Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 88



“Nguyệt...”

”Nguyệt... tỉnh... Nguyệt...”

”Bảo bối... tỉnh dậy...”

Dạ Nguyệt giật mình mở mắt, mồ hôi chảy dài từ trán xuống hai bên tháidương của cô, hơi thở gấp rút, tim đập nhanh đến nỗi ngay cả Lăng ChiHiên đang nằm bên cạnh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn củacô.

”Bảo bối, em mơ thấy ác mộng hử?” Lăng Chi Hiên lo lắng nhìnvợ yêu, vươn tay vuốt mồ hôi trên trán cô, rồi anh ngồi dậy kiểm tra một lượt các vết thương của cô, lúc nãy vợ yêu quơ tay múa chân nên anh sợảnh hưởng đến vết thương của vợ yêu.

Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, côxoay người dán sát vào trong lồng ngực anh, chôn đầu nhỏ trong ngực anh, run run nói: “Em mơ thấy một bé trai đứng vẫy tay với chúng ta, em đuổi theo nhưng càng lúc khoảng cách ngày càng xa, cho đến khi em không cònnhìn thấy hình dáng nhỏ bé đó nữa...”

Nói đến đây, Dạ Nguyệt càng vùi đầu vào trong ngực Lăng Chi Hiên, anh chợt nhận ra có một dòng nước nóng ấm ươn ướt đang rơi trên ngực anh, cơ thể nhỏ nhắn của cô nhè nhẹrun rẩy.

Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt vào lòng, vỗ về nhè nhẹ vàolưng cô, một tay ôm lấy đầu nhỏ của cô, ánh mắt của anh di chuyển đếnmột bình nhỏ bằng gốm sứ tinh xảo được đặt cẩn thận phía trên kệ dàicạnh tường trong góc phòng, bên trong bình không cần nói cũng có thểđoán được là gì: “Bảo bối, con chỉ tạm xa chúng ta thôi, anh tin mộtngày không xa chúng ta và con nhất định sẽ gặp lại nhau”

Anh biết vợ yêu của anh đã chấp nhận việc đó, cố gắng mỉm cười để cho mọi ngườixung quanh yên lòng, nhưng chấp nhận không có nghĩa là không buồn, không đau lòng...

Mấy đêm liền kể từ khi sự việc đó xảy ra, vợ yêucủa anh đều âm thầm khóc trong ngực anh như thế này, có lẽ chỉ có anh là người duy nhất có thể thấu hiểu được cảm giác đau đớn thống khổ của vợyêu lúc này... dù như vậy anh vẫn rất đau lòng khi nhìn thấy vợ yêu nhưvậy.

”Em... em xin lỗi...” Dạ Nguyệt nấc cụt nói, cô lại vội vội vàng vàng lau đi nước mắt nước mũi.

Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô, rồi anh nhẹ nhàng chùi nước mắt nước mũi tèmlem trên mặt cô, động tác cực kỳ dịu dàng nhẹ nhàng cứ như đang nâng niu một loại bảo vật dễ vỡ trong tay: “Sao em lại xin lỗi?”

”Vì emlại khóc như vậy a” Dạ Nguyệt giữ lấy tay anh, cọ cọ gò má vào lòng bàntay anh như mèo nhỏ đang làm nũng. “Em thật sự đã chấp nhận được chuyệnđó, chỉ là...”

”Anh biết” Lăng Chi Hiên cưng chiều hôn lên tránvợ yêu, rồi anh hôn dọc xuống sóng mũi cô, di chuyển xuống dưới ăn miệng nhỏ của cô, mút mút gặm gặm một chút đến khi cảm thấy thỏa mãn mới rờira: “Em có thể tùy ý khóc với anh nhưng hứa với anh là không được hànhđộng quá khích tự làm mình bị thương có được hay không?”

Muốn đểvợ yêu bớt thương tâm thống khổ có lẽ anh chỉ có thể trông chờ vào thờigian, thời gian là liều thuốc tốt nhất giúp cho con người ta nguôingoai, cả anh và vợ yêu đều cần thời gian để xoa dịu vết thương đã hằnsâu trong lòng này.

