Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ

Chương 7: Rốt cục cũng chịu (thành thụ)



----------------Editor: Mèo---------------------

Trên Tv hai người đàn ông đang mần thịt nhau, Tiểu Bạch Đoàn bất tri bất giác mơ màng buồn ngủ, nó đánh cái ngáp, đem mình cuộn lại, đưa lưng về phía TV chuẩn bị ngủ, cuối cùng giương mắt thoáng qua nhìn Kha Trạch, chỉ thấy lông mĩ rũ xuống, con ngươi sâu thẳm, hơi nheo mắt nhìn mình.

Nó đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thẳng hắn vài giây, làm bộ không chút nào để ý đem vùi đầu dưới hai chân trước.

Sao lại cảm thấy...... Cảm giác càng ngày càng không thích hợp nhỉ......

"A Bố?" Chỉ nghe tiếng khàn khàn của Kha Trạch vì hàng năm hút thuốc nói, "A Bố?"

Tiểu Bạch Đoàn đem đầu vùi xuống càng sâu, nội tâm thầm kêu, "Không để ý, không để ý......" Nó bỗng nhiên nghĩ, mấy ngày ngắn ngủi này, chính mình lòi đuôi quá nhiều. Kiếm Hiệp Hay

Bị phát hiện sao?

Không có khả năng.

Ai lại có thể trước mặt ngoại nhân...... Nó lại nghĩ tới thân thể của Kha Trạch.

Bỗng nhiên cảm giác một bàn tay đem nó xách lên, toàn bộ màu đen trong phòng nhanh chóng xẹt qua, chóp mũi ngửi được mùi khói, cuối cùng trước mắt cũng chỉ còn lại mặt Kha Trạch.

Ở khoảng cách không đến 2cm, Kha Trạch nhẹ nhàng hôn miệng Tiểu Bạch Đoàn, sau đó gợi lên khóe miệng, không nhúc nhích nhìn nó, dưới ánh sáng mỏng manh, hắn tươi cười mang theo độ nguy hiểm khiến người ta hít thở không thông.

Tiểu Bạch Đoàn chỉ cảm thấy thân thể đã tê dại, nó trừng lớn đôi mắt ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thoáng qua Kha Trạch, dùng hết sức giãy giụa, nhưng lần này bất luận thế nào cũng giãy không thoát.

Nó chỉ có thể mục trừng khẩu ngốc ( mắt trừng miệng chữ o) cảm thụ biến hóa của chính mình.

Toàn bộ quá trình biến hóa rất nhanh, sau khi kết thúc, hai chân Bố Thời Vũ khóa trên đùi Kha Trạch, đôi tay chống vào chỗ tựa lưng sô pha đằng sau Kha Trạch, mà Kha Trạch ngồi trên sô pha, làn da trần trụi đụng vào nhau.

Kha Trạch thân thể cực nóng, Bố Thời Vũ cảm giác đùi mình như bị đốt cháy, không tự giác mà nhích nhích một chút.

Phía sau, thanh âm trong TV bỗng nhiên trở nên kịch liệt, ở trong phòng quanh quẩn......

Bố Thời Vũ cố gắng trấn định, nhấp miệng không nói lời nào.

Kha Trạch quét lỗ tai cậu, mặt, thân thể, đè lại đầu cậu, đột nhiên không kịp phòng, cường ngạnh hôn lên miệng cậu.

Làm cái quỷ gì vậy! Bố Thời Vũ liều mạng đẩy mặt Kha Trạch ra, lại bị Kha Trạch thuận thế áp đảo trên sô pha. Cảm nhận được chỗ riêng tư chưa bao giờ bị người chạm qua xâm phạm, tay cuộn thành nắm đấm hướng về mặt Kha Trạch đánh.

Kha Trạch nghiêng đầu, nắm đấm kia không đánh tới mặt hắn, chỉ ở trên má hắn xẹt qua, một bàn tay đè lại tay Bố Thời Vũ, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Bố Thời Vũ, cười, "Lần này thay đổi phong cách, bất quá tôi vẫn thích."

"Cậu," Bố Thời Vũ cắn răng, vẫn cảm thấy phía sau mông có chút đau, run nhè nhẹ, "Sẽ hối hận."

Hai người trong TV đã sớm bắt đầu đợt thứ hai, cảm thụ được nhiệt độ của người dưới thân, Kha Trạch đã sớm kìm nén không được,mặc kệ cậu nói cái gì, thân mình trầm xuống, ẩn nhẫn dục vọng mấy ngày nay cuois cùng cũng được thỏa mãn.

Một khắc kia, Bố Thời Vũ bỗng nhiên hoảng hốt, cậu nhìn sợi tóc rũ xuống của Kha Trạch, theo động tác không ngừng đong đưa, đôi mắt hắn không chớp nhìn mình, trên cổ hắn có một đôi tay đang vòng qua......

Đôi tay kia thế nhưng lại là của cậu.

