Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 4



Mộtphòng trà bài trí giản dị tinh tế, nằm sát cạnh dòng nước, bên trong bày mộtchiếc bàn vuông nhỏ. Hương thơm của trà hòa quyện với làn khói tỏa ra từ dòngnước khiến người ta cảm thấy mình như đang ở chốn thần tiên.

Ngồi ởhai bên bàn trà là hai bà mẹ của Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu. Nói thực ra thì haingười phụ nữ này chưa từng hợp nhau, khi còn trẻ hai người đều là những văn côngxuất sắc trong đoàn Văn nghệ Quân đội, đã từng đối đầu với nhau trong rất nhiềunăm, cuối cùng thì vẫn bất phân thắng bại. Bây giờ mỗi lần gặp nhau đều khótránh nói những lời chế giễu nhau, tuy đã có tuổi nhưng sự kiêu căng thuở đóchưa hề giảm đi.

Có aingờ rằng họ cuối cùng lại trở thành thông gia. Chưa được thông báo gì trước thìhai người con của họ lại tuyên bố kết hôn, bỗng chốc hai người trở tay khôngkịp. Không phải là không phản đối mà việc kết hôn này diễn ra quá nhanh chóngkhiến họ không yên tâm. Tuy Trử Tụng và Ưu Ưu đã quen biết nhau nhiều năm,nhưng chúng chưa hề hẹn hò, tự nhiên nói kết hôn, trường hợp này khó ai có thểchấp nhận được.

Nhưnghai đứa trẻ quá kiên quyết, người làm cha làm mẹ cũng chẳng thể không cho phép.Hai gia đình vốn định đường đường chính chính tổ chức lễ cưới để gả con gáicưng đi lấy chồng nhưng Trử Tụng lại buộc phải trở về quân ngũ gấp, hơn nữaKiều Ưu Ưu cũng phản đối tổ chức đám cưới vì cho rằng kết hôn chỉ là việc củahai người.

Sau đóhai người thường xuyên phải ở hai nơi, số lần gặp mặt cũng rất ít, thời gian ởbên nhau lại càng ngắn. Lần này Trử Tụng trở về nên hai bà mẹ không chịu để yênnữa, vốn dĩ việc kết hôn đã rất kì lạ, nếu không sống cho tốt thì sẽ ra sao?

“Hômnay không nói chuyện khác nữa.” Bà Kiều cầm chén trà mở lời trước.

Bà Trửgật nhẹ đầu, “Ưu Ưu và thằng ba nhà tôi không thể cứ mãi thế này được.”

Bà Kiềuthở dài, “Ưu Ưu nhà chúng tôi vẫn còn trẻ con, vô lo vô nghĩ.”

“Thằngba cũng chỉ để tâm tới máy bay, lâu nay cũng không quan tâm chăm sóc Ưu Ưu.”

Hai bàmẹ hiếm khi không xích mích, nay lại vì hai đứa con mà đều lùi một bước. Nóicho cùng thì những thứ hư vinh phù phiếm kia cũng chẳng thể sánh bằng địa vịcủa con cái trong lòng họ, ai thắng ai cũng nào có ý nghĩa gì.

Hôm nayKiều Ưu Ưu không phải lên hình nên không đợi tan ca cô đã chuồn về trước, lênxe bus về nhà mẹ đẻ. Cô vốn định hẹn Trì Lâm đi ăn cơm nhưng “giai nhân” ấy lạicó hẹn. Trì Lâm là bạn chí cốt của cô, chơi từ thời học trung học nên dĩ nhiêncô ấy cũng quen với Trử Tụng.

“TrửTụng nhà cậu khó khăn lắm mới về nhà được một lần, hai vợ chồng lại lâu lắmkhông gặp mặt, làm gì có ai như cậu chứ, đi khắp nơi rủ mọi người đi ăn cơm, đểmặc Trử Tụng không biết làm thế nào?”

Kiều ƯuƯu quay bút, “trong nhà tự dưng xuất hiện một người khác nên mình thấy khôngquen.”

“Đã kếthôn rồi mà cứ như trẻ con vậy.”

