Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Chương 117



“Các ngươi tới đây có chuyện gì?” Vu Hàn Châu lười thay xiêm áo, cách tấm rèm nhìn hai cha con.

Lưu lão cha ngược lại vẫn cung kính, nói: “Quý nhân, khế ước bán thân của Tiểu Liên, chúng ta đã đi lấy rồi, Bạch gia nói là đã đưa cho người. Cho nên người xem, bốn mươi lượng bạc kia..”

“Hôm qua đã nói rồi, các ngươi lấy khế ước bán thân đến, ta đưa bạc cho các ngươi.” Vu Hàn Châu nói, “Bây giờ Tiểu Liên cũng không phải người Bạch gia nữa rồi, cũng không phải người Lưu gia các ngươi, ngươi đòi ta lấy bạc? Ta nên cho ngươi sao?”

Lưu lão cha nghe vậy, kinh ngạc đến mắt cũng trợn tròn: “Nhưng, nhưng mà…”

“Nhưng hôm qua ta đưa cho ngươi mười lượng bạc.” Vu Hàn Châu tiếp lời của ông ta, “Vốn không nên cho ngươi. Nếu ngươi đã tới thì trà lại đi.”

Lưu lão cha nghe vậy, con ngươi như sắp rơi ra tới nơi, thất thanh nói: “Không, không thể như vậy!”

“Các ngươi thế này là bắt nạt người khác!” Lúc này, Lưu di nương vẫn luôn không lên tiếng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy lửa giận, “Các ngươi ức hiếp người quá đáng! Ỷ thế hiếp người!”

Vu Hàn Châu nhận lấy ly trà Tiểu Điệp đưa tới, uống một hớp, nói: “Ta muốn mua nha hoàn, đương nhiên mua từ chủ của nha hoàn đó. Các ngươi không phải chủ của Tiểu Liên, lấy bạc của ta thì chính là bịp bợm. Cho dù kiện lên quan phủ, cũng phải là các ngươi trả bạc cho ta.”

Lưu lão cha nghe thấy hai chữ “Quan phủ”, lập tức hoảng sợ, kéo con gái lui về phía sau: “Quý nhân xin tha thứ, là chúng ta đã quấy rầy.”

Còn bạc? Ông ta thà bị đánh một trận cũng không trả!

Vốn dĩ bốn mươi lượng bạc đã bay đi rồi, còn mười lượng bạc ôm chưa nóng tay cũng muốn bay đi sao? Ông ta kiên quyết không chịu.

Lưu di nương còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Lưu lão cha túm cổ tay, cứng rắn lôi ra ngoài.

Lưu lão cha đã nhìn ra, con gái chỉ được miệng lưỡi bén nhọn, nhưng chút miệng lưỡi bén nhọn này ở trước mặt quý nhân một chút tác dụng cũng không có, còn sẽ rước họa vào thân.

Chờ sau khi hai người đi, Tiểu Điệp hỏi Vu Hàn Châu: “Nãi nãi, mười lượng bạc kia tiện nghi cho bọn họ sao?”

“Chúng ta ở đây, còn thường xuyên đi ra ngoài chơi, đắc tội Lưu gia không sao, nhưng nếu làm ầm ĩ lên còn ai dám chơi với chúng?” Vu Hàn Châu nhìn nàng ta, “Tiện nghi bọn họ một lần đi.”

Thật sự nếu tính toán chi li, người ta nhất định sẽ nói khách quý từ trong kinh đến này thật hẹp hòi, thật sự không cần thiết phải vì mười lượng bạc mà ném mất danh tiếng.

“Vẫn là nãi nãi nghĩ xa.” Tiểu Điệp cười hì hì một tiếng, nói.

Mặc dù như thế, nhưng Vu Hàn Châu vẫn sai đám đầy tớ ra ngoài nói. Tránh cho cha con Lưu gia lúc không có ai ăn nói xằng bậy, lấy bạc của nàng còn muốn ăn nói lung tung.

Chuyện này cứ vậy bỏ qua.

Tiểu Liên mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là một người có thể chịu được cực khổ, nói cũng không nhiều, căn dặn cái gì thì đi làm cái đó, còn có phần lanh lợi khôn lanh, không mất bao lâu các tỷ tỷ đều rất thích nàng ta.

