Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 61: 12 giờ 13 phút



Giới hạn của bác sĩ cấp cứu

......

Ôn Dương và Trương Lộ Chi đến hiện trường mới phát hiện, hoá ra xe cứu thương của đội cấp cứu đang đậu bên ngoài tòa nhà dân cư.

Trương Lộ Chi nhìn Ôn Dương với vẻ quái lạ:

"Không phải Trung tâm Chỉ huy nói có một vụ tranh cãi sao? Sao tranh cãi mà lại kéo theo bác sĩ Giản tới?"

Khi lên cầu thang, Trương Lộ Chi khẳng định chắc nịch với Ôn Dương: "Chắc chắn là trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!"

Ôn Dương lườm Trương Lộ Chi cứ lảm nhảm mãi không thôi:

"Im miệng."

Giữa đêm giữa hôm, đến cả đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang cũng phải bật vì cậu.

Cửa phòng 401 trên lầu bốn mở to, tiếng tranh cãi truyền đến tai hai cảnh sát.

Đi sau Ôn Dương, Trương Lộ Chi tức giận hét lên, tiết lộ danh tính của mình: "Đừng tranh cãi nữa, cảnh sát đây."

Ôn Dương quay đầu nhìn Trương Lộ Chi như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.

Khi nào người này mới hết giống một kẻ ngốc đây?

Những người trong phòng hiển nhiên đã nghe thấy tiếng hét của Trương Lộ Chi.

Hai người đàn ông ở độ tuổi 30 - 40 lần lượt ra gặp cảnh sát, nhưng vẫn chưa hết tranh cãi.

"Anh đừng nghĩ anh lớn hơn em hai tuổi là chuyện gì cũng bắt em nghe theo. Vừa rồi bệnh tim của bố lại tái phát, mà anh vẫn không cho bố đi bệnh viện?"

"Bố muốn gặp mẹ lần cuối, không cho bố gặp, bố làm sao yên lòng?"

"Thật là ngu xuẩn!"

Ôn Dương tiến lên một bước:

"Im lặng hết cho tôi."

Theo như những gì nàng nghe được, "bệnh tim tái phát", "nhìn lần cuối", thế mà hai người con trai vẫn mải tranh cãi ở đây, đúng là không biết điều.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi bước vào phòng, ông lão vừa lên cơn đau tim ban nãy đã có thể ngồi tựa vào đầu giường.

Bên giường, Giản Mộc Tư, Trần Phi, Lưu Dịch đều ở đó.

"Có chuyện gì vậy?"

Hai cô con gái của ông lão ít nóng nảy hơn hẳn hai người con trai ngoài kia.

"Cảnh sát, thật xin lỗi, xin hỏi tại sao cảnh sát lại đến đây?"

Những người ngoài phòng đang bận "cãi lý", thế người gọi cảnh sát là ai?

"Hàng xóm nhà anh chị báo cảnh sát, nói giữa đêm giữa hôm nhà anh chị cãi nhau quá lớn, nên bảo cảnh sát chúng tôi tới xem."

"Thật xin lỗi, cảnh sát, thật xin lỗi."

Ôn Dương xua tay, bắt gặp ánh mắt của Giản Mộc Tư.

"Ông ấy sao rồi?"

"Đỡ hơn một chút."



Chiếc cáng di động để ở cuối giường, nhưng ông lão lên cơn đau tim nằm trên giường không được đưa lên cáng.

"Chị đã đến đây lâu chưa?"

Trần Phi vội trả lời:

"Đã hơn hai mươi phút..."

"Hơn hai mươi phút mà vẫn chưa đưa bệnh nhân đi?"

Ôn Dương quay lại, kinh ngạc nhìn hai cô con gái của ông lão: "Hay là chậm trễ do hai anh em nhà này cãi nhau?"

"Không phải không phải, cảnh sát hiểu lầm rồi."

Thực sự không phải vì hai anh em đang cãi nhau không ngớt trong phòng khách, là do ông lão đang nằm trên giường kia.

Hai cô con gái thay nhau nói, chị một câu, em một câu, cuối cùng đã giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc.

Thì ra một tháng trước, bà chủ nhà này, tức là vợ của ông lão, bị đưa vào bệnh viện do đột ngột phát bệnh, hôm qua không may đã lìa đời.

Biết rằng cha bị bệnh tim, các con muốn lo xong việc tang mẹ mà không nói cho cha biết.

