Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 38



Sở Minh Yến thu thập sơ một chút , liền cùng Thang Viên đến nhà đồ tể hỗ trợ .

Lúc này trong nhà đồ tể phá lệ náo nhiệt , ngoại trừ người của Sở gia , bên ngoài còn có người trong thôn đến đây giúp .

Đồ tể thường ngày giết một con lợn , đại khái là hơn hai canh giờ .

Nhưng mà xử lý con lợn rừng này , lại bỏ ra thời gian gần một ngày .

Thứ nhất lợn rừng so với lợn nhà có thể trọng lớn hơn , thứ hai lợn rừng da dày thịt béo rất khó xử lý .

Trần Y Y ban đầu cho rằng lợn rừng nặng nhiều nhất là bốn trăm cân , về sau cân lên mới biết được không chỉ có bốn trăm cân *.

*Bốn trăm cân tầm 200kg đấy ạ , các cậu cứ lấy số cân chia hai nhé !

Cái đồ tể này là một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi , trêи mặt có một vết sẹo nhìn có vẻ dữ dằn.

Trong nhà của hắn không có nữ chủ nhân , chỉ có một nữ nhi bảy tám tuổi .

Trần Y Y thấy đồ tể đem thịt heo xử lý cẩn thận , tiểu cô nương nhà hắn có dáng dấp rất đáng yêu .

Nàng ngoại trừ đưa cho một chút thịt làm phí giết mộ , còn đưa thêm hai lượng bạc .

Trần Y Y để cho Kỳ Sinh đem hai mươi cân thịt đến nhà Hàn Lẫm và Thường thúc , cảm tạ bọn họ đã chiếu cố lúc lên núi .

Sở Minh Yến cầm mười cân thịt tự mình đi đến nhà trưởng thôn một chuyến .

Nàng cũng không phải là vì cảm tạ trưởng thôn , mà là cố ý đến châm biếm trưởng thôn một chút .

Nàng muốn nói cho trưởng thôn biết Sở gia tuy nam nhân ít , nhưng cũng không đại biểu có thể dễ dàng khi dễ bọn họ .

Sau đó Trần Y Y đưa cho lão đại phu một cái chân giò heo , hy vọng về sau lão đại phu có thể chiếu cố lão phu nhân cùng Sở Trác nhiều hơn một chút .

Lão đại phu thấy Trần Y Y tự mình đến tặng đồ , trêи mặt của hắn mặc dù không có gì vui mừng , nhưng trong lòng lại cảm thấy đứa nhỏ Trần Y Y này không tệ .

Thời điểm trời sắp tối , Trần Y Y lại lấy ra gần năm mươi cân thịt , chia ra từng khối nhỏ từng khối nhỏ sắp xếp gọn gàng .

Nàng liền mang theo Sở Trác có chút buồn bực , đem những phần thịt này chia cho những người trong thôn .

Trần Y Y cũng không phải là người đặc biệt hào phóng , nhưng là con lợn rừng này thật sự béo tốt .

Người của Sở gia bọn họ cũng không nhiều , trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào ăn xong .

Mặc dù thời tiết trêи núi so với bên ngoài mát mẻ hơn , nhưng dù sao hiện tại cũng là mùa hè .

Nơi này không có tủ lạnh và hầm băng , nhiều thịt như vậy để hư cũng thật lãng phí .

Chẳng bằng phân ra một chút , còn có thể tạo một chút ân tình .

Trần Y Y mang theo Sở Trác tự mình tới cửa , cũng là vì để người Vô Hoa thôn , nhân cơ hội này quen biết Sở Trác một chút .

Hy vọng bọn họ vì chút ân tình này của Sở gia , về sau có thể đối với đồ ngốc Sở Trác thân thiện một chút .

Đại đa số người Vô Hoa thôn , đều là người tốt trung thực trung hậu .

Sau khi cầm thịt Trần Y Y cho , đối với Trần Y Y mười phần cảm động đến rơi nước mắt .

Đương nhiên cũng sẽ có một chút ít người , coi như nhận lòng tốt của người khác , cũng sẽ không nhất định ghi nhớ ân tình này .