“Lưu di nương kia bảo nàng vác việc nặng, thật quá đáng!” Tú Bình oán hận nói, “Nàng ngày thường ăn không đủ no, tay chân nhỏ xíu, mỗi ngày gánh nước chẻ củi xách đồ, làm sao làm nổi cơ chứ? Không làm tốt thì Lưu di nương còn muốn phạt nàng! Thật độc ác!”

Xương cốt thân thể Tiểu Liên vẫn chưa trưởng thành, làm không được công việc cần nhiều thể lực, bảo nàng ta tắm rửa thay quần áo, làm chút châm tuyến, làm việc quét tước, nàng ta làm vô cùng thấu đáo, không bới móc ra được chút sai sót nào. Trước kia phải chịu những trận đòn đó, Tú Bình thật là oan uổng thay nàng ta: “Đúng là chà đạp người ta!”

Vu Hàn Châu nghe vậy, cũng có chút thương tiếc. Nỗi khổ ăn không đủ no, nàng hiểu nhất.

“Nàng ta trước kia bị đánh, ngươi xem thử nếu có chỗ nào không tốt thì mời một đại phụ đến.” Nàng dặn dò Tú Bình, “Mấy ngày nay cũng không cần nàng ta làm nhiều việc, dưỡng thân thể trước, ăn cơm cho no đi đã.”

Nhà bọn họ như vậy, đám đầy tớ ăn no mặc đủ ấm là chuyện đương nhiên.

“Vâng ạ.” Tú Bình đáp, trong mắt tràn đầy cảm kích, “Nãi nãi quả thực quá nhân hậu, nô tỳ thay Tiểu Liên cảm ơn người.”

Vu Hàn Châu khoát tay với nàng ta: “Đừng làm ra vẻ, đi xuống đi.”

Còn mình thì đi tìm Hạ Văn Chương, cùng hắn nghĩ ý tưởng cho thoại bản.

Câu chuyện mới viết này lấy bối cảnh tương đối đặc biệt, là thời đại giữa các vì sao ở tương lai, câu chuyện tên là 《Thiếu niên cơ giáp 》.

Vốn dĩ Hạ Văn Chương muốn viết là《 Thiếu nữ cơ giáp 》, hắn muốn lấy nguyên mẫu của Vu Hàn Châu viết cốt truyện, nhưng Vu Hàn Châu khuyên hắn: “Bối cảnh này đã vô cùng mới lạ rồi, sợ rằng mọi người không dễ gì tiếp nhận được, không nên theo đuổi sự mới lạ ở nhân vật.”

Nếu như cốt truyện của《 Thiếu niên cơ giáp 》 có thể được tiếp nhận, phần sau sẽ viết thêm《 Thiếu nữ cơ giáp 》 là được.

Chỉ mới dự tính bối cảnh câu chuyện, Hạ Văn Chương đã tốn rất nhiều thì giờ. Tuy hắn làm mèo sống trong thế giới của Vu Hàn Châu rất lâu, nhưng dù sao cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, rất nhiều chi tiết hắn đều đã quên. Hơn nữa hắn cũng không phải rất hiểu những nguyên lý đó, bèn thỉnh giáo Vu Hàn Châu.

Hai người đóng cửa, ai cũng không đếm xỉa, ở trong phòng phác thảo cốt truyện. Thường xuyên dính vào một chỗ, có lúc nửa ngày cũng viết không ra được một chữ mà chỉ dính lấy nhau.

“Có phải không hay lắm không?” Một lần, Vu Hàn Châu lau miệng, nhìn tờ giấy trống trơn nói.

Hạ Văn Chương gật đầu: “Ừ.” Sau đó ôm nàng vào lòng, tiếp tục dính vào nhau.

Lúc hết sức động tình, đang còn muốn làm chút gì đó trong thư phòng, Vu Hàn Châu lúc này không cho phép hắn nữa, đẩy hắn ra rồi chạy: “Chàng bình tĩnh lại chút đi!”

Nàng cũng không phản cảm làm trong thư phòng, trên thực tế nàng còn rất mong đợi. Nhưng rốt cuộc vẫn kiêng dè thân thể của hắn nên nàng luôn không chế số lần.

Hạ Văn Chương bị bỏ lại, cúi đầu nhìn vết tích ở phía dưới, than thở một tiếng.

Hắn cảm thấy nàng quá xem thường hắn rồi. Thân thể hắn bây giờ rất khỏe, chính hắn có thể cảm nhận được, mỗi ngày tinh thần đều dồi dào, sức lực có dùng cũng không hết.

