Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 42-3



Lúc Ninh Thu Thu đang liệt kê tội danh của Triển Thanh Việt ở trong lòng , điện thoại của cô lại kêu lên , dọa cô kêu to một tiếng , là Cù Hoa .

" Tiểu Thu Thu của anh , tin tức vô cùng tốt , chiếc bánh từ trên trời rơi xuống ! " , Cù Hoa hưng phấn nói .

Có chuyện tốt vậy à ?

Ninh Thu Thu mong đợi hỏi : “ Đĩa bánh gì , nhân thịt à ? "


“ Ôi chao , đáng ghét , em biết rõ anh không nói đĩa bánh này , anh nói cho em biết , công ty của chúng ta vừa nhận được lời mời đến từ chương trình truyền hình đài quốc gia , để em làm khách mời thường xuyên , chương trình đài quốc gia đó , biết bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng muốn xuất hiện trên chương trình này , lại rơi xuống đầu chúng ta , có phải rất vui vẻ không ! "

Vui vẻ thì vui vẻ , nhưng thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí .

Dự cảm chẳng lành của Ninh Thu Thu rất đậm : “ Chương trình gì , sao lại muốn mời em ? "

“ Chương trình này tên là “ Những người phi thường " , mỗi vị khách mời sẽ trải nghiệm của sống của một người bình thường , để khán giả chứng kiến sự phi thường trong người bình thường này , khụ khụ . . . Bọn họ mời em , là cảm thấy em rất thích hợp . "

" . . . "

Ninh Thu Thu lập tức hiểu rõ . Nếu là chương trình của đài quốc gia , tất nhiên không phải hài hước làm chủ , mà là giáo dục làm chủ , Ninh Thu Thu suy đoán chắc chắn chương trình để bọn họ đi tham gia trải nghiệm những nghề nghiệp khó khăn lại gian khổ , cảm thụ ngọt bùi cay đắng của các ngành nghề khác nhau , nói cho mọi người biết phía sau cuộc sống hạnh phúc của chúng ta có bao nhiêu người đang yên lặng cố gắng cho chúng ta các loại .

Vì sao lại mời cô chứ , hơn phân nửa là có liên quan đến hình tượng Thu gia của cô – sợ nữ khách mời khác quá yếu đuối không chịu đựng nổi .

" ? ? ? "

Ninh Thu Thu thật lòng muốn khóc , xem ra cô không đủ mảnh mai sao ?

“ Anh đã đi hỏi thăm , sau tết Nguyên Đán “ Những người phi thường " sẽ bắt đầu quay năm kỳ , trải nghiệm nghề nghiệp mùa đông , sau đó phải chờ xuân về hoa nở mới quay tiếp , trải nghiệm nghề nghiệp xuân hạ , vừa vặn phù hợp với lịch trình quay “ Học sinh cá biệt " của năm tới , cơ hội này hiếm có , anh sẽ nhận cho em . ”

" . . . Em có thể từ chối không ? "

Hiển nhiên là không thể .

Chương trình thực tế của đài quốc gia , tuy không bằng chương trình thực tế khác lấy hài hước hoặc là kích thích làm chủ , nhưng ngụ ý của người ta rất sâu sắc , người khác muốn còn không có được cơ hội này .

Vì vậy , dù lý do thật sự của bọn họ chỉ vì thấy có thể coi Ninh Thu Thu là đàn ông giày vò , thì cũng phải nhận .

Trong chớp mắt , Nguyên Đán sắp đến , bên mặt nạ còn chưa có tin tức , có lẽ đối phương còn đang thử hiệu quả , nghiên cứu thành phần , nhìn xem có tác dụng phụ hoặc là hồi phục nào không , Ninh Thu Thu cũng không vội , cô có nhiều thời gian đợi đối phương thử nghiệm .

Trước tết , Triển Thanh Việt làm xong một phần trị liệu phục hồi cuối cùng ở viện an dưỡng , người một nhà liền dọn dẹp trở về thành phố A .

Thật ra Triển Thanh Việt có một căn nhà của mình , nhưng vì đã lâu không ở , cũng không để người ta đến dọn dẹp , đành phải trở về nhà của nhà họ Triển , ở chung với ông cụ Triển , qua năm lại tính sau .

Ông cụ Triển nhìn thấy Triển Thanh Việt khôi phục tốt như vậy , đã có thể dùng nạng của người khuyết tật để chậm rãi tự đi bộ , kích động đến run miệng nói .

“ Khôi phục là tốt rồi , khôi phục là tốt rồi , xem ra sang năm có thể tự đi được rồi . “

Triển Thanh Việt nhìn thấy mái tóc của ông cụ đã bạc trắng đôi mắt cũng đã vẩn đục : " Hai năm qua đã để ông nội lo lắng rồi . "

Ninh Thu Thu cũng không quấy rầy ông cháu bọn họ ôn chuyện , chỉ huy người đi lấy Diệu Diệu được gửi vận chuyển ra , con chó phá phách này đã bị nhốt trong chuồng hơn bốn tiếng rồi , đoán chừng đã tức giận đến muốn cắn nát chiếc lồng .

Tuy Diệu Diệu ở bên kia thường xuyên bị Triển Thanh Việt bắt nạt , nhưng dù sao cũng là con chó có đãi ngộ tốt , hơn nữa Diệu Diệu còn là mắt chó nhìn người chuẩn , nó biết Triển Thanh Việt không dễ chọc , cho nên không dám làm loạn ở trước mặt anh.

Ninh Thu Thu được nam chủ nhân che chở , tốt nhất cũng đừng gây chuyện , có muốn làm loạn cũng không được làm loạn trước mặt nam chủ nhân .

Vì vậy , Diệu Diệu hiểu chuyện , gần đây rất được nam chủ nhân cưng chiều , ỷ vào sự cưng chiều nên lúc nó trước mặt người khác rất kiêu căng tính tình càng ngày càng xấu , ngoại trừ quản gia cho nó ăn cơm , trong mắt nó những người khác đều là cặn bã , tùy tiện bắt nạt .

Ninh Thu Thu sợ người giúp việc bên này không đối phó được với nó , cho nên tự mình đi xử lý .

“ Trước tiên đưa nó đến phòng đi . "

Ninh Thu Thu nhìn thấy Triển Thanh Việt đang được Tinh Tinh và Trần Nghị , kiên quyết muốn đứng lên bước đi cho ông cụ Triển xem , sợ chút nữa Diệu Diệu sẽ đụng vào anh , nên nói với quản gia .

Lần đầu tiên nhà họ Triển có thú cưng , quản gia thấy hơi sợ hãi với con chó có ánh mắt sắc bén , híp nửa mắt khinh thường nhìn xung quanh : “ Nó sẽ không cắn người chứ , có nên xích lại không ? "

Ninh Thu Thu cười nói : “ Yên tâm đi , nó không cắn . người , chỉ có vẻ hung dữ thôi , chứ rất dễ hòa nhập với mọi người , có phải không , Diệu Diệu ? "

Diệu Diệu nịnh nọt phát ra tiếng kêu ô ô thật to với Ninh Thu Thu , cái đuôi to lắc qua lắc lại tỏ vẻ nịnh nọt , duỗi móng vuốt nhỏ ra rụt rè bám vào chân Ninh Thu Thu , vô cùng ngoan ngoãn .