Ai ngờ, không biết có phải vợ chồng chung sống nhiều năm nên có thần giao cách cảm hay không, hôm nay ông lão khăng khăng muốn đi viện thăm vợ, không đi không được.

Trước tình thế cấp bách, cô con gái út đã nói ra sự thật về cái chết của người mẹ.

Ông già lập tức tái mặt, che ngực lại, ngồi trở lại trên ghế đẩu.

Gọi 120, đội cấp cứu tới rồi.

Sau khi thở Oxy, ông lão đã hồi phục rất nhiều.

Ngay khi Trần Phi và Lưu Dịch định khiêng ông lên cáng di động, ông dứt khoát không thở oxy nữa.

"Tôi phải nhìn bà ấy lần cuối! Bà ấy đi rồi, không thể để tôi đi cùng bà ấy đoạn đường cuối sao?"

Nhưng...

Thật ra đầu năm nay khi khám sức khỏe, bác sĩ khuyên ông nên đặt stent mạch vành*...

*Stent mạch vành: Stent mạch vành là một giá đỡ động mạch vành, có hình dáng như một ống lưới nhỏ. Đặt stent mạch vành qua da (PCI) là thủ thuật can thiệp tim mạch không phải phẫu thuật, stent được chèn vào trong cơ thể để mở rộng các động mạch nuôi tim đang bị tắc nghẽn, giúp người bệnh cải thiện lưu lượng máu đến tim, giảm đau thắt ngực, giảm nguy cơ nhồi máu cơ tim.

Thấy ông lão rơm rớm nước mắt, đội cấp cứu lúng túng, hai cô con gái trong nhà cũng không biết phải làm sao.

Trong khi mọi người chưa thể đưa ra quyết định, hai anh em vừa lo chuyện hậu sự cho mẹ ở nhà tang lễ vội vã về nhà.

Người con cả suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng ủng hộ ước nguyện của cha mình.

Nhưng người em trai không chịu, mẹ đã mất rồi, anh không muốn lại mất thêm bố.

Hai anh em cãi nhau suốt, cãi to đến nỗi đến cả hàng xóm cũng không chịu nổi và phải gọi cảnh sát.

Sau khi nghe hết sự tình, Ôn Dương nhíu mày.

Vấn đề này......

Nàng thật không nên tự ý giúp đưa ra quyết định.

Hai người con trai, nghe ai cũng có vẻ khá hợp lý.

Mặc dù trong lòng nàng đã có đáp án, nhưng vì bệnh tình của ông lão lúc này, người quyết định nên là bác sĩ cấp cứu.

Ôn Dương vô thức nhìn sang Giản Mộc Tư, trong ánh mắt mang đầy sự tin tưởng và kính trọng.

Giản Mộc Tư quay đầu lại, xác nhận lại kết quả điện tâm đồ, sau đó đỡ ông già dậy:

"Sau ngày mai đến bệnh viện."

Là một bác sĩ cấp cứu, nhiệm vụ của Giản Mộc Tư khi lái xe đến hiện trường là cứu vớt thời gian điều trị và bảo đảm các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân trên đường đến bệnh viện.

Nhưng lần này, cô đã từ bỏ nhiệm vụ.

......

Hai người con trai vẫn cãi nhau inh ỏi trong phòng khách đương nhiên không nghe thấy những lời cha già nói trong phòng ngủ.

Ông lão nói:

"Dù có phải bò, tôi cũng phải bò đến đó".

"Tôi phải tiễn vợ tôi lần cuối."

"Cho dù phải đi cùng bà ấy, tôi cũng can tâm tình nguyện."

Sau khi tạm thời ổn định tình hình cho ông lão, Giản Mộc Tư đã cho phép ông lão thực hiện ước nguyện cuối cùng.

Được sự cho phép của bác sĩ cấp cứu, ông lão bước ngay đến bên giường:

"Mau, nhanh, các con, mang giày giúp bố!"

Hai cô con gái vội vàng ngồi xổm xuống xỏ giày vào chân bố.

Hốc mắt của hai người đều sưng lên, chỉ vì tâm nguyện của cha đã được toại nguyện.



Một ông lão xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại có một sự cố chấp khiến người ta cảm động như vậy.

Ba người của đội cấp cứu và hai cảnh sát rời khỏi phòng ngủ.

"Bác sĩ, cảnh sát, mọi người phải đi rồi sao?"

Người con trai út không đồng ý việc cha đi đưa tang chợt buồn rầu khi nhìn thấy chiếc giường cáng di động trống không.

