” Hai người uyển chuyển bái lạy.

“Là ngươi lấy nước trà hắt người?” Trưởng công chúa nhìn về hướng Vu Hàn Châu hỏi.

Vu Hàn Châu đáp: “Thưa vâng.”

Không khí nhất thời ngưng trệ.

Ngay sau đó, Hồ phu nhân bất mãn tức giận hừ ra tiếng, sau đó Hồ tiểu thư cũng nghẹn ngào, nghe hết sức oan ức.

“Đầy tớ nói, hai người các ngươi cãi vã. Rốt cuộc là cãi vả chuyện gì?” Trưởng công chúa hỏi.

Tiếng nghẹn ngào của Hồ tiểu thư dừng một chút, rồi sau đó tiếp tục nghẹn ngào.

Vu Hàn Châu cúi đầu trả lời: “Bẩm điện hạ, nàng ta bảo Chương ca không khỏe, giọng điệu tràn đầy ác ý.”

Trưởng công chúa nhìn về phía Hồ tiểu thư: “Ngươi có nói thế không?”

“Điện hạ, oan uổng.” Hồ tiểu thư nghẹn ngào nói, “Ta cũng không có ác ý, ta chẳng qua là, chẳng qua là lo lắng cho nàng, nên mới nói mấy câu an ủi.”

Trưởng công chúa nhìn về phía đầy tớ: “Kể lại chính xác tình cảnh lúc ấy đi.”

Đầy tớ lập tức một năm một mười kể rõ.

Mọi người nghe xong, đều ngậm miệng không lên tiếng. Mà Hầu phu nhân thì vỗ bàn, đột ngột đứng lên, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Nói như thế nào nhỉ, Hồ tiểu thư quả thật là “lo lắng”, cũng là “an ủi”.

Nàng lo lắng Hạ Văn Chương sang năm sẽ tạ thế, Vu Hàn Châu phải làm sao đây? Thủ tiết thật đáng thương mà.

Bèn nghĩ cách cho Vu Hàn Châu, lưu lại cho Hạ Văn Chương một phần cốt nhục.

Lại cảm khái Hạ Văn Chương thân thể không tốt, sợ rằng không thể thực hiện được, hay là nhận con thừa tự đi.

Vu Hàn Châu nghe những thứ “quan tâm” “an ủi” này, không hề vui chút nào. Hạ Văn Chương là bằng hữu của nàng, là người vô cùng tốt. Hắn sẽ ở trước mặt Hạ Văn Cảnh bảo vệ nàng, sẽ tranh luận đến cùng trước mặt Thường đại phu chỉ để cho nàng được ngủ nhiều thêm một lúc. Còn sẽ vẽ hoa văn, bảo nha hoàn thêu hầu bao cho nàng, còn ngượng ngùng không cho nàng biết.

Người bằng hữu tốt như vậy, sao có thể bị người khác nói như vậy?

“Ngươi không phải là quan tâm ta.” Vu Hàn Châu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, “Ngươi đây là nguyền rủa, nguyền rủa Chương ca của ta không khỏe.”

Quan tâm người khác không phải là như vậy!

Hồ tiểu thư nói như vậy, không phải ngu xuẩn thì là xấu xa!

Mà đám phu nhân trong phòng, gần như đều cho rằng Hồ tiểu thư không đúng. Thân thể Hạ Văn Chương không tốt, được xác nhận sống không qua hai mươi tuổi, không phải là chuyện bí mật gì. Bao gồm bọn họ, như vừa rồi ở trước mặt Hầu phu nhân cũng lộ ra tiếng cười hàm ý không rõ, nhưng không có ai nói thẳng ra như vậy cả, còn lo lắng cho thê tử hắn phải thủ tiết.

Đây cũng không phải là quan tâm người khác, mà là đấu đá tranh hơn thua giữa các tiểu cô nương.

Lời của Hồ tiểu thư quá mức quá đáng rồi.

“Ta không có, ngươi đừng vấy bẩn ta.” Hồ tiểu thư che mắt, nghẹn ngào nói: “Ta quan tâm ngươi, ngươi còn hiểu lầm ta.”

Vu Hàn Châu nói: “Vậy ta hắt nước trà lên ngươi, cũng là quan tâm ngươi, vì mặt của ngươi bẩn thỉu, ngươi khóc gì chứ?”