“Bốp”Kiều Ưu Ưu ném bút xuống bàn nói: “Cái gì? Đến cậu cũng nghĩ tớ trẻ con sao?”

“Ưu Ưu,hãy trân trọng khoảnh khắc hai người bên nhau. Nói sao đi chăng nữa thì lúc kếthôn cũng là do cậu tự nguyện, cũng chẳng có ai ép cậu, vì thế nên cậu hãy tôntrọng cuộc hôn nhân này. Không nói nữa, Mân Văn tới đón mình rồi, bye bye.”

“Bye...bye!”

Kiều ƯuƯu nhìn màn hình điện thoại đang dần tắt, là cô tự nguyện? Không ai ép cô! Côchẳng qua chỉ là uống say nên mới nhận lời kết hôn với Trử Tụng, kết quả là saukhi ngủ dậy có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô lại là người ưa giữ thểdiện, vì thế nên cuối cùng cũng đành kết hôn cùng anh. Việc bọn họ kết hôn đơngiản có thể dùng từ “không” để miêu tả, không hôn lễ, không khách khứa, thậmchí ngay cả nhẫn cưới cũng không có mà dùng luôn cái vòng ở nắp chai bia. Nhưngđây là kết hôn trong quân đội nên một khi đã cưới rồi thì không thể ly hôn, hơnnữa cũng phải giữ thể diện cho hai bên gia đình, bản thân mình mất mặt cũngkhông có vấn đề gì, nhưng sao có thể để chuyện này ảnh hưởng tới người thân.

Cũngmay là Trử Tụng cũng tự biết điều nên kết hôn không được bao lâu anh đã quaylại đơn vị, từ đó rất hiếm khi anh trở về, dần dần Kiều Ưu Ưu cũng cảm thấy kếthôn cũng khá hay, không những có thể tránh được lời giáo huấn của mẹ cô ở bêntai mỗi ngày mà còn có thể tiếp tục cuộc sống tự do.

Chỉ cóđiều khi anh trở về sẽ làm đảo lộn cuộc sống của cô. Còn nữa, anh đã ở lại mộtđêm rồi, sao vẫn chưa đi? Có điều gì đó khác với bình thường.

* * *

“Sao cómỗi con về? Trử Tụng đâu?” Kiều Ưu Ưu vừa bước vào nhà, bà Kiều đã nhìn ra bênngoài hỏi.

“Anhấy… có hẹn rồi.”

“Thếsao?” Bà Kiều rõ ràng là không tin lời cô nói.

Kiều ƯuƯu tiến lại ôm lấy cánh tay bà, cười nịnh: “Tối nay mẹ cho con ở lại đây nhé!”

“Đừngcó mơ!”

“Mẹ!”

Bà Kiềunhíu mày: “Đừng có gọi to thế, tai mẹ vẫn tốt lắm, chưa bị điếc đâu!”

Kiều ƯuƯu hít sâu lấy lại bình tĩnh: “Con đói lắm rồi, có cơm không ạ?”

Bà Kiềukêu người chuẩn bị cơm cho cô rồi ngồi đối diện nhìn cô ăn từng miếng cơm, múccanh đặt sẵn ở bên cạnh.

“Hômnay mẹ có gặp mẹ chồng con để bàn bạc, chúng ta thấy con và Trử Tụng cũng khôngcòn trẻ nữa, cũng nên có con đi thôi!”

“Khụkhụ!” Kiều Ưu Ưu ngẩng đầu, đang uống canh liền phun hết ra, áp tay lên ngực homạnh.

“Xemcon kìa, sinh con khiến con ngạc nhiên thế cơ à? Không có con thì kết hôn làmgì?”

“Chẳngnhẽ kết hôn là để sinh con sao?” Kiều Ưu Ưu kinh ngạc.

“Nhưngsinh con cũng là một phần quan trọng trong cuộc hôn nhân, một người phụ nữ nếukhông sinh con thì sẽ không phải là một người phụ nữ hoàn hảo!” Bà Kiều nóithẳng ra.

Kiều ƯuƯu lấy giấy lau miệng, chỉnh lại đầu tóc rồi nói: “Chúng con quá bận rộn nêntạm thời không có kế hoạch sinh con.”