Với một tia cố chấp cuối cùng, anh nghẹn ngào nói: "Tôi không còn mẹ, còn muốn tôi không còn bố sao?"

Ôn Dương dừng bước, chuyển sang đi tới cạnh người con trai út, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi các anh cãi nhau ở bên ngoài, không nghe thấy bố nói gì trong phòng. Quyền lựa chọn nằm trong tay ông ấy, hai anh không nên thay ông lựa chọn. Hai anh thông báo cho ông muộn đã là sai. Hiện tại chỉ còn cách hoàn thành tâm nguyện của ông ấy, để ông nhìn thấy vợ lần cuối cùng. Một người già tuyệt vọng đến mức nguyện bò đến với vợ, dù có bảo đưa đến bệnh viện cũng sẽ không chịu... Cớ gì phải để lại cho ông thêm một mối di hận?

Giọt nước nơi khóe mắt người đàn ông rơi xuống, anh nắm chặt tay, xoay người đi, đẩy xe lăn ở góc phòng khách tới: "Bố ơi lên đi, con cùng anh cả đưa bố đến đó."

......

Hai ngày trước ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, công đoàn của Cục Công an và Trung tâm Cấp cứu đã phát quà cho các chị em phụ nữ trong đơn vị.

Đó là vé vào Công viên giải trí Trung Sơn nhân dịp Quốc tế Phụ nữ, mỗi người hai vé.

Vào ngày lễ, các chị em phụ nữ trong hai đơn vị đều được nghỉ một ngày.

Vì Ôn Dương và Giản Mộc Tư được nghỉ, các anh đàn ông con trai của đội tuần tra và đội cấp cứu cũng được nghỉ.

Sau đó, Kiều Mộ Quân đến ăn chực trong căn tin cũng biết chuyện này, không chỉ vậy, cô còn biết Cố Ngôn Minh cũng được nghỉ vào ngày 8/3.

Có cơ hội, người họ Kiều ngay lập tức kêu gọi mời mọi người có mặt tại căn tin tham gia hoạt động một ngày đến Công viên giải trí Trung Sơn.

Trương Lộ Chi và Trần Phi đương nhiên là hai nhân vật đầu tiên giơ tay tham gia.

Và thật bất ngờ, Lưu Dịch là người giơ tay tiếp theo, ngay sau hai anh em họ.

"Hê hê," Lưu Dịch ngượng ngùng gãi đầu:

"Con gái anh cứ đòi đi công viên giải trí..."

Lưu Dịch thật giống một người cuồng con gái.

Đến cả ngoại hình anh cũng giống cơ.

Trông thật thà chất phác như vậy, chắc chắn là một người cha tốt.

Lưu Dịch thay vợ và con gái báo danh tham gia hoạt động do Kiều Mộ Quân tổ chức.

Ôn Dương vốn định ở nhà trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi này.

Đọc sách, xem phim truyền hình và làm bất cứ điều gì thú vị hơn là đến Công viên giải trí Trung Sơn ở ngoại ô.

Nhưng khi nhìn Giản Mộc Tư, nàng đổi ý, nghĩ lại.

Hình như mình nhớ, trước đây có một đồng nghiệp từng đến Công viên giải trí Trung Sơn, bảo là trong Công viên giải trí Trung Sơn...

Có nhà ma!

Còn có NPC trong đó, người thật đến giả làm ma!

Kakaka~

Đôi mắt của sĩ quan Ôn cong lên, lộ ra mắt cười xinh đẹp thỉnh thoảng mới thấy một lần.

"Giản Mộc Mộc~"

Nàng đẩy đẩy Giản Mộc Tư ngồi cạnh đang thưởng thức bữa ăn một cách rất yên bình.

"Cùng nhau đi đi? Dù sao chị cũng có hai vé miễn phí. Nếu chúng ta đi cùng nhau, sẽ tiết kiệm được hai vé cho mọi người."

Giản Mộc Tư ngước mắt nhìn Ôn Dương, Ôn Dương lập tức thu hồi ánh mắt gian xảo tươi cười ban nãy.

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Giản Mộc Tư vẫn phát hiện ra.

Giản Mộc Tư đoán rằng, viên cảnh sát đối diện có lẽ lại đang ấp ủ âm mưu nào đó.

Thế nhưng, cô vẫn nghiêng đầu, cười nhẹ:

"Được thôi."

Ôn Dương vỗ bàn:

"Vì mọi người đều đi, chúng tôi cũng đi."

"Chúng tôi?"

Kiều Mộ Quân nhướng mày, mỉm cười:

"Chúng tôi là ai? Báo danh xem nào."