Dạ Nguyệt gật đầu, nếu như ngày hôm đó côkhông chân chính nhìn thấy nỗi đau thống khổ trong mắt anh, có lẽ đếnbây giờ cô vẫn không thể tỉnh táo được, bởi vì cô nhận ra không chỉriêng một mình cô đau khổ, mà anh cũng đau lòng không kém gì cô.

”Ngoan” Lăng Chi Hiên mỉm cười, anh chống tay xuống gối nằm nghiêng một bên,một tay vỗ nhẹ vào lưng Dạ Nguyệt: “Trời vẫn còn khuya, em ngủ thêm nữađi”

”Hiên, anh có thể đặt tên cho con được không?” Dạ Nguyệt bấtchợt ngẩn đầu nhỏ nhìn anh, cô và anh đã quyết định sẽ mang di hài củacon trở về thế giới của hai người rồi mới an táng, dù chưa được mộttháng tuổi nhưng vẫn nhất định phải có một cái tên, cũng như xác địnhmột thân phận, một nơi để trở về, mà người ta hay gọi là nhà.

”Bây giờ em mới nghỉ đến chuyện này?” Lăng Chi Hiên búng vào trán Dạ Nguyệt, buồn cười nói. “Anh đã chuẩn bị cho con một cái tên, dù không biết conlà gái hay trai, đều đã được quyết định là Lăng Hoài, Hoài trong hoàiniệm, mãi mãi nhớ, không bao giờ quên”

Dạ Nguyệt nghe xong liềnđỏ mắt, cô úp mặt vào trong lồng ngực cứng rắn của anh, còn không quênđấm đấm vào trong ngực anh, không biết là đang cảm động hay đang tráchmóc anh, có thể đặt một cái tên làm cho đáy lòng cô run rẩy muốn vỡ òanhư thế này.

”Bảo bối, Trình Ân nói em phải nghỉ ngơi một thángmới có thể hồi phục hoàn toàn, nên em phải ngoan ngoãn mau chóng đi ngủcó biết không?” Lăng Chi Hiên cười cười tiếp tục vỗ vỗ nhẹ vào lưng vợyêu, giọng điệu trầm ấm dịu dàng. “Hơn nữa em phải hồi phục hoàn toànthì chúng ta mới có thể tạo ra tiểu bảo bối được”

Dạ Nguyệt: “...”

”Nếu anh muốn có tiểu bánh bao như vậy, thì anh có thể cùng người khác tạocũng được mà, đâu nhất thiết phải chờ em một tháng a” Dạ Nguyệt nhanhmiệng nói đùa, nhưng nói xong cô mới bắt đầu cảm thấy hối hận vì cáimiệng đi trước cái não của mình... vì đối với người nào đó thì chuyệnnày không thể đùa được...

”Em thật sự muốn anh ôm người khác?” Lăng Chi Hiên tất nhiên liền không nhịn được hỏi, đáy mắt anh lóe lên tia nguy hiểm.

”Không... em đùa thôi... tất nhiên em nói đùa thôi a... có người phụ nữ nào lạimuốn chồng mình lên giường với người khác đâu a...” Dạ Nguyệt dở khóc dở cười cúi đầu nhỏ không dám nhìn anh, xua xua tay nói, bình thường vịđại ca này cũng rất thích đùa dai, còn thường xuyên trêu ghẹo cô, vậy mà khi cô nói đùa lại bắt đầu muốn trừng phạt cô nha.

Nhưng bạn nhỏ Dạ Nguyệt à, người ta chỉ chọc ghẹo chuyện của hai người thôi, còn bạnnhỏ lại đem chọc người ta với người khác, đừng quên người ta bị mắc bệnh khiết phích đó a.

Nhìn lại người nào đó, Dạ Nguyệt biết chỉ mộtlời của anh thôi thì có biết bao nhiêu là phụ nữ muốn lao vào trong vòng tay anh, muốn sinh con đẻ cái cho anh, cho dù chỉ là “bốn một chín”cũng muốn đâm đầu vào như con thiêu thân chứ nói gì đến sinh con.

Dạ Nguyệt nói xong vẫn không thấy ai đó có phản ứng, cô mới dè chừng từ từ ngẩn đầu lên muốn nhìn xem phản ứng của anh thì lại mở to mắt ngạcnhiên, vì anh đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào.

