Ép Gả Vợ Hiền

Chương 69



Không ngờ vị đại thiếu này ngoài cái mặt lạnh ra thì mới chỉ mấy ngày khônggặp cũng nóng tính lên không ít, mắng người trôi chảy như chặt dưa tháirau vậy. . . . . . Bảo cô về chăm sóc người bị thương? Hứa Lương Thầnnâng tay lau nước mưa trên mặt, hung dữ lườm anh một cái, tôi không họcy, muốn chăm sóc người bị thương thì cũng phải có chuyên môn đấy nhé lão đại?

Cô còn đang oán thầm thì Lương Vu Văn đã sải bước đi tới, vội vàng hạgiọng thử nói: “Catherine, hay là chúng ta về trước đi? Quân Đoàn Trưởng đang bận, chúng ta ở đây cũng giúp không được gì. . . . . .” Khôngnhững không giúp được gì mà mọi người còn tưởng rằng hai người đang lười làm kia kìa. Ánh mắt coi thường của binh lính xung quanh khiến Lương Vu Văn cực kỳ khó chịu. Nếu không phải đang có nhiệm vụ khác, nếu khôngphải bảo vệ cho thiếu phu nhân yêu quý của đại thiếu thì ông đây cũngmuốn vứt cái áo mưa đi ra vác bao cát đấy. Nhìn cái gì! Ông đây cũngchẳng phải anh hùng rơm!

Đôi mắt đen của Đoàn Dịch Kiệt bốc hỏa nhìn hai “hộ sĩ” không biết điềuđứng cách đó không xa, sau đó lại tiếp tục xoay người đi làm việc củamình, để lại cho Hứa Lương Thần một bóng lưng vững vàng kiêu ngạo. HứaLương Thần chán nản oán hận nhíu mày. Nghe Lương Vu Văn nói xong, lạinhìn binh sĩ xung quanh ai ai cũng bận rộn, cô biết mình thật sự khônggiúp đỡ được gì, vì thế bất đắc dĩ thầm thở dài, gật đầu.

Lương Vu Văn vội vàng đưa cô đi qua đám người. Lúc đi xuống đập lớn, Hứa Lương Thần không kìm chế được quay đầu lại. Cô biết, khung cảnh trướcmắt này sẽ khắc sâu trong lòng mình rất rất lâu. Xa xa, bóng dáng caolớn kia đã biến thành một điểm đen lúc ẩn lúc hiện. Như có thần giaocách cảm, khi cô quay đầu lại, anh cũng đứng lên nhìn về phía này. Tuybiết người đó sẽ không nhận ra mình nhưng tim Hứa Lương Thần vẫn bấtgiác đập nhanh hơn vài nhịp.

Nhìn dáng vẻ không an lòng của cô, Lương Vu Văn có vẻ rất thích thú: đại soái nên yên tâm rồi, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới này rất sâu đậm.

Đoàn Kỳ Bình ngồi trong phòng xem tư liệu dưới ngọn đèn mờ, thấy ngườiHứa Lương Thần ướt sũng đi vào bèn vội vàng đứng dậy giúp cô cởi áo mưa, hỏi: “Chị đi đâu vậy? Em tắm xong chạy ra đã không thấy tăm hơi chị đâu nữa. . . . . . Xem chị ướt hết rồi này, nước ấm ở bên trong, nhanh đitắm đi. Vốn đã nghỉ ngơi không đủ rồi, giờ lại mắc mưa cẩn thận sinhbệnh, em gọi người chuẩn bị canh gừng. . . . . .”

“Trời còn chưa sáng, đừng phiền mọi người.” Hứa Lương Thần giữ cô lại,có chút mất tự nhiên nói: “. . . . . . Chị và tổ trưởng Lương đến đậplớn, không có việc gì đâu . . . . . . . Hắt xì!” Nói xong lại hắt hơimột cái. Đoàn Kỳ Bình không để cô giải thích tiếp, vội vàng đẩy cô vàophòng tắm, sau đấy tìm người chuẩn bị canh gừng và mì sợi. Sau khi xongviệc mới chợt nhớ đến lời Hứa Lương Thần vừa nói, trong lòng có chút vui mừng.

Đúng là kết hôn có khác, nhìn Lương Thần có vẻ vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đã có bóng dáng anh cả rồi, vừa đến nơi đã vội vàng ra đập lớn.Anh cả nhìn thấy chị ấy không biết sẽ vui mừng đến mức nào. . . . . .Nghĩ đi nghĩ lại cô lại lo lắng, anh cả gặp được chị dâu nhưng lại không về với chị ấy, chẳng lẽ tình hình của đập lớn thật sự rất cấp bách sao? Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng, nóc nhà vẫn lộp độp tiếng mưa rơi, tim Đoàn Kỳ Bình lại thót lên.

Hứa Lương Thần vẫn đang đắm chìm trong khung cảnh vừa nãy chưa hoàn hồn. Cô không tập trung tắm rửa qua loa, lau tóc đi ra. Đoàn Kỳ Bình đưa một xấp tư liệu đến: “Đây là số liệu giúp nạn thiên tai bộ chỉ huy cungcấp, em đã hoàn thành cơ bản phần phiên dịch tiếng Anh rồi, phần khácthì nhờ chị và đồng sự thôi.”

Hứa Lương Thần gật đầu, thả khăn lông trong tay xuống, nhận lấy ngồixuống trước bàn lật xem qua. Đoàn Kỳ Bình cố gắng khuyên nhủ, cô mớiuống canh gừng và ăn hết một bát mì, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu ‘múa bút thành văn’ phiên dịch.

Nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của cô, Kỳ Bình bất đắc dĩ, từ bỏ ý nghĩ khuyên bảo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bên ngoài, Giang Cánh Vu đang chỉ huy một đội binh lính mắc cáp điện,thấy Đoàn Kỳ Bình ra ngoài, anh hơi gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Đoàn Kỳ Bình có chút mất tự nhiên cười nhẹ: “Chào buổi sáng, cảnh trưởng Giang.”

Ngày đó vì Tư Mã Đãng, cô lấy Giang Cánh Vu ra làm lá chắn, vô cùng thân thiết ôm tay anh đi ra khỏi phủ Đại Soái. Lúc đó chỉ nghĩ cách làm saođể thoát khỏi con ngựa lằng nhằng kia, không ngờ lại bị không ít ngườinhìn thấy. Từ đấy về sau không chỉ bị bạn bè cười mờ ám nói bóng nóigió, mà Tư Mã Đãng còn cố tình gọi điện thoại tới, nửa thật nửa giả nóidù cô để ý cảnh trưởng đại nhân thì anh ta cũng sẽ không buông tha. Anhta sẽ theo đuổi giai nhân mãi mãi, Cảnh trưởng Giang phải chuẩn bị tâmlý…v…. v….

Đoàn Kỳ Bình biết Giang Cánh Vu chắc chắn cũng sẽ nghe được mấy lời đồnđại này. Vốn đây là phiền toái của cô nay lại kéo cả Giang Cánh Vu vào.Vậy nên Đoàn Kỳ Bình cứ nhìn thấy Giang Cánh Vu là lại có chút ngạingùng.

Ban đầu Giang Cánh Vu cũng không hiểu vì sao Đoàn Kỳ Bình bất ngờ thânmật với mình như vậy. Anh cũng chỉ cho rằng cô bỗng dưng nổi hứng nênkhông bận lòng. Sau này nghe thấy mấy lời đồn đại linh tinh, anh cũng có chút khó chịu. Đến khi hiểu hết toàn bộ câu chuyện thì lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn dáng vẻ này của Đoàn Kỳ Bình, anh chợtnhận ra vị chủ bút này hóa ra cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

“Anh thấy còn mưa thế này lâu không?” Để điều chỉnh cảm xúc ngại ngùngcủa mình, Đoàn Kỳ Bình vội chuyển đề tài, cười hỏi. Nghe nói vị Cảnhtrưởng Giang này có một cái mũi rất nhạy, Sở trang bị mà mọi ngườithường nói đến chẳng khác nào một đài khí tượng.

Nghe nói khi Sở trang bị vừa mới thành lập, Giang Cánh Vu về nước nhậmchức, vào một ngày thời tiết sáng sủa, mặt trời rực rỡ, anh lại mang áomưa đi làm. Các đồng nghiệp kinh ngạc khó hiểu, còn âm thầm chê cườianh. Ai ngờ đến khi tan làm, trên đường về nhà trời lại mưa to, mọingười đều ướt sũng như chuột lột, chỉ riêng Giang công tử mang theo áomưa là bình yên vô sự.

Ngày hôm sau các đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi anh, rõ ràng trời rất đẹp mà sao anh lại mang theo áo mưa. Giang Cánh Vu thần bí nói, mũi anh có thể dự báo thời tiết, nên anh chuẩn bị trước. Sau này cứ đến ngày mưa làlại có đồng nghiệp đùa hỏi anh khi nào thì tạnh mưa. Giang Cánh Vu đi ra ngoài nhìn, hít sâu mấy cái rồi nói: “Giữa trưa mai là mưa tạnh rồi.”Kỳ lạ là trưa hôm sau trời tạnh mưa thật, vì thế từ đó mọi người gọi anh là “Phong vũ biểu”.

[*]Phong vũ biểu: Dụng cụ để đo áp suất của khí quyển và theo đó để dự đoán thời tiết.

Giang Cánh Vu không ngờ Đoàn Kỳ Bình cũng biết chuyện này, đôi mắt lấplánh nhìn cô, sau đó hít thật sâu mấy cái, rất nghiêm túc nói: “Hai ngày tới khu vực Mân Giang vẫn có mưa. Hôm nay nhiều mây nhưng mưa sẽ nhỏdần; Ngày mai mưa rào, thỉnh thoảng sẽ có nắng. Mưa dông gió lớn và đốilưu cũng sắp kết thúc rồi.

Nghe anh nghiêm túc dự báo thời tiết như vậy, Đoàn Kỳ Bình không nhịnđược phì cười, không khí cũng bắt đầu trở nên hài hòa hơn. Hai người trò chuyện về tình hình thiên tai và mấy chuyện chứng kiến trên đường vềphía Nam, bầu trời quả nhiên cũng dần sáng sủa hơn.

Thiết bị phát thanh được lắp trên cây đại thụ trong hậu viện, hai ngườinhìn công binh trèo cây, không để ý tới Đoàn Dịch Kiệt đi giữ đập lớn cả một đêm đã trở về.

Tư liệu Bộ chỉ huy cung cấp rất tỉ mỉ chính xác, không chỉ bao quát cứutrợ thiên tai mà còn miêu tả rõ ràng tình hình khu bị nạn. Nhìn nhữngmiêu tả này, Hứa Lương Thần nhíu mày: . . . . . . Đất trũng sông suốiđều đọng nước bẩn, thường xuyên có thi thể người hoặc động vật trôi nổi. Bây giờ đang giữa hè, nhiệt độ không khí rất cao, nếu mấy xác chết nàykhông được xử lý tốt sẽ xảy ra dịch bệnh. . . . . . Ý kiến xử lý ở mặtsau là: cần phải nhanh chóng xử lý, đảm bảo nguồn nước không bị ô nhiễm. Sau khi lũ lụt qua đi cần tăng cường diệt chuột, các loại ruồi muỗi,tránh để bệnh dịch lan tràn.