"Tôi và Giản Mộc Tư."

Khi nói chuyện với Kiều Mộ Quân, Ôn Dương không còn gọi Giản Mộc Tư bằng biệt danh.

Kiều Mộ Quân cũng là người thích gọi người khác bằng biệt danh.



Một biệt danh "đáng yêu" như Giản Mộc Mộc, nếu như bị người khác gọi đến nghiện thì...

Ôn Dương cảm thấy mình sẽ mất đi đặc quyền duy nhất.

Thật kỳ lạ, nàng không muốn chia sẻ biệt danh "Giản Mộc Mộc" này với người bạn thân của mình.

Vì vậy Ôn Dương luôn gọi Giản Mộc Tư một cách nghiêm túc trước mặt Kiều Mộ Quân.

"Ố ồ ô, chúng tôi? Tôi cũng rất muốn làm 'chúng tôi' với Cừu Cừu~"

Ôn Dương đẩy ra khuôn mặt buồn nôn của Kiều Mộ Quân ra.

Nàng ấy sẽ không bị rơi vào bẫy bởi kiểu trêu chọc nhưng mạo danh nịnh hót này đâu!

"Bà đâu muốn làm 'chúng tôi' với tôi, bà đang muốn làm 'chúng tôi' với anh trai tôi kìa!"

"Tôi có thể làm 'chúng tôi' với bà trước, sau đó đợi Cố Ngôn Minh đồng ý, tôi sẽ làm 'chúng tôi' với anh ấy."

"Thế tôi làm lốp dự phòng à? Cút đi!"

Kiều Mộ Quân sấn đến, chữ nịnh nọt viết hẳn lên mặt:

"A hèm, Cừu Cừu, người ta thật sự rất yêu bà mà! Nếu không có Cố Ngôn Minh, tôi nhất định sẽ nguyện ý chung giường chung chiếu với bà!"

"Trước khi bà muốn chung giường chung chiếu với tôi, bà không hỏi liệu tôi có muốn chung giường chung chiếu với bà không sao?"

"Lẽ nào bà có con giáp nào khác bên ngoài ư?"

Kiều Mộ Quân cười đen tối, tỏ ra vô tình liếc nhìn Giản Mộc Tư, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt của người kia đang ngẩng đầu lên lấy gia vị...

Hai người cùng vô thức rời khỏi tầm mắt nhau.

Ôn Dương đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc:

"Hay cho bà đã nhắc nhở tôi, đúng là nhà tôi có con tuất, hơn nữa không chỉ có một con."

"Sao lại nói người ta như thế? Người ta đâu phải là chó."

"Nói chuyện tử tế giùm! Nói thêm một câu buồn nôn kiểu đó nữa là tôi không giúp bà tán Cố Ngôn Minh nữa."

"Được thôi!"

Người phụ nữ mới ban nãy uốn éo điệu đà bên cạnh Ôn Dương lập tức sửa lại tư thế, đôi mắt to lấp lánh long lanh nhìn chằm chằm Ôn Dương: "Cảm ơn sĩ quan Ôn lấy việc giúp người làm niềm vui! Nếu bà thực sự cứu vớt một cô gái hơn hai chục xuân xanh đã lưu lạc hơn mười năm trong vũng bùn lầy, tôi nhất định sẽ tặng bà cờ thưởng"

Ôn Dương đảo mắt một cách chuẩn chỉnh,

"Tôi không cần bà tặng cờ thưởng! Tôi chỉ cần bà đừng đến ăn chực tôi nữa!"

......

Để khiến Kiều Mộ Quân sớm rời khỏi căn tin, ít lo chuyện bao đồng, bớt cứ rảnh rỗi là đến căn tin ăn chực, sĩ quan Ôn đã hao tâm tổn huyết liên hệ với các đồng nghiệp của Cố Ngôn Minh ngay tại chỗ.

Sĩ quan Ôn lanh trí lắm đấy!

Nếu như lại để nàng hẹn Cố Ngôn Minh, Cố Ngôn Minh chắc chắn sẽ không bị sập bẫy.

Vào lúc này, những đồng đội tốt mà trước đây Ôn Dương gặp trong đội phòng chống ma túy đã trở thành mục tiêu giúp đỡ (lợi dụng phản bội).

Bữa tối vừa kết thúc xong đã có tin vui.

"Được rồi, chúng ta rời bàn đi. Ngày kia 9 giờ, hẹn gặp lại ở công viên giải trí Trung Sơn."