“Vậykhi nào mới sinh?”

“Conkhông biết, để sau đi.”

Bà Kiềuđập mạnh tay xuống bàn ăn, khiến Trử Tụng vừa mới bước chân vào phòng kháchcũng giật mình.

“KiềuƯu Ưu, con đừng có lừa mẹ, lần này mẹ quyết không bị con lừa đâu, nhất định conphải có bầu trong năm nay!”

Kiều ƯuƯu nhìn bà, chậm rãi hỏi: “Nếu không được thì sao?”

“Đượcrồi, rất đơn giản” bà Kiều nhướn mày, “vào quân đội.”

“Hả?”Kiều Ưu Ưu mở trừng mắt lên, miệng cô đầy thức ăn, bàn tay nắm thành nắm đấm,ngón tay gần như cứa vào da thịt mình.

“Vàoquân đội? Mẹ nói đùa gì vậy?” Nếu không phải trước mặt cô là mẹ đẻ của mình thìcô nhất định sẽ nhảy dựng lên rồi chỉ thẳng vào bà mà nói bà có vấn đề gì sao.

* * *

TrửTụng bước vào phòng khách, hai người phụ nữ đang cãi cọ không để ý tới anh. Anhho nhẹ, “con chào mẹ, Ưu Ưu.”

Bà Kiềunhìn Trử Tụng, thể hiện rõ sự mất tự nhiên, vội đứng dậy ra khỏi bàn ăn, “TrửTụng đến rồi hả, mẹ vừa mới nhắc đến con, con ăn tối chưa?”

“Dạchưa!”

“Mayquá, ngồi đây ăn cùng với Ưu Ưu luôn đi!” Nói xong bèn quay đầu lại trách ƯuƯu: “Sao con không nói cho mẹ Trử Tụng sẽ đến, biết thế đợi nó tới rồi cùng ăn,thức ăn đều nguội cả rồi.”

“Khôngsao đâu mẹ, dạ dày của con làm bằng sắt, ăn gì cũng được hết.”

Bà Kiềunghe anh đùa liền vỗ vai anh, “con mau ăn đi, để mẹ xuống bảo người nấu thêmvài món.”

Trênbàn ăn chỉ còn lại hai bọn họ, mặt đối mặt, mắt trừng lên nhìn nhau. Kiều Ưu Ưusớm đã không còn muốn ăn nên đẩy ghế ra chuẩn bị đứng lên, “em ăn xong rồi.”

Tay côliền bị anh ấn xuống bàn và giữ chặt, “ngồi xuống với anh.”

“Emkhông thích!”

“KiềuƯu Ưu, việc em để anh leo cây, em đoán xem anh có nói với mẹ không?” Trử Tụngcười nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ trêu đùa, không thể không thừa nhận, anh lúc nàyquá đẹp trai. Vẻ bề ngoài chính là tai họa, thế nhưng lúc này Kiều Ưu Ưu lạichỉ muốn lấy móng tay cào xé khuôn mặt này. Quân nhân như Trử Tụng vậy mà chẳngkhác gì bọn lưu manh, thật không thể hiểu nổi vì sao mấy năm qua anh vẫn chưabị khai trừ khỏi quân đội.

* * *

Kiều ƯuƯu phụng phịu ngồi xuống ghế, Trử Tụng ăn rất nhanh và vội vã. Chưa gì anh đãtheo cô về tận nhà rồi, không biết ai đã bán đứng cô, đúng là một đàn sói mà.

Bà Kiềungồi xuống chính giữa bàn, mặt mũi hớn hở cười với Trử Tụng, “hơn nửa năm rồikhông gặp con, làm phi công thật là nguy hiểm quá.”

“Cũng khôngcó gì, mẹ đừng lo.”

“Yêntâm, yên tâm, hì hì!” Bà Kiều vừa cười vừa gật đầu, sau đó quay mặt sang lườmƯu Ưu nhưng cô cũng ngoảnh mặt đi làm bà tức quá trừng mắt lên nhìn cô.

TrửTụng giả vờ không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.