Nhìn nét bút cứng cáp mạnh mẽ, kiểu chữ tranh sắt kim câu, Hứa LươngThần biết đó là phê bình chú thích của Đoàn Dịch Kiệt. Cô khẽ thở ra rồi mới tiếp tục xem tiếp, vừa ghi chép lại những điều có ích vừa dịch vănbản.

Vì trời vẫn đang đổ mưa cho nên bầu trời âm u, cho dù đã sáng cũng không biết là vừa bình minh hay là buổi trưa. Hứa Lương Thần cảm thấy đaumắt, đầu cũng có chút choáng váng bèn nằm sấp lên bàn định nghỉ ngơi một lúc, ai biết lại ngủ thiếp đi mất.

Đoàn Kỳ Bình nghe Lương Vu Văn nói anh cả đã về liền vội vàng chạy đến.Đến nơi lại phát hiện Đoàn Dịch Kiệt mệt nhọc mấy hôm vốn đã có chútkhông khoẻ, hơn nữa còn ngâm nước cả đêm qua nên giờ anh hơi sốt vàchoáng đầu. Sĩ quan phụ tá khuyên bảo hết lời nhưng mãi đến giờ họp anhmới về. Cố gắng tổ chức hội nghị cứu tế khẩn cấp xong, anh cũng khôngcòn gắng gượng nổi nữa, nghe lời quân y uống hết thuốc rồi mê man.

Đoàn Kỳ Bình ngồi trông một lúc rồi vội vàng trở về thông báo cho HứaLương Thần. Dù sao chị ấy cũng là vợ anh cả, lại còn là người trong lòng anh, nếu nhìn thấy chị ấy, anh cả nhất định sẽ khỏe hơn. Hai người vừamới tân hôn đã phải chia cách, có thể gặp nhau sớm hơn cũng là chuyệntốt.

Trong phòng vẫn tối như trước, ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt,cửa mở ra mang theo một cơn gió ẩm nóng từ bên ngoài thổi tung hết giấytờ trên bàn. Hứa Lương Thần đang nằm ngủ trên bàn, lông mi dài như quạtlông tạo thành một cái bóng mờ trên gương mặt hơi tái nhợt. Bởi vì nghỉngơi không đủ nên quanh mắt cô đã có quầng thâm, nhưng vẫn không chegiấu được vẻ xinh đẹp.

Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Đoàn Kỳ Bình dâng lên nỗi tiếc thương. Khắp Thượng Hải, ai không hâm mộ vị Nhị tiểu thư bay lên đầu cành gảvào phủ Đại Soái vinh hoa phú quý? Nhưng có ai biết đôi vợ chồng mớicưới ngay sau ngày tân hôn đã phải chia ly, đến khi gặp lại nhau lại ởvùng lũ lụt? Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng cả hai đều mệt mỏi.

Cô thầm thở dài, đi vào nhặt giấy tờ trên sàn đặt lên mặt bàn, tầm mắtđảo qua lại thấy tay Hứa Lương Thần nắm chặt tài liệu dịch bên cạnh,trong lúc ngủ cũng không buông ra.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, hàng lông mi của Hứa Lương Thần khẽ run runvài cái, chậm rãi mở mắt ra. Mất một lát cô mới thấy rõ là Đoàn Kỳ Bình, bàn tay ra nắm tài liệu cũng buông ra, trên mặt cũng có vết lằn. Côcười có chút áy náy và ngượng ngùng, nói khẽ: “Xin lỗi, chị ngủ quên. . . . . . Cần dùng tư liệu rồi à? Còn một ít nữa thôi, chị làm xong ngayđây . . . . .”

Đoàn Kỳ Bình mỉm cười, có chút lưỡng lự, thử nhẹ giọng nói: “Xin lỗi đãđánh thức chị. . . . . . Tư liệu không cần gấp đâu. . . . . . Anh cả đãvề rồi, có thể mấy hôm nay mệt quá nên anh ấy hơi sốt. . . . . . Chịđừng sốt ruột, uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. . . . . . Không thì chị cứ nghỉ trước đi, chờ lắp xong thiết bị phát thanh là còn phải phát thanhnữa đấy, chị cũng phải nghỉ ngơi. . . . . .” Hai vợ chồng này đều mệt lử rồi, nếu cả hai không chống đỡ nổi thì nguy.

Hứa Lương Thần nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy lo âu. Cô nhìn Đoàn KỳBình lại không biết nên hỏi thế nào. Mấy câu “Chị muốn đi thăm anh cảkhông” tuy Đoàn Kỳ Bình chưa nói ra, nhưng đều đã thể hiện rõ ở trênmặt. Dù có nói thế nào thì người đàn ông thô lỗ như thổ phỉ kia cũng làchồng trên danh nghĩa của cô, giờ em gái anh đang kể bệnh tình của anhtrai với cô, cô sao có thể thờ ơ được?

