Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 98: 19 giờ 22 phút



Có đôi vợ chồng mở cửa hàng tạp hoá, không thuê nhân viên.

Từ khâu nhập hàng, kiểm hàng, giao hàng đến tính tiền đều do đôi vợ chồng trẻ tự lo liệu.

Từng lặn lội khắp các thành phố thậm chí không được gọi là thành phố tuyến ba và tuyến bốn quanh Bắc Thành, cuối cùng tốt nghiệp tại một trường kỹ thuật.

Hai vợ chồng bàn bạc, mở một cửa hàng bán đồ tạp hoá trong một khu chung cư hơn 1.000 hộ gia đình bằng số tiền mồ hôi xương máu đã tích góp được trong những năm qua.

Thường ngày, người chồng nhập hàng, người vợ coi hàng.

Còn về hai đứa con, chỉ có thể gửi cho bà nội trông nom ngoài cửa hàng.

Đứa lớn là một bé gái vừa tròn 3 tuổi.

Đứa bé là một bé trai chưa đầy một tuổi rưỡi.

Đặc điểm của khoảng cách thế hệ cũng được phản ánh trong gia đình nhỏ này.

Bà nội vô cùng thương các cháu. Đôi vợ chồng trẻ thậm chí không được nói nặng lời với con mình trước mặt bà, dù chỉ một chút cũng không.

Chỉ cần đôi vợ chồng trẻ có thái độ hơi nghiêm khắc với con cái, bà nội sẽ che chắn cho các cháu như gà mái già che chở cho đàn con của mình.

"Ôi, ta già rồi, không gần gũi với cháu ta thì gần gũi với ai? Hai cô cậu thì giỏi rồi, có bản lĩnh thì ra ngoài dạy dỗ người khác! Không được mắng các cháu tôi!"

Người mẹ trẻ chỉ có thể ngồi trông cửa hàng tạp hoá sau quầy tính tiền ở cửa, nhìn những đứa con được bà nội chăm sóc trong thời gian nghỉ ngơi giây lát.

Một hôm nọ, cháu trai nhỏ nằng nặc đòi đến chơi khu đắp cát giải trí dành cho trẻ em gần tiệm tạp hoá.

Trước khi ra khỏi cửa, cô cháu gái nũng nịu xin bà ngoại lấy một viên thạch hoa quả trên giá bày hàng.

Bình thường trẻ con không được mẹ cho ăn thạch, nếu bà nội mở miệng xin con dâu, nhất định sẽ phải vòng vo một màn.

Thấy cháu trai loạng choạng đi ra khỏi cửa, bà nội chỉ đành dắt cháu gái đi theo, đỡ mất công giải thích với con dâu.

Cạnh khu đắp cát giải trí dành cho trẻ em còn có một chiếc cầu trượt.

Trẻ con chơi cầu trượt phải có người lớn trông, mà bên khu cát cũng cần phải trông.

Viên thạch bóc vỏ sẵn được đặt trên chiếc ghế gỗ cạnh khu cát.

Bà nội vừa trông cháu gái chơi cầu trượt được một lúc, vừa quay lại đã thấy cháu trai nhỏ chưa đầy một tuổi rưỡi tái xanh mặt, liên tục vẫy cổ tay.

Lướt mắt thấy vỏ thạch đặt trên ghế gỗ trống rỗng, bà nội nhũn cả hai chân.

Một người mẹ khác cũng đưa con đi chơi chợt nhận thấy điều bất thường, cô hét lên:

"Hỏng rồi! Đứa trẻ nhỏ như vậy, nhất định là bị nghẹn thạch!"

Những người hàng xóm tốt bụng trong khu chung cư khẩn trương gọi 120.

Lát sau, lại có thêm người gọi 110.

Trong vòng gần hai phút, cậu bé chưa đầy một tuổi rưỡi có triệu chứng nghẹt thở.

Thở gấp, nước da xanh tím...

