Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 163: Không ngờ sự việc lại ra như thế





Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải lóe lên chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tư quan sát nét mặt khẩn trương của Kha Nguyệt và vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Niên, giọng nói to khó nén cơn giận.

“Lục Niên, đây là thái độ nhận lỗi của cháu sao?”

Kha Nguyệt lúc này hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng,

người ở Lục gia đều trút mọi tội lỗi lên Lục Niên, nhưng cũng là sự bài xích với cô, từ bề ngoài đã cho thấy họ phản đối cuộc hôn nhân này.

Đôi môi Lục Niên mím lại, không nói lời nào, bàn tay nắm chặt tay Kha Nguyệt có chút lạnh, bà Lục ngồi bên cạnh có ý muốn giảng hòa

“Lục Niên, con đừng chọc giận gia gia nữa. Nếu hôn sự này gia gia không đồng ý, nhân lúc này Kha tiểu thư còn ở đây, mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu chuyện, cuộc hôn nhân này coi như quên đi.”

Không hề quanh co lòng vòng, bà Lục nói thẳng khiến cho Kha Nguyệt trở nên bị động, vẻ kiên định cũng bị lung lay. Cô muốn cùng Lục Niên cố gắng, nhưng mọi tôn nghiêm lại bị đạp xuống trước mặt người khác làm sao cô có thể chịu nổi?

“Quên? Ai nói quên?”

Kha Nguyệt đang thất vọng chán nản, thì bất ngờ không phải Lục Niên kiên trì mà là giọng của Lục Trạch Khải cất tiếng phản đối, khiến cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lục Niên, đối với tình huống này cô không biết xử xử thế nào.

Lục Niên mỉm cười mắt cúi xuống nhìn cô, không hề kinh ngạc, giống như mọi phản ứng của Lục Trạch Khải đã nằm trong tay anh.

“Cuộc hôn nhân không phải chỉ lấy là xong, mà còn phải vui vẻ mà kết hôn, phải mời tất cả các thiếu tướng. tướng quân ở quân khu tham gia, cho Chương lão đầu tức chết!”- Lục Trạch Khải kiềm chế con giận, mỗi khi nhắc tới “Chương lão đầu” lửa giận lại dâng lên, gương mặt phồng lên đỏ bừng.

“Nói gì, Lục gia ta không có mắt nhìn người, không phải danh môn khuê tú không cho vào cửa? Ở trước mặt ta nói còn chưa tính, còn đi gặp người khác nói, nói người Lục gia không bằng người Thẩm gia, lấy đồ ở nhà Lục gia chỉ như lấy đồ trong túi, đừng nói lấy hộ khẩu, ngay cả huy chương ta đeo trên người cũng lấy được”

Chân đạp vào bàn trà, cả người Kha Nguyệt sửng sốt, không ngờ hôm nay Lục Trạch Khải giận như thế không vì cô và Lục Niên tự kết hôn mà vì Lục Niên để Chương Nghi Minh trộm hộ khẩu khiến cho ông già như ông trở thành chuyện cười cả quân khu.

Lông mày bà Lục nhíu lại, tính mở miệng Lục Niên lại đi trước một bước, buông Kha Nguyệt ra, ngồi xuống bên Lục Trạch Khải, cười làm lành nói:“Gia gia, là Lục Niên không suy nghĩ chu toàn, không ngờ sự việc lại ra như thế, để hôm nào, Lục Niên sẽ tới Chương gia hỏi cho ra lē."

Bản mặt khó coi của Lục Trạch Khải nghe những lời này của Lục Niên, nhất là câu cuối, đôi mắt lóe lên tia sáng, lông mi hoa râm nhướng lên, vội ho một tiếng: “Cháu nhận ra lỗi sai, Gia gia còn có thể thế nào nữa?Về phần Chương gia, lần trước ông thấy Chương lão đầu trong thư phòng có nghiên mực xem ra cũng không tệ, vừa đúng lúc, dạo gần đây ông luyện không ít chữ...”

Lục Niên chợt nhíu mày, ngay sau đó phụ họa nói: “Gia gia yên tâm, hai ngày nữa, Lục Niên sẽ sang thư phòng Chương gia mang về cho gia gia mượn”

Lục Trạch Khải nghe Lục Niên nói thế, cơn giận tản đi, vẻ mặt hài lòng khẽ hừ, sau đó mới để ý thấy Kha

Nguyệt cung kính đứng trước mặt.

Đôi mắt từng trải chỉ đánh giá sơ lược Kha Nguyệt, quay đầu nhìn Lục Niên, Lục Niên lập tức cười nhẹ giới thiệu:“Gia gia, đây là vợ cháu, Kha Nguyệt”.

Bà Lục liếc mắt nhìn Kha Nguyệt, thầm oán Lục Niên:“Cha, đừng nghe Lục Niên nói bậy phá hoại danh tự Kha tiểu thư”.

Lục Trạch Khải nghe lời con dâu nói sau, trên vẻ mặt nghiêm túc cũng có chút khó hiểu, nhìn chằm chằm vẻ mặt cung kính khiêm tốn của Kha Nguyệt, hỏi Lục Niên:

“Lục Niên, cô gái này đang sống ở đâu.”

