Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 46



“ Tổng cộng 5678 nhân dân tệ , thưa anh , anh trả bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ ? "

Người phụ nữ ở quầy lễ tân của khách sạn lịch sự nói người đàn ông trước mặt , sắc mặt khẽ phiếm hồng .

Mặc dù người đàn ông trước mặt trông có vẻ không vui , nhưng vẻ mặt vẫn rất nhẫn nại , chút không vui kia ngược lại càng tôn lên vẻ lạnh lùng của anh ta , mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất quý phái , trông giống như một hoàng tử lưu lạc xuống nhân gian , khiến không ít cô gái ngày đêm thương nhớ .

Đáng tiếc là vị " hoàng tử " này bây giờ cực kỳ nghèo khổ , Triển Thanh Viễn mở mã Wechat rồi nói : " Quét mã Wechat đi . "

" Được rồi , đợi một chút . "


Người phụ nữ ở quầy lễ tân đã giúp anh ta quét mã thanh toán tiền , lúc đầu trong tài khoản Wechat còn bốn số , trong nháy mắt đã chuyển thành ba số , hơn nữa lại là ba số sáu vô cùng chướng mắt .

Đây là toàn bộ tài sản mà hiện giờ anh ta có .

Anh ta không ngờ rằng anh trai mình lại tuyệt tình như vậy , trực tiếp cắt đứt nguồn sống của mình , nếu không phải lúc trước anh ta chuyển một vạn vào trong Wechat thì mấy ngày nay anh ta sẽ phải ngủ ngoài đường và hít khí trời để sống .

Nhưng mà chuyện ngủ ngoài đường này sẽ sớm xảy ra thôi , hôm nay anh ta không còn đủ tiền thuê khách sạn nữa rồi .

Không bằng dùng hơn sáu trăm tệ này ăn một bữa thật ngon , sau đó làm một con ma no nhỉ ?

Triển Thanh Viễn cảm thấy tức cười vì ý định của mình , anh ta cầm theo hành lý ra khỏi khách sạn , lúc tìm thấy chiếc xe của mình trong bãi đậu xe , anh ném hành lý lên xe và ngồi vào ghế lái .

Triển Thanh Viễn nhìn vào nhãn hiệu cao cấp trên vô lăng , cái xe này bán đi cũng phải hơn mười vạn đấy .

Nếu anh ta thực sự bán xe hơi , đám bạn bè đểu kia của anh ta sẽ cười nhạo anh ta nửa năm .

Không , chuyện anh ta bị khóa thẻ cũng đủ làm cho bọn họ cười nhạo một năm rồi .

Kế hoạch ban đầu của anh ném trọng trách qua một bên , sau đó cùng Quý Vi Lương cao chạy xa bay , tiếp tục sống cuộc sống đầy phóng khoáng của cậu hai Triển , anh trai anh ta chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình , anh ta sẽ chịu trách nghiệm tiêu tiền .

Chờ cho người phụ nữ chết tiệt kia hết hy vọng , anh ta sẽ bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp , kiếm chút tiền , như vậy chẳng phải quá tốt hay sao .

Tưởng tượng luôn rất tốt đẹp , nhưng trên thực tế , anh ta mới thực hiện bước đầu tiên liền bị anh trai cắt đứt chân , tuyệt tình hơn chính là , anh trai của anh ta đã cắt đứt hết mọi liên lạc với anh ta , số lạ gọi đến đều không nghe máy , tuyệt tình đến lỗi làm Triển Thanh Viễn muốn khóc tố cũng không có chỗ khóc . Mấu chốt là , tiền hết , bạn gái vẫn chưa theo đuổi được .


Thảm , thật sự quá thảm .

Triển Thanh Viễn khốn khổ cười nhạo chính mình , sau đó khởi động xe và chạy đến căn hộ nhỏ của Quý Vi Lương .

Hôm nay Quý Vi Lương sẽ bay về thành phố A , bây giờ có lẽ cũng sắp về đến nhà rồi ...

Cùng lúc đó , văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Sâm .

Đây là lần đầu tiên Triển Thanh Viễn đến công ty sau khi tỉnh lại , hai năm trước , văn phòng này là nơi anh dành nhiều thời gian nhất , nhưng bây giờ phong cách trang trí đã thay đổi toàn bộ .

Triễn Thanh Viễn là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ , văn phòng được anh ta biến thành nơi sang trọng và tiện nghi , bắt mắt nhất chính là tủ rượu lớn bên cạnh tủ sách , có rất nhiều loại rượu vang đỏ cao cấp , có thể nói căn phòng ngày rất lớn , nếu tưởng tượng đến cảnh Triển Thanh Việt vừa tận hưởng khung cảnh đô thị qua cửa sổ sát đất vừa nhâm nhi một ly rượu thì thật sự rất thú vị .

" Wow , hóa ra đây là văn phòng của tổng giám đốc trong tiểu thuyết sao ? "

Tinh Tinh có ít kiến thức , lần đầu tiên nhìn thấy một căn phòng xa hoa như vậy , ánh mắt mở to hết cỡ , “ Rất ngầu , rất lóa mắt cũng rất xa hoa . "

Triển Thanh Viễn rời mắt khỏi tủ rượu : " Cô thích sao ? "

" Không , không , không , nơi này là thứ mà những người phàm trần như tôi không thể yêu thích , nhất định phải là người tài giỏi như anh Triển mới xứng đáng với văn phòng này . "

Tuy nhiên , sự tâng bốc này rõ ràng không khiến Triển Thanh Việt thoải mái hơn , Tinh Tinh nhìn mặt mà nói chuyện , không đúng , làm lại một lần nữa !

Nghĩ đến việc sáng nay Triển Thanh Việt và Ninh Thu Thu so chiêu , con người của Tinh Tinh khẽ đảo một vòng và nói

" Tất nhiên , chỉ có người dung nhan tuyệt trần như cô Ninh mới xứng làm bà chủ , mới xứng đáng ngồi cùng một chỗ với anh . "

Khả năng vuốt mông ngựa của Tinh Tinh ngày càng điêu luyện lên , quả nhiên sắc mặt của Triển Thanh Việt đã giãn ra vài phần .

" Cô nên tham gia bộ môn đua ngựa Olympic , làm hộ lý cho tôi quả thật là lãng phí tài năng . "

" . . . "

Tinh Tinh nghe ra ý của Triển Thanh Việt , anh ấy hẳn là nói mình quá giỏi vuốt mông ngựa , cô vội vàng khoát tay và nói

" Không phí không phí , tôi thực sự thích công việc này , khi thân thể của anh hồi phục , chúng tôi sẽ rời đi , nghĩ đến đó thôi là chúng tôi đã muốn khóc rồi , đặc biệt là đối với một bà chủ tốt như cô Ninh , e rằng chúng tôi không bao giờ gặp được nữa 1551* “

( * ) 1551 thực sự là từ đồng âm của tiếng vo ve , thể hiện tiếng khóc , có một chút ý nghĩa của việc bán dễ thương và dễ thương .

Triển Thanh Việt nhíu mày : " Đặc biệt là đối với một bà chủ tốt như cô Ninh , e rằng chúng tôi không bao giờ gặp được nữa "

Tinh Tinh : " . . . "

" Cốc cốc . "

Khi Tinh Tinh chuẩn bị khóc to , cánh cửa văn phòng bị gõ hai lần , Triển Thanh Việt nhìn vào cánh cửa , người gõ cửa là một người đàn ông ba mươi tuổi mặc âu phục đi giày da .