Bất quá Trần Y Y cũng không thèm để ý đến cái này , bởi vì nói tóm lại người cảm kϊƈɦ vẫn nhiều hơn .

Trần Y Y cố ý bỏ sót người của Vương gia , bởi vì nàng biết cho dù nàng có mang thịt qua , Vương gia sẽ vẫn như cũ hận nàng thấu xương .

Nếu như đã thành kẻ thù , nàng sẽ không đần độn đưa cho kẻ thù cái tốt .

So với đưa cho đám người Vương gia này , còn không bằng đưa cho chó hoang ven đường ăn .

Buổi tối ngày hôm nay , toàn bộ Vô Hoa thôn đều tràn ngập trong mùi thịt mê người .

Lúc người trong thôn đều vui mừng hớn hở , người của Vương gia lại một đám ghen ghét đến đỏ cả mắt .

Vương Liễu thị nhịn không được thấp giọng mắng :”Nếu không phải có Lâm Hà nhà ta , chỉ bằng cái võ công yếu ớt đó , nàng cho rằng nàng có thể đánh bại lợn rừng ? Hừ , còn không phải mượn phúc khí Lâm Hà nhà ta sao ? “

Vương Đại Trúc nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu , hắn không phải khó chịu vì Sở gia săn được lợn rừng , mà là khó chịu Trần Y Y có khí lực lớn như vậy , về sau hắn sẽ không có biện pháp khi dễ nàng .

Vừa nghĩ tới dáng người và gương mặt nhỏ kia của Trần Y Y , hắn liền nhịn không được trong lòng tràn đầy phiền chán .

Ban đầu hắn còn cho rằng Sở nhị là cái kẻ ngu , về sau hắn có thể thừa dịp dính lấy Trần Y Y mà chiếm tiện nghi .

Bây giờ thì tốt rồi , người ta là cái nữ nhân có khí lực vô cùng lớn , không phải là người mà hắn có thể tùy tiện trêu chọc .

Còn có cái tiểu quỷ Sở tam kia , nhìn tuổi tác không lớn lắm nhưng lại là người khó đối phó .

Vương Tống thị hôm qua đã cảnh cáo bọn hắn , không có việc gì thì ít chạy đến trước mặt người của Sở gia gây sự .

Vương Đại Trúc mặc dù hết sức bất mãn , nhưng là cũng không dám làm trái ý tứ của mẫu thân mình .

Bất quá người của Sở gia không thể trêu chọc , trong làng còn có vài cái tiểu cô nương vừa mới cập kê ?

Hắn nhớ tới trong đó có một cái tiểu cô nương , trong nhà có một nãi mắt bị mù , Vương Đại Trúc nhịn không được cười bỉ ổi một tiếng .

Vô Hoa thôn có vài hộ nhân gia đặc biệt nghèo khổ , những nhà này đều không có nam nhân .

*Nhân gia : gia đình

Người trong nhà chỉ có lão nhân , hài đồng hoặc là người bị bệnh tật .

Những nhà như vậy , thời gian qua đều sống không tốt .

Vương Đại Trúc thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý , vụng trộm chạy đến nhà bọn họ để khi dễ người .

Một số người có tính tình nóng nảy , sẽ liều mạng cùng hắn chống cự , một số người không có khả năng chống trả cũng chỉ có thể làm theo ý của hắn .

Mấy năm nay Vương Đại Trúc ở trong thôn làm mưa làm gió , rất nhiều người biết đến chuyện bỉ ổi mà hắn đã làm .

Nhưng là rất nhiều người không dám trêu chọc đến Vương gia , bởi vì nếu không cẩn thận sẽ bị Vương gia trả đũa .

Mấy cái hán tử của những hộ gia nhân này , hoặc là trước kia khi lên núi đã chết , hoặc là bỏ trốn theo người khác .

Lưu lại một gia đình chỉ có lão nhân , nữ nhân cùng hài đồng .

Bọn họ ngày bình thường đừng nói đến thịt , ngay cả cơm cũng không đủ ăn .

Trong đó có một hộ nhân gia họ Lưu , lúc này một nhà già trẻ đang vây quanh ở trước nồi .