Nhìn anh đứng trong nước như bao binh lính bình thường khác, không để ýđên an toàn của bản thân mà vội vàng cứu tế, nói trong lòng Hứa LươngThần không có chút rung động nào là giả. Anh đang sốt, Hứa Lương Thầnlại càng không dám lơ là. . . . . . Thời đại này y học vẫn chưa pháttriển, không có thuốc chữa trị cấp tốc, nếu sốt mãi mà không hạ nhiệtthì cũng là chuyện lớn. . . . . . Dù anh có khỏe như trâu, một khi đãsốt không ngừng thì chẳng được mấy ngày cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy rằng đại thiếu mặt lạnh quyền cao chức trọng không lo không có bácsĩ giỏi, không lo không có người chăm sóc đầy đủ. Nhưng dù sao đây cũnglà khu vực thiên tai, mà cô lại là vợ mới cưới trên danh nghĩa của anh,không đi chăm thật sự không hay. Hơn nữa chờ khi quay lại Yến Châu, nghe tin cô không quan tâm đến đại thiếu mặt lạnh, không khéo cha mẹ chồngđại soái sẽ lột da cô ấy chứ?

Nhìn vẻ mặt Hứa Lương Thần thay đổi lúc lo lắng lúc đau lòng lúc phiềnnão, Đoàn Kỳ Bình cho rằng cô mới cưới nên còn có chút ngượng ngùng, vìthế cười nhẹ một tiếng, an ủi: “Chị cũng đừng lo lắng quá. . . . . . Anh ấy năm nào cũng dẫn lính, lại còn trẻ khỏe mạnh, tuy hơi sốt nhưng cũng chỉ vì vất vả giữ đập lớn lâu ngày thành bệnh thôi, nghỉ ngơi vài ngàylà khỏe ngay ấy mà. . . . . .”

Đôi môi đỏ mọng của Hứa Lương Thần hơi cong lên cười: “Chị. . . . . . Đi qua đó xem một cái thì hơn. . . . . . Tư liệu chị có thể mang theodịch, xong ngay thôi.”

Đoàn Kỳ Bình nhìn cô chằm chằm, cười gật đầu. Trong lòng lại vui mừng và yên lòng, dù sao cũng đã lập gia đình rồi, giờ trong lòng Lương Thầncũng bắt đầu lo lắng cho anh cả, ông anh ngốc của cô mà biết không biếtsẽ vui đến mức nào. Như vậy cũng tốt, đến khi anh mở mắt ra lập tức được nhìn thấy người trong lòng, không mừng như điên mới là lạ?

Vì thế cô lặng lẽ dẫn theo Hứa Lương Thần men theo hành lang gấp khúcphía sau đến phòng ngủ của Đoàn Dịch Kiệt. Đến nơi, Hứa Lương Thần mớiphát hiện hóa ra hai người ở gần nhau như vậy! Chỉ vì không có cửa lớnra vào, nên mới cảm thấy xa, thật ra chỉ là hành lang gấp khúc chia haiphòng một trước một sau mà thôi.

Ngoài cửa có thị vệ cầm súng, La Hoằng Nghĩa đang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa. Vừa nhìn thấy Hứa Lương Thần mắt anh ta sáng lên, chào bằngquân lễ, thấp giọng cười “Thiếu phu nhân đi đường vất vả! Đại thiếu chắc là đã ngủ rồi. . . . . . Cô vào đi. Cám ơn đại tiểu thư. . . . . .”

Hứa Lương Thần mỉm cười chào hỏi anh ta, Đoàn Kỳ Bình lại đẩy đẩy cô.Hứa Lương Thần không nói nữa, gật đầu, cố gắng bước thật khẽ, đẩy cửaphòng ra. La Hoằng Nghĩa đi theo sau mấy bước, lại nhìn thấy Đoàn KỳBình ra hiệu bèn dừng chân.

Trong phòng rất yên tĩnh, không thắp đèn, đến bên cạnh cửa Hứa LươngThần hơi ngừng lại, chờ mắt thích ứng với bóng tối. Khi nhìn vào chỉthấy trong phòng bài trí rất đơn giản, bàn làm việc bên cửa sổ chỉ làmấy tấm ván gỗ ghép lại, trên bàn đặt một đống hồ sơ tư liệu; cạnh tường là giá áo bằng cọc gỗ, mỗi bên treo hai bộ quân phục; bên tường đốidiện còn có một cái bàn ăn bằng gỗ cho bốn người, ngoài ra, chỉ còn mộtchiếc giường.

Trong không khí nóng ẩm hình như có mùi thuốc nhàn nhạt.

Hứa Lương Thần bước nhẹ, chậm rãi tới gần, dựa vào ánh sáng mờ ảo nhìnngười đàn ông đang nằm mê man trên giường. Trong mắt mang theo cảm xúckhó nói nên lời, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô nhìn theo đường congrõ nét trên gương mặt anh, đôi mày kiếm đang nhíu chặt, sống mũi thẳngtắp, đôi mắt khép chặt và đôi môi mỏng đỏ lên khác thường.

Không biết vì sao nhìn mồ hôi trên trán anh, nghe tiếng thở nặng nề củaanh, Hứa Lương Thần lại thấy hơi đau lòng, không kìm được vươn tay ra. . . . . . Nhưng đến cuối lại như sực nhớ ra chuyện gì đó, như sợ làmphiền đến anh, bàn tay đang vươn ra được nửa bỗng dừng lại.

Hơi thở của Đoàn Dịch Kiệt có chút dồn dập, nhưng anh vẫn nằm bất động mê man như trước.

Hứa Lương Thần đứng ngẩn ngơ trước giường một lúc lâu, cho đến khi cảmthấy chân tê rồi mới ngẩng đầu nhìn cái ghế dựa cách đấy không xa. Cô đi đến lấy giấy bút, anh đang ngủ cô không nên làm phiền anh, thôi thìhoàn thành tài liệu trước đã. . . . . Trong phòng không thắp đèn, côcũng không muốn đánh thức anh nên chỉ dựa vào ngọn đèn mờ cố gắng viếtchữ. Đọc cũng khó mà viết cũng chậm, thật lâu sau cô mới viết xong.