Cô đổ mồ hôi hột, sao hôm nay vị đại ca này lại “hiền” đến như vậy a?

Nằm mở to mắt nhìn anh một lúc, cảm thụ hơi thở đều đều nóng ấm quen thuộccủa anh, Dạ Nguyệt mới thật sự tin anh đã ngủ rồi, lúc này cô mới thởphào một hơi, chôn đầu trong ngực anh, nhẹ nhõm cùng với anh đi vào giấc ngủ.

Vậy mà đến khi Dạ Nguyệt chìm vào giấc ngủ sâu, Lăng ChiHiên mới mở mắt ra, mà ánh mắt của anh đã dâng trào dục vọng khácthường... khi vợ yêu nói câu đó, anh rất muốn đè vợ yêu xuống dưới thânđể trừng phạt vợ yêu một trận nên thân... nếu như vợ yêu không đang bịthương.

”Ghi sổ, sẽ tính với em sau” Lăng Chi Hiên giọng khàn khàn nói, luồn tay vào trong áo cô để vuốt ve vết sẹo phía sau lưng cô.

Mỗi lần nghĩ đến vết sẹo này là anh lại nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm đó, bây giờ trên bụng và đầu vợ yêu lại có thêm hai vết sẹo nữa, giống nhưlà con dao cùn xoáy sâu vào tim anh mỗi khi anh nhìn thấy, bởi vì đó làbằng chứng cho việc anh đã không bảo vệ vợ yêu thật tốt như lời anh đãtừng nói.

”Nếu có thể anh chỉ muốn mãi giữ em trong lồng kính để em không phải chịu những thương tổn như thế này nữa...”

********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

Quay lại buổi tối hôm đó.

Trước khi đi trở vào thành phố, bọn họ đã xác định các điểm trú ẩn của ChínhPhủ được phát lên tivi cùng những tần số khác nhau, theo đó ở thành phố Z có hai điểm trú ẩn nên vì vậy mà bọn họ đã chia ra làm bốn nhóm.

Nhóm thứ nhất gồm có Chú Lý, Đại Hoa, ba mẹ của Ngọc Bảo, nhóm này sẽ trở về trạm dừng chân trên đường cao tốc để tìm Ngọc Bảo và Đại Thành. Kếhoạch là một người sẽ lái một chiếc xe riêng biệt, dùng âm thanh và ánhsáng từ ngọn đèn lắp hai bên phía sau xe để thu hút đám zombie chạy dọctheo đường cao tốc tránh xa trạm dừng chân, những người còn lại sẽ truytìm tung tích của hai người xung quanh khu vực đó.

Nhóm thứ haigồm có Chú Phát, A Tứ và gia đình bốn người, kế hoạch là khởi động lạinguồn điện của ba quãng trường Trung Tâm tại Cục điện lực củathành phố Z, bởi vì nguồn điện và hiệu chỉnh âm thanh ánh sáng của ba quãngtrường đều là do bên Cục điện lực của thành phố quản lý và điều hành.

Cục điện lực lại nằm gần đường cao tốc ở đầu bên kia thành phố, có mộtđường cao tốc nằm ngoài rìa bao xung quanh thành phố, nối các đường caotốc lại với nhau thành một tuyến đường, để hạn chế cho những ai muốn đingang mà không ghé lại thành phố, cho nên vào thời điểm này nó đóng mộtvai trò rất lớn cho kế hoạch này.

Thật may mắn là hai người đànông của gia đình bốn người vốn dĩ làm bên ngành có liên quan đến điệnlực, đối với vấn đề máy móc này họ có thể thử tái khởi động, chú Phát và A Tứ đảm nhiệm vai trò hỗ trợ và bảo vệ, tất nhiên là do họ bốc trúngthăm bên nhóm này thôi a.

Nhóm thứ ba là nhóm của Thành Đông, gồm có Thành Đông, Lưu Ánh Nhật, Hà Tiểu Y, A Ngũ, Lôi Công và A Sảng. Nhóm còn lại là nhóm của Lăng Chi Hiên.

Hai nhóm này nhiệm vụ chủ yếu là đến hai điểm tập trung trú ẩn của Chính Phủ, theo như tên họ củanhững người mà những người khác muốn tìm kím để xác định người thân củabọn họ.