Một cái tiểu nha đầu ba bốn tuổi , ngửi thấy mùi thịt nhịn không được nuốt nuốt nước bọt .

Kỳ thật thịt lợn rừng có mùi rất tanh , hương vị lúc mới bắt đầu ăn không ngon như lợn nuôi trong nhà .

Nhưng là cho dù có mùi tanh , tiểu nha đầu vẫn như cũ thèm nhịn không được .

Nàng ngửa đầu nhìn nương mình nói :” Nương , nương , vẫn chưa chín sao ? Vẫn chưa chín sao ?”

Người được nàng gọi là nương , bất quá cũng chỉ là một cái nữ nhân hơn hai mươi tuổi .

Mẫu thân nàng nghe vậy khẽ cười một tiếng , từ trong nồi gắp ra một miếng thịt đút tới miệng nữ nhi .

Tiểu nha đầu cũng không ngại bỏng , một bên nhai thịt một bên cười mỹ mãn .

Thật giống như nàng không phải đang ăn một khối thịt heo rừng có mùi tanh, mà là đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian hiếm thấy.

Tiểu nha đầu :”Nương a , thật là ngon , ta cho đến bây giờ chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy . ”

Nữ nhân nghe vậy lại muốn đút cho nàng một khối , tiểu nha đầu rõ ràng rất muốn ăn lại lắc đầu .

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm khối thịt kia , nuốt nước bọt nói :” Nương , ta không ăn nữa , để cho nương cùng ca ca ăn đi ? Nhị Nha tuổi còn nhỏ , bụng cũng nhỏ , ăn một khối liền no mây mẩy .”

Nam hài ngồi xổm ở một bên nhóm lửa nghe vậy , liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ có chút bẩn nói :” Ta … Ta cũng không đói , để cho nương ăn đi.”

Mắt nữ nhân trẻ tuổi lập tức đỏ lên , nhìn hai đứa hài tử nhu thuận trước mặt , nàng đột nhiên cảm thâý chính mình thật vô dụng .

Thời điểm bọn chúng muốn ăn , nàng cái người làm nương lại không có biện pháp cho chúng ăn .

Nữ nhân trẻ tuổi hít mũi một chút , sau đó đỏ vành mắt nói :”Được rồi , được rồi , ba người chúng ta cùng nhau ăn . “

Lúc Trần Y Y mang theo Sở Trác đưa thịt cho bọn họ , thấy trong nhà ngay cả người hán tử chủ nhà cũng không có .

Hai đứa hài tử gầy đến da bọc xương , liền phân cho bọn họ nhiều hơn một miếng thịt , còn đưa cho tiểu nha đầu hai cái trứng chim .

Tiểu nha đầu đem trứng chim cất giấu bên người , tính đợi ngày mai lúc nương đi ra ngoài làm việc , sẽ vụng trộm đặt vào trong túi áo của nương ….

Trần Y Y cùng Sở Trác chưa có về nhà , mà là đi đến chỗ lão phu nhân dùng cơm tối .

Lão phu nhân gần đây thân thể tốt hơn nhiều , cộng thêm tâm tình hôm nay rất không tệ , liền tự mình đi vào nhà bếp làm một mâm đồ ăn .

Lúc Trần Y Y cùng Sở Trác về tới , đã nhìn thấy Vân Bích một mặt ưu sầu ngồi ở trong sân .

Trong tay Vân Bích đang cầm một cái xương lợn còn chưa ăn xong .

Vân Bích trong miệng lẩm bẩm nói :” Thịt khô hay thịt ướp gia vị thì tốt hơn ? Cũng không biết tiếu thư và nhị gia , sẽ thích loại nào ?”

Cô nương câm đã sớm chuẩn bị xong nước nóng , Trần Y Y cũng không quan tâm Vân Bích lầm bầm lầu bầu , liền mang theo Sở Trác ở hai chỗ riêng biệt tắm rửa một chút .

Đem những phần thịt lớn lẻ tẻ chia ra bên ngoài , còn dư lại chỉ có một trăm năm mươi cân thịt , mười cân tiết lợn và mười cân xương lợn .

