Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!

Chương 1



Đối với tình cảm nam nữ thì trẻ con liệu có biết yêu hay không? Có lẽ là không, bởi vốn dĩ chúng còn chưa thể hiểu hết một chữ yêu đó đâu. Thế nhưng việc yêu thích một điều gì đó lại là bản năng của mỗi con người, tỷ như đứa nhỏ thấy bạn gái cùng lớp có bím tóc xinh xinh, có má sữa phinh phính thì cảm thấy rất thích, cũng có thể về khoe với ba mẹ điều đó. Và ba mẹ sẽ nói: "Sau này sẽ kết hôn với bạn ấy nhé" thế là đứa bé sẽ có một tuổi thơ dữ dội với tình yêu từ thủa mầm non.

Nhưng tất nhiên đó chỉ là lời nói vui của người lớn thôi, nếu bạn thực sự tin thì bạn đã thua rồi.

Thế mà Anh Tú lại khác, cậu bé luôn khẳng định rằng mình rất thích bạn gái ngồi bên cạnh, bạn ấy cái gì cũng tốt và tương lai chắc chắn cậu sẽ cưới bạn ấy về. Cậu bé còn nhiều lần khẳng định nếu không phải bạn ấy thì chắc chắn không thể là một người nào khác.

Mới qua nửa năm học lớp năm tuổi mà con trai ngày nào cũng nhắc đến bạn gái thì mẹ của cậu cũng phải ngả mũ đầu hàng. "Vậy thôi nếu con trai đã có quyết tâm thì chỉ cần con năm nào cũng đạt học sinh giỏi, mẹ sẽ đồng ý".

Anh Tú coi như đây là lời hứa của mẹ, cậu vui đến mức liền mang chuyện này lên lớp khoe ngay với các bạn, ai ngờ lại bị bạn bè cười nhạo một phen, thật là mất mặt nam tử. May sao An Nhiên lại không theo đám bạn trêu chọc cậu, ngược lại cô bé còn nói cho cậu biết: “Ba mẹ mình chỉ cho phép yêu đương khi đã vào đại học, lúc này mà dám yêu mẹ mình sẽ trực tiếp đánh gãy chân mình”.

Hai đứa buồn rầu mất cả buổi vì không biết phải làm sao tình cảm của chúng mới được người lớn và bạn bè chấp nhận. Nhưng nửa ngày sau thì chúng đã quên mất lý do vì sao mình buồn rồi. Chỉ có điều việc hai đứa chơi thân với nhau là điều không hề thay đổi.

Cô giáo cảm thấy hai bạn quá quấn nhau thì cũng khó xử đành thông báo với phụ huynh để cầu cứu. Sau vài lần thảo luận cuối cùng hai bên gia đình đều thống nhất tách chúng ra có lẽ tốt hơn. Nhưng dù tách đi đâu thì hai đứa vẫn cứ quan tâm và đặc biệt còn chơi riêng với nhau nhiều hơn chứ không để ý đến các bạn khác.

Cuối cùng vẫn là trẻ con không hiểu chuyện, thôi thì cứ kệ chúng đi, miễn sao vẫn trong khuôn khổ là được rồi.

An Nhiên thấy mẹ mình thật hung dữ mỗi khi nhắc chuyện yêu đương của con trẻ, một doạ đánh hai doạ đánh gẫy chân, thật không tin được mẹ lại là một cô giáo. Người lớn đôi khi thật khó hiểu.

Những năm sau đó An Nhiên và Anh Tú vẫn học cùng lớp, giáo viên nào cũng biết hai đứa nhỏ đặc biệt thân thiết, nên thường trêu rằng thanh mai trúc mã lớn lên sẽ càng ngày càng đẹp đôi.

Nhưng cái chính là cả hai đứa đều học rất giỏi, không ai thua ai, giống như định mệnh vậy. Suốt những năm cấp một đến cấp hai trong lớp đều có hai bạn cùng đứng số một. Học giỏi lại ngoan ngoãn nên thầy cô yêu quý, bạn bè nể phục. Cũng không biết từ bao giờ mọi người đều mặc định họ là một cặp "con nhà người ta" trong truyền thuyết, đâu ai nỡ tách rời hay cố ý chen vào lại càng không.



Vì thành tích học tập tốt như vậy cho nên ba mẹ của cả hai cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm trí dần dần cũng xem như chuyện bình thường. Dù sao tụi nó vẫn còn nhỏ, lớn lên mỗi đứa một phương thì cũng sẽ khác thôi, ai mà không có vài trải nghiệm, xem như chúng sớm hơn một bước mà thôi.

Còn có chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, Anh Tú vì không sống cùng ba cho nên tính cách rất tự lập. Cậu ở cùng mẹ nhưng một bác sỹ ngoại khoa của bệnh viện thành phố đâu có quá nhiều thời gian rảnh cho con. Vì vậy cậu bé chững chạc hơn tuổi, rất có trách nhiệm và ôn hoà. Ngoài thành tích tốt ở trường cậu còn ở trong đội cờ vua của tỉnh, đội tuyển olimpic Anh văn đều có không ít huy chương. Thần kinh vận động càng không tồi cho nên đội bóng rổ của trường cậu cũng không vắng mặt.

An Nhiên thì khác hơn, ngoài việc có chút ỉ lại vào sự chăm sóc của Anh Tú thì lớn lên càng thêm nét thanh tú đầy khả ái. Cô nàng dù không chơi cờ vua hay bóng rổ nhưng đội tuyển Tiếng Anh cô cũng có phần, lại còn vẽ đẹp và biết chơi đàn piano, dù là sở thích cô bé cũng làm rất tốt và nghiêm túc.

