Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 41



Dạ Nguyệt lờ mờ mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt phóng đại quen thuộc của người nào đó.

Thì ra tất cả chính là một giấc mơ, nàng mơ thấy mình nhảy xuống vách vựcthật cao rồi chẳng hiểu tại sao lại xuyên không về thời cổ đại, xuyênkhông về thì không nói nhưng nàng với sư phụ lại bị tách ra và mấu chốtchính là sư phụ lại quên mất nàng....

"Đã tỉnh" Tịch Khuyết mở mắt nhìn người đang nhìn hắn mờ mịt.

"Hiên, em mơ thấy một giấc mơ thật lạ" Dạ Nguyệt vẻ mặt buồn buồn vùi đầu vàotrong lồng ngực rắn chắc của ai đó, bất chợt nhìn thấy người bên cạnhđang mặc bộ trung y trắng để lộ ra lồng ngực bóng loáng... Nhưng vấn đềchính là bộ trung y trắng kia.

Dạ Nguyệt ngẩn đầu tròn xoe mắtnhìn khuôn mặt người đối diện, thấy tóc sư phụ cũng rất dài a, đôi mắttrong suốt sâu không thấy đáy thì đang nhìn chăm chăm mặt nàng như tìmtòi một cái gì đó.

Nàng mới đúng là ngủ mơ mới vừa dậy á, thì ra mọi chuyện thật sự là thực tại... Nàng rốt cuộc cũng đã thanh tỉnh đầuóc sau bao nhiêu ngày vùi trong mơ hồ mộng ảo.

Nhất thời hai người lại im lặng đối mắt nhìn nhau.

Tịch Khuyết vẫn đang chăm chú cúi đầu nhìn hành động vô cùng tự nhiên củangười ở trong ngực mình, điều này càng làm hắn tin tưởng hai người chính là một đôi phu thê. Hắn nhìn thấy trong mắt nàng là sự tin tưởng tuyệtđối dành cho hắn, cử chỉ của nàng lúc mơ hồ đều vô thức tự nhiên thânmật với hắn mà không hề có chút kiêng kỵ nam nữ hữu biệt. Tất cả hànhđộng của nàng đều giống như đã quá quen thuộc với chuyện có hắn ở bêncạnh như thế này.

"Sao chàng lại ở đây?" việc sau khi thanh tỉnhđầu óc trước tiên là phải ngạc nhiên nhìn cái người đã quên mất nàngkia, ngu ngơ hỏi, Dạ Nguyệt còn không quên chớp chớp đôi mắt trong suốtkhông lẫn tạp chất vô tội nhìn sư phụ nhà mình. Nàng hỏi vậy là đúng rồi nha, hiện người này đang mất trí nhớ, làm thế nào lại ôm nàng ngủ nhưvậy?

"Nàng là thê tử của ta" Tịch Khuyết cuối cùng cũng nở nụ cười dịu dàng vô cùng chói mắt, đáy mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng.

Dạ Nguyệt ngẩn ngơ nhìn nụ cười đã rất lâu rồi nàng không được nhìn thấy,nụ cười chỉ còn trong hồi ức mà nàng lưu luyến không thể quên được đó.Vậy mà bây giờ nàng lại có thể được nhìn thấy một lần nữa: "Chàng đã nhớ ra?"

Tịch Khuyết nghe vậy sựng người trong chốc lát rồi hắn cúiđầu nhẹ nhàng hôn lên trán Dạ Nguyệt, thật giống như một lời xin lỗikhông tiếng động: "Vẫn chưa"

"Vậy thì tại sao...?" Dạ Nguyệtnghẹn lại không thể nói hết câu, nàng lại mừng hụt rồi a. Nhưng nàngkhông hiểu, nếu sư phụ vẫn chưa nhớ ra thì tại sao lại chấp nhận nàng là thê tử được đây?

"Ta tin vào trực giác của mình" Tịch Khuyết thản nhiên nói, tay siết chặt lấy eo Dạ Nguyệt.

Câu nói này nàng đã từng nghe qua trước đây, Dạ Nguyệt cảm giác ấm áp trong lòng. Dù sư phụ đã quên đi ký ức trước đây nhưng sư phụ vẫn là sư phụcủa nàng, hành động lẫn suy nghĩ cũng đều không hề thay đổi.

