Em Là Ánh Dương

Chương 51



Kì nghỉ hè Sở Ngữ Yên không đi làm ở tiệm cafe nữa mà đi làm gia sư.Đều đặn một tuần 3 buổi vào thứ 2-4-6.

Thời gian dạy kèm chỉ kéo dài 3 tiếng trong một buổi thôi.Lương lại rất cao,phụ huynh còn rất hài lòng về cách dạy của cô.Nhiều lúc còn tăng thêm cả lương.

Vì thế nên việc học hành của cô cũng không bị ảnh hưởng.Ngược lại còn rất thoải mãi.Hôm nay như mọi ngày cô bắt xe buýt đến căn biệt thự của Dì Trương để dạy kèm.

Dì Trương là một họa sĩ nên tính cách của bà đặc biệt thoáng và cởi mở.Nên về cách xưng hô giữa cô và Dì Trương rất tự nhiên không hề câu lệ.

Cô tiến vào bên trong căn biệt thự.Thím Vương từ bên trong đi ra mở cửa vừa trông thấy cô liền nhoẻn miệng cười.Phải nói là cô như gặp được vận may vậy.Việc nhẹ lương cao lại còn được đãi ngộ rất tốt,ở đây ai cũng đối xử với cô đặc biệt tốt.

Theo thói quen cô men lên trên lầu tiến đến gian phòng mở.Cậu bé với mái tóc màu vàng đang ngồi ngay ngắn trên ghế.Cậu bé này tên là Lâm Kì là con lai Úc.Lâm Kì chỉ mới lớp 5 lớn hơn Hy Nhã ở nhà 6 tuổi.Chỉ vừa trông thấy cô thì cậu bé đã cất giọng.

-Chị ơi,hôm nay chị không dẫn Hy Nhã đến ạ.

Vì đang trong kì nghỉ hè nên Hy Nhã ở nhà chơi cùng cô cũng không đến nhà trẻ nữa.Cô vẫn hay dẫn theo con bé đến đây.Cô chỉ sợ sẽ gây thêm phiền nhưng nào ngờ ở đây ai cũng rất yêu thích con bé.Đặc biệt là cậu nhóc này cứ hễ cô không dẫn theo là cậu lại xụ mặt.

Sở Ngữ Yên chưa vội đáp lại liền ngồi xuống chỗ đối diện,vừa mở sách vở vừa dụ dỗ cậu nhóc.

-Nếu em chăm chỉ học tập thì lần sau chị dẫn theo Hy Nhã.

-Chị hứa rồi đấy.

Vẫn là đem Hy Nhã ra dụ dỗ thì thằng nhóc này mới chăm chỉ học.Lâm Kì sinh ra trong nước nên cũng sinh sống ở đây luôn,đặc biệt cậu nhóc lại có vẻ ngoài đặc sệt với người nước ngoài.Trông chẳng có tẹo nào là giống người ở đây.

Suốt buổi học Lâm Kì rất ngoan ngoãn còn rất hăng hái mà ra sức học cho đến tận lúc nghỉ giải lao.Giờ mới được rảnh cô lấy di động ra xem thì liền thấy thông báo tin nhắn từ lúc sáng sớm.Cô dạy kèm vào lúc 8 giờ nên cũng không có nhiều thời gian để xem di động được.

Bên kia Bạch Nhất Dương gửi liền cho cô 3 tin nhắn vào lúc 6 giờ sáng:

'Buổi trưa cậu đi ăn cùng tớ nhé'

'Cậu ở yên đấy nha tớ sẽ qua đón cậu'



'Không được từ chối,đã một tuần rồi tớ không được gặp cậu đâu'

Cô không câu lệ liền trả lời lại anh:

-Ừm,trưa gặp.

May sao hôm nay anh họ ở nhà nên trông Hy Nhã, cô mới thảnh thơi mà đồng ý với anh.Mọi ngày cô đều đi dạy kèm rồi lại về nhà dọn dẹp trông nom Hy Nhã.Nhìn có vẻ nhàn nhưng loay hoay một hồi cũng hết ngày.

Sau khi kết thúc buổi học cô đi tiến ra bên ngoài cổng thì liền trông thấy bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh đó.Cô sải bước chân tiến lại gần anh.

Buổi trưa nắng cực kì gắt nhất là vào mùa hè thế này.Bạch Nhất Dương vừa trông thấy cô thì liền bung cán ô đi nhanh lại che nắng cho cô.