Sau đó cậu nghe thấy một câu nói, "Chúng ta, lại gặp mặt." Sau đó trước mắt liền tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại, đầu óc choáng váng mơ hồ, cảm giác được cả người thoát lực đau nhức, tay chân cũng không muốn động. Mà vừa nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, hô hấp đều đều, vẫn còn đang say ngủ.

Không biết đêm qua làm bao nhiêu lần, lần này nơi đó giống như trọng dự liệu, đau.

Hừ, đấu tranh mười năm, lần này cũng bị ép thành thụ.

Thật là càng nghĩ càng giận, cậu nhịn đau, xoay người đánh một quyền lên mặt Kha Trạch, Kha Trạch bừng tỉnh bắt lấy cổ tay của cậu, nhanh chóng hạ gục.

"Mới sáng sơm đã không an phận, vẫn còn muốn?" Kha Trạch gắt gao đè cậu, khiến cậu không thể động đậy.

Bố Thời Vũ "Ha hả " cười lạnh vài tiếng nói, "Cậu chết chắc." Cậu về nhà thuê 1000 tráng hán đem Kha Trạch thông cúc, ha hả, trước mắt cậu thậm chí đã xuất hiện cảnh Kha Trạch quỳ xin tha, tâm tình tức khắc tốt hơn rất nhiều.

Kha Trạch từ trên người cậu ngã xuống, từ phòng khách lấy một cốc nước đưa qua cho cậu, "Nghe going anh đều đổi rồi."

Bố Thời Vũ cắn môi trừng hắn, "Cậu chết chắc."

Kha Trạch nhẫn nại nói, " Được, được, được, tôi chết chắc, anh trước tiên uống nước đã."

Bố Thời Vũ không thèm để ý nhiều như vậy, cầm cốc nước đang muốn quẳng đi, lại cảm thấy giọng nói xác thật có chút khàn, liền đem nước uống cạn, quăng cóc đi, "Cậu cứ nhiên dám thượng tôi!" Đây là làn đầu tiên trong trí nhớ cậu nói thô tục, từ nhỏ đến lớn cậu nào đã chịu qua ủy khuất này, tuy rằng không có mẹ, nhưng có cha thương, fans sủng, cư nhiên không thể hiểu được cảm giác biến thành một con chó nhỏ mỗi ngày bị xách qua xách lại, đã thế còn bị thượng!

Chiếc cốc bị quăng vỡ tạo ra thanh âm rất lớn, phá lệ thanh thúy, mấy viên pha lê nhảy nhảy bên chân Kha Trạch, khiến Kha Trạch cũng rống lên, "Mẹ nó nếu không phải anh câu dẫn, tôi cũng đâu có muốn?" Cậu đem hắn bẻ cong còn muốn bỏ của chạy lấy người? Không có cửa đâu!

Bố Thời Vũ nhấp miệng, tuy rằng cậu rất muốn hiện tại lập tức mặc xong quần áo chạy lấy người, nhưng mà lại không biết mình lúc nào lại biến thành chó, cho nên còn không thể hoàn toàn trở mặt.

Cậu hít sâu vài cái, mặc đại một chiếc áo ngủ bước xuống giường, đi một bước, chân liền muốn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Kha Trạch duỗi tay đỡ cậu, cậu một phen đẩy ra, tựa vào tủ quần áo, run run rẩy rẩy trốn đi.

Kha Trạch nói, "Cẩn thận!"

Đang nói liền thấy động tác của Bố Thời Vũ cứng lại, quay đầu liếc hắn một cái, biểu tình cực kỳ giống chó con ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt to đen bóng ủy khuất cùng u oán.

Quả nhiên dẫm lên rồi.

Kha Trạch duỗi tay đem cậu bế thành kiểu công chúa, mặc kệ cậu giãy giụa, ba bước bước thành hai đặt lên sô pha.

Theo quan niệm của Kha Trạch, người mà hắn thượng thì chính là người của hắn. Bố Thời Vũ tuy rằng là nam nhân, nhưng sinh ra so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.

Hắn ngồi xổm bên cạnh sô pha xem xét chân Bố Thời Vũ, Bố Thời Vũ một chân đá lên vai hắn, "Không cần cậu lo!"

Hắn thuận thế cầm chân Bố Thời Vũ nâng lên, xem vị trí hắn bị thương chảy máu rất nhiều, lẩm bẩm nói, "Ừm, xoa một ít thuốc là được."

Bố Thời Vũ nghe xong, thẹn quá thành giận, một chân khác đá hắn, hắn dùng tay còn lại bắt lấy, trực tiếp cúi người áp lên Bố Thời Vũ, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, mặc cậu giãy dụa như thế nào cũng không nói một lời.

Thẳng đến khi Bố Thời Vũ an tĩnh lại, hắn mới lại nói, "Để tôi bôi thuốc cho anh."

Bố Thời Vũ đầu nghiêng một bên, ngạnh cổ nói, "Không cần."

Kha Trạch không nói lời nào, đứng dậy đi tìm thuốc.

Bố Thời Vũ hét, "Tôi nói không cần."

Kha Trạch hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, trở về nhéo đuôi cậu, ngồi xổm xuống xoa thuốc mỡ.