Tịch Khuyết bỗng lật người đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, mái tóc dài rũ xuống bờ vai, bàn tay to lớn thon dài vuốt ve làn môi phấn hồng củangười ở dưới. Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Đã một năm rồi DạNguyệt không có đụng chạm thân mật với sư phụ nên bây giờ mặt đã nóngbừng, hai gò má nổi lên một rặng mây đỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳngvào người phía trên mà chỉ nhìn ngó xung quanh.

Nàng đang ở nơinào đây? Đây không phải là cái phòng của nàng ở Mãn Nguyệt cư. Nơi nàylớn hơn rất nhiều, cái giường này cũng lớn hơn và êm ái hơn rấtnhiều.....

"Đây là phòng của ta, từ giờ cũng là của nàng" như nhìn ra nghi vấn của Dạ Nguyệt, Tịch Khuyết cong khoé môi lên.

Gió từ cửa sổ mát mẻ thổi vào, hất tầng tầng màn lụa xung quanh giường bayphất phơ, khung cảnh mơ hồ ảo mộng, nhưng cơn gió cũng không thể xua tan đi không khí mập mờ đang dần lan toả ra khắp phòng.

"Đây là của nàng" Tịch Khuyết đeo chiếc nhẫn trong suốt không tỳ vết vào ngón áp út trên bàn tay trái của Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn người ở trên: "Sao chàng biết phải đeo ở đây?",nàng nhớ là cổ đại chưa có tập tục đeo nhẫn cưới nha, hay tại do thếgiới này nó khác biệt với Trung Quốc cổ đại?

Tịch Khuyết khựng người, hắn cũng không hiểu tại sao lại đeo vào ngón này cho nàng, giống như hành động trong lúc vô thức.

Thấy biểu tình của sư phụ, Dạ Nguyệt biết đây chỉ là hành động vô thức, nàng nở nụ cười tươi như hoa: "Còn một chiếc nữa, nó vốn dĩ có một đôi"

Đáy mắt Tịch Khuyết sáng ngời, tay trái luồn vào trong tay phải của DạNguyệt để lộ ra chiếc nhẫn trong suốt trên ngón tay mình, cúi đầu chạmmôi vào môi Dạ Nguyệt.

Chỉ là chạm môi thôi nhưng Dạ Nguyệt lạicảm thấy rất hạnh phúc, nàng vòng tay ôm chặt lấy người ở trên. Nàngluôn nhớ mong vòng ôm ấm áp này, mùi hương dễ chịu này cùng với nhữngđụng chạm thân mật của hai người.

Tất cả đều không thể xoá mờđược nữa rồi, cũng không thể dễ dàng nói rời xa là rời xa được nữa. Nàng nhận ra nếu nàng mất đi sư phụ thì không biết bản thân sẽ làm ra cáiloại chuyện ngu ngốc gì nữa, đại loại giống như mấy bạn nam chính trongngôn tình sẽ bị điên loạn lên như vậy đi....

Được đáp trả, TịchKhuyết càng hôn sâu hơn nữa, lưỡi hắn nhanh chóng di chuyển vào trongkhoang miệng nàng, quấn quít say mê với chiếc lưỡi của nàng, nụ hôncuồng nhiệt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể của hai người, giống như cá gặp nước không thể dừng lại.

"Ha...." Dạ Nguyệt thở dốc, hítlấy không khí, mặt đỏ bừng nhưng nàng chưa kịp bình ổn lại hơi thở thìđôi môi ai đó lại tiếp tục mút chặt lấy môi nàng. Dạ Nguyệt chỉ còn biết nắm chặt lấy quần áo người nằm trên, môi lưỡi bị mút đến mụ mị đầu óc.

"Ta muốn nàng!" đôi con ngươi hắn tối lại, nóng bỏng nhìn Dạ Nguyệt, hơi thở dương cương phả trên làn môi đã sưng vù lên.

Dạ Nguyệt mặt càng thêm phím hồng, sư phụ quả thật vẫn là sư phụ, không hề thay đổi chút nào, nàng nhớ lần đó sư phụ cũng nói y như vậy a.

Thấy nàng không phản ứng, biết nàng đã đồng ý, Tịch Khuyết nở nụ cười tà mịkéo vạt áo nàng sang hai bên để lộ ra xương vai xanh cùng bờ vai trắngnõn nà. Bàn tay to lớn vuốt ve vào da thịt mềm mại, bắt đầu cắn mútxuống cổ cùng hai bên xương vai xanh.