Tiếng nghẹn ngào của Hồ tiểu thư ngừng một lát.

“Được rồi!” Trưởng công chúa quát lên, tầm mắt cao ngạo rơi vào trên mặt Hồ phu nhân: “Ngươi không biết dạy con gái, thì đừng mang ra khỏi cửa, đến thọ yến của ta mà khóc sướt mướt, chê ta chưa vội chết à?”

Hồ phu nhân sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội!”

Chuyện này cuối cùng Hồ phu nhân và Hồ tiểu thư ầm ĩ không còn mặt mũi.

Vốn dĩ Hồ tiểu thư không chú ý, nàng ta cho rằng Vu Hàn Châu gả qua đó sống không tốt, hôm nay lại là thọ thần của Trưởng công chúa, Vu Hàn Châu sẽ không dám phách lối như ngày xưa. Nàng ta hợp lại với mấy người tỷ muội, hung hăng đâm chọt nàng, trút ra những ác ý những ngày qua. 

Nhưng nàng ta không ngờ rằng, Vu Hàn Châu dám hắt nước trà lên mặt nàng ta.

Sau khi tiệc rượu tàn, Vu Hàn Châu đi theo đằng sau Hầu phu nhân, ngồi lên xe ngực trở về phủ.

“Mẫu thân.” Vu Hàn Châu cẩn thận nói, “Con xin lỗi, hôm nay con gây chuyện.”

Trước khi chúc thọ, Hầu phu nhân đã nói với nàng, yên phận không gây chuyện.

Mà nàng vốn vẫn luôn chịu đựng, người khác khiêu khích nàng, nàng cũng không để ý. Nhưng người khác nói Hạ Văn Chương mệnh ngắn, nàng không nhịn được nữa.

Hầu phu nhân nhìn nàng, giọng nhàn nhạt: “Con biết lỗi rồi sao?”

Vu Hàn Châu ngừng một lát, cúi đầu nói: “Con biết lỗi rồi.”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cảm thấy mình không sai, vì thế sống lưng vẫn thẳng tắp, không mảy may cong chút nào.

Dầu rằng gây chuyện ở trên thọ thần của Trưởng công chúa là không tốt. Nhưng nàng không phải người chủ động gây chuyện, mà là người ta bắt nạt trên đầu nàng.

Nếu nàng không đánh trả, mặc người khi dễ, sau này sẽ không thiếu được chuyện bị đặt cho thanh danh là người “Hèn nhát” “Nhát gan”, càng chứng thật nàng không có địa vị ở Hạ gia, chứng thật những lời đồn đoán khó nghe kia. 

“ Ừ.” Hầu phu nhân gật đầu, thản nhiên nói: “Lần sau đừng hắt trà mà trực tiếp đánh một bạt tai!”

Giọng bà quả quyết, nói năng có khí phách, giống như thật sự đánh một tai lên mặt người khác.

Vu Hàn Châu ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn bà nói: “Mẫu thân?”

“Con bảo vệ Chương nhi, cũng không sai. Chỉ là thủ đoạn của con quá mềm rồi.” Hầu phu nhân nói: “Lần sau còn có người nói những thứ này trước mặt thì đừng khách khí, cứ việc dạy dỗ quy củ cho nàng ta!”

Vu Hàn Châu thấy trong vẻ mặt dửng dưng của mẹ chồng lộ ra sự lợi hại, từ trong thâm tâm cảm thấy mẹ chồng rất mạnh mẽ khí phách.

“Dạ, mẫu thân.” Nàng nói, “Con nhớ!”

Hầu phu nhân gật đầu, lại nói: “Mới vừa rồi ta hỏi con biết sai chưa, con trả lời biết sai rồi, là cho rằng ta trách móc con không đủ nhẫn nhịn, gây chuyện ở phủ của Trưởng công chúa?”

Vu Hàn Châu cúi đầu: “Vâng ạ.”

“Nhan Nhi, chúng ta Trung Dũng Hầu phủ, chưa hề gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện.” Giọng điệu Hầu phu nhân nghiêm túc, mượn chuyện này dạy bảo nàng, “Nếu như con là người chủ động gây hấn, trở về phủ, ta sẽ không khoan dung cho con! Nhưng nếu như người khác bắt nạt con, con cũng không cần sợ, Hầu phủ chúng ta không phải nơi dễ bắt nạt!”

