Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 148: Chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?





Trong tim như có hòn đá đè xuống khiến cô khó thở, nhìn chằm chằm bức hình, bàn tay Kha Nguyệt để trên con chuột như muốn bẻ nát nó, hai mắt tức giận ửng hồng.

Là họ, nhất định do họ làm.

Theo góc độ ảnh chụp, người chụp họ nhất định đứng ở phía bên phải, lúc đó hai người họ đi về phía bên phải, cô còn nhớ rất rõ ràng, người dừng lại nhìn cô và Lục Niên chỉ có thể là Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt.

Ảnh chụp cũng không tốt, không phải dân chuyên nghiệp sử dụng sử dụng máy. Dù cho có ánh đèn đường nhưng ánh sáng cũng rất mờ, chứng tỏ đối phương dùng điện thoại di động để chụp, như vậy người chụp bức ảnh không phải là kí giả hay nhiếp ảnh gia, chỉ là giả và mà thôi!

Nhớ tới nụ cười chế giễu của Tử Nhiễm, gương mặt lạnh lùng cực hạn của Cố Minh Triệt, ánh mắt Kha Nguyệt cũng trở nên lạnh bằng. Họ làm vậy để trả thù cô sao?

Trả thù cô hại chết con hai người? Họ muốn để cô và Lục Niên thân bại danh liệt mới thấy hài lòng?

Chẳng lẽ hạnh phúc của cô lại chướng mắt đến thế? Rời khỏi Cố Minh Triệt, ở cùng Lục Niên, chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?

Nước mắt dần dần tụ lại, nhìn bức ảnh trong ánh mắt Kha Nguyệt vừa giận vừa tủi thân, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vì giận mà run rẩy, vội vàng lau đi nước mắt, cầm điện thoại để bên cạnh bàn gọi cho Tô Đan Đan.

“Đan Đan, là mình, tấm hình kia là mình và Lục Niên, cậu mau nghĩ xem có cách nào khiến bài báo này lắng xuống hết mức không?”

“Được, mình sẽ cố hết sức, cậu cũng nên cẩn thận

Giọng nói Tô Đan Đan rõ ràng bất an, ân cần dặn dò khiến trái tim Kha Nguyệt ấm áp.

“Cám ơn cậu, Đan Đan” .

Kha Nguyệt tắt máy tính, đứng dậy khỏi ghế, hai mắt đen bất bình, trong lòng đau xót phẫn nộ, cô chưa bao giờ lại oán hận Cố Minh Triệt như thế. Thật buồn cười, một người đàn ông như thế, cô còn yêu suốt mười lăm năm, để rồi trả giá bằng cả thanh xuân.

Ánh mắt chuyển động, chú ý đến tấm ảnh chụp để trên bàn, bộ đồ tây màu trắng, gương mặt anh tuấn nho nhỏ, khí chất phong tự trác tuyệt, dưới ánh mặt trời, khóe miệng Lục Niên khẽ cong, như một luồng sáng của dãi ngân hà chiếu vào trái tim cô, trong nội tâm khô cạn đen tối bỗng nhuộm đầy màu sắc.

Ngón tay lạnh lẽo khẽ run, chạm vào khung hình làm bằng thủy tinh, Kha Nguyệt tham lam ngắm nhìn gương mặt cao uy tuấn tú bên trong bức ảnh, khóe môi từ từ dãn ra, tay nắm lấy khung hình thật chặt nên hơi tái lại.

Lục Niên cho cô không chỉ cuộc hôn nhân có bề ngoài hào nháng mà còn là sự quan tâm của một người đàn ông yêu thương vợ mình, với cô sự dịu dàng chăm sóc đó đã thành thói quen, cô làm sao có thể buông tay?

Cẩn thận đặt khung cảnh vào khoảng an toàn, ánh mắt Kha Nguyệt lóe lên tia sáng kiên định, quật cường xoay người đi về phòng.

Tại tòa nhà Cố thị, tiếng thang máy mở ra “đinh” một tiếng, thư kí tò mò nhìn ra, chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất thời thượng đi ra thang máy.

Dáng người thanh mảnh cao gầy rất chuẩn đi về phía văn phòng tổng tài, đôi giày cavans màu đỏ bước đi hơi vội vàng, mũ lưỡi trai màu trắng, mắt kính màu ca phê che đi gương mặt nhỏ xinh đẹp.

“Tiểu thư, thật ngại quá nếu không có hẹn trước thì không thể vào!”