Làn môi nóng bỏng hôn dọcxuống cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, vừa hôn vừa kéo vạt áo sang haibên, ngọn đồi tròn đầy cũng từ từ hiện ra.

Không đợi Dạ Nguyệtphản ứng, Tịch Khuyết ngậm vào đỉnh đồi đang nhô lên trước mắt hắn nhưtrêu đùa, nhẹ nhàng day day gặm cắn. Bàn tay thì dịu dàng xoa bóp chơiđùa, cũng vuốt ve mỗi tấc đất khắp cơ thể nàng.

"Ah..." xúc cảmmãnh liệt đã lâu rồi Dạ Nguyệt không trãi qua, giờ đây lại ùa đến khiếnnàng thích ứng không kịp, cảm giác kỳ lạ lại lần nữa đánh úp vào trongcơ thể nàng. Cũng trong lúc này nàng cảm giác vật nóng bỏng cứng rắn ởbên dưới cơ thể mình.

Cơ thể Tịch Khuyết nóng như lửa đốt, hạthân nóng đến muốn nổ tung. Rất nhanh hắn rút hết trung y trên cơ thể Dạ Nguyệt và cơ thể hắn, để hai cơ thể trần trụi trực tiếp quấn chặt lấynhau. Xúc cảm mềm mại của cơ thể phía dưới khiến hắn nhịn không được màcàng ôm chặt lấy, như muốn nàng hoà vào trong cơ thể hắn.

"Hiên,ta yêu chàng" tiếng nỉ non êm ái truyền vào tai hắn như dụ dỗ như trêuđùa làm cõi lòng rét lạnh của hắn mềm nhũn, mặc dù nàng đang gọi Hiênnhưng hắn lại có cảm giác đây thật sự là tên của hắn.

Không thểkiềm chế dục vọng đang thiêu đốt, Tịch Khuyết từ từ để chính bản thânmình đi vào trong cơ thể nàng. Hắn muốn nàng, thật sự muốn nàng, cũngkhông gì có thể dừng hắn lại được nữa rồi.

Đột nhiên Dạ Nguyệtcảm giác một vật cứng rắn nóng bỏng đang chống đẩy ở nơi bí mật củanàng, nàng bất giác ôm chặt lấy bờ lưng rộng của người ở trên, mắt nhắmlại. Cảm giác nơi đó bắt đầu đau đớn giống như có một vật thể to lớnđang xuyên qua cơ thể nhỏ nhắn của nàng, Dạ Nguyệt không chịu được mànức nở.

Tịch Khuyết đột nhiên khựng lại: "Chúng ta chưa từng viên phòng?" bởi vì hắn phát hiện nàng còn trong trắng, hắn cứ tưởng haingười đã có phu thê chi thực rồi.

"Chúng ta chỉ mới đăng ký kếthôn chứ chưa có....." Dạ Nguyệt lí nhí trong miệng, nàng vẫn chưa thíchứng được với vật thể còn đang nằm giữa chừng trong cơ thể mình.

"Đăng ký kết hôn?" nghe từ xa lạ mà từ lúc tỉnh dậy hắn chưa nghe bao giờ,Tịch Khuyết không khỏi hứng thú. Có thể nói Tịch Khuyết đã hoàn toànthích ứng với ngôn ngữ cổ đại nên từ ngữ của hiện đại hắn cũng không nhớ cũng chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết mình là từ hiện đại xuyênkhông về đây.

"Là thành thân..." Dạ Nguyệt lập tức sửa lại. "Đau quá" nàng còn không quên than thở để nhắc nhở hắn mau chóng lui ra.

Nhưng Tịch Khuyết không hề lui ra: "Nàng chịu đau một chút sẽ không sao nữa"hắn dịu dàng hôn lên môi nàng, nhằm phân tán sự chú ý của nàng.

Vừa hôn Tịch Khuyết vừa nhấn nhấn nhẹ hông xuống, để đi sâu vào trong cơthể Dạ Nguyệt, cảm nhận nơi nóng bỏng đang gắt gao ôm chặt lấy mình, hắn cũng là lần đầu tiên trãi qua xúc cảm mê người như vậy.

Sau khi đã chôn sâu trong cơ thể nàng, Tịch Khuyết nhịn không được mà thở dàithoả mãn, quan sát khuôn mặt đang đỏ đến tận mang tai của người ở dưới,hắn cưng chiều liếm liếm vào môi nàng.

