Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 6: Phương Thức Liên Lạc



p class="watch-page-fiction-content">Mã Anh Kỳ cầm cuốn sổ, nghiêm túc xem bài. Trong lúc đó, Thạch Dị Quy mở nắp lon nước ngọt ra uống một hơi. Cô lại không nhịn được sự tò mò của mình, lén nhìn trộm. Anh ngước cổ lên, để lộ ra yết hầu đang đưa đẩy, đón nhận cơn sảng khoái từ lon nước ngọt.

Đêm qua anh có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn thường ngày, dù có chút không quen nhưng phải thừa nhận như vậy rất thoải mái. Thường ngày anh ở khu quân đội dã chiến giúp đỡ các nạn nhân, đi qua đi lại giữa các tiểu khu và lều trại. Trong khu đa phần là nam, chỉ có một vài nữ y tá, và một nữ trung sĩ.



Viên Mẫn cũng là bác sĩ tình nguyện như anh, nhưng vào khu quân đội trước anh một năm. Hai người tình cờ gặp nhau ở Vũ Hán, vì cùng chung chí hướng nên vào Nam Kinh một lượt.



"Em xem xong rồi!"



Mã Anh Kỳ ho một tiếng, sau đó nghiêng người xoay về phía Thạch Dị Quy. Cô chớp mắt, nhìn anh đặt lon nước ngọt xuống nhìn sang mình.



"Có chỗ nào khó hiểu không?"



Cô gật đầu, rồi chỉ tay vào mấy dòng chữ mà anh viết. Hai người ngồi dưới gốc cây mận, vài chiếc lá rơi lác đác, hoa mận vừa mới đâm chồi.



Tần Thiên cùng vài cậu bạn sau khi ở tiệm game chơi xong, đi ngang qua lại vô tình bắt gặp hình ảnh này. Đầu cậu ta như bị trời váng một cú, đứng chôn chân tại chỗ. Mã Anh Kỳ đang ngồi bên cạnh một người đàn ông, nói nói cười cười. Người này dáng người nho nhã, lại có chút phóng khoáng đa tình. Anh mặc áo sơ mi màu xanh da trời, mái tóc đen rũ xuống vừa chạm lông mày.



Gương mặt này không giống với mấy cậu nam sinh trong trường học, biết chừng lại lớn tuổi hơn. Ai mà ngờ Mã Anh Kỳ từ chối cậu ta hết lần này đến lần khác, vì gu của cô trông như thế này đây.



Tần Thiên đứng đó, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang không phục. Nhưng vừa định bước lên thì đã có tiếng còi xe, là cha của cậu ta đến đón. Không thể đến làm rõ một lần, cậu ta đành lên xe theo cha về nhà.



Mã Anh Kỳ sau khi hiểu xong từ vựng mà Thạch Dị Quy chỉ bảo, mới nhìn anh cười ngượng hỏi.



"Em có thể... Hỏi thêm chút chuyện không ạ?"



Anh nhìn cô phì cười.



"Bạn nhỏ tò mò nhỉ?"



Cô không cáu lên khi bị gọi là bạn nhỏ nữa. Vì giờ phút này đây, ngồi gần như vậy, còn im lặng cùng anh sửa từ vựng. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp và lâng lâng, là thứ tình cảm chớm nở như những nụ hoa mận.





"Anh bao tuổi rồi ạ?"



Thạch Dị Quy nghiêng đầu nhìn.



"Em đoán thử xem. Nếu đúng thì... Lần sau gặp sẽ khao em một bữa."



Mã Anh Kỳ cảm thấy đây đúng là một mối hời rồi, chỉ đoán tuổi thôi lại được khao một bữa ăn. Cô phấn chấn nhìn anh mỉm cười, nét trong trẻo hiện lên trên gương mặt. Có điều, nhìn thì vậy chứ không hề đơn giản chút nào. Vì trông anh chững chạc điềm đạm, nhưng thi thoảng cũng có nét thư sinh.



Cô phân vân hồi lâu, sau đó mới chốt hạ.