Cô nâng tay xoa bả vai đau nhức, dụi mắt cay xè, lại nghe thấy Đoàn Dịch Kiệt nói mê sảng: “. . . . . . . Mau lên! Chắn đi! Khốn kiếp! . . . . . . Lương Thần, xin lỗi. . . . . . Ôm anh đi. . . . . . Không muốn anh? . . . . . .” Anh nói đứt quãng, chẳng hiểu được rốt cuộc anh đang muốnnói gì, Hứa Lương Thần vội cất tư liệu, đi đến bên giường, lấy khăn lông cẩn thận lau mồ hôi cho anh. Đoàn Dịch Kiệt xoay người, lại ngủ tiếp.

Hứa Lương Thần không dám bỏ đi, phân vân mãi cuối cùng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường.

Chính cô đã hai đêm hai đêm liên tục không được nghỉ ngơi đủ, giờ côcũng rất mệt mỏi bèn tựa vào bên giường nhìn người trước mắt. Mí mắt bất giác díp lại, không thể mở ra được. Cô cố gắng chịu đựng nhưng chỉ được một lát, thôi thì chợp mắt một lát cũng tốt, cuối cùng hai mắt cũngnhắm lại.

Hình như đã lâu rồi cô không có lấy một giấc ngủ ngon lành không mộngmị. Không biết đã qua bao lâu, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy hình như bêncạnh có động tĩnh. Cô không tự chủ được hơi giật mình, quay mặt đi chuẩn bị ngủ tiếp.

Bỗng nhiên bên tai có người cúi đầu gọi: “Lương Thần. . . . . .”

Giọng nói có chút quen thuộc, trầm thấp mang theo chút khàn khàn truyềnvào tai làm người ta thấy yên tâm. Hứa Lương Thần theo bản năng cúi đầu“Ừ” một tiếng nhưng mắt vẫn không mở ra. Đầu óc mê man như vừa ngủ vừatỉnh. Bên tai hình như có hơi thở ẩm nóng truyền đến, Hứa Lương Thần bất giác né tránh, trong lúc mơ mơ màng màng cô phát hiện ra mình đã nằmtrên giường từ lúc nào, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng. Ý thức tuy vẫn còn đang mơ hồ nhưng cô vẫn có thể cảm giác được mình bị bệnh nhânnào đó ôm trong lòng . . . . .

Cô hơi giật mình, lập tức tỉnh táo lại đôi chút, mặt cũng nóng lên, thân thể cứng ngắc. Cô vội vàng điều chỉnh nhịp tim dồn dập, khẽ khàng nângcánh tay đang đặt trên người mình ra, định lặng lẽ lùi người lại.

Nhưng cánh tay đặt bên hông kia dường như không hề có ý muốn buông ra mà còn hơi siết chặt lại theo động tác của cô.

Hứa Lương Thần ngừng thở, tay run lên vội vàng rụt lại như con thỏ nhỏ,mặt cũng nóng lên như bị bỏng. Cô không kìm lòng được ngẩng đầu lên nhìn người nào đó.

Đập vào mắt là đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cánh mũi khẽ phập phồng, sauđó là đôi mắt nhắm chặt. . . . . . Là dáng vẻ thường ngày của người đó,Hứa Lương Thần phải xác định là anh đang ngủ thật mới hơi yên tâm. . . . . . Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám động đậy nữa, nhắm mắt lạichưa lâu một cơn buồn ngủ đã ập đến, cô lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Bất giác cô lại nhích vào lòng người nào đó, tự giác tìm một vị trí thoải mái hơn, nghiêng đầu chìm vào mộng đẹp. . . . . .

Mưa nhỏ dần, lướt nhẹ qua cửa sổ như mắc cửi, phát ra tiếng sàn sạt đềuđều. Trong căn phòng yên tĩnh, trời có mưa thì giấc ngủ vẫn ấm áp vàbình yên vô cùng.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tuy rằng mưa dầm khó phân biệt được ngày hayđêm, nhưng sắc trời càng ngày càng tối và những ngọn đèn lần lượt đượcthắp sáng đều nói cho mọi người biết rằng trời đã tối rồi. Hai ngườitrong phòng cũng đã ngủ được cả một ngày.

Trên cửa phản chiếu ra khuôn mặt Đoàn Kỳ Bình tươi cười bất đắc dĩ và La Hoằng Nghĩa thở dài cúi đầu mỉm cười.

Trong phòng chẳng có chút tiếng động nào, hai người này không đói sao?

Đoàn Kỳ Bình xua tay rời đi, La Hoằng Nghĩa chần chừ một lúc lâu, cuốicùng cũng gõ nhẹ lên cửa phòng, khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân? Tới giờ uốngthuốc của Đại thiếu rồi. . . . . .”

Bên trong vẫn lặng yên.

La Hoằng Nghĩa lại đợi thêm một lát, có chút bất đắc dĩ nhìn y tá đứngchờ ở đây đã lâu rồi. Anh gõ cửa tiếp: “Đại thiếu. . . . . . Thiếu phunhân?”

Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của Đoàn Dịch Kiệt vang lên: “. . . . . . Mang vào đi.”

La Hoằng Nghĩa ngẩn ra, dạ một tiếng rồi nhận lấy khay thuốc và nước từtay ý tá, khẽ dặn y tá đi lấy ấm thuốc bắc qua đây,còn mình thì đi vàotrong.

“Đây là thuốc tây bác sĩ Hồ kê, thuốc bắc thì đang đi hâm nóng lại. . . . . .” La Hoằng Nghĩa đi đến bên cạnh giường, vừa đưa thuốc tới vừa cúiđầu nói. Nương ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào anh lén liếc nhìn lêngiường.