Tiết lợn cùng xương lợn đều là thứ đại bổ .

Trần Y Y tính ngày mai , để cho Vân Bích hầm một nồi canh xương uống .

Trần Y Y đem số thịt còn lại chia thành hai phần , đưa đến chỗ lão phu nhân một phần lớn .

Mà thịt dư lại của bọn họ , một phần sẽ chia ra để giành ăn mấy ngày , phần khác có thể ướp gia vị , làm thành thịt khô , cũng có thể làm thành lạp xưởng ….

Cô nương câm vào ban đêm liền mang một phần thịt đi ướp gia vị .

Ngày hôm sau Trần Y Y dậy trễ , làm hại Sở Trác cũng dậy trễ theo .

Sở Trác vốn là muốn dậy sớm một chút , rèn luyện thân thể thật tốt .

Kết quả buổi sáng vừa mới mở mắt , liền phát hiện một cánh tay của mình bị Trần Y Y ôm .

Sở Trác đưa tay tách tay Trần Y Y ra , muốn đem cánh tay của mình cứu thoát ra .

Kết quả bởi vì hắn làm gián đoạn Trần Y Y ngủ , Trần Y Y mơ mơ màng màng mở mắt ra , ngay tại cái trán trơn bóng của hắn hôn một cái .

Trần Y Y lẩm bẩm nói :” Ngủ , đừng làm rộn , buồn ngủ chết được .”

Nàng nói xong , liền nhắm mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi .

Sở Trác đần độn vươn tay sờ lên cái trán .

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị hôn , nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như là bị bỏng .

Sở Trác nằm nghiêng nhìn Trần Y Y , nhịn không được đưa tay sờ sờ bờ môi Trần Y Y .

Cánh môi của Trần Y Y cùng Sở Trác hoàn toàn khác biệt , bờ môi của Sở Trác rất mỏng lộ ra một cỗ hương vị bạc tình bạc nghĩa .

Cánh môi của Trần Y Y lại căng mọng , thoạt nhìn tựa như một món điểm tâm mỹ vị .

Sở Trác nghĩ như vậy , nhịn không được hướng phía trước đưa tới .

Môi mỏng thật nhanh chạm ở trêи môi căng mọng , sau đó hắn giống như là bị hoả thiêu đến , đột nhiên từ bên người Trần Y Y văng ra .

Con ngươi trong suốt của Sở Trác hiện lên một chút phức tạp , có không thể tin được , có khϊế͙p͙ sợ , còn có một tia kiềm chế điên cuồng .

Hắn nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ lấy môi mỏng một chút , tựa hồ còn sót lại tư vị vừa rồi .

Sau đó con người trong suốt của hắn , dần dần bị vẻ điên cuồng kia thôn tính .

Sở Trác nhịn không được lại tiến tới lần nữa , muốn một lần nữa cẩn thận nhấm nháp tia ngọt ngào kia một chút .

Ánh mắt hắn thời khắc này vừa điên cuồng lại vừa bướng bỉnh , ngay tại lúc hắn muốn dùng sức hôn lên mặt Trần Y Y , một vài sợi tóc dài trêи đầu hắn đột nhiên từ trêи vai trượt xuống , sau đó vô tư dừng ở trêи mặt Trần Y Y .

Trần Y Y bị tóc dán vào trêи mặt , vừa ngứa lại vừa khó chịu .

Nàng nhắm đôi mắt hơi khẽ cau mày , sau đó đưa tay đè ngã Sở Trác ở một bên .

Trần Y Y vẫn như cũ mơ mơ màng màng , khẩu khí đầy cảnh cáo nói :” Cử động nữa , liền bóp chết ngươi .”

Đáy mắt điên cuồng cùng cố chấp của Sở Trác hoá thành hư không , giờ phút này hắn nhìn tấm màn đến thất thần , trong lòng dâng lên một trận trống rỗng .

Đến khi mặt trời lên cao , Trần Y Y rốt cuộc cũng ngáp rời khỏi giường .

Hôm nay nàng muốn chỉ đạo Vân Bích cùng cô nương câm , như thế nào để làm thịt khô , lạp xưởng và một số đồ ăn linh tinh .