Người mẹ trẻ nhận được tin dữ, vội vàng chạy đến khu đắp cát giải trí với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Nhóm người lớn chỉ biết đứng nhìn một đứa trẻ bị ngạt thở, không thể làm gì khác hơn là bất lực.

Chỉ một viên thạch nhỏ cũng có thể làm khó tất cả những người lớn có mặt tại hiện trường.

Sắc mặt của cậu bé ngày càng khó coi, màu môi cũng trở nên tím sẫm, đôi mắt trợn ngược.

Người mẹ trẻ tới vỗ mạnh vào lưng con trai nhưng vẫn không lấy được miếng thạch ra.

Sau đó, xe cứu thương 120 và xe cảnh sát 110 lần lượt đến hiện trường.

......

Qua kiểm tra của Giản Mộc Tư, cậu bé giờ đây đã tắt thở, tử vong.

Ôn Dương còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng.

Tiếng khóc của bà nội và của mẹ đứa trẻ cùng lúc trộn lẫn vào tai nàng.

Nàng dựa vào cửa xe cảnh sát, thậm chí còn không dám bước tới.

Chỉ im lặng dựa vào thành xe, bao lâu trôi qua cũng không nói lời nào.

Mẹ của đứa trẻ, bà của đứa cháu, cả hai đều ôm thật chặt cậu bé được tuyên bố là đã chết.

Bà của đứa trẻ nắm cổ tay Giản Mộc Tư mãi không buông:

"Bác sĩ, cứu cháu nó! Cứu cháu nó với!"

Bà già chỉ mãi lặp đi lặp lại câu nói đó, cuối cùng không chịu được đả kích thích mà ngất đi.



Xe cấp cứu 120 đến... là vì cứu cậu bé.

Nhưng cuối cùng lại chỉ có bà nội bị ngất được đưa đến bệnh viện do tăng huyết áp.

Khi đi qua xe cảnh sát, Giản Mộc Tư thấy Ôn Dương đứng đó với đôi mắt trống rỗng.

Cô dừng lại, đi đến bên cạnh Ôn Dương, vỗ nàng:

"Ôn Dương, không sao chứ?"

Vẻ mặt tái nhợt của Ôn Dương lúc này thực sự khó có thể khiến người khác lờ đi.

Nhưng sau khi được Giản Mộc Tư quan tâm, nàng chỉ cười rồi quay trở lại xe cảnh sát.

Ở lại hiện trường, nàng cũng không biết phải làm gì thêm.

Dù là sứ giả thực hiện thiên chức, nàng cũng có sự bất lực của kiếp người bình phàm.

Vì là con người, cho nên không có đặc quyền diệu kỳ.

Không có đặc quyền thay đổi cái chết.

......

Vừa bắt đầu thứ Hai, mà nhiệm vụ đầu tiên là đối mặt với cái chết của một đứa trẻ.

Tâm trạng Ôn Dương khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Khó chịu hơn hết chính là chuyện khiến nàng nghĩ suốt cả ngày cuối tuần vừa rồi, cộng thêm nhiệm vụ xảy ra ban nãy càng khiến nàng nản lòng.

Dù hôm nay là ca ngày của Ôn Dương và Lý Duyên Thanh, nhưng buổi chiều có sự kiện quan trọng cần có sự góp mặt của Ôn Dương nên hôm nay đội tuần tra chỉ trực nửa ngày.

Sự kiện quan trọng vào buổi chiều, là cuộc họp khen thưởng do Cục Công an tổ chức.

Trước đó Cục đã xin phong cho Ôn Dương công huân cá nhân và công cá nhân hạng hai, hôm nay cấp trên đã ban xuống công văn và huân chương chính thức.

Vì trước đây từng ở Đội điều tra kinh tế nên Ôn Dương đã từng tham gia vào một số vụ án kinh tế lớn, chẳng hạn như lần nàng gặp Giản Mộc Tư khi đi công tác ở Anh.