Lục Niên đứng lên, đến bên cạnh Kha Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ của cô, đối với vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trạch Khải chỉ cười nói:“Gia gia, chúng cháu là vợ chồng, dĩ nhiên sẽ ở chung với nhau, phải rồi, còn ngủ chung giường”

Kha Nguyệt nghe Lục Niên bổ sung câu sau, gương mặt cố cười đỏ ửng, trước cặp mắt quan sát của Lục Trạch Khải không được tự nhiên tựa vào Lục Niên.

Lục Trạch Khải nhíu mày, nghiêm mắt, dường như ý tứ của Kha Nguyệt làm lão nhân gia mất vui, quay đầu nhìn vẻ mặt không thể tốt nổi của bà Lục, thấm thía giáo huấn:

"Chị Tình, Tưởng chủ tịch dạy chúng ta, làm người phải tạo phúc”

Lục gia làm sao có thể làm ra chuyện bội nghĩa, Lục Niên đã hủy đi danh dự con gái người ta, cha làm sao có thể ngồi nhìn không nói?”.

Sắc mặt bà Lục cứng đờ, muốn giải thích thì Lục Trạch Khải liền nhìn hai người đang ôm nhau nói:“Tháng sau chọn ngày tổ chức kết hôn, nhớ, mời tất cả các thiếu tướng mọi cấp bậc trong quân khu mời tới”.

“Cha.”- bà Lục chưa kịp lên tiếng, Lục Trạch Khải đã phủi phủ bộ quân trang, đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị quét qua sắc mặt khác nhau của ba người: “Đây là mệnh lệnh, không cần nói nữa.”

“Lục Niên, theo ông vào thư phòng đánh cờ?”

Lục Trạch Khải sửa lại nếp gấp trên bộ quân trang, mãi đến khi hài lòng mới nhìn về phía Lục Niên, nghiêm túc hạ lệnh.

Kha Nguyệt nhớ hai người còn phải về, giờ này đã không còn sớm, nếu lại chơi cờ nữa thì không ổn lắm, Lục Niên lặng lẽ xắn ống tay áo, mỉm cười đáp ứng.

“Được, gia gia vào sắp bàn cờ trước, cháu sẽ lập tức sang đó ngay”.

Ánh mắt minh mẫn của Lục Trạch Khải nhìn thấy vẻ không tự nhiên của Kha Nguyệt liền quay sang bà Lục nói: “Ngải Tình, con kêu Di Lan dọn dẹp phòng Lục Niên, tối nay hai vợ chồng son đừng về

Kha Nguyệt trong chớp mắt sững sờ, ông ấy nói

như thế có nghĩa là hoàn toàn chấp nhận cô sao? Điều này thật bất ngờ.

“Gia gia, Tiểu Nguyệt vẫn chưa chính thức vào cửa, nếu để người ngoài thấy sẽ không hay đầu?”

Kha Nguyệt xác định mình không nghe lầm, gương mặt anh tuấn của Lục Niên có chút do dự thoáng qua chút tính toán, nhưng Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ lễ độ giống như khi vừa mới gặp cô, chẳng lẽ là ảo giác.

Lục Trạch Khải hừ lạnh, vẻ uy phong của một quân nhân đều lộ ra, nghiêm túc nói: “Ngày mai thông báo cho cả đại viện, Lục gia muốn cưới vợ, xem ai còn dám luyên thuyên”

Lông mày Lục Niên nhướng lên, trên mặt là nụ cười thoải mái, ôm lấy Kha Nguyệt. Trước vẻ mặt mâu thuẫn phức tạp của cô anh xem như không lấy, nhìn về phía Lục lão gia uy nghiêm do dự đáp: “Nếu gia gia đã nói vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, tối nay sẽ không về

Bà Lục vẫn giữ tháy độ im lặng, Lục Trạch Khải là nhất gia chi thủ, nếu ông cũng tán thành, dĩ nhiên bà cũng không thể phản đối.

“Vậy cháu đưa tiểu Nguyệt về phòng trước, sau đó sẽ sang thư phòng”.

Lục Niên nói xong dẫn cô đi về phía cầu thang, lúc xoay người đi, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười đắc thắng, nhìn anh, lòng của Kha Nguyệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Phòng của Lục Niên ở tận bên trong cùng tầng hai, khi cửa phòng mở ra, Lục Niên theo trí nhớ mở đèn.

Ánh đèn ngủ êm ái bao phủ khắp phòng, Kha Nguyệt

nhìn xung quanh, bên trong là chiếc giường Châu Âu rất to, chiếc ra màu hồng nhạt trải ra trên giường, ở dưới là màu trắng, tạo cảm giác thư thái.

Đi vào trong, một mùi thơm xộc vào mũi, là mùi của gỗ, Kha Nguyệt cúi đầu, đập vào mắt là sàn nhà Ngọc Đàn hương thượng hạng, là loại gỗ tinh khiết tự nhiên nhất, tạo nên một luồng ánh trắng. .