Bố Thời Vũ nắm lấy đuôi, đoạt lấy thuốc, "Tôi tự làm."

Kha Trạch an vị bên cạnh cậu, nhìn.

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Kha Trạch nói, "Anh xoa thuốc đi."

Bố Thời Vũ nói, "Cút."

Kha Trạch nói, "Tôi không cút đấy."

Bố Thời Vũ nhấp miệng hít sâu một chút, một bộ biểu tình "Cậu được lắm", dứt khoát đặt mông ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Hôm nay cậu không phải đi học à? Mau đi học đi?"

Kha Trạch nói, "Ừ, hôm nay không đi," nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát mới bừng tỉnh đại ngộ ôm bả vai cậu, "Anh thẹn thùng?"

Bố Thời Vũ xụ mặt, "Không có."

Kha Trạch nói, "Ừm, tôi vào phòng ngủ gọi điện thoại, anh tự xoa đi."

Bố Thời Vũ làm bộ không nghe thấy.

Dựng lỗ tai nghe Kha Trạch nói chuyện, của phòng ngủ đóng lại, cậu nhanh chóng cầm lấy thuốc mỡ trong tay nhìn tên thuốc, mẫy chữ to đùng hiện lên —— "Thuốc trị trĩ".

Bệnh trĩ.

Quả nhiên là " bệnh trĩ ".

Thiên Đạo luân hồi, trời xanh ai thấu!

Cậu run rẩy bóp ra một ít thuốc trên tay, gian nan dẩu mông lên đang muốn xoa, liền nghe của phòng ngủ mở ra, động tác cậu tức khắc dừng lại.

"Nhớ bôi cả ở chân đó.

"Cút!"

Bôi xong thuốc mỡ, cậu ở trên sô pha nằm dài, hồi tưởng lại chuyện tối qua.

"Chúng ta, lại gặp mặt."

Những lời này rõ ràng không có khả năng là cậu nói.

Hơn nữa giọng của cậu sao lại khàn.

Cảm giác tựa như trong thân thể cậu còn có một linh hồn khác, ở lúc cậu ý thức không rõ liền cướp đoạt quyền sử dụng thân thể.

"Lại", từ này là đại biểu cho đây không phỉa lần đầu tiên?

Nếu chạm vào môi thì có thể biến thành người, vậy lúc ở trong KTV đêm đó hẳn là cũng đã biến thành người, nếu lúc ấy cậu mất đi ý thức rồi bị người khác khống chế, khoảng khắc vào nhà WC xong, sau đó cúc hoa bị đau liền có thể lí giải.

Xuyên không.

Biến thành động vật.

Lại thêm một linh hồn xài chung thể xác.

Cậu có khả năng đã là một phế nhân.

Cậu kéo chăn mỏng trên sô pha đắp lên người, "Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu."

Kha Trạch thập phần tự giác ngồi lại đây.

"Miêu tả một chút chuyện đêm đó ở KTV, cậu...... chuyện sau khi hôn tôi ấy," Bố Thời Vũ đem đầu vùi vào tay.

Kha Trạch nói, " Anh rất cuồng dã, rất mê người, mê đến mức tôi thần hồn điên đảo, đủ rồi đi?"

Thật là gặp qua? Thật là làm rồi? Bố Thời Vũ lỗ tai run hai cái, cơ bắp trên lưng tức khắc nổ tung, "Cậu xác định đó là tôi chứ?"

Kha Trạch sờ sỡ lỗ tai cậu, "Tuy rằng tôi uống say, nhưng vẫn nhớ rõ là anh."

Bố Thời Vũ bối rối xoa đầu, "Kia không phải tôi."

Kha Trạch nói, "Ừm, được, không phải anh. Trưa nay muốn ăn cái gì?"

Bố Thời Vũ nói, "Cà tím chua ngọt, thịt kho, cá nấu, cháo khoai, xôi thập cẩm, bánh kem Brownie, cảm ơn——" cậu hít hít mũi, "Kia thật sự không phải tôi."

Kha Trạch nói, "Cà tím chua ngọt, bánh kem Brownie?" Hắn không nhớ được, thuận tay lấy một tờ giấy đưa cho Bố Thời Vũ.

Bố Thời Vũ tiếp nhận lắc qua lắc lại bắt đầu viết, đợi cậu viết xong, trên giấy đã tràn ngập ngũ hành, một đống chữ lung tung lộn xộn.

Kha Trạch lấy giấy nhìn thoáng qua, ít nhất bốn mươi loại món ăn, hỏi, " Liệu có đủ không? Muốn gọi thêm chứ?"

Bố Thời Vũ xua xua tay, "Chắc đủ, nếu không đủ thì gọi thêm."

Kha Trạch gật đầu, "Được, tôi ra ngaoif mua, anh ở nhà chờ."

Sau đó hắn dùng bốn giờ mới đem toàn bộ món Bố Thời Vũ viết xuống lung tung rối loạn mua xong, thậm chí có vài món còn tìm không thấy.

Mà trong nhà, Bố Thời Vũ đang uống sữa bò Vượng Tử lên mạng, phát hiện một danh từ —— "Đa nhân cách".