Dạ Nguyệt đang cố gắngthích ứng với vật to lớn đang nằm im trong cơ thể mình. Nhưng chưa kịpthích ứng thì cảm giác vật đó bắt đầu di chuyển chầm chậm, xúc cảm mãnhliệt lại ập tới lần nữa, nhưng lần này nó không có qua đi mà càng ngàycàng lớn dần lên theo di chuyển của vật đó.

Tịch Khuyết bắt đầudi chuyển hông mình, cảm giác nóng bỏng ẩm ướt mềm mại đang bào mòn tâmtrí của hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ được gì, chỉ còn biết mạnh mẽra vào chiếm đoạt lấy cơ thể nhỏ nhắn bên dưới.

Dạ Nguyệt khôngchịu nỗi cảm xúc quá mãnh liệt cùng kì lạ như thế này, miệng bắt đầuphát ra từng tiếng ngâm nỉ non mà ngay cả bản thân nàng cũng không ýthức được. Nhưng tiếng ngâm hấp dẫn này càng làm Tịch Khuyết không thểkhống chế được hành động của mình. Một lần lại một lần điên cuồng ra vào bên trong cơ thể của nàng, tiến sâu vào bên trong nàng, để lại mầm mống của hắn bên trong nàng.

Trên chiếc giường lớn bằng gỗ trầmhương, màn lụa bay phấp phới vô định, ngọn nến mơ mơ hồ hồ như mộng ảo,không khí nóng bỏng tràn ngập ái dục, hai cơ thể đang quấn quít triềnmiên với nhau phát ra từng tiếng của nhục dục thể xác hoà với tiếng rênrỉ mềm nhẹ đầy quyến rũ của nữ tử cùng tiếng thở dốc gầm nhẹ dương cương của nam tử. Cho đến khi tưởng chừng là vô tận thì rốt cuộc mới dừnglại, cũng không biết đã qua bao lâu.

Cuối cùng hai người cũng đãtiến hành bước cuối cùng, Dạ Nguyệt cảm thán trong lòng. Giờ nàng khôngthể nhúc nhích được nữa, mệt mõi lan rộng ra toàn thân, nàng chỉ muốnnằm im một chỗ như thế này. Cơ mà cuối cùng nàng cũng đã hiểu cái gì gọi là lăn lăn giường, cái gì gọi là mõi nhừ đau nhức không ngồi dậy đượccủa mấy bạn nữ chính, nàng muốn cắn người có được hay không?

Liếc mắt nhìn sang người đang nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay nhìn nàng bên cạnh, khuôn mặt nguội lạnh hiện lại tràn đầy gió xuân ấm áp, trong đôimắt thanh lạnh dục hoả vẫn còn chưa lui đi hết. Bàn tay to lớn còn lạivẫn đang làm loạn, vuốt ve khắp cơ thể nàng.

Đây là lần đầu tiêncủa nàng nhưng sư phụ lại không tiết chế giúp nàng, một lần lại một lầnmuốn nàng, cho dù nàng có khóc lóc ăn vạ nhưng hoàn toàn vô ích. Cắn hắn bảo dừng lại cũng phản tác dụng, cảm giác còn giống như đang chơi dại,càng kích thích dục vọng của người ở trên.

Thấy nàng đang ấm ứcnhìn hắn, Tịch Khuyết cong khoé môi, cúi đầu hôn vào môi nàng. Hắn biếtđây là lần đầu tiên của nàng nhưng đây cũng là lần đầu tiên của hắn, khó có thể kiềm chế được dục vọng nóng rực đang thiêu đốt mình. Hắn thật sự không thể tin được hai người trước đây đã thành thân nhưng lại khôngviên phòng, nghĩ bản thân trước đây của mình định lực kiềm chế thực sựrất cao, không khỏi cảm thấy khâm phục.

Tịch Khuyết đã quên đoạn thời gian trước kia của hai người là do hắn tôn trọng ý kiến của nàng,kiên nhẫn chờ đợi nàng chuẩn bị sẵn sàng cùng hắn nếm trãi mật ngọt củatrái cấm, nếm trãi niềm vui sướng cảm xúc mê luyến nguyên thuỷ nhất củacon người.

Dạ Nguyệt muốn ngồi dậy nhưng lại không được, hạ thân còn rất đau, lại đáng thương nhìn người bên cạnh.