Đoàn Dịch Kiệt gật đầu ừ một tiếng, nhẹ nhàng ngồi dậy nhận lấy thuốc và nước. Người nào đó trên giường còn đang ngủ say, bởi vì có chút tiếngđộng nên xoay người lại. . . . . . Trên mặt đại thiếu tuy không có biểucảm gì nhưng ánh mắt lại vô cùng cưng chiều, không chỉ rút thời gianlườm mình một cái để cảnh cáo mà còn đắp lại cái chăn mỏng cho người nào đó.

La Hoằng Nghĩa có chút bất đắc dĩ và oan ức nhìn Đoàn Dịch Kiệt: trongphòng tối om, dựa vào ánh sáng yếu đến đáng thương ngoài cửa sổ hắt vào, ngoài nhìn thấy lờ mờ mặt ngài ra thì còn có thể nhìn thấy gì nữa? Đạithiếu ngài không cần căng thẳng vậy đâu?

Đoàn Dịch Kiệt ngửa đầu uống hết thuốc rồi đưa cốc nước lại cho La Hoằng Nghĩa, thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Trang bị của đài phát thanh đã chuẩn bị xong rồi, thư ký Lương hỏi đêmnay có cần. . . . . .” La Hoằng Nghĩa thấp giọng trả lời, nhìn sắc mặtcủa anh.

Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày kiếm, lại nhìn anh ta một cái: “Ừ, tôi biếtrồi.” Nhưng chưa hề trả lời rốt cuộc có phát thanh hay không. La HoằngNghĩa không hỏi lại, chỉ lát nữa đại thiếu sẽ phải uống thuốc bắc anhkhông thích nhất, phải giải quyết vấn đề nan giải này trước rồi tính. . . . . . Chỉ mong có vị thiếu phu nhân yêu quý ở đây, lão đại sẽ không khó nịnh như mọi lần nữa. . . . . .

Cuối cùng Hứa Lương Thần vẫn bị tiếng ồn làm tỉnh lại. Cô mở mắt ra, đầu tiên là một khoảng mơ hồ, sau đó là ánh đèn mờ chiếu vào mắt, xungquanh dần dần rõ hơn. Cô khẽ quay đầu, đập vào mắt là một đôi mắt đensáng ngời.

Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch môi, khóe miệng hiện lên chút cưng chiều, dángvẻ hớn hở, vươn tay búng lên trán cô: “Sao em lại đến đây? Sao có thể là em chứ? Chắc đã mệt lắm rồi. . . . . .”

Cô theo bản năng muốn đẩy tay anh ra, lại cảm thấy nhiệt độ như đốtngười từ bàn tay kia truyền đến, nóng đến cả trên mặt. . . . . .

Hai bàn tay vẫn chạm vào nhau, còn chưa kịp đẩy anh ra đã đột nhiên bịngười nào đó kéo vào lòng. Anh ôm chặt như vậy muốn ấn cô trong thân thể mình, giọng nói trầm thấp ở bên tai mang theo hơi thở ẩm nóng, dồn dập, vui mừng, đồng thời cũng mang theo sự mờ ám không rõ ràng: “. . . . . . Lương Thần, anh nhớ em rồi. . . . . . Lần này là thật đấy. . . . . .”

Sự vui sướng và thỏa mãn trong lời nói của anh làm Hứa Lương Thần ngừngthở, tay muốn đẩy cuối cùng lại không có sức. Đoàn Dịch Kiệt mân mê bàntay nhỏ bé của cô trong tay, chỉ cảm thấy mấy ngày này có thể sánh bằngvới mấy năm tương tư đau khổ. Trong lúc ôm nhau như thế này mệt mỏi củathân thể, đau đầu choáng váng, kiệt sức ưu tư đều được động tác nhỏ nàycủa cô hóa thành hư vô.

“Lương Thần, Lương Thần. . . . . . .” Thoáng như nỉ non, Đoàn Dịch Kiệtcúi đầu gọi. Mặt Hứa Lương Thần nóng lên, không kìm được mà rúc vàotrong ngực anh, không dám, cũng không thể ngẩng đầu.

“Lương Thần, có nhớ anh không?” Nghe thấy anh hỏi liên tục, Hứa LươngThần bất giác ngước mắt lên nhìn, lại thấy người nào đó đang mỉm cười,mắt không chớp nhìn mình chăm chú.

“. . . . . .” Cô nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười của anh làm cô khôngthở được, Hứa Lương Thần vội vàng nhìn sang chỗ khác, không nói nên lời. . . . . .

Anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy quần áo của cô gái trong lòng hơilộn xộn. Nút áo trên quân phục không biết đã bị bung ra một nút từ lúcnào, lộ ra lớp áo một màu ôm trước ngực như ẩn như hiện. Tuy mình khôngphải mặc nhưng Đoàn Dịch Kiệt cũng có thể nghĩ ra đó là cái gì. Đôi mắtanh thẫm lại, nuốt nước miếng nhìn lên trên, chỉ thấy đôi mắt người nàođó lim dim, tóc xõa dài, gương mặt đỏ ửng, dáng vẻ lúc mới dậy mơ mơmàng màng rất quyến rũ. . . . . .

Đây là cố ý muốn anh phiền lòng đúng không? Cánh tay đặt trên lưng côtiếp tục dùng sức, dường như đã chịu đựng đến cực hạn, anh dần cúi đầuxuống. . . . . .

Trong chớp mắt, đôi môi chạm vào nhau, trong mũi truyền đến hơi thở của riêng anh.

Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Là đau khổ? Là ngọt ngào?Là nhớ nhung? . . . . . . Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng trànđầy những thỏa mãn chua xót ấy, bên môi tê dại như mơ. . . . . .

Đây là nụ hôn dịu dàng nhất từ lúc quen nhau đến giờ. Như đang vương vấn thở dài trên môi, như tình cờ gặp nhau trong mơ, mờ ảo khẽ khàng, nhưsương như khói. . . . . . Anh vô cùng nhẹ nhàng hôn lên cánh môi kia,Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy trong sự mê ly ấy hồn phách cô cũng đang run rẩy. . . . . .

Nửa tỉnh nửa mơ, cô không chống lại được sự khiêu khích của anh, bấtgiác gò má đã nóng bừng, tim đập giống như con sông lớn cuồn cuộn, sắpsửa phá tan bờ đê.

Hứa Lương Thần cảm thấy như ngừng thở, trong mũi chỉ còn lại hơi thở của anh, quấn quýt không muốn xa rời. Cho đến khi anh lưu luyến tách ra,trong mắt cô vẫn còn đang mơ màng hoảng sợ. Cô không thể nhìn anh nữa,thân thể giống như một lò than đang cháy hừng hực, muốn thiêu cháy chính mình.

Trời tối hẳn, ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mờ ảo như giấc mơ. Hứa Lương Thần mềm nhũn nằm trong lòng người nào đấy, cái tay nhỏ vẫn nắmlấy vạt áo trước ngực anh, nhắm mắt khẽ thở dốc, trong đầu trống rỗng. . . . . .

Người nào đó cố tình chọn thời điểm này thì thầm: Mình. . . . . . Hóa ra em đến đây thật. . . . . . Bà nội và mọi người vẫn khỏe chứ?”

Đầu người nào đó vẫn đang mê man, nghe thấy mấy chữ ‘Bà nội khỏe chứ’, không chút nghĩ ngợi, ấp úng đáp: “Vâng.”

“. . . . . . Kỳ Bình cũng tới sao?” Người nào đó tiếp tục lải nhải.

Kỳ Bình? Hứa Lương Thần lại mơ màng gật đầu: ” Vâng.”

“Gần đây em phải vất vả rồi, còn buồn ngủ không?” Con sói xám mặt lạnh nào đó hóa thân thành con thỏ nhỏ, dịu dàng yêu chiều.

Buồn ngủ à, thật sự buồn ngủ quá. Lúc cố thức thì không sao, một khi đãngủ là không bao giờ muốn dậy nữa. . . . . . Người nào đó lại gật gậtđầu.

“. . . . . . Em chuẩn bị xong chưa?” Con thỏ xám lại tiếp tục giả vờ hỏi vấn đề ngu ngốc.

Chuẩn bị? Đài phát thanh à. . . . . . Dịch xong rồi. . . . . . Đầu ai đó không kịp phản ứng, vẫn cứ nghĩ là việc rất trong sáng, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

“Thật sao?” Thỏ xám hưng phấn, suýt nữa thì lộ ra cái đuôi sói, hơi thởấm nóng phả bên tai cô. Hứa Lương Thần hốt hoảng run lên, dần dần điềuchỉnh hô hấp, khôi phục ý thức, lờ mờ nghĩ lại mấy câu vừa rồi một lần.Trong lúc mờ mịt cô vẫn cảm thấy hình như có vấn đề, bèn mở mắt ra.

Khi đã thích ứng với ánh sáng trong phòng, thấy rõ tình hình giữa haingười, hai tai Hứa Lương Thần đột nhiên đỏ lên, vội vàng tránh khỏi đôimắt đen đang sáng quắc khiếp người kia. Mặt cô nóng lên, vội vàng nhắmmắt lại như rùa đen rụt đầu, không nhìn vẻ hớn hở bên môi anh.

“Sao vậy? Muốn ngủ nữa sao?” Đoàn Dịch Kiệt nhẹ giọng cười hỏi bên tai cô.

“. . . . . .” Mặt Hứa Lương Thần càng đỏ, nhắm tịt mắt ngượng ngùng línhí: “. . . . . . . Em. . . . . . Em không cẩn thận ngủ quên mất. . . . . . Nên dậy thôi. . . . . .”

“Đã tối rồi, mệt thì cứ ngủ tiếp đi. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt nắm lấybàn tay cô đang đẩy mình ra, nửa là mờ ám nửa là nói thật.

Hứa Lương Thần còn đang định chống chế thì ngoài cửa vang lên tiếng đậpcửa: “Thiếu phu nhân, thuốc của đại thiếu sắc xong rồi.” Là giọng LaHoằng Nghĩa.

Hứa Lương Thần chưa bao giờ mâu thuẫn như lúc này: Cô biết ơn anh tagiải vây cho mình, nhưng dáng vẻ bây giờ của cô sao có thể để người khác thấy được?

. . . . . . Chờ đến khi La Hoằng Nghĩa gọi lần thứ hai, cô không thểkhông đáp lại, nhân tiện đẩy cánh tay bá đạo của người nào đó ra. Rờigiường, chỉnh lại quần áo có hơi lộn xộn, kéo nếp nhăn trên quần áo,bình ổn lại nhịp tim với hô hấp khác thường xong, Hứa Lương Thần mớichậm rãi đi ra mở cửa phòng.

La Hoằng Nghĩa bưng một bát thuốc bắc đen ngòm còn đang bốc hơi nóngđứng trước cửa, thấy Hứa Lương Thần mở cửa ra ngoài, anh ta cười lộ rahàm răng trắng: “Phiền thiếu phu nhân, thuốc đây. . . . . .”