Từ khi bà sinh ra một ma ốm, mỗi ngày phải dùng thuốc để giữ lại mạng sống, những năm gần đây không ít lần chịu sự chế giễu. Nếu Hầu phu nhân nhịn, người ta chỉ càng thêm xem thường bà.

Cho nên, bà chưa từng chịu đựng, mỗi lần đều phách lối nói toạc ra, kết quả như thế nào? Không người nào dám ở trước mặt bà nói ra nữa chữ, nhiều nhất chỉ dám cười cười hàm ý không rõ mà thôi.

Mà hôm nay, bọn họ ngay cả cười cũng phải thu lại.

“Con nhớ.” Vu Hàn Châu tâm phục khẩu phục nói.

Ánh mắt nhìn Hầu phu nhân mang theo yêu thích và ngưỡng mộ. Tính cách của Hầu phu, rất hợp gu của nàng. Nàng vốn cũng là người như vậy, có thù phải báo tại chỗ, không thèm chơi những thứ như chịu nhục mang nặng, sau này đòi lại.

Hầu phu nhân vỗ vỗ lên cánh tay của nàng, sau đó nhắm mắt lại, chợp mắt.

Bà không nói gì nữa, Vu Hàn Châu lại có thể cảm nhận được, tâm trạng của bà không tốt. Xảy ra chuyện như vậy, con trai bị người nguyền rủa như thế, tâm trạng bà tốt mới là lạ.

Vu Hàn Châu không biết làm sao an ủi bà, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, ngắm nghía hầu bao bên hông. Trở về phải hỏi người bạn nhỏ chuyện cái hầu bao này.

Lúc này, Hạ Văn Chương đang đợi trong Trường Thanh viện, ngồi dưới mái hiên, trông mong ngóng trông.

Tức phụ sao vẫn chưa về?

Buổi sáng hắn ở trong hoa viên tản bộ một vòng, buổi trưa ăn cơm, uống thuốc, ngủ trưa, còn gội đầu luôn rồi.

Mà sao nàng vẫn chưa về?

Đang ngóng trông, thì nhìn thấy có một bóng người từ cửa viện đi tới.

Ánh mắt hắn sáng lên, ngay sau đó thấy rõ người đến thì mím môi, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt đi mấy phần.

“Văn Cảnh, đệ tan học rồi sao?” Hắn nhìn đệ đệ đang đi tới nói.

Hạ Văn Cảnh gật đầu, đưa một bài văn ở trong tay đến cho hắn: “Bài văn Tôn tiên sinh vừa làm, đệ chép ra rồi, ca ca xem.”

Hắn ta biết ca ca thích đọc sách, bên ngoài có thi, từ, văn chương nào hay do các văn nhân sĩ tử làm, bao gồm bọn họ đang thảo luận gì, hắn ta cũng đều sẽ sao chép lại đem về cho Hạ Văn Chương xem.

Hạ Văn Chương vốn thường mong đợi nhất thứ này, đây là những thứ có chút liên thông với thế giới bên ngoài với hắn. Nhưng giờ phút này, hắn nhận lấy nhưng lại không muốn xem lắm.

Nhưng, tấm lòng của đệ đệ hắn vẫn rất hưởng thụ, hắn ngửa đầu cười nói: “Vất vả cho đệ rồi, Văn Cảnh.”

Lại lần nữa nhìn thấy nụ cười của ca ca, trong lòng Hạ Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cái này có gì, ca ca quá khách khí.”

Vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh ca ca, chỉ vào bài văn nói: “Ca ca, huynh xem, xem xong chúng ta tán gẫu một chút.”

Hạ Văn Chương cúi đầu nhìn bài văn đang nắm trong tay, cũng không muốn xem lắm.

Hắn cảm thấy tức phụ mình sắp trở về rồi, hắn xem cái này làm gì? Hắn muốn trông tức phụ về, hỏi thử nàng hôm nay ra ngoài thế nào, vui không, có gặp chuyện vui gì không, có người bắt nạt nàng không, đã ăn gì này nọ. Hắn có thể cùng nàng trò chuyện rất lâu, nói rất nhiều lời!

Bên cạnh, hai mắt Hạ Văn Cảnh đang mong đợi nhìn hắn.