“TrửTụng à, mẹ vừa bảo Ưu Ưu rồi đấy, nhân lúc hai con đang còn trẻ thì mau chóngcó con đi.”

TrửTụng đang ăn chợt dừng lại mấy giây, hành động này của anh đã lọt vào mắt củaƯu Ưu. Cô biết anh cũng giống như cô, không muốn có con.

“Concũng cảm thấy chúng con nên có một đứa con, như vậy khi con vắng nhà thì Ưu Ưucũng không quá cô đơn.” Nói xong, anh còn quay sang cười với Kiều Ưu Ưu.

Bà Kiềunghe xong rất vui mừng. Nhưng Kiều Ưu Ưu lại lặng người.

“Nhưvậy là đúng rồi, sinh con sớm một chút cũng an toàn hơn, mẹ con mà biết thìnhất định sẽ vui lắm đấy. Bây giờ mẹ đi gọi điện cho mẹ con luôn.”

TrửTụng gật đầu, bà Kiều phấn khởi đứng lên.

Kiều ƯuƯu nheo mắt, nghiến răng hạ thấp giọng: “Anh sinh à?”

“Anhgieo giống.”

“Anhcút đi!”

TrửTụng cười lớn, không biết tại sao anh lại vui đến vậy, mắt híp lại, vắt chânvào nhau rồi rung rung.

Kiều ƯuƯu cau mày, khó chịu hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”

TrửTụng không nhìn cô mà cố ý trả lời thật lớn: “Đi đâu cơ? Ưu Ưu em chỉ đường choanh đi!”

“Đi à?”Tai của bà Kiều vẫn nhanh nhạy như vậy, bà liếc mắt về phía Kiều Ưu Ưu, lườm cômột cái.

Kiều ƯuƯu cúi đầu, suýt chút nữa là va đầu xuống bàn. Cô thật chỉ mong có thể lấy búađập vào đầu anh ta một cái.

* * *

Việctrong một năm phải có bầu đối với họ mà nói thật có đôi chút khó khăn, bởi mộtnăm họ ở bên nhau cũng không đến hai mươi ngày. Hơn nữa, Kiều Ưu Ưu còn kiênquyết không muốn có con. Cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không muốn sớm bị mộtđứa trẻ ràng buộc, Trử Tụng thường xuyên vắng nhà, cô may mắn lắm mới được ungdung tự tại. Có con rồi phải chăm sóc nó, cho ăn cho uống, thay tã, lo lắng nósẽ bị ốm, cuộc sống mỗi ngày đều phải xoay xung quanh đứa bé, cô thật sự khôngmuốn cuộc sống đó bắt đầu sớm như vậy.

TrửTụng hình như lại không nghĩ thế. Nhưng Kiều Ưu Ưu rất kiên quyết, anh ta chỉbiết sướng mỗi mình, để lại trong bụng cô một đứa trẻ còn bản thân anh lại quaytrở về đơn vị tiếp tục hưởng thụ cuộc sống độc thân tươi đẹp, cô lại phải ở nhàchăm sóc con, dựa vào đâu mà việc gì tốt đẹp anh ta cũng được hưởng?! Dựa vàođâu mà cô phải mệt mỏi chăm sóc con?!

Kiều ƯuƯu mở ngăn kéo đầu giường ra, nhìn thấy đống bao cao su nằm yên ở trong góc.Anh đã nói muốn có con thì chắc chắn mấy thứ này sẽ không còn cần dùng đến, sứccô lại không mạnh bằng anh, anh mà có muốn thì cô cũng không thể chống cự lại.Vậy nên phải quyết định nhanh chóng, nhân lúc anh đang ở trong nhà tắm, cô mặcáo khoác chạy ra khỏi nhà. Cô chạy nhanh không nghỉ tới hiệu thuốc gần nhà. Khiđẩy cửa kính ra, cô thở mạnh một hơi phủ lên lớp kính một màn khói trắng.

Lúc TrửTụng từ trong nhà tắm đi ra thì đã không thấy ai ở trong phòng, điện thoại vàví, chìa khóa, thẻ atm của cô đều ở trong nhà nhưng người lại chẳng thấy đâu.Đang chuẩn bị ra ngoài đi tìm thì thấy Kiều Ưu Ưu bước từ trong thang máy ra,thở dốc từng hơi như vừa mới vận động mạnh.

