Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 5



Không trả lời câu hỏi của cậu, bà Lim mặt tái mét, vội vã đẩy cậu vào chiếc tủ quần áo ở kế bên.

“Nhanh lên! Vào trong đi con! Đừng ra ngoài nhé! Nhất định không được ra ngoài đâu nhé!”

“Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Yoon Bae cũng bị cuốn vào cái trạng thái hoảng loạn sợ hãi khi đó, cậu cứ bám chặt lấy tay mẹ gặng hỏi nhưng sau tất cả bà chỉ đưa đôi tay run rẩy lên đóng cửa tủ lại, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Từ trong chiếc tủ chật hẹp, Yoon Bae nghe rõ một tiếng “rầm” lớn, tiếp theo là một tiếng “chát” và tiếng mẹ cậu van xin:

“Các anh… các anh bình tĩnh đã. Chồng tôi, à không, Yoon Chae Hoon đã bỏ trốn rồi. Bây giờ tôi thực sự không có đồng nào trong người. Làm ơn tha cho tôi. Tôi xin các anh… Làm ơn…”

Lại một tiếng “chát” chói tai vang lên, ngay giây sau là tiếng kêu đau của mẹ cậu. Khi đó mặc dù mới chỉ là một đứa trẻ nhưng cậu đủ để hiểu mẹ cậu đang gặp nguy hiểm và đang cố bảo vệ mình. Mặc dù trước đó mẹ đã dặn cậu không được ra ngoài, nhưng không hiểu sao lồng ngực cậu lại vô cùng đau, đôi chân cũng bất giác không kiểm soát được mà chạy ra.

“Mẹ! Mẹ ơi! Mấy người đừng có bắt nạt mẹ tôi! Biến đi! Lão già kia không có ở đây, mấy người đi mà tìm ông ta ấy!”

Nhìn thấy mẹ bị một trong hàng chục tên đàn ông cao to túm tóc, trong lòng cậu vừa sợ hãi vừa xót xa. Thế nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm mà chạy đến bên, ôm lấy bà, ra sức cào cấu, đẩy người đàn ông kia ra chỗ khác. Ấy vậy mà khi hắn chịu buông mái tóc dài mà cậu vô cùng yêu của mẹ cậu ra, ôm bà trong lòng cậu lại cảm nhận được một sự ấm nóng từ thứ chất lỏng nào đó.

“Máu… Máu ở cổ mẹ chảy ra nhiều quá… Mẹ ơi…”

Xoè bàn tay đã sớm thấm đẫm những giọt máu đỏ tươi của mẹ ra, lúc này cổ họng cậu cũng bị nghẹn đặc lại. Hai mắt mở căng như muốn nhìn rõ sự thật mặc dù trong lòng cậu vẫn đang cố gắng chối bỏ cái sự thật tàn khốc trước mặt lúc này. Mẹ cậu ra đi không để lại một lời nào, cho đến khi cậu ngờ ngợ ngẩng đầu lên, một người đàn ông với mái tóc đã điểm bạc bước tới.



“Tên nhóc này… có dũng khí đấy. Để nó lại đi.”

Là ai? Người này rốt cuộc là ai? Tại sao gương mặt của lão ta cậu lại không nhìn rõ? Tại sao lão lại tha cho cậu? Tại sao lại không giết quách cậu đi? Người đàn ông đó chỉ sau một cái vẫy tay liền rời đi cùng tất cả những tên còn lại. Lão chắc chắn là kẻ cầm đầu.

“Đứng lại! Không được đi! Ông là ai?! Ông là ai mà dám giết mẹ tôi?! Quay lại!!!”

Lúc này Yoon Bae đột nhiên bừng tỉnh. Cậu biết rõ vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Giống như những lần trước, sau khi tỉnh dậy trán cậu lại ướt đẫm mồ hôi, khoé mắt rưng rưng, cổ họng vô cùng rát. Giấc mơ đó đã dằn vặt giấc ngủ của cậu suốt bao năm kể từ khi mẹ mất. Nhưng rốt cuộc chẳng lần nào cậu nhìn thấy mặt của người đàn ông kia.

Ngoài trời lúc này đã sáng trưng. Ánh nắng từ bên ngoài đã chiếu sáng gần hết căn phòng thông qua ô cửa sổ. Tuy rằng bây giờ cuộc sống và điều kiện sống của cậu đã thay đổi, nhưng cảm giác nặng nề mỗi khi tỉnh dậy vẫn chẳng thay đổi chút nào.

“Thật là muốn chết quách đi cho rồi. Tại sao lại phải sống đến tận ngày hôm nay cơ chứ?”

Yoon Bae mang cái cơ thể mệt mỏi rời khỏi giường. Cậu vừa mở cửa phòng ra thì liền giật mình khi thấy nữ người hầu đã phục vụ cậu hôm qua từ bao giờ đã đứng sẵn ở đó. Thấy cậu, cô liền cúi đầu.

“Cậu Yoon, cậu dậy rồi. Mời cậu xuống ăn sáng. Ông chủ vẫn đang chờ cậu đấy ạ.”

Yoon Bae hình như đã bị vẻ đẹp thuần khiết của nữ người hầu này thu hút. Lần nào cũng vậy, cứ nhìn thấy cô cậu liền không muốn rời mắt ra.

“Tại sao lần nào cũng là cô?”

“Ông chủ đã giao cho tôi nhiệm vụ chăm sóc cậu. Vậy nên có gì cần cậu cứ cho gọi tôi.”

“Cô tên là gì? Cho tôi biết được chứ?”



“Tên tôi là Na Min Ji. Bây giờ mời cậu xuống ăn sáng.”

Thế rồi, Yoon Bae cũng cứ vậy mà theo nữ người hầu xuống dưới phòng bếp. Quả nhiên Aeron đã ngồi sẵn ở đó chờ cậu. Vừa thấy cậu anh liền mỉm cười.

“Chào buổi sáng, Yoon Bae.”

Đáp lại sự tươi cười cởi mở của anh, Yoon Bae chẳng nói gì, chỉ im lặng tới ngồi bên bàn, thậm chí còn cố tình ngồi cách anh mấy ghế. Lúc cậu đặt mông xuống ghế cũng là lúc Min Ji mang phần ăn sáng của cậu ra.

“Cảm ơn cô.”

“Chúc ông chủ và cậu Yoon ngon miệng.”

Ngồi nhìn Yoon Bae ăn sáng một cách ngon lành, Aeron lại bất giác nhoẻn miệng cười, không nhịn được mà hỏi:

“Ngon chứ? Có hợp khẩu vị của em không?”

Biết bản thân không thể phớt lờ anh với tư cách là một món hàng được mua về, Yoon Bae tuy không quay ra nhìn nhưng vẫn trả lời anh một cách ngắn gọn:

“Tôi thứ gì cũng đều ăn được. Có ăn là được.”

Quả nhiên, trong mắt Aeron, suy nghĩ này của cậu đúng là quá đơn thuần rồi.