Nhóm của Thành Đông sau khi vào thành phố thì liền theobản đồ mà tiến đến địa điểm đã đánh dấu từ trước, bọn họ có chút khókhăn hơn bên nhóm Lăng Chi Hiên vì bị một bầy khoảng mười mấy con zombie bám theo.

Địa điểm mà bọn họ phải đi đến là Tòa Thị Chính củaThành Phố Z, bên ngoài Tòa Thị Chính là một hàng rào sắt chắc chắn baoxung quanh, có thể nói bây giờ hàng rào này đã trở thành một bức tườngkiên cố để ngăn không cho bọn zombie xông vào đây.

Ngoài ra phíabên trong hàng rào, còn có một bức tường bằng gỗ dày bao bọc xung quanh, ngoại trừ chức năng giúp hàng rào gia tăng kiên cố còn được dùng để che mắt bọn zombie ở phía bên ngoài, để bọn chúng không thể nhìn thấy những người đang sống ở bên trong.

Những nơi trú ẩn như vậy còn đặcbiệt an toàn bởi được sự bảo vệ của quân đội quốc gia, bọn họ thiết lậpthành lực lượng chính để canh gác và bảo vệ những người còn sống sót bên trong, chờ đến ngày liên lạc được với phía Chính Phủ để xác định hànhđộng tiếp theo.

………………………………….

“gru… gru….”

Đámzombie bu xung quanh một chiếc xe đã được phủ một tấm vải lớn màu đentuyền, bọn chúng gào gú bò trườn lên chiếc xe làm chiếc xe lung lay liên tục, cố gắng đâm đầu vào cửa kính xe thông qua tấm vải với hy vọng sẽtìm thấy được những thứ có thể làm thỏa mãn cơn đói khát của mình.

“Bọn chúng bám dai như đĩa a” Hà Tiểu Y nghe tiếng đập cửa kính xe khôngkhỏi nhíu mày, bọn họ có sáu người, bên ngoài là mười mấy con zombie,như vậy mỗi người phải giải quyết từ hai con trở lên, chắc là không cóvấn đề gì, bây giờ quan trọng là địa điểm trú ẩn này có còn hay khôngthôi a…

“Đông, anh có thấy bên trong Tòa Thị Chính có người không a?” Lưu Ánh Nhật ngồi kế bên hỏi.

Thành Đông quan sát cánh cổng lớn của Tòa Thị Chính, anh giữ vị trí tay láinên có thể nhìn thấy được phía trước qua tấm kính còn hở ra một chúttrước mặt: “Bị cánh cổng lớn với những bức tường bằng gỗ che khuất nênanh không thể xác định được bên trong có người hay không”

Lưu Ánh Nhật nghiêng người về phía Thành Đông, quan sát khoảng không phía trênTòa Thị Chính, cô chậc lưỡi: “Cũng không thấy một chút ánh sáng nào lọtlên phía trên, hoàn toàn là một khoảng không tối đen như mực”

“Vậy chúng ta có xuống hay không?”A Sảng ngồi ở hàng ghế cuối cùng với HàTiểu Y lo lắng hỏi, anh ta không ngừng quay đầu sang mọi hướng để cảnhgiác đám zombie bên ngoài.

“Hay là chúng ta về đi, theo như tôithấy thì tình hình không khả quan cho lắm” Lôi Công ngồi ở hàng ghế thứhai cùng với A Ngũ, mặt mũi xanh lét, cơ thể run lên bần bật nói, chỉcần anh ta nghĩ đến đám zombie bên ngoài có thể phá cửa kính xe mà laovào bất cứ lúc nào thì anh ta không thể kìm chế được cơ thể.

LưuÁnh Nhật liếc nhìn hai người đàn ông cao lớn bên dưới, một người thì lolắng đứng ngồi không yên, còn một người mặt đã xanh như lá cây, cơ thểkhông ngừng sợ hãi run lên, cô chỉ biết thở dài lắc đầu, không còn lờinào để nói.

“Đến nhà người khác thì tất nhiên chúng ta phải gõcửa nhà chào hỏi mới phải đạo” lúc này Lưu Ánh Nhật mới quay sang ThànhĐông, cười cười nhướn nhướn lông mày lên với anh.