Vừa ngồi vào bên trong xe khí lạnh liền phả đến.Làm dịu đi cơn nắng nóng ngoài trời,quả nhiên người giàu có thì luôn được hưởng thụ thế này.

Trong thời gian gần đây quả thật mối quan hệ của cô cùng với anh đã có sự thay đổi.Cụ thể là cô thường xuyên ra ngoài đi chơi cùng anh.Mấy việc như xem phim ở rạp,đi ăn cơm cùng nhau thế này như cơm bữa.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh,mỗi lần như thế quả thật có chút đau cổ.Biết sao được cô lại thấp hơn anh cả một khoảng lớn như thế.

-Cậu đứng đợi có lâu không.

-Không lâu.

Anh đáp lại rất nhanh,biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mĩ ấy vẫn tràn ngập ý cười như mọi ngày.Cô cũng không hiểu nổi trên người cô có gì mà lúc nào anh cũng dùng ánh mắt đấy nhìn cô.Chính là kiểu si mê khiến lồng ngực cô khó thở.

Sở Ngữ Yên vốn da mặt mỏng không chịu nổi ánh mắt của anh nên dời tầm mắt.Giả bộ nhìn thẳng lên phía trước.

Cứ như vậy anh không nói gì cả chỉ mãi nhìn cô đến phát ngốc cho đến tận lúc xe dừng trước nhà hàng.Cô khó hiểu quay qua nhìn anh liền buộc miệng hỏi.

-Cậu hôm nay có chuyện gì muốn nói với tớ sao.



-Không có.

-Vậy sao cậu lại nhìn tớ như vậy.

-Nhớ cậu nên nhìn nhiều chút.

'....'

Chuyện bị anh trêu ghẹo thế này rất thường xuyên nhưng cô không đỡ nổi.Hết lần này đến lần khác đều bị anh làm cho đỏ mặt.Cô lườm anh một cái nhẹ rồi mở cửa bước xuống.

Bạch Nhất Dương khẽ cười tỏ ý hài lòng rồi cũng nhanh chân đi theo cô xuống xe.Vừa vào đến sảnh chính,phục vụ đã nhanh chân bước lại cung kính.

-Bạch Thiếu,tôi đã chuẩn bị phòng rồi.

-Ừm.

Đáp xong anh liền nắm gọn lấy tay cô dẫn vào bên trong.Tầm mắt cô di chuyển xuống lòng bàn tay được anh nắm lấy trái tim đang yên tĩnh liền đập rộn ràng.Bàn tay của anh cực lớn mà ôm gọn cả bàn tay nhỏ nhắn của cô.Cô cũng không đẩy ra mà để mặc cho anh nắm lấy.

Vừa đi đến hành lang chính thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ đâu chạy xộc tới.Bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng buông thõng ra.Cảm giác được bao bọc lập tức biến mất.

Sở Ngữ Yên bị mất thăng bằng mà lui chân về sau hai bước.Cô nâng mí mắt nhìn cô gái đang gắt gao ôm lấy anh,miệng nhỏ nũng nịu.

-Aaa Nhất Dương,nhớ cậu quá đi.Sao tớ về cậu lại không ra đón cơ chứ,hôm nay bị tớ bắt quả tang nha cậu vậy mà bỏ tớ đi với người khác đấy nhé.Xem nào,lại đổi bạn gái nữa hả cậu đáng ghét thật đấy.

Trong câu từ cô vẫn nghe hiểu,vấn đề anh hay đi ăn cùng cô gái khác là điều hiển nhiên thì phải.Cô gái đó gộp cô chung với những bạn gái trước kia của anh,trong câu nói còn mang theo chút mỉa mai.

Lòng cô chợt quạnh lại,những đốt tay xinh đẹp khẽ nắm chặt vạt áo somi.Điều cô thấy khó chịu nhất không phải những lời người kia vừa nói mà là thái độ của anh.

Anh vậy mà để cho cô ta ôm cũng do dự chưa đẩy ra.Khuôn mặt điển trai kia lại còn tỏ ý cười nhàn nhạt.Không phải cô để ý quá nhiều mà là vì trước giờ đối với người con gái khác anh chưa từng biểu lộ cảm xúc đấy.

Biểu cảm nuông chiều thế kia cô cứ ngỡ anh chỉ dành cho một mình cô cơ chứ.Nhìn xem anh vậy mà còn có ngoại lệ.