Kết quả nàng từ trong phòng đi ra , liền phát hiện vài cái đại nương có lòng nhiệt tình , đang ở bên trong sân giúp đỡ bọn người Vân Bích làm thịt khô .

Nhóm đại nương kia vừa nhìn thấy Trần Y Y , liền cười tủm tỉm mời nàng đến .

Các nàng vốn là rất ưa thích Trần Y Y , hôm qua sau khi nàng đưa thịt heo rừng đến , các nàng lại càng thêm ưa thích cái tiểu tức phụ khí lực vô cùng lớn này .

Lúc trong sân phá lệ náo nhiệt , Sở Minh Yến lại một lần nữa mang theo bội kiếm đi lên núi .

Trêи người nàng ngoại trừ bội kiếm , còn mang theo một chút thịt chín cùng quả dại .

Nàng ngày ấy vì truy đuổi dã hươu , theo dốc núi lăn xuống dưới .

Là cái dã nhân kỳ quái kia , kịp thời xuất hiện cứu nàng .

Sở Minh Yến là người có ơn tất báo , muốn lên núi hỏi dã nhân kia một chút , có muốn cùng với nàng xuống núi đến Vô Hoa thôn ở hay không .

Nàng mặc dù không có bao nhiêu bản lĩnh , nhưng nàng có bạc có thể mua cho người nọ một gian phòng để ở .

Nhưng mà đợi đến lúc nàng tìm được cái sơn động kia , lại không nhìn thấy cái dã nhân kỳ quái kia .

Sở Minh Yến ở quanh đó tìm một lần , đều không tìm thấy một bóng người .

Rơi vào đường cùng , nàng đem đồ vật mang tới đặt ở trong sơn động , liền xoay người đi xuống núi .

Nhưng mà Sở Minh Yến không biết là , lúc nàng rời khỏi sơn động không bao lâu , một người thân ảnh cao lớn uy vũ khập khiễng về tới sơn động .

Lúc Sở Minh Yến trở lại trong làng , trời đã tối muộn rồi .

Trần Y Y mang theo Sở Trác tản bộ ở trong thôn , đột nhiên nghe được cách đó không xa có người cãi nhau .

Trần Y Y nhất thời nhịn không được liền lôi kéo Sở Trác đi tới .

Trần Y Y lại một lần nữa ,gặp được cái tiểu hài tử bẩn thỉu kia .

Lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy hắn , tiểu hài tử này bị một cái nữ nhân có chút đanh đá , một cước từ cửa nhà đạp ra ngoài .

Tiểu hài tử không có giống như những lần trước , rất nhanh liền ngồi dậy .

Hắn nằm rạp trêи mặt đất không nhúc nhích , cả người nhìn tựa như một đống xương cốt nát .

Lưu đại nương vừa từ nhà Trần Y Y ra thấy thế , liền bước lên phải trước kéo cái nữ nhân còn muốn đá người lại .

Nữ nhân này là Lâm quả phụ nổi danh ở Vô Hoa thôn .

Vô Hoa thôn có hai ba cái quả phụ , nàng ta sỡ dĩ nổi danh là bởi vì nàng ta tứ phía thông đồng với nam nhân .

Lâm quả phụ mười mấy năm trước , từ nơi khác đến cái địa phương nghèo khổ này .

Thời điểm nàng ta gả đến chỉ mới mười lăm tuổi , là tiểu cô nương tướng mạo thập phần xuất chúng .

Phu quân nàng ta là thợ mộc trong thôn , đối với nàng ta một mực nói gì nghe đấy .

Lâm quả phụ sau khi gả tới ba năm , vô cùng chật vật sinh một cái tiểu tử .

Kết quả tiểu tử mới hơn ba tháng , phu quân nhà nàng ta đột nhiên lại bạo bệnh qua đời .

Nàng ta là cái người không nguyện ý chịu khổ , không được bao lâu liền cùng một cái hán tử khác trong thôn thân mật .

Hán tử ở Vô Hoa thôn đại đa số đều trung thực , chỉ có mấy người tâm thuật bất chính .

Mà nàng ta đều đem mấy cái nam nhân này biến thành nhân tình của mình .