"Anh... 29 tuổi ạ?"



Thạch Dị Quy nhìn cô ngạc nhiên, biểu hiện này của anh cũng khiến cô có chút bất ngờ. Anh cong khoé môi, hỏi.



"Bạn nhỏ! Em lén xem chứng minh thư của anh phải không?"



Mã Anh Kỳ ngớ ngẩn hồi lâu, sau đó hai mắt liền sáng long lanh, cười híp mắt.



"Vậy là em đoán đúng rồi ư?"



Cô thích thú, vừa cười khúc khích vừa vỗ tay. Nét tinh nghịch chạy trên đôi gò má đỏ hây hây, hàm răng trắng sáng. Thạch Dị Quy mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu cô bé nhỏ.



"Đúng rồi!"



Mã Anh Kỳ đột nhiên thôi không cười nữa, ngước mắt nhìn anh. Bàn tay đang xoa đầu của anh dừng lại, vẫn còn đặt yên một chỗ. Cô chớp mắt, tim đập thình thịch, thình thịch như trống đánh mừng liên hoan. Lần đầu tiên được người khác giới xoa đầu, hoá ra lại có cảm giác thế này.



Thạch Dị Quy nhìn cô, ý cười vẫn chưa thu lại nên gương mặt như bừng sáng. Anh thu tay về, sau đó đứng dậy, lấy cuốn sổ đặt lên tay cô.



"Em cứ giữ lại học đi!"



Mã Anh Kỳ nhìn anh, hỏi.





"Anh phải đi sao ạ?"



"Ừm. Anh phải về nhà rồi, ngày mai phải đến ngoại ô."



Cô nhìn anh, vẻ mặt tiếc nuối.



"Đến ngoại ô ạ?"



"Đúng rồi. Anh làm bác sĩ tình nguyện ở khu quân đội dã chiến."



Mã Anh Kỳ ngạc nhiên. Không ngờ anh lại là một bác sĩ tình nguyện. Công việc này cao cả biết bao nhiêu. Trước đây cô từng đi theo cha thuyết trình tại một buổi diễn thuyết ở trường Đại học. Những người bác sĩ tình nguyện đi theo quân đội, ngày ngày cống hiến, làm việc không ngừng nghỉ. Quân nhân ra sức chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, đứng lên đấu tranh khi cần. Các bác sĩ tình nguyện như một hậu phương, tiếp ứng lương thực và cứu trợ.



"Anh... Là bác sĩ tình nguyện ư?"



Thạch Dị Quy gật đầu mỉm cười.



"Ừm. Bữa ăn này tạm thời nợ em nhé!"



Mã Anh Kỳ gật gù, sau đó nhìn anh lấy ra trong túi áo một cái thẻ. Anh đưa cho cô, cô liền đưa hai tay ra nhận lấy.



"Phương thức liên lạc của anh. Em giữ nhé!"



Cô nhìn anh, bất giác cong môi mỉm cười. Trái tim nhỏ nhoi nảy lên, đập rộn ràng khiến cô khó giấu được sự vui sướng. Cảm giác này thật tuyệt, phút chốc biến tâm hồn cô trở thành một biển trời mơ mộng.



Thạch Dị Quy thu lại nụ cười, quay lưng rời đi. Anh đi rất ung dung, bước chân dứt khoát, dáng người cao lớn. Mã Anh Kỳ đứng ở đó nhìn theo. Anh đi đến phía bên kia đường, đột nhiên quay đầu nhìn lại, mắt hai người chạm nhau. Cô mỉm cười, anh cũng vậy, cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt.



Nhìn tấm thẻ có số điện thoại và tên của anh như vậy, Mã Anh Kỳ nhịn không được hét lên, ôm nó vào lòng mình. Cô tung tăng nhảy mấy vòng quanh băng đá. Sau một hồi tung hứng, phải dừng lại nhìn xung quanh xem có ai ở đó không. Cô cười tủm tỉm, nhảy chân sáo đến trạm để đón xe buýt về nhà.



...