Hơn nữa ngày đó hắn đi khám đại phu, đại phu cũng nói hắn không khác gì người bình thường.

Nhưng, chuyện đi khám đại phu không thể nói với nàng. Để xua tan sự lo lắng của nàng, Hạ Văn Chương bắt đầu tăng thêm lượng cơm ăn, mỗi ngày dậy sớm đánh quyền.

Đợi thể trạng hắn khỏe mạnh hơn chút, trở thành nam tử cường tráng có lực, nàng không thể từ chối nữa.

Bởi vì Hạ Văn Chương mỗi ngày dậy sớm đánh quyền, cũng làm cho Vu Hàn Châu sau khi tỉnh dậy phải nằm một mình trong chăn. Một người nằm thấy chán, nàng cũng dậy cùng hắn đánh quyền.

Quyền Hạ Văn Chương đánh là Ngũ Cầm Hí, Vu Hàn Châu tập theo hắn.

Phu thê hai người mỗi ngày dậy từ sớm đánh quyền, đám đầy tớ đều cảm thấy mới lạ, chỉ cảm thấy cặp chủ tử phải phụng dưỡng này không giống những nhà khác.

Cái này còn thôi, Vu Hàn Châu đánh quyền thì thấy có chút ngứa nghề, lặng lẽ hỏi Hạ Văn Chương: “Ta dạy chàng đánh cận chiến thế nào?”

Đại hiệp trong giấc mơ của nàng, võ công cao cường, lúc đối mặt kẻ xấu lấy một địch trăm đó!

“Được!” Hạ Văn Chương không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Hắn nghĩ, sau này hai người muốn đi ra ngoài du lịch, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện gì đó. Đến lúc đó hắn còn phải có bội kiếm mang theo bên mình, không chỉ phải học đánh cận chiến, kiếm pháp cũng phải học một chút.

Vu Hàn Châu rất hưng phấn, hai người ở trong viện bắt đầu so chiêu.

Mắt thấy Hạ Văn Chương đánh ra một quyền một cước, đám nha hoàn mặt đầy kinh hồn, trái tim đập ùm ùm, Đại gia có ngốc không? Sao có thể làm vậy với nãi nãi? Nãi nãi bị thương thì sao?

Thúy Châu cũng nhân lúc không có người tìm cơ hội để uyển chuyển khuyên Hạ Văn Chương: “Đại gia, quyền thuật không có mắt, nãi nãi lại là người kim tôn ngọc quý, sau này liệu…”

“Không có gì.” Hắn khoát tay, tỏ ý nàng ta không cần phải lo lắng.

Thúy Châu không yên tâm, còn muốn khuyên nữa, Hạ Văn Chương nói: “Nàng ấy thích chuyện này.” Thúy Châu nghen họng.

Còn có thể nói thế nào? Ai bảo Đại nãi nãi thích chuyện này chứ?

Thúy Châu không nghi ngờ Hạ Văn Chương nói bậy, bởi vì lúc mỗi ngày đánh quyền, Vu Hàn Châu thường xuyên cười to, dáng vẻ một chút miễn cưỡng cũng không có.

Ép được Thúy Châu xuống, Hạ Văn Chương lúc không có ai nói với Vu Hàn Châu: “Nàng ta chỉ lo lắng cho nàng chứ không lo lắng cho ta. Ta mới nên được lo lắng!”

Hắn rất ít khi làm nũng với Vu Hàn Châu, hôm nay không nhịn được nữa.

Mấy ngày này học đánh cận chiến với nàng, mặc dù nàng rất chú ý, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc không thu lại được, đánh làm cho cánh tay và cẳng chân hắn đau đớn.

Vạch xiêm áo ra xem thử, nhiều chỗ bầm tím, giống như đã bị người ta đánh vậy.

Hắn thật ra là người có thể chất dễ để lại dấu vết, nơi Vu Hàn Châu từng chạm vào, đều sẽ xanh tím từng mảng, mấy ngày không tiêu được.

Không tiện bảo đám nha hoàn thu dọn, thế nên đều là Vu Hàn Châu lúc không có ai bôi thuốc trị thương cho hắn: “Ta sau này cẩn thận một chút, đừng uất ức, nhé ~”

“Không muốn.” Ai ngờ, Hạ Văn Chương né đầu đi, rủ mắt nói: “Nàng đánh ta thành như vậy, hôn ta một cái thì coi như xong rồi sao?”