Nhiệm vụ lần đó hoàn thành xuất sắc, giúp Đội điều tra kinh tế phá được một vụ án lớn xuyên quốc gia.

Khi đó, tổ điều tra xử lý của Đội điều tra kinh tế đã nhận được công trạng tập thể hạng nhất.

Vì vậy, trước ngày hôm nay, thực ra Ôn Dương đã lập được hai công trạng tập thể hạng nhất.

Nhưng lần này, là công trạng cá nhân của nàng.

Vì là công trạng cá nhân, nàng đeo huân chương lên dưới ánh nhìn chăm chú và tràng vỗ tay vang dội khắp đại hội.

Cục trưởng Trịnh cũng tham dự cuộc họp khen thưởng ngày hôm nay, ông còn đặc biệt yêu cầu Phòng Tuyên truyền viết một bản thảo dài mấy nghìn chữ để phát biểu khen thưởng tại cuộc họp.

Người được khen thưởng ngồi ở hàng đầu, chỉ ngồi đó mà không lộ ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt.

Nàng không có cảm xúc gì với tất thảy những xúc động và kinh ngạc, thậm chí cả sự ghen tị và ngưỡng mộ từ các đồng nghiệp khác.

Quả thật Ôn Dương đã mong đợi chuyện này từ rất lâu rồi.

Nhưng khi bản thân thực sự bước lên sân khấu nhận giải, trái tim nàng làm thế nào cũng không gạt đi được tâm trạng bi thương.

Trong tương lai sẽ một ngày nào đó, nếu có người hỏi Ôn Dương...

Từ khi nào bạn cảm thấy bản thân là một người bình thường?

Sợ rằng Ôn Dương sẽ trả lời bạn như thế này:

Là khi lần đầu tiên khi nhận được công huân cá nhân, khi nhận được huân chương cá nhân hạng nhì.

......

Trương Lộ Chi vội vàng trở lại đơn vị tham dự cuộc họp khen thưởng. Kết thúc cuộc họp, cậu kéo Ôn Dương đến Trung tâm Cấp cứu một chuyến.

Khi Trương Lộ Chi chỉ vào huân chương hạng hai trên bộ đồng phục cảnh sát của Ôn Dương và khoe khoang với các anh em, Ôn Dương âm thầm liếc nhìn Giản Mộc Tư mà không để lại dấu tích nào.

Là một cảnh sát thực hiện thiên chức, nàng cũng bất lực như bao người khác, cũng hèn nhát như bao người thường.

Ôn Dương phải lòng một người, mà chỉ cảm thấy mình rất bình thường.

Hóa ra, nàng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Không phải vì thích Giản Mộc Tư mà khiến bản thân trở thành một người bình thường.

Cũng không phải vì Giản Mộc Tư bình thường mà khiến bản thân thích Giản Mộc Tư trở nên bình thường.

Ôn Dương chỉ cảm thấy, những gì nàng có thể cho Giản Mộc Tư đều thật... tầm thường.

Tầm thường đến mức, thậm chí còn không có để mà cho.

Nàng rời khỏi Trung tâm Cấp cứu với một nụ cười nhàn nhạt và một trái tim tan vỡ.

......



Tấm huân chương cá nhân hạng nhì được Ôn Dương cất vào tủ quần áo trong Cục Công an.

Cất vào vào một góc sâu nhất, không định để ánh mặt trời chiếu rọi nữa.

Rời khỏi đơn vị, Ôn Dương gọi điện cho Giang Thần:

"... A Thần, ra ngoài nói chuyện không?"

Người bạn có tình có nghĩa vội vàng đến địa điểm hẹn với Ôn Dương rất nhanh.

Giang Thần chỉ đến một mình, không dẫn bạn đời theo cùng.

Qua chiếc cốc thuỷ kinh, Ôn Dương cười:

"Sao không dẫn Giản Thính đến cùng?"