Tiểu tử của nàng ta lúc ba tuổi , bởi vì nàng ta không chú ý tốt , ở trong một đêm mưa gió đã chết yểu .

Từ đó về sau , Lâm quả phụ liền càng thêm không chút kiêng kỵ gì .

Vào năm ngoái , nàng ta còn chủ động đi câu dẫn Hàn Lẫm .

Hàn Lẫm là cái người không biết thương hương tiếc ngọc , lúc ấy liền đem Lâm quả phụ trần như nhộng ném ra ngoài .

Đoạn thời gian đó, người trong thôn chỉ trỏ nàng ta không ít .

Rất nhiều năm trước , Lâm quả phụ còn biết cái gì là xấu hổ .

Nhưng dần dà về sau , nàng ta rốt cuộc cũng không thèm để ý ánh nhìn của người khác nữa .

“Lâm quả phụ lại đánh chửi tiểu mù loà , thật đúng là một cái nữ nhân tâm địa ác độc . ”

“Không phải là sợ tiểu mù loà , lại bắt gặp nàng ta thông đồng với nam nhân ? Lần trước cũng bởi vì tiểu mù loà đột nhiên xuất hiện , làm hỏng chuyện tốt của nàng ta với cái lão lưu manh ở phía bắc thôn ….. ”

” Cũng không trách được , nàng ta mỗi một lần gặp tiểu mù loà , đều muốn đem người đánh đập một trận . “

Lưu đại nương sau khi kéo Lâm quả phụ ra , liền ngồi xổm xuống thăm dò tình trạng của tiểu mù loà .

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mù một con mắt , thời điểm một tuổi bị người bên ngoài bỏ rơi ở cửa Vô Hoa thôn .

Hắn là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên , một mình hắn sống trong một ngôi nhà nhỏ đổ nát ở lối vào Vô Hoa thôn .

Tiểu mù loà ngày thường không ra ngoài , vừa ra ngoài liền nói rằng hắn rất đói .

Vô Hoa thôn rất nhiều người nhìn thấy hắn , đều đã nghĩ ra biện pháp là đồng đều đưa ra một chút cơm .

Mặc dù không thể cho đứa hài tử ăn uống no đủ , nhưng cũng không tới mức đem người chết đói .

Tiểu mù loà nếu gặp phải Lâm quả phụ , lão lưu manh trong làng , hoặc là người của Vương gia , đều sẽ bị đối phương đánh đập cùng nhục mạ .

Kỳ thật hắn có thể sống đến bây giờ , nói đến thật đúng là một kỳ tích .

Trần Y Y nhìn ra đứa hài tử không được tốt , nghĩ đến trước đó không lâu hắn bị Vương Đại Trúc ném xuống đất , nay lại bị Lâm quả phụ đạp một cước .

Trần Y Y nhịn không được , tiến lên phía trước nói :” Lưu đại nương , đem đứa hài tử giao cho ta đi .”

Lưu đại nương biết Trương Y Y là người thiện tâm , nghe vậy lập tức đem đứa hài tử mềm oặt ở trong lòng , thật cẩn thận đưa vào trong lòng Trần Y Y .

Trần Y Y cũng không ghét bỏ trêи người đứa hài tử bẩn , đại khái kiểm tra tình trạng đứa hài tử , sau đó liền người đi đến nhà lão đại phu.

Trần Y Y thấy Sở Trác có chút không cao hứng , nhịn không được cười nói :”Ngươi cái đồ ngốc hẹp hòi , trừng mắt nhìn ta làm gì , ta làm thế này không phải vì người ?

Vì để cho ngươi tích thêm chút phúc khí , hy vọng thượng thiên thấy ta cứu một mạng người , về sau có thể cho người một đời sống bình an trôi chảy .”

Trước kia Trần Y Y cũng không tin những thứ này , nhưng là từ sau khi nàng xuyên việt , nàng đột nhiên cảm thấy nói không chừng thật sự có thần linh .

Sở Trác sau khi nghe xong lời Trần Y Y nói , không chỉ không cảm giác vui vẻ mà ngược lại còn có cảm giác nguy cơ .