Hứa Lương Thần không dám nhìn anh ta, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi nhận lấy thuốc. La Hoằng Nghĩa hơi ngước mắt lên liếc nhìn bên trong, anh ta vừa quay người đi vừa cúi đầu. Hứa Lương Thần miễn cưỡng có thể nghethấy tiếng anh ta bổ sung: “Hồi. . . . . . nhỏ đại thiếu phải uống quánhiều thuốc bắc nên anh ấy ghét uống thuốc bắc nhất. . . . . .”

Hứa Lương Thần hơi khựng lại, chợt hiểu ra. Đoàn lão phu nhân từng nóithân thể đại thiếu mặt lạnh khi còn bé không tốt, mắc đủ thứ bệnh. Có lẽ khi đó uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, uống đến phát sợ. . . . . .Nghĩ thế, cô quay đầu nhìn bóng lưng La Hoằng Nghĩa vội vã rời đi. . . . . . Anh ta chạy nhanh như vậy làm gì? Nhất định là sợ người nào đó uống thuốc. . . . . . Thế nên liền ném cho cô sao? ! Hứa Lương Thần bất đắcdĩ cười khổ, anh chàng phó quan này đã tìm cách thoát thân rồi.

Cũng chẳng thể đứng đây cả đêm được, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ phải bưng cái bát chậm rãi xoay người trở lại trong phòng, lần mò thắp ngọn đèn,đi đến trước giường, đưa cái bát cho vị đại gia nào đó đang tựa vào đầugiường: “. . . . . . Anh, uống thuốc đi. . . . . . !”

Đoàn Dịch Kiệt ngước mắt nhìn cô rồi nhìn cái bát to đứa đầy chất lỏng đen kịt, nhíu mày.

Ngửi đến mùi thuốc này đã thấy ghê rồi.

Thấy dáng vẻ hết đường xoay sở của anh, tuy trong lòng Hứa Lương Thần có chút khinh thường: một người đàn ông lại sợ uống thuốc bắc. Nhưng bấtđắc dĩ cô đành phải dằn lại trong lòng, ai bảo La Hoằng Nghĩa ném việccho cô: “. . . . . . Bên trong có cho đường rồi, không đắng đâu.”

Thật sao? Đoàn Dịch Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ rất nghi ngờ. HứaLương Thần đầy vạch đen, đành phải bưng bát lên nhấp một ngụm nhỏ làmmẫu, nhưng mà. . . . . .

Đắng thật đó. . . . . . Hứa Lương Thần nhíu mày, vội vàng nghiêng ngườichỉnh lại biểu cảm, vô cùng khẳng định vô cùng nghiêm túc lừa gạt ngườinào đó: “. . . . . . Không đắng thật mà!”

Đoàn Dịch Kiệt dè dặt nhận lấy cái bát, uống một ngụm nhỏ rồi lập tứcđẩy cái bát ra, nhăn mặt như mướp đắng, trợn mắt lên án Hứa Lương Thần:“. . . . . . Đắng thế này mà em bảo không đắng? ! . . . . . .” Nói xong, lại bị cái vị đắng đáng ghét đấy xộc lên làm ho khan.

. . . . . . Tôi biết lừa người là không tốt, nhưng . . . . . . Anh phảiuống thuốc. . . . . . Hứa Lương Thần nhìn anh nhìn đang cúi đầu, tronglòng thầm oán, đàn ông đàn ang mà lại sợ uống thuốc. . . . . .

“Em bảo họ lấy ít đường qua đây. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt nhân cơ hội để cái bát sang một bên, giả vờ đứng đắn nói.

“Anh uống thuốc trước đi đã. . . . . .” Hứa Lương Thần đưa cái bát lạicho anh. Vì không muốn uống thuốc mà giở trò, người này đúng thật là.

Đoàn Dịch Kiệt u oán cầm lấy cái bát, nhìn bát thuốc đen ngòm rồi lạingẩng đầu nhìn cô. . . . . . Hứa Lương Thần đành phải tiếp tục tận tìnhkhuyên nhủ: “Vẫn còn ấm, anh uống nhanh đi, uống thì mới hết bệnh được. . . . . .” Đợi lát nữa nguội rồi càng khó uống. . . . . .

Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nói như dỗi: “Anh uống thuốc, em đã hứa rồi đấy, đừng có mà nuốt lời. . . . . .”

Cô hứa cái gì? Hứa Lương Thần chớp mắt, sao lại có cảm giác cái kẻ đangnhăn mày kia hơi có vẻ hồ ly . . . . . . Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Đoàn Dịch Kiệt đã dũng cảm nói một câu như đinh đóng cột: “Nhớ đấy, anh uống đây!”

Anh nhíu mày, nín thở, nhắm mắt lại, dốc bát thuốc vào miệng như trángsĩ chặt tay. Cô nhìn anh căng thẳng, không dám thở, uống hết từng ngụmtừng ngụm thuốc. . . . . . đến khi thấy đáy. Đoàn Dịch Kiệt nâng tay che mặt nhăn như mướp đắng. . . . . . . . Khi nào phải tìm lý do tẩn choquân y một trận, thuốc càng uống càng đắng, đắng đến rơi nước mắt thếnày, không phải khiến cho ông đây mất mặt sao. . . . . .

Dáng vẻ đại thiếu mặt lạnh uống thuốc làm Hứa Lương Thần ngạc nhiên trợn mắt nhìn, cũng quên béng mất điều kiện của sói xám lớn. . . . . .

Nhớ đấy. . . . . . Mà nhớ cái gì cơ chứ.

Hết chương 69