Giang Thần cười cười, không trả lời Ôn Dương ngay.

Kể từ khi hai người trở thành bạn bè... dù đây không phải lần đầu tiên Giang Thần nhận được điện thoại của Ôn Dương, nhưng lại là lần đầu tiên Giang Thần nghe giọng Ôn Dương suy sụp đến như vậy qua điện thoại.

Hai người bạn hẹn gặp nhau tại chỗ quen, quán lẩu Tiền Lai Dã.

Khi Giang Thần đến, nồi lẩu siêu cay hiếm khi có ai gọi đã được mang lên.

Nồi lẩu uyên ương, một nửa là dầu đỏ, ớt, hạt tiêu, một nửa là nước súp trắng với ba cây nấm tươi chìm dưới đáy nồi.

Giang Thần vừa vào phòng riêng đã bị sặc do hơi lẩu siêu cay, ho khan liên tục.

Người dựa vào lưng ghế nghe thấy, liếc nhìn Giang Thần, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, A Thần... hôm nay tôi..."

Giang Trần xua tay:

"Không sao! Chỉ là... cái mùi này..."

Giang Thần gọi người phục vụ mang đồ ăn lên.

Hỏi xong mới biết, người bạn thường ngày rất ít ăn cay và cũng không ăn được quá cay của mình hôm nay ngắm mặt trời mọc đằng Tây, tự dưng giở chứng gọi nồi lẩu cay nhất của quán.

Chưa kể trong tháng này, suất lẩu siêu cay của quán Tiền Lai Dã mới được hai thực khách nếm qua.

Thực khách thứ hai, là Ôn Dương.

Giang Thần nhớ lại lời bà chủ quán lẩu Trần Xán thường nói... vị cay của suất lẩu siêu cay thực sự rất kinh dị.

Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm Ôn Dương, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Đừng nhìn tôi như vậy, A Thần... chỉ... chỉ cần ăn lẩu với tôi thôi..."

Ôn Dương cầm đũa lên, chỉnh lại hướng của nồi lẩu uyên ương.

Xoay nửa suất lẩu siêu cay hướng về phía mình, xoay nửa suất lẩu nấm về phía Giang Thần.

...

Hai người đã ăn lẩu hơn hai tiếng đồng hồ.

Trong phòng riêng, không ai nói câu nào.

Ngoài âm thanh sôi sùng sục của nồi lẩu uyên ương, còn lại hầu như không có tiếng người.

Giang Thần không còn nhớ nổi Ôn Dương đã uống bao nhiêu cốc mận ép lạnh, cũng không nhớ Ôn Dương đã ăn bao nhiêu đồ từ nồi lẩu đỏ siêu cay.

Thứ cuối cùng in trong ký ức của cô chỉ có hàng nước mắt giàn giụa vì quá cay của Ôn Dương.

Trong phòng riêng chỉ vang lên âm thanh sụt sịt của Ôn Dương... cùng tiếng nấc lên do những giọt nước mắt đem lại.

Giang Thần mấy lần đặt đũa xuống, lại mấy lần giơ đũa lên vì nụ cười miễn cưỡng của Ôn Dương.

Đến cuối cùng, người chỉ ăn lẩu nấm cũng rơm rớm nước mắt theo Ôn Dương.

Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Giang Thần giương đôi mắt hơi đỏ nhìn Giản Thính xuất hiện ở cửa phòng riêng.

"Là tôi gọi Giản Thính đến."

Ôn Dương lên tiếng giải thích:

"Muộn rồi, bà nên về nhà nghỉ ngơi đi."

Ôn Dương đặt đũa xuống, lau đôi môi sưng tấy do quá cay của mình.

Với đôi mắt đỏ hoe, nàng nở một nụ cười rạng rỡ với Giang Thần đang hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đi thôi, A Thần, vừa hay được đi ké xe của các bà về nhà."

Sau đó nàng gật đầu với Giản Thính:

"Cảm ơn, Giản Thính."