"Nàng muốn đi đâu?" Tịch Khuyết cười cười hỏi.

"Tắm, cơ thể rít rít không ngủ được" bên dưới còn dính dính cái gì đó đó,nghĩ đến đây Dạ Nguyệt không khỏi nóng bừng mặt, bây giờ nàng muốn tìmchỗ trốn được không? Nàng mặc dù đã quen với việc ngủ cạnh người này, đã quen với đụng chạm thân mật của hắn, nhưng là bước cuối cùng này vẫncòn làm nàng chưa thích ứng được....

Tịch Khuyết ngồi dậy xốcchăn bế Dạ Nguyệt lên, cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay to lớn của hắn, những vết đỏ mập mờ lộ ra trên khắp cơ thể nàng.

Rồi không đợi nàng lên tiếng, hắn xoay người bước vào gian trong của căn phòng.Hơi nước mù mịt đang lan toả khắp không gian phòng, một cái hồ tắm lộthiên cỡ lớn bên trong. Trên nền trời tối đen như mực, vầng trăng đangtoả ra ánh sáng dịu dàng khắp muôn nơi, xung quanh là những ánh sao nhỏbé cũng nỗ lực toả sáng lấp lánh quyết không chịu thua. Ngọn đèn bátgiác được treo hai bên loe loét trong gió đêm, kiên cường đứng vững toảsáng một góc của hồ tắm.

Thật là quá xa hoa rồi! Dạ Nguyệt khôngthể tin được nhìn cái hồ tắm đó, hoá ra nó có thật nha. Thì ra trongphim người ta không có nói quá lên a.

Tịch Khuyết bước xuống hồ tắm, ngồi tựa vào trong thành hồ, để nàng ngồi trên đùi hắn.

Nước nóng mặc dù làm Dạ Nguyệt nhất thời cảm thấy thư thái nhưng tư thế hiện tại của hai người lại không đúng lắm, cảm giác không được tự nhiên, đây cũng là lần đầu hai người tắm chung như thế này. Nàng trượt ra khỏivòng tay cứng rắn của hắn, mất tự nhiên nói: "Ta tự tắm được rồi, chàngcũng tự lo đi nha" nói rồi nhanh chóng chuồn lẹ qua phía bên kia. Đùa,không chuồn chờ ở đó bị ăn đến tận xương nữa sao?

Nhưng chạykhông được bao nhiêu, lại rơi vào vòng ôm quen thuộc. Tịch Khuyết bắtlấy nàng từ phía sau, một tay ôm nàng một tay vuốt ve khuôn mặt mềm mạicủa nàng, làn môi như có như không lướt qua tai nàng, hơi thở nóng rựctrực tiếp phà vào tai nàng: "Nàng còn muốn trốn sao?"

Dạ Nguyệtlại dựa vào da thịt trơn bóng của mình mà trượt ra khỏi tay hắn lần nữachạy về phía khác. Dưới ánh trăng sáng cùng mờ ảo của chiếc đèn bátgiác, nàng đứng lên đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài đen mượt nằm gọnche chắn trước ngực nàng, cơ thể nhỏ nhắn như được ánh trăng bao phủ một tầng ánh sáng dịu dàng, bất giác khiến người không thể rời mắt. Mà đặcbiệt chính là vết sẹo dài như ẩn như hiện ở phía sau lưng nàng...

Tịch Khuyết ngẩn ngơ nhìn vết sẹo của nàng, hắn cảm thấy rất quen thuộc,giống như đã nhìn qua hay chạm qua cả trăm lần rồi. Lúc nãy ở trêngiường hắn cũng có để ý thấy, nhưng bây giờ lại có thể thấy rõ ràng hơnnữa. Không hiểu sao nhìn thấy nó hắn lại cảm thấy ấm áp lạ thường, hoàntoàn không có cảm giác ghét bỏ hay sợ hãi.

Lại nhanh chóng bắt lấy người bên kia từ phía sau, ôm vào trong lòng: "Vết sẹo này từ đâu mà có?"

Dạ Nguyệt nhất thời nhớ ra mình còn có vết sẹo sau lưng, nàng lắc đầu:"Tạm thời không thể cho chàng biết" nàng còn có ý tứ muốn để sư phụ tựnhớ lại chuyện trước đây của hai người, nàng sẽ chờ sư phụ nhớ lại mọichuyện, cho dù có là bao lâu, chỉ cần có thể ở cạnh sư phụ như thế nàynàng cũng đã mãn nguyện rồi.