Bạn bè thường trêu đùa rằng ba mẹ họ ai cũng nhận hai người đó là con, còn bọn họ chỉ là nhặt được mang về nuôi cho đỡ buồn cũng là tạo phúc mà thôi.

Chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai, bạn học đều có suy nghĩ riêng, những người tiếp tục học chương trình phổ thông sẽ cân nhắc chọn trường phù hợp để thi vào. Có bạn lại muốn học dự bị đại học hay du học cũng không phải ý kiến tồi. Mơ ước của tuổi trẻ luôn rất đẹp, rất ý nghĩa và cũng mang đầy hi vọng.

Anh Tú cũng có suy nghĩ qua về chuyện du học, vốn dĩ ba mẹ cậu đã li hôn, ba cậu hiện đã định cư cùng gia đình nhà nội ở Anh. Mẹ cậu cũng cho phép cậu tự đưa ra quyết định có tới đó học dưới sự bảo lãnh của ba hay không?

Cuối cùng Anh Tú vẫn lựa chọn ở lại cùng An Nhiên thi vào trường chuyên của thành phố, tốt nghiệp trung học phổ thông thì Đại Học Y Hà Nội sẽ là mục đích tương lai của họ.

Quả nhiên bất kì điều gì bạn muốn, nếu có một người cùng thực hiện thì chắc chắn sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều.

An Nhiên nhanh tay ôm hai chú thỏ mà họ cùng nuôi vài năm nay đến sườn đồi hóng gió với Anh Tú, nơi đây là chốn hẹn hò bí mật của hai người họ.

Nắng chiều nhàn nhạt phủ đầy thảm cỏ xanh tươi, nhìn đến là thích mắt, mặc dù vậy nó cũng không thu hút sự chú ý của Anh Tú nhiều lắm, bởi vì cậu còn đang mải ngắm ngôi sao của riêng mình. An Nhiên càng tới gần cậu càng không rời mắt một giây, thật sự nhìn từ phía khác đối với Anh Tú mà nói lại như một bức tranh tĩnh. Vậy mà khi bạn gái đến cậu lại không tiếc lời trêu chọc người ta:



-  Em đi nhanh như vậy làm gì? thử ngã một cái xem anh có đánh em thêm không? anh cũng không có biến mất được mà.

-  Anh thử đánh em xem, anh có đau lòng đến chết luôn không?

-  … ờ, vẫn là em lợi hại.

Anh Tú vừa nói vừa bật ngón tay cái hướng về An Nhiên mà tán thưởng. Cậu kéo cô ngồi bên cạnh mà rất nhẹ nhàng nắm tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Hai chú thỏ được thả ra một chút thì cũng tranh thủ hít thêm khí trời, nhưng cũng chỉ loanh quanh bên cạnh bọn họ như mọi khi, rất ngoan ngoãn mà ngặm nhấm cẩu lương.

Cho đến giờ phải về họ chợt nhận ra một chú thỏ đã đi lạc đâu mất, hai người tìm cả tiếng đồng hồ rồi, khắp cả vùng đồi đều không thấy. Trời sắp tối, bóng người cũng không còn, họ đành trở về, có lẽ sáng mai sẽ sớm đến đây tìm lại, hi vọng chú thỏ có thể an toàn trở về với bạn của nó.

An Nhiên ôm con thỏ còn lại đi xuống trước một chút theo lời của Anh Tú, cậu cố gắng tìm thêm một lượt dọc theo đường đi của mình.

Vừa ra rìa đường lớn An Nhiên đã phát hiện ra con thỏ bị lạc vậy mà lại đang ở giữa ngã tư đường. Chỗ đó cách cô một đoạn không xa, nhưng giờ này xe cộ qua lại khá nhiều cô không có cách nào đi đến đó để bắt nó lại được. Nhìn con thỏ đáng thương đang run rẩy co mình ở giữ quốc lộ, cô thật đau lòng.

Sốt ruột chờ đợi cuối cùng đèn đỏ cũng có rồi, ngay khi làn xe dừng lại, cô liền lao ra bất chấp tiếng gọi lớn đến lạc giọng của Anh Tú: “Nguy hiểm, không được đi”…  An Nhiên theo phản xa quay lại nơi phát ra tiếng hét lớn như vậy, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là một chiếc xe container lớn đang lao thẳng về phía mình. Sau đó… sau đó là một tổ hợp những hỗn loạn mà tại thời điểm ấy não bộ của cô bé không kịp xử lý để có được một hành động gì khác ngoài việc ghi nhớ từng hình ảnh cụ thể, từng chi tiết không bỏ xót một chút nào.

Cô quên mất cả việc sợ hãi hay khóc lóc, An Nhiên cố gắng bò ra khỏi vòng tay của Anh Tú, cậu bằng cách nào đó đã cố gắng bảo hộ cô một cách tốt nhất. Thế nhưng dù cô cố gắng gọi thế nào cậu cũng không mở mắt nhìn cô lấy một lần, máu thì cứ chảy không ngừng, chảy đến ướt đẫm cả áo cậu, khiến cô bé càng hoang mang. Cho đến khi một tiếng nổ lớn ở phía xa kèm theo khói lửa mù mịt che kín cả một vùng trời, An Nhiên mới nhớ ra chiếc xe con màu đỏ đã cứu cô nên cố tình đâm vào chiếc xe mất lái kia khiến nó lệch đi một đoạn như thế. Nhờ Anh Tú nhanh tay ôm cô lăn ra đây, cô mới có thể thoát chết được. Thế nhưng chiếc xe con kia thật có chút quen.

********________********