Thành Đông buồn cười vươn tay sang cưng chiều véo má cô, anh cũng đồng ý với Ánh Nhật,nếu không vào bên trong thì làm sao biết bên trong có báu vật hay khônga?

“Ai theo tôi xuống xe?” Thành Đông quay đầu xuống nhìn bốnngười còn lại, anh là trưởng nhóm, nên anh sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng dựa theo biểu quyết của tất cả mọi người.

Lưu Ánh Nhật, Hà Tiểu Y và A Ngũ đưa tay lên không ngần ngại, đã đi đến bước này thì quay đầu chẳng phải đã quá trễ rồi sao?

Bên ngoài, bọn zombie vẫn không ngừng đâm đầu, bò trườn trên chiếc xe khiến chiếc xe càng lúc càng rung lắc dữ dội, việc quyết định sẽ phải thậtnhanh chóng để không lãng phí bất cứ giây phút nào.

Cánh cửa xeđột nhiên bật mở thật mạnh, hất văng một con zombie đang cào cào vào tấm vải đen bên phía hông của xe, mọi người từ trên xe lao nhanh ra ngoàitừ tấm vải đen, bắt đầu trận chiến với đám zombie hung hãn phía bênngoài.

Thành Đông vác cây búa to chuyên dụng của những ngườichuyên sửa chữa đường ống dẫn nước cho các khu chung cư hoặc căn hộ, anh là người xuống xe sau cùng, vừa bước xuống thì lập tức có hai conzombie từ trên nóc xe lao nhanh về phía anh.

“Đông, cẩn thận đó”Lưu Ánh Nhật đang ra sức dùng gậy bóng chày bằng sắt đánh vào đầu mộtcon zombie đến khi đầu của nó nát bét, não và máu đen văng ra tung tóekhắp mọi nơi.

Thành Đông vừa kịp lúc nhích người sang một bêntránh chỗ hai con zombie nhào xuống, rồi anh quơ búa đập một phát cựcmạnh vào đầu một con zombie khiến nó văng cả não và máu đen, nằm sụi lơtrên nền đất.

Con còn lại ngã nhào xuống nền đất vì lúc phóng từtrên xe xuống nó đứng không vững, nhưng nó vẫn cố gắng vừa đứng dậy vừalao về phía Thành Đông, không cần phải nói nhiều, anh lại vung búa lênlần nữa, thêm một con zombie tiêu tùng.

Thành Đông lập tức qua chỗ Lưu Ánh Nhật mà tiếp cô một tay, vì bên chỗ cô có đến hai ba con khác đang nhào đến.

Bên này, Hà Tiểu Y vừa đâm xuyên con dao được gắn chặt lên cây gậy dàigiống với vũ khí của Lạc Tiểu Anh lên đầu một con zombie thì bất ngờ một con zombie khác đã nhào đến cô mà cô vẫn chưa kịp rút con dao ra khỏiđầu con zombie kia.

Hà Tiểu Y mở to mắt kinh hãi nhìn con zombienam to lớn miệng đầy máu đen, một bên mặt nó bị cắn xé đến không cònmiếng thịt nào, mắt đỏ ngầu điên cuồng lao về phía mình, cô nhất thờihoảng hốt lui về phía sau mà không biết phải làm gì vì mọi chuyện chỉdiễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi thì cô lại vướng phải một cái gìđó mà té bật ngửa xuống đất, con zombie đã nhào được lên người cô.

“GRAO….GRU….GRAO….GRAO….” con zombie gào rú càng lớn hơn nữa, la hét giống như đang vui mừng vì đã tóm được một miếng mồi ngon.

Trong cơn hoảng loạn, Hà Tiểu Y cũng đã kịp thời cong chân lên chèn giữa cơthể cô và con zombie trước khi nó đè lên người cô với hy vọng có thể đạp nó sang một bên, nhưng vì con zombie thuộc loại to con vạm vỡ nên cứvùng vẫy mãi mà cô vẫn không đạp ra được, hai tay cô còn phải đẩy mạnhhai bên vai nó để cho nó không thể cúi đầu cắn trúng cô.