“Em vừađi đâu thế?”

Kiều ƯuƯu lấy lại bình tĩnh rồi dang hai tay ra vờ làm động tác thể dục, “đi chạy bộ,vận động một chút tốt cho sức khỏe, thôi, em đi tắm đây.” Nói xong cô chạynhanh vào nhà. Lời nói dối không nên nói quá nhiều, nếu không sẽ rất dễ bị pháthiện. Không thể xem thường đôi mắt của Trử Tụng, đôi mắt của phi công cũnggiống như mắt chim ưng, chỉ cần hơi nheo lại là có thể biết được câu nào củaKiều Ưu Ưu là nói dối, câu nào là nói thật.

Trời đãvào đông, mùa đông ở Bắc Kinh luôn vừa lạnh vừa khô. Kiều Ưu Ưu chạy một vòngvề thì mũi đông cứng lại và ửng đỏ, thế nhưng cơ thể cô lại rất ấm áp.

Đứngdưới vòi hoa sen một lúc lâu Kiều Ưu Ưu mới quấn khăn tắm bước ra. Trử Tụngđang đứng cạnh giường, chăm chú nhìn đồ vật đang cầm trên tay. Ánh sáng trongphòng là một màu vàng hoàng hôn ấm áp, Kiều Ưu Ưu nheo mắt nhìn rồi ngay lậptức quay người chuồn vào trong phòng tắm nhưng cô đã bị Trử Tụng gọi lại.

TrửTụng tiến lại gần, giơ đồ vật ở trên tay lên trước mắt Kiều Ưu Ưu, nhếch miệngcười, nhưng trong đôi mắt anh lại không tìm thấy một ý cười nào, “Ưu Ưu, em cócần giải thích gì không, đây là cái gì?”

“Chínhlà thứ mà bên trên có viết đấy!”

“Emkhông quan tâm tới những gì khi nãy anh và mẹ vừa nói sao?”

Kiều ƯuƯu tránh ánh mắt của anh, vuốt nhẹ mái tóc rồi nói: “Em không muốn có con.”

“Tạisao?” Giọng nói của Trử Tụng không có chút cảm xúc, cũng không có gì khác.

“Khôngmuốn, chẳng tại sao cả.”

“Vì thếnên em quyết định dùng cái này để đối phó với con của chúng ta sao?” Trử Tụngkích động nói, ném cái hộp trắng đập mạnh vào tường.

Kiều ƯuƯu lo lắng, dùng thuốc tránh thai đối phó với con chúng ta? Vì sao lời anh nóilại trở nên tàn nhẫn đến vậy? Kiều Ưu Ưu chỉ thẳng ngón tay vào anh, nhưng anhcao hơn cô nhiều quá nên khi cãi nhau cô vẫn phải ngước lên, điều này khiếnKiều Ưu Ưu rất khó chịu, cô nhảy lên trên giường, gập lưng xuống nhìn thẳng vàoanh.

“Anhthỏa mãn xong bản thân anh xong rồi để lại con cho tôi, một năm không về nhà đểmình tôi nuôi con, dựa vào đâu chứ? Tôi nhất định không muốn có con, khôngmuốn!” Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại hét to lên, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiếnlợi.

“KiềuƯu Ưu, em gây chuyện đủ chưa?”

“Có anhgây chuyện ý, tôi không có tâm trí đâu mà gây chuyện với anh! Trử Tụng, bắt đầutừ hôm nay, nước sông không phạm nước giếng!”

TrửTụng cũng giận quá, nhưng nếu anh không chịu cúi đầu trước thì thật không biếtnên giải quyết chuyện này thế nào. Khi tâm trạng dần ổn định trở lại, anh kéotay Ưu Ưu lại nhưng cô lại rút tay ra.

Giườngkhá mềm nên người đứng ở trên rất khó giữ thăng bằng, cô đẩy mạnh tay anh ra,nhưng chân lại mất thăng bằng nên ngã xuống.