Vu Hàn Châu bị hắn trêu chọc, ném thuốc trị thương đi, cả người nhào qua: “Như vậy được không nào?”

Hai người mỗi ngày phải đi ra ngoài giải sầu, phải dính lấy nhau, phải học đánh cận chiến và kiếm pháp, còn phải viết thoại bản, cuộc sống trôi qua rất nhanh.

Chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng.

Hầu phu nhân phái người đến ba bốn lần, đều là sai người mang đồ tới, có ăn, có uống, còn có hỏi han tin tức: “Lúc nào về?”

“Ở biệt viện khắp nơi đều hợp ý chứ?”

“Chương Nhi cần quấy, con đừng theo nó, trở về trong phủ mẫu thân sẽ làm chỗ dựa cho con.”

Rất nhiều tin tức hỏi han đều là truyền cho Vu Hàn Châu.

Hạ Văn Cảnh lại bị Hầu gia xách vào trong doanh trại, Đại nhi tử và Đại nhi tức không ở bên người, Hầu phu nhân có chút cô đơn. Nhất là không có Đại nhi tức tri kỉ thân thiết, biết nóng biết lạnh ở bên, khiến Hầu phu nhân cảm thấy vô cùng quạnh quẽ.

Vu Hàn Châu da mặt mỏng, bị bà bà thúc giục mấy lần, muốn đi trở về: “Cùng lắm thì chúng ta qua thêm một thời gian nữa lại đến?”

“Nàng không hiểu mẫu thân.” Hạ Văn Chương ôm nàng vào trong ngực, một tay nhấc bút viết phác thảo lên giấy, “Nàng trở về, người mới sẽ không thả nàng ra ngoài.”

Mẫu thân là người thế nào Hạ Văn Chương rõ ràng nhất, bà là người tính tình cắn cái gì thì sẽ không chịu nhả ra.

Tức phụ vẫn là quá ngây thơ, Hạ Văn Chương nghĩ vậy, trong lòng thấy mềm mại, cắn lên mặt nàng một cái: “Đợi mấy ngày nữa.”

Vu Hàn Châu thật ra cũng không muốn trở về. Mặc dù bà bà đối xử với nàng rất tốt, nhưng nào tự tại bằng ở biệt trang? Nàng bèn ngả vào trong ngực Hạ Văn Chương, không nói nữa.

Dù sao người xấu có hắn làm, nàng là “bị ép” ở lại biệt viện.

“Mẫu thân luôn cảm thấy tính tình ta rất tốt.” Nàng nhớ tới mấy lần Hầu phu nhân hiểu lầm, níu xiêm áo Hạ Văn Chương cười buồn bực, “Mỗi lần chuyện xấu đều là chàng làm, không liên quan đến ta.”

Hạ Văn Chương thầm nghĩ, nàng đúng là tính tình tốt mà, trong miệng đáp: “Chuyện này không tốt sao? Ta dù sao cũng là con trai ruột của bà, dù có bất hiếu chút, bà cũng nỡ tức giận ta.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng là Vu Hàn Châu có chút chột dạ: “Mẫu thân đối đãi với chúng ta rất tốt, chúng ta giở trò ma mãnh như vậy, chung quy ta vẫn cảm thấy không có đạo lý.”

“Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.” Hạ Văn Chương không để bụng, ôm nàng chặt hơn chút, hạ bút như bay.

Bọn họ không phải không hiếu thuận mẫu thân. Chẳng qua là có chút thủ đoạn nhỏ thôi, có cái gì quan trọng?

Lại nói, ở trong mắt Hạ Văn Chương, tức phụ luôn dỗ dành mẫu thân vui vẻ, cái này lẽ nào không phải hiếu thuận sao? Đổi thành người ngoài, chưa chắc có được phần chân thành này.

“Ừ.” Vu Hàn Châu thấy hắn không để bụng, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, co lại trong ngực hắn, thành thật hơn.

Hai người lại ở trong biệt trang hơn nửa tháng, Hầu phu nhân ba bốn lần thúc giục, Hạ Văn Chương cuối cùng cũng chịu nhè ra, chuẩn bị trở về.

Vu Hàn Châu cầm kẹo, mang đám nha hoàn ra cửa, chuẩn bị từ biệt mấy đứa Ngưu Oa, Thạch Đầu.

Mới đi ra được không xa, nghe được ở xa xa có người kêu: “Rơi xuống nước rồi! Có người rơi xuống nước rồi!”