Đúng lúc này, một cây dậy dài từ phía trên đặt mạnh vào ngay hõm cổ con zombierồi kéo mạnh nó ra khỏi người Hà Tiểu Y, con zombie bị kéo cổ khiến đầunó ngẩn lên cao, với với tay vào khoảng không, rồi nó bị quăng sang mộtbên.

A Ngũ nhanh chóng rút dao găm ra, trước khi con zombie cóthể đứng dậy thì anh đã đâm một nhát vào đầu nó rất chính xác cùngchuyên nghiệp.

Hà Tiểu Y vẫn còn ngồi dưới đất, chân cô vẫn cònrun, trái tim cô vẫn còn đập thật nhanh vì nguy hiểm vừa rồi, cô cố gắng bình ổn lại hơi thở mới có thể nói thành lời: “Cám ơn anh”

A Ngũ không nói gì, vẻ mặt anh vẫn trầm ổn như không, anh chỉ vươn tay về phía trước mặt Hà Tiểu Y với ý định giúp cô đứng dậy.

Hà Tiểu Y cố gắng nặn ra một nụ cười vào lúc đang hoảng sợ như thế này,đặt tay lên tay anh, cô vừa để tay vào thì một lực kéo không mạnh cũngkhông nhẹ nhanh chóng kéo cô đứng dậy, nhưng cô lại bất ngờ ngã vàotrong lồng ngực ấm áp của A Ngũ.

“Chân em bị trật?” giọng nói trầm ấm vang lên phía trên đỉnh đầu Hà Tiểu Y.

Không hiểu sao mà khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô lại nổi lên một rặngmây đỏ, Hà Tiểu Y gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc lúc nãy vướng phảibật thềm nên bị trật chân” cô lúc này mới bắt đầu cảm thấy chân đau nhói a.

A Ngũ lại đỡ cô ngồi xuống, anh xoay người nhìn ngó xungquanh xem mọi người phía bên kia đã giải quyết xong đám zombie còn lạichưa, nhưng anh vẫn che chắn cho Hà Tiểu Y để đề phòng có con zombie nào đó lại xuất hiện.

Hà Tiểu Y nhìn về phía trước mặt để cảnh giácxem còn con zombie nào khác hay không thì cô thấy ngoại trừ hai conzombie mới vừa nãy tấn công cô, đã có ba bốn con zombie khác nằm chết ởphía trước, tất cả đều chết bởi một nhát dao chí mạng đâm vào não, có lẽ anh đã nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng để chạy sang giúp cô.

Lúc này, Hà Tiểu Y mới ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt nghiên của A Ngũ, anhtuy không phải thuộc dạng đàn ông anh tuấn phi phàm nhưng có thể nói ngũ quan của anh cân đối hài hòa theo kiểu góc cạnh cương trực, có thể nhìn ra được anh là một quân nhân đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêulần, cũng thuộc loại trưởng thành từng trãi hơn những người mà cô đãtừng gặp qua trước đây, tất nhiên phạm vi là những người đàn ông mà côđã từng tiếp xúc qua, không tính Lăng Chi Hiên và Thành Đông.

A Ngũ quan sát một lúc, anh bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt Hà Tiểu Y: “Lên đây”

Hà Tiểu Y ngớ người ra: “Lên đâu?”

“Lên lưng tôi, tôi cõng em” A Ngũ không nhiều lời cũng không câu nệ tiểu tiết, anh vốn dĩ thẳng tính nên nghĩ gì là làm đó.

“Vậy… làm phiền anh…” Hà Tiểu Y biết hiện tại cô bị trật chân, nếu cô cònngại ngùng gì đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người, nên cô không kháchsáo để cho A Ngũ cõng cô, hơn nữa… cô đột nhiên muốn cảm nhận lại nhiệtđộ ấm áp của anh một lần nữa…

Hà Tiểu Y nằm lên bờ lưng rộng của A Ngũ, hai tay vịn lấy hai vai rắn chắc của anh, thấy cô đã chuẩn bị sẵnsàng, anh mới vươn tay ôm lấy hai bên chân cô rồi đứng dậy.

Cảmnhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cao lớn rắn chắc đó, Hà Tiểu Y đột nhiêncảm thấy một cảm xúc lạ lùng đang dâng trào trong sâu tận đáy lòng cô,cô bỗng cảm thấy an tâm lạ thường.

Đang lúc cô nhắm mặt lại hưởng thụ một chút gì đó yên tĩnh trong thế giới hỗn loạn này thì bất chợt cô lại nghe giọng nói trầm ấm thật nhỏ của người nào đó: “Em nhẹ thật”

Hà Tiểu Y: “…” so với ấm áp vừa rồi thì lúc này cô cảm giác bản thân nhưmuốn nhũn ra vì xấu hổ, ngại ngùng hay vì một cảm xúc ngọt ngào nào đómà cô cũng không thể hình dung rõ được.

…………………………

“Tiểu Y, cậu bị làm sao vậy?” Lưu Ánh Nhật từ bên kia chạy về phía hai người bọn họ đang đi tới, lo lắng hỏi.

“Không sao a, mình bị trật chân thôi” Hà Tiểu Y lắc đầu, cười nói.

Bọn họ nhanh chóng nhập bọn trở lại với mọi người đang đứng trước cổng lớncủa Tòa Thị Chính, xung quanh chiếc xe là mười mấy con zombie đã bị mọingười hạ gục, dù có hơi tốn thời gian một chút.

“Giờ sao đây?” A Sảng vừa lau vết máu đen trên mặt vừa nói.

A Sảng vừa dứt lời thì đột nhiên cánh cổng lớn của Tòa Thị Chính chuyển động, từ từ mở ra trước mặt mọi người.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới… oOo

“Chủ Tịch, hai tuần qua rốt cuộc anh và Phu Nhân đã ở đâu vậy?” Dương LãnhThiên, Linh Miêu cùng với Trình Ân và Tề Vĩ ngồi bên ghế salong gần vớigiường bệnh của Dạ Nguyệt, vừa nhấp nháp trà nóng vừa hóng chuyện.

Bọn anh đã cho người lục tung khu vực đó nhưng vẫn không tìm ra bất cứ nghi vấn gì hay là tung tích của cả hai người, vậy mà hai tuần sau đó bọn họ lại xuất hiện trước mũi của mọi người như chưa từng có chuyện gì xảyra.

“Khu vực đó là khu vực nào?” Lăng Chi Hiên ngồi ghế cạnh giường bệnh của Dạ Nguyệt, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.

Dạ Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, cũng tò mò hóng tai lên nghe mọingười nói chuyện, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Chi Hiên cùng vớinhững người trong Trung Tâm bí mật bàn chuyện với nhau nha.

“ChủTịch, anh thật sự không nhớ? Đó là một vùng núi hoang du ở phía Bắc, hai tuần trước anh và Phu Nhân đột nhiên gấp rút đi máy bay đến đó, anhcũng không có ra chỉ thị gì với chúng tôi, nên sau đó khi hai người mấttích chúng tôi đã nhanh chóng đến đó tìm, chỉ là…” Dương Lãnh Thiên kểlại tình hình lúc đó. “Cho đến khi anh và Phu Nhân xuất hiện ở đây,chúng tôi mới từ nơi đó trở về đây”

“Hắc Miêu, Từ Cảnh và Từ Cátcũng đã bình an trở về đến Trung Tâm chính của chúng ta” Tề Vĩ bổ sungthêm, anh mới vừa liên lạc được với bọn họ ngày hôm qua, sở dĩ bọn họcòn có thể liên lạc được với nhau vì bọn họ sử dụng mạng lưới thông tinbiệt lập nên sau khi đại dịch bùng phát, bọn họ vẫn không bị mất liênlạc với nhau là vì vậy.

“Trung Tâm chính không có vấn đề gì chứ?” Lăng Chi Hiên gõ gõ ngón trỏ xuống bàn để đèn ngủ cạnh giường, theo một tiết tấu ổn định nào đó, mấy ngày qua anh vì chuyện của vợ yêu mà không quan tâm để ý đến chuyện nào khác.

“Chúng ta…” Dương Lãnh Thiênnghe hỏi đến đây, khuôn mặt anh tuấn của anh đột nhiên trở nên nặng nề,mà không chỉ có Dương Lãnh Thiên, cả ba người còn lại cũng tương tự nhưvậy.

“Chúng ta tổn thất một phần ba lực lượng qua đại dịch lần này” Dương Lãnh Thiên khó khăn thốt thành lời.