Tịch Khuyết không hỏi nữa, có lẽ nócó liên quan đến hắn, đến chuyện trước đây nên nàng mới không nói, hắnnhìn ra nàng muốn hắn từ từ tìm lại ký ức của bản thân mình.

Hắnôm lấy nàng ngồi xuống, lần này cho dù có giãy thế nào cũng giãy khôngra vòng tay cứng như sắt đó, mệt mõi nàng để im mặc cho hắn kỳ cọ tắmrửa khắp cơ thể mình.

Biết nàng mệt mõi nên không làm chuyện gìkhác, hắn chỉ tập trung tỉ mỉ tắm rửa cơ thể trắng hồng mềm mại đó,nhưng tất nhiên cũng không quên ăn đậu hủ của nàng cho đến khi thoả mãnmới ôm người ngồi dậy đi ra khỏi hồ tắm.

Mặc quần áo chỉnh tềcho hai người rồi gọi người dọn một bàn thức ăn vào trong phòng. Hắn bếnàng ngồi xuống ghế, lấy đũa gắp một miếng thịt gà đưa đến trước miệngnàng.

"Cái này, ặc... ta có thể tự ăn được mà" Dạ Nguyệt ngạingùng nhìn hai gã sai vặt đang đứng bên cạnh bàn chờ nghe lệnh, và mộtđám sai vặt khác đang dọn dẹp giường ngủ của hai người, thay đổi chănđệm mới tinh sạch sẽ, nhìn thấy vết đỏ trên đệm ngay cả nàng cũng khôngtiếp thu được nhưng bọn hắn cũng không biến sắc một chút nào, quả làđược huấn luyện rất tốt. Dù ở đây đã một năm nhưng nàng luôn ở trên núi, cái gì cũng là tự thân vận động như ở thế giới kia nên nàng không quencó nhiều người hầu hạ như thế này.

Tịch Khuyết cho bọn hạ nhânlui ra chỉ còn hai người ở trong phòng, hắn lại gắp thức ăn đưa đến khoé miệng nàng, hai ba ngày trước lúc nàng còn mơ mơ hồ hồ cũng là chínhtay hắn chăm sóc bón thức ăn cho nàng như thế này.

"Ngoan!" Tịch Khuyết cong khoé môi, giọng nói trầm thấp đầy từ tính như mê hoặc người khác.

Thấy không có ai Dạ Nguyệt đành ngoan ngoãn hé miệng nuốt thức ăn vào trongbụng, chuyện này lại làm nàng nhớ đến lúc ở bệnh viện. Quả thật cuộcsống của nàng không biết từ lúc nào luôn có sư phụ hiện diện ở trong đó.

Trong căn phòng rộng lớn, cảnh tượng ấm áp này lập đi lập lại nhiều lần, haibóng dáng quấn quít nhau, tràn đầy màu sắc của hạnh phúc.

Màngược lại trong một căn phòng hoa lệ, thiếu nữ tóc rối tinh rối mù,khuôn mặt không phấn son nhợt nhạt, mắt sưng húp đang ngồi co ro trêngiường

"Chuyện này không phải là thật" nàng ta lắc đầu thềuthào. "Chàng không thể có thê tử, ả ta không thể nào là thê tử củachàng, không thể nào, không thể nào...." nàng ta hét lên như điên dại.

Bọn hạ nhân bên ngoài vẻ mặt sợ hãi đứng trước cửa không biết làm thế nào.Bọn họ chỉ còn phải trông chờ vào người đã chạy đi báo với hoàng thượngvà chiến vương gia.

***0w0***

Ở một nơi khác, trong mộtcăn hầm bốn phía đều kín như bưng, một bóng dáng cao lớn đang ngồi trong thư án duy nhất của căn phòng, ngũ quan anh tuấn, phong thái vương giảtrời sinh, trên đầu đội kim quan của Vân La quốc.

Hắn đang âm trầm nhìn tên nam nhân mặc một thân quần áo đen tuyền đang cúi người cung kính đứng phía đối diện: "Như thế nào?"

"Thuộc hạ đã cho người dàn xếp theo chỉ thị của ngài" giọng lạnh lẽo đến thấu xương.

"Rất tốt" hắn cười như không cười, đáy mắt xoẹt qua tia hứng